【 Thập Niên 60 】Tiểu Tiên Nữ

Chương 18: Không Phải Đứa Trẻ Bình Thường





Đúng lúc này, bà Lý đi ra, trên tay cầm một tấm lụa sáng bóng mềm mại.
“Mẹ ơi, Phúc Oa không chịu bú sữa thì phải làm sao đây?” Hai chị em dâu vội vàng cầu cứu mẹ chồng.
Nghe vậy, bà Lý lập tức bỏ tấm lụa sang một bên, tiến lên bế đứa trẻ để kiểm tra.
Vinh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, trở lại dáng vẻ một đứa bé ngoan, không còn phun nước miếng và lắc đầu nữa.
Nằm trong vòng tay khô ráo và ấm áp của bà Lý, Vinh Cẩm kêu hai tiếng “a a” khen ngợi bà Lý.
Làm tốt lắm, cứu bổn thần trong lúc nước sôi lửa bỏng, sau này sẽ nhận được công đức to lớn.
Trước mắt cứ thưởng cho bà hai nụ cười thật tươi đi.
Vinh Cẩm lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng trống không với bà Lý, đôi mắt trong veo sáng trong, chiếc mũi trắng nõn chun lại, khuôn miệng hồng hào nhếch lên! Thiên chân vô tà, cực kỳ đáng yêu.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt này, bà Lý mừng rỡ cười không dứt miệng, trong lòng cũng khoan khoái.

“Chao ôi, đứa bé này đang muốn làm thân với mẹ này! Nhìn kìa, nó đang cười với mẹ đấy, tươi như hoa.
Ai u, cháu gái của bà thật xinh đẹp.
”Bà Lý phấn chấn lạ thường.
Người già luôn thích hậu bối thân thiết với mình, đặc biệt là thân hơn cả với cha mẹ nó.
Những lúc như vậy, bọn họ sẽ vui vẻ vô cùng, cho dù có là đứa con mình không ưng cỡ nào cũng sẽ vô thức khoan dung vài phần.
Huống hồ, hiện tại Vinh Cẩm là Phúc Oa của gia đình, địa vị của cô bé vốn đã cao nay lại càng cao hơn.
Vào lúc bản thân còn chưa hay biết gì, cô đã đánh bại năm anh chị họ chưa biết mặt mũi, thành công thượng vị, trở thành đứa cháu bảo bối được bà Lý yêu thích nhất.
Bà Lý ôm đứa cháu bảo bối, cuối cùng cũng nhớ tới lời con dâu cả nói lúc nãy.
“Con bé không uống sữa…” Nụ cười trên mặt bà Lý biến mất, dõi ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Vương Nguyệt Cầm.
Cháu gái bảo bối không chịu ăn, chắc chắn đây không phải lỗi của con bé, mà tám phần là đồ ăn có vấn đề nên cháu gái bảo bối của bà mới không muốn ăn.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mẹ chồng, Vương Nguyệt Cầm xấu hổ cúi đầu, không dám nói lời nào.
Thậm chí việc không thể cho con ruột mình bú sữa khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, ngay cả bản thân cô cũng cho rằng bản thân mình có vấn đề.
“Nhà lão tam, dạo gần đây con…” Có ăn thứ gì kỳ quái không?Không đợi bà Lý hỏi hết câu, Triệu Phượng Tiên đã đảo mắt, thì thầm vào tai mẹ chồng vài lời.
Cô ấy đang nói suy đoán của mình về thuyết thần tiên chuyển thế cho bà Lý nghe.
Thần hồn của Vinh Cẩm khác với những đứa trẻ bình thường, có thể nghe rõ ràng lời hai người họ thì thầm với nhau.
“Mẹ à, Phúc Oa không phải đứa bé đơn giản, mẹ không thể coi con bé như một đứa bé bình thường được.
”“Mẹ nghĩ thử xem, mấy người là thần tiên chuyển thế trong truyền thuyết, có người nào mà không có vài ba điểm kỳ dị…”Vinh Cẩm gật đầu, đúng vậy đúng vậy.
Bổn thần là đại lão, không uống sữa thì có làm sao, ầm ĩ cái gì không biết.
Vinh Cẩm tán thưởng liếc nhìn bác cả, bác cả này tinh mắt hơn người mẹ ngây thơ đang nơm nớp lo sợ của mình, năng lực cũng cao hơn không chỉ một bậc.
Nếu bà Lý biết đánh giá của tiểu Phúc Oa, nhất định sẽ ngẩng cao đầu tự hào một phen.
Con dâu cả là người được bà ngàn chọn vạn chọn mới chọn ra được, hiền lành chăm chỉ, rộng lượng hiểu lễ, đúng là nhân tuyển hàng đầu cho vị trí dâu trưởng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.