Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Chương 39: Chiếc Nấm Khổng Lồ Chạy Mất Rồi





Đôi mắt to tròn của Bạch Hi chuyển động, cô không nói lời nào mà chỉ nở nụ cười xảo quyệt.
Một lúc sau, thấy Tiểu Hắc ăn xong cũng không có gì không khỏe, lúc này Bạch Hi mới hào hừng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Mặc dù Trần Vệ Quốc cũng không dám giở trò, nhưng lỡ như thì sao?Nhìn thấy Bạch Hi ăn một miếng, rồi lại nhìn nó một cái, mặc dù Tiểu Hắc cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng nhìn thế nào cũng nghĩ không ra nguyên do.
Buổi tối Bạch Hi bị tiếng mưa đánh thức.
Cô mơ hồ ngồi dậy, trong nhà còn có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm của thịt bò đóng hộp, cơm tối của cô chính là cháo ngô kèm thịt bò đóng hộp.
Cháo ngô này dùng ngô xay để nấu nhưng cho dù đã nấu rất lâu, nhưng đối với Bạch Hi mà nói vẫn rất rát họng, cũng may có thịt bò đóng hộp kèm theo mới khiến Bạch Hi không quá nhàm chán.
“Chẳng phải trước kia còn bảo là hạn hán sao, thế nào mà gần đây lại mưa thường xuyên như thế chứ.
” Bạch Hi lẩm bẩm một tiếng, sau đó mặc kệ Tiểu Hắc ở bên cạnh giường nghe thấy tiếng động của cô mà thức dậy, lại quay người kéo chăn lên và tiếp tục ngủ.
Cơn mưa này kéo dài đến buổi chiều.
Ăn cơm xong, Bạch Hi nhàm chán xoa xoa lông trên đầu của Tiểu Hắc, nhìn cơn mưa bên ngoài vẫn không chịu dứt, trên khuôn mặt cô rất khó chịuTiểu Hắc có thể rõ ràng cảm nhận được sự bất mãn của Bạch Hi, nghĩ ngợi một lúc, nó từ phía sau cửa ngoạm một cái ô ra.

Bạch Hi nhìn thấy, đôi mắt bỗng chốc trở nên sáng rỡ và hài lòng sờ sờ đầu của nó: “Giỏi lắm, rất dễ dạy dỗ.
”Vì thế người ở thôn Ngưu La không có ai biết, trong lúc hai ngày trời mưa không cần đi làm thì bà cô của họ đã cầm một cái dù giấy, Tiểu Hắc chạy theo phía sau, đạp lên vũng nước mưa từng bước từng bước đi về phía sông.
Chiếc ô giấy rộng lớn khiến Bạch Hi tốn rất nhiều công sức, vì thế chỉ có thể nâng ở trên vai, một lần nữa cô lại chán nản, thế nào mà mới năm tuổi chứ, làm cái gì cũng tốn sức.
Họa tiết trên chiêc ô giấy là một cây nấm to tròn trông rất chân thật, nhìn từ xa trong cơn mưa giống như một cây nấm khổng lồ chầm chậm di chuyển trong mưa.
Cả gia đình Trần Nghĩa ở trong nhà người bác họ, lúc cậu ấy đi vệ sinh thì vô tình nhìn thấy một cây nấm khổng lồ từ phía xa đi ngang qua, lập tức trở nên ngơ ngác.
Cái này, cái này…Thế nào lại có một cây nấm to như thế chứ?Còn biết chuyển động nữa.
Không phải là có ma chứ?Cây nấm khổng lồ nhanh chóng biến mất, lúc Trần Nghĩa định thần lại lập tức chạy vào phòng khách.
Trong phòng khách, hai vợ chồng Trần Vệ Quốc đang ngồi trò chuyện với anh họ, nói đi nói lại cũng là chuyện trong nhà ngoài ngõ thì thấy con trai đội mưa chảy ra bên ngoài.
Phương Nhã nhìn thấy lập tức chau mày lại: “Tiểu Nghĩa, chẳng phải vừa rồi có đưa cho con một cây dù sao, con ném đi đâu rồi?”Suy cho cùng là nhà họ hàng, còn là mới thân thiết nữa, cuộc sống dưới quê rất thiếu thốn, các hộ gia đình che mưa đa phần đều dùng áo mưa làm từ cỏ râu rồng, chỉ có một cây dù như thế thôi, nếu như bị con trai làm mất thì không tốt cho lắm.
“Dù? Dù, à, dù ở ngoài nhà vệ sinh.

” Sau khi Trần Nghĩa trả lời lại lập tức nói: “Bây giờ đừng nói cây dù nữa, mẹ, vừa rồi con nhìn thấy một cây nấm khổng lồ, rất to, rất to, còn biết chuyển động nữa.
”Cậu ấy vừa nói vừa dùng tay chỉ trỏ.
Người đàn ông vừa nói chuyện với Trần Vệ Quốc, vừa nghe thấy người cháu họ nói như thế liền lập tức đứng dậy, hai mắt sáng rỡ: “Nhìn thấy cây nấm sao? Ở đâu?”Thời tiết mưa như thế rất dễ có nấm, hái một ít nấu với mã đầu lang, cho dù không chút đồ tanh như ăn vẫn rất ngon ngọt, còn nhớ bà cô cũng rất thích ăn nấm đấy.
“Đi nào, cây nấm khổng lồ chạy mất rồi.
” Suy cho cùng Tần Nghĩa cũng là lần đầu tiên đến nông thôn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cây nấm biết đi, không bị dọa chết khiếp cũng đã gan to lắm rồi.
“Cái gì?” Không nói lão Trần, chính Trần Vệ Quốc cũng cảm thấy con trai mình đang ăn nói lung tung.
Vương Nhã nhìn thấy khuôn mặt chồng mình tối sầm lại liền lập tức kéo Trần Nghĩa lại và mắng: “Con ăn nói lung tung cái gì chứ, từ lúc nào mà cây nấm biết đi chứ.
”“Thật đấy!” Trần Nghĩa dóng cổ lên: “Chính mắt con nhìn thấy đấy.
”“Con còn dám nói dối sao!” Trần Vệ Quốc chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, vừa rồi còn khen con trai mình thông minh dũng cảm, vừa nói dứt lời đã bị con trai làm cho mất hết cả mặt mũi, khiến anh ấy tức đến mức bước nhanh kéo Trần Nghĩa lại và đưa tay lên đánh vào mông của Trần Nghĩa.

“Tao dạy mày nói dối này, tao dạy mày ăn nói lung tung này, mới nhỏ tuổi đã học hư…”“Á, cha, sao cha lại đánh con, con không có nói dối, đúng là có một cây nấm khổng lồ đang di chuyển, một cây nấm rất lớn.
” Cái mông của Trần Nghĩa bị đánh đau đến mức đỏ hoe hết cả mắt, nhưng vẫn cứng đầu nói.
“Con còn nói nữa!” Trần Vệ Quốc tức đến mức ra tay mạnh hơn nữa.
Vì thế trong nhà lão Trần vang lên tiếng Trần Vệ Quốc đánh Trần Nghĩa, tiếng Phương Nhã khuyên nhủ chồng, tiếng lão Trần giảng hòa, hết sức lộn xộn.
Đừng thấy lão Trần khuyên nhủ, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, đứa cháu này lanh lợi đấy nhưng sự lanh lợi này lại không dùng vào những việc chính đáng, cái gì mà cây nấm khổng lồ biết đi chứ, sao không nói cây nấm khổng lồ biết bay đi.
Đáng đánh, phải đánh một trận mới thành thật được!Trần Nghĩa bị đánh vừa đau vừa uất ức, cậu ấy khóc lóc vang cả bầu trời đến tiếng mưa rơi cũng không thể che được.
Lúc này Bạch Hi đứng trên một tảng đá lớn bên bờ sông, còn Tiểu Hắc đã nhảy vào trong con sông rồi.
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc vang lên từ phía xa, Bạch Hi khẽ nhếch môi, đây là trời mưa rảnh rỗi không có gì làm nên đánh con qua ngày sao?Trời sinh hổ biết bơi, Tiểu Hắc lại là linh thú nên tất nhiên nhỉnh hơn một bậc, vì vậy cho dù là hổ con nhưng bắt cá dưới sông cũng không có gì khó khăn cả.
Vì muốn thể hiện thật tốt trước mặt Bạch Hi, chứng minh bản thân không phải chỉ biết ăn không biết làm nên Tiểu Hắc đã dùng hết sức lực của mình ra ngoài.
Đừng thấy cá bơi dưới sông rất linh hoạt nhưng Tiểu Hắc cũng không hề nhún nhường, móng hổ bộp bộp bộp, mặc dù mới bắt đầu vỗ vài cái mới đập được nhưng dần dần, những cái vỗ phía sau đã chuẩn xác hơn nhiều, hầu như chỉ vỗ một hai cái liền có một con cá lật ngửa bụng nổi trên mặt nước.
Vỗ được một con, Tiểu Hắc liền ngoạm ném lên trên bờ, sau đó lại tiếp tục.

Một con, hai con, ba con…Thật ra cá ở cái ao trong thôn có nhiều hơn một chút, nhưng cái ao là để dành lúc cuối năm mới bắt cá đón Tết, cho dù Bạch Hi là bà cô cũng không có mặt mũi đưa Tiểu Hắc đi đánh bắt.
Cho dù cô có đưa Tiểu Hắc đi bắt vài con cá cũng không có ai nói cái gì cả.
Cũng may mặc dù cá dưới sông không nhiều lắm nhưng Tiểu Hắc cũng coi như rất cố gắng, chẳng qua nửa tiếng đồng hồ đã bắt được hai mươi mấy con cá, trước đó Bạch Hi còn bảo nó thả đi những con cá nhỏ chưa trưởng thành.
“Khá lắm.
” Bạch Hi hài lòng khen ngợi một câu, Tiểu Hắc lập tức quên đi những cực khổ vừa mới trải qua dưới sông.
Bạch Hi chê cá tanh nên cô đã nhặt khúc cây nhặt cá vào trong cái giỏ, lúc này mới bảo Tiểu Hắc xách đi.
Lúc Bạch Hi dẫn Tiểu Hắc quay về thì trong miệng Tiểu Hắc đang ngoạm lấy cái giỏi, trong đó đều là thành quả nó nỗ lực bắt được dưới sông.
Cả người nó ướt mèm nhưng ngoạm lấy cái giỏ, cái đầu khẽ ngẩng cao lên với bộ dạng rất đắc ý, chỉ còn thiếu lắc đuôi vênh váo thôi.
Mưa còn lớn hơn cả lúc mới đến, Bạch Hi có chút bực mình đạp mưa, đôi chân trắng nõn bước nặng bước nhẹ và nói với vẻ chê bai: “Đến khi nào mi mới có thể cõng tao chứ.
”Cũng may lúc ra khỏi nhà cô để đôi giày ở trong nhà, nếu không đôi giày vải nhúng nước không biết thành ra bộ dạng gì nữa.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.