Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 9: Chương 9





Sợ mấy đứa nhỏ quá mức nhiệt tình doạ sợ Hàn Cẩm, Liễu Tố Tố đúng lúc gõ gõ cái bàn: “Được rồi, thả Tiểu Cẩm ra nào, thịt nguội hết rồi.”
Tiếp theo, lại nhìn về phía Hàn Cẩm đang có vẻ mặt không biết nên làm cái gì bây giờ, cười nói: “Tiểu Cẩm, con cứ chia đều là được.”
Cuối cùng, bởi vì những lời này Liễu Tố Tố, mặc kệ Hàn Tiền cùng Hàn Trình kêu anh cả thế nào, Hàn Cẩm cũng không dao động, chia đều cho từng người.
Không được thêm thịt nhưng bọn nó cũng không tức giận, rốt cuộc có thịt ăn đã không tồi rồi, hơn nữa nương nói phải chia đều, không phải anh cả không thích bọn nó, là nghe lời nương dặn mới thế!
Hàn Liệt xách nước trở về, Liễu Tố Tố đem mì đưa cho anh: “Đây là thịt Tiểu Cẩm gắp cho anh đó, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Hàn Liệt sửng sốt kinh hỉ nói: “Thật sự?”
Tuy rằng Hàn Cẩm chia thịt là do cô phân phó, mỗi người đều có, chén của Hàn Liệt đặt ở đó không thể nào không gắp cho anh.
Nhưng thấy bộ dáng vui vẻ của anh, Liễu Tố Tố quyết định không vạch trần, dù sao Hàn Liệt hiện tại chính là lao động chính, là cây rụng tiền trong nhà, tâm tình tốt mới càng có sức lực làm việc.
“Đúng đó, tôi không lừa anh đâu, nhanh ăn đi.” Liễu Tố Tố cười tủm tỉm nói.
Nhìn bò kho tràn đầy trong chén, Hàn Liệt cảm giác có chút không chân thật, lúc trước khi anh sống một mình, để tiết kiệm tiền, một tuần chưa chắc đã ăn một bữa thịt.
Sau đó nhận nuôi hai đứa nhỏ Hàn Cẩm, tuy rằng anh sẵn sàng tiêu tiền, nhưng lại không biết nấu cơm, chỉ có thể ăn ở căng tin.
Đừng nói hiện tại điều kiện không tốt, ngay cả lúc ăn tết, đồ ăn ở nhà ăn cũng chỉ có thể có một ít thịt vụn, bình thường thịt ăn trong một tuần cũng không nhiều như bữa hôm nay.
Anh cũng biết điều kiện tốt như vậy không có khả năng mỗi ngày đều có, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy được an ủi, không chỉ có thịt, mấy ngày nay cả hai đứa nhỏ đều thay đổi không ít.
Bọn họ ở rõ ràng vẫn sống trong phòng ở trước đó, nhưng đột nhiên có cảm giác của gia đình.
Hàn Liệt không nói thêm cái gì, nhưng nhìn Liễu Tố Tố cười nói cùng Hàn Cẩm, anh đột nhiên có chút cảm kích việc Lê Ngọc Quế hối hôn.
Ăn xong cơm, Hàn Liệt liền phải đi quân đội trả phép, cuộc thi quân sự cũng sắp bắt đầu, anh là phó đoàn trưởng nhiệm vụ rất nặng nề, một ngày cũng không thể chậm trễ.

Nhưng trước khi đến quân đội, anh đột nhiên chuyển hướng, đi một chuyến đến văn phòng Chung sư trưởng.
Anh đến thúc giục một chút, vì sao kết quả thẩm tra chính trị còn chưa xong.
——
Mà Liễu Tố Tố bên này, chuẩn bị thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, đem chăn trong nhà đều phơi một lượt, đã tới tháng tư, thời tiết Tây Nam càng ngày càng nóng, chăn phơi một ngày là có thể cất, chờ đến mùa đông lại đắp.
Vừa mới đem chăn ra, liền nghe được trong viện truyền đến tiếng động, đi ra ngoài thì thấy một cô gái lạ mặt.
“Chào chị dâu, tôi là Trần Nam, vợ Hình Tiểu Quân.”
Liễu Tố Tố cười gật đầu: “Chào cô, Tiểu Nam.”
Hàn Liệt đã nói qua về Trần Nam với cô, trước đây ở quân đội, lúc bận rộn không có thời gian chăm sóc con đều là Trần Nam giúp đỡ, mãi cho đến khi Trần Nam mang thai mới thôi.
Nhà Trần Nam có ba đứa con, hai nam một nữ, con trai nhỏ nhất chưa đầy một tuổi, đang được Trần Nam ôm trong ngực: “Anh Hàn bảo tôi đưa chị dâu đi xem tình hình ngoài ruộng, chị dâu có rảnh không?”
Tuy rằng ở quân khu, nhưng mọi người vẫn muốn làm ruộng, vị trí ruộng là ngẫu nhiên, lớn nhỏ dựa theo số nhân khẩu trong nhà, người lớn một mẫu, trẻ con hai phần, nhà Liễu Tố Tố có sáu người, có thể được chia hai mẫu tám phần.
Nếu là cảm thấy ít quá, còn có thể tìm bộ đội mướn, chỉ là mướn ruộng phải giao tiền thuê, cũng chính là lương thực, tiêu chuẩn trả giống ở công xã.
Ngày hôm qua sau khi Hàn Liệt cùng Liễu Tố Tố nói chuyện, cô liền muốn thừa dịp hiện tại thời gian còn sớm, trồng ngoài ruộng một số đồ ăn, bằng không trong nhà bốn hài tử, cái gì cũng phải mua, dù tiền trợ cấp của Hàn Liệt có cao cũng xong đời.
“Có rảnh, cô cứ vào đây uống ly trà đã, đừng gấp gáp.”
Trong nhà có con nhỏ, Liễu Tố Tố sợ bọn nó muốn uống nước bị bỏng, cho nên phích nước nóng đều là cố ý pha thêm nước ấm.
Rót một ly đưa cho Trần Nam, đối phương nhận lấy, vừa mới chuẩn bị uống liền ngây ngẩn: “Chị dâu, hoa này...?”
Liễu Tố Tố cười nói: “Đây là hoa cúc tôi cố ý cho vào, hiện tại thời tiết nóng, uống cái này hạ hỏa, cũng rất ngọt.”
Trần Nam uống một ngụm, đúng là ngọt, còn có mùi hoa.
Cô ấy rất kinh ngạc, không ngờ tới Liễu Tố Tố lịch sự như vậy, lại còn rất xinh đẹp, nếu không phải Hình Tiểu Quân đã nói, cô còn cho rằng Liễu tẩu tử này là người thành phố ấy chứ.

Cũng không đúng, ngay cả thành phố cũng rất ít người xinh đẹp như vậy.
Trong lúc uống nước, Liễu Tố Tố đã đem chăn phơi xong, vừa mới chuẩn bị hỏi bọn nhỏ có muốn cùng cô ra ngoài ruộng hay không, liền phát hiện Hàn Tiền cùng Hàn Trình đã cùng con trai lớn của Trần Nam - Ngưu Đản chơi vui vẻ, mà Hàn Tú Tú cũng đang cùng con gái Trần Nam nói chuyện.
Trần Nam nói: “Chị dâu cứ kệ bọn nó đi, Tú Tú lúc trước ở nhà tôi chơi khá thân với Tiểu Điềm.”
Chỉ có Hàn Cẩm không thế, dù ở nhà bọn họ bao lâu, thằng bé một câu cũng chẳng nói, chứ đừng nói đến chơi chung.
Cho nên hôm nay cô ấy vừa vào nhà, thấy Hàn Cẩm thế mà nghe lời Liễu Tố Tố thì vô cùng khiếp sợ.
Hàn Tú Tú bài xích người khác phái, nhưng cô bé không sợ mấy bạn nữ, hơn nữa Liễu Tố Tố cũng hy vọng cô bé có thể làm quen được nhiều bạn, nghe Trần Nam nói liền hỏi Tú Tú có muốn ở nhà chơi với Tiểu Điềm không, Tú Tú nghĩ nghĩ liền đồng ý, Liễu Tố Tố lúc này mới gật gật đầu, nắm tay Hàn Cẩm đi.
Quân khu rất lớn, chung quanh vùng núi cũng nhiều, cho nên trừ bỏ đất bằng còn có không ít ruộng bậc thang.
Trên đường đi Liễu Tố Tố phát hiện nơi này cơ bản đều là ruộng cạn, không có ruộng nước.
Ngẫm lại cũng đúng, nơi này vốn dĩ thiếu nước, ở bên ngoài có một con sông cách quân khu 2 dặm, nước mà gia đình quân nhân ngày thường hay dùng đều dựa vào mấy cái giếng bộ đội đào, sáng nay Hàn Liệt cũng là đến đó xách nước.
Nếu đổi lại là người phương bắc thì không sao, ruộng cạn trồng mấy cây lương thực như tiểu mạch, bắp, cao lương, nhưng Liễu Tố Tố kiếp trước là người miền nam chính cống, thích nhất là ăn cơm tẻ, hiện tại hoàn cảnh như vậy, đừng nói tự mình trồng, mua cũng không mua được, rốt cuộc mấy tỉnh xung quanh đều như thế cả.
“Chị dâu, chính là chỗ này, nhà tôi thì ở bên kia, cách nhà chị không xa.”
Trần Nam chỉ cho cô xem, vị trí ruộng không tệ lắm, gần núi, vừa không chắn nắng, trời mưa lượng nước cũng đầy đủ.
Hàn Liệt trước không có thời gian làm ruộng cho nên đồng ruộng để không, bên trên mọc đầy cỏ dại, những nhà xung quanh hoa màu lớn lên không tồi, hiện tại ngoài ruộng đều đang trồng lúa mì vụ đông, đã gieo được gần nửa năm, nhìn qua xanh um tươi tốt, nhưng khi Liễu Tố Tố duỗi tay sờ sờ liền phát hiện có gì đó không đúng.
“Rắc rắc” một tiếng.
Cây rỗng ruột.
Trần Nam sửng sốt, cũng sờ thử, “Sao lại lép thế này?”
Cô ấy đưa mắt nhìn, nói, “Chắc là ruộng nhà Vương tẩu tử rồi, chị ấy không thích làm việc nhà nông, mùa đông không tưới nước nên thành ra như vậy.
Ruộng nhà tôi không như vậy đâu.”
Lúa mì vụ đông tới mùa xuân sẽ bắt đầu cao lớn, nhưng hiện tại mưa ít, nếu mùa đông không tưới nước, vừa vào xuân tuy rằng trong một khoảng thời gian ngắn cây lớn lên xanh um, nhưng cây sẽ trống rỗng lép hạt.
Hình Tiểu Quân cùng Trần Nam đều là người chăm chỉ, hơn nữa nhà mẹ đẻ Trần Nam ở trong thôn cách đó không xa, chờ đến ngày thu hoạch, người trong nhà có thể tới hỗ trợ, cho nên mỗi năm thu hoạch đều không tồi.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ nói: “Tiểu Nam, nước để tưới cây lấy từ đâu vậy?”
Trần Nam: “Ngoài nước mưa ra thì còn phải ra bờ sông múc về.”
Liễu Tố Tố trong lòng nghĩ ngợi, tưới nước ngoài ruộng không thể nào dùng nước giếng, chỉ có thể dùng nước sông, ruộng bên này cách con sông tương đối gần, chỉ có gần một dặm, nhưng dù vậy, gánh nước tới tới lui lui cũng có thể khiến người ta mệt chết.
Mệt thì không sao, quan trọng nhất chính là bên này trừ mùa hè mưa nhiều, thời gian còn lại đều tương đối khô hạn, dưới tình huống này dùng phương pháp tưới bằng thùng nước, căn bản là không đủ, đất chẳng hấp thu được bao nhiêu nước, phần lớn đều bị bốc hơi,tương đương với việc cực cực khổ khổ một hồi đều lãng phí.
Chờ đến năm sau, thời tiết trở nên khô hạn hơn, mưa ngày càng ít, thu hoạch sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tuy rằng nạn đói xảy ra trong 3 năm, cơ bản cả nước không ai may mắn tránh khỏi, nhưng Liễu Tố Tố nhớ rõ, khu vực Tây Nam bên này bị nghiêm trọng nhất.
Cô biết trong mấy năm tới, việc giảm bớt nạn đói là quan trọng nhất, nhưng với điều kiện hiện tại, chỉ có thể cố gắng tích trữ lương thực, tốt nhất là đem hầm chất đầy, mới có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Muốn được mùa thì không thể tiếp tục sử dụng phương pháp tưới mà mọi người đang dùng, như nhà Trần Nam chăm chỉ, sức lao động cũng đủ, nhưng thu hoạch cũng chỉ là tương đối tốt, căn bản không tính là bội thu.
Muốn cải thiện thế nào Liễu Tố Tố còn phải nghĩ lại.
“Đúng rồi Tiểu Nam, Cung Tiêu Xã có bán hạt giống không?” Liễu Tố Tố muốn thừa dịp thời gian còn đủ, mua chút hạt giống về trồng, như vậy trong nhà mới có đồ ăn.
“Có, nhưng mà không nhiều lắm, nhà tôi còn, để tôi cho chị một ít.
Hơn nữa ngày mai có phiên chợ, đến lúc đó có bán không ít đồ, còn không cần phiếu nữa, chị có đi không?”
“Đương nhiên là đi rồi.” Nhà cô còn thiếu không ít đồ muốn mua.
Nhà Trần Nam cũng trồng rau, gần như loại nào cũng có, lấy cho Liễu Tố Tố mỗi thứ một ít.
Lúc lộn trở lại đón con, Liễu Tố Tố lại cầm một bao thịt bò khô cho cô ấy.

Trần Nam vừa thấy là thịt lập tức không muốn nhận, ngày hôm qua Hình Tiểu Quân ăn một chén mì thịt bò cô ấy đã đủ ngại rồi, hơn nữa phó đoàn trưởng Hàn ngày thường giúp bọn họ rất nhiều, một chút hạt giống không tính là to tát.
Liễu Tố Tố trực tiếp đưa cho cô ấy: “Cô không cần thì coi như tôi cho mấy đứa Thiết Đản ăn đi, mấy đứa nhỏ thích ăn vặt lắm, đừng khách khí với tôi.”
Trần Nam đành phải nhận, trước đó cô ấy bởi vì quan hệ giữa chồng mình với Hàn Liệt nên mới đến đây giúp đỡ, nhưng trải qua một buổi sáng ở chung, cô ấy phát hiện Liễu Tố Tố người không tồi, có thể cùng cô qua lại, chính mình cũng vui vẻ.
Trần Nam mang theo mấy hài tử trở về, Liễu Tố Tố đem hạt giống chia ra, mấy loại hạt này đều là hạt mới, nhưng có một ít không thể trực tiếp trồng mà phải ngâm nước mới được, cô đổ nước vào ngâm, như vậy chờ người trên lầu thu hoạch hết rau là có thể bắt đầu trồng.
Làm xong việc, cô cười nói: “Tiểu Cẩm giúp dì gọi các em vào đây được không?”
Cả buổi sáng hôm nay Hàn Cẩm đều đi theo cô, tuy rằng không nói chuyện nhưng Liễu Tố Tố cảm nhận được, cảm xúc của nhóc so với lần đầu gặp mặt đã ổn định hơn nhiều, điều này cho thấy cách làm của cô không sai, chỉ cần có cơ hội, liền cùng nhóc trao đổi, để nó cảm nhận được tầm quan trọng của mình.
Quả nhiên, Hàn Cẩm nghe được lời này liền lập tức gật gật đầu, lộc cộc chạy đi tìm người.
Hàn Liệt giữa trưa không về, Liễu Tố Tố tính toán ăn đơn giản, kết quả vừa quay đầu, liền phát hiện ba con mèo bẩn thỉu đứng trước mặt mình.
Hàn Tú Tú còn đỡ, chỉ có tay áo ống quần dính bùn, còn hai nhóc Hàn Tiền cùng Hàn Trình quả thực không nhìn thấy người đâu, đến tóc cũng toàn là bùn.
Liễu Tố Tố: “!!!”
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ mình không thể đánh con, giáo dục bằng đòn roi là không tốt, đối với trẻ con cần ôn nhu kiên nhẫn cẩn thận.
“Sao lại thế này?”
Tuy rằng cô khống chế rất tốt, nhưng Hàn Tiền đã phát hiện sắc mặt nương có chút không thích hợp, vừa muốn nói đã bị Hàn Trình vẻ mặt thiên chân vô tà đoạt trước:
“Nương, Ngưu Đản mang bọn con đi nghịch bùn, ba bọn con chơi vui lắm luôn ó, cuối cùng còn không cẩn thận rớt xuống mương, chị Tú Tú kéo con lên ha ha, nương, nương đừng lo lắng nha!”
Còn đừng lo lắng!
Liễu Tố Tố lúc này hận không thể quên những thứ mình vừa nghĩ, lấy cái que đánh hai con khỉ này, thế mà đi nghịch bùn, khó thế cũng nghĩ ra!
Liễu Tố Tố xoa xoa giữa mày, cảm thấy như vậy không được, tuy rằng Hàn Liệt có thể giúp đỡ, nhưng anh còn bận huấn luyện cho nên mặc kệ là chăm con hay là làm việc nhà, cơ bản đều do cô làm, như vậy đã đủ mệt rồi, nếu mấy đứa nhóc cả ngày quấy rối nữa chắc cô mệt chết cũng lo không hết việc!
Cô nắm nắm tay để mình bình tĩnh lại: “Hàn Tiền, mang theo Hàn Trình đi thay quần áo, quần áo dơ để lên ghế nhà chính, Tú Tú vào phòng dì lấy giấy bút trên bàn đem lại đây, còn Tiểu Cẩm thì đi cùng dì.”
Lúc người lớn gọi đầy đủ cả họ tên chính là lúc tình hình thập phần nguy hiểm, bốn đứa nhỏ không dám trì hoãn, vội vàng ngoan ngoãn làm theo.
Chờ tất cả đều xong việc trở về, chỉ thấy Liễu Tố Tố cầm bút viết gì đó trên giấy, bộ dáng rất là nghiêm túc.
Anh cả cao lãnh, chị gái an tĩnh, em trai lại là đứa ngốc, Hàn Tiền chỉ có thể thở dài, mở miệng nói: “Nương, nương làm gì vậy ạ?”
Liễu Tố Tố đóng nắp bút, vỗ vỗ tờ giấy trên bàn: “Hiện tại bắt đầu, chúng ta ước pháp tam chương!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.