Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 30: Chương 22-1





Editor: Sweetie
Ống trúc bị gỡ, dòng nước chảy rất nhanh đã ngừng lại, đoàn trưởng Trương nhìn cây con trong ruộng, nói∶ “Ngày mai tôi sẽ đến xem là chuyện như thế nào, Tiểu Liễu cô đi về trước đi, thời gian cũng không còn sớm.”
Đoàn trưởng Trương quản lý đồng ruộng quân khu đã nhiều năm, đối với những việc này ít nhiều đều có hiểu biết, chỉ là lúc này trời đã tối rồi, không nhìn rõ lắm, đành chờ ngày hôm sau lại qua đây nhìn xem.
Liễu Tố Tố gật gật đầu.
Ống trúc lắp khá phức tạp, gỡ ra cũng không đơn giản, lúc về đến nhà đã là 7 giờ.
“Nương!” Nhìn thấy cô về, mấy đứa nhỏ lập tức chạy tới đứng vây quanh cô.
“Dì ơi, không có việc gì chứ ạ?” Hàn Tú Tú lo lắng hỏi, vừa mới cô bé ra nhà chính liền không thấy dì đâu, tuy rằng Hàn Liệt nói là đi họp, nhưng Hàn Tú Tú vẫn không yên tâm, luôn đứng ở cửa chờ, vừa mới rồi mới tiến vào nhà.
Liễu Tố Tố lắc đầu∶ “Không có việc gì đâu.”
Hàn Trình nhẹ nhàng thở ra∶ “Không có việc gì là tốt rồi, nương làm con lo quá trời, về sau nương đừng ra ngoài muộn như vậy nữa nha!”
Nhìn biểu tình khoa trương của mấy đứa nó, Liễu Tố Tố nhất thời kinh ngạc, Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú đều lo lắng cho cô là bình thường, nhưng nếu là Hàn Trình hoặc Hàn Tiền lại làm cô không ngờ tới.
Không phải là hai đứa nó không yêu nương bằng hai anh chị, mà là hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đã không giống nhau.
Tuy nguyên chủ và Bạch Trang Vũ đối xử với Hàn Tiền và Hàn Trình không tốt lắm, nhưng có Liễu Thục Vinh cùng người nhà họ Vu ở đó, họ quan tâm hai đứa bé là thiệt tình chân ý, hơn nữa điều kiện trong nhà cũng không tệ lắm, ăn uống cũng xem như khá tốt ở trong thôn.
Dưới hoàn cảnh như vậy, Hàn Tiền cùng Hàn Trình càng giống trẻ con 4 tuổi, vô ưu vô lo, chưa bao giờ có phiền não, cũng sẽ không giống hai anh em Hàn Cẩm lúc nào cũng lo lắng Liễu Tố Tố đột nhiên biến mất, lo sau khi rời khỏi đây cô sẽ không bao giờ trở lại.
Thấy nương không tin, Hàn Trình cảm thấy ủy khuất∶ “Nương, Nương không yêu Trình Trình của nương nữa sao?”
“Yêu yêu, sao nương lại không yêu chứ.” Liễu Tố Tố vội vàng trả lời, lúc này nó mới vui vẻ, nhào thẳng vào lòng cô, Liễu Tố Tố mệt mỏi cả một ngày, đến cơm cũng chưa ăn một miếng, vốn dĩ đã đứng không vững, bị nó như nhào vào lòng như vậy, suýt nữa ngã xuống.
Sau lưng được đỡ lấy, âm thanh trầm thấp của Hàn Liệt vang bên tai∶ “Tiểu Trình, cẩn thận một chút.”
Liễu Tố Tố quay đầu nhìn lại, thấy Hàn Liệt sắn tay áo, trên tay còn có bọt nước liền hỏi anh∶ “Anh đang rửa chén sao?”
Hàn Liệt gật đầu∶ “Các con đói bụng, lại không biết khi nào em về, tôi có làm ít thức ăn, tôi lấy cho em nhé?”
Liễu Tố Tố rất kinh ngạc, Hàn Liệt còn biết nấu cơm? Thời buổi này đàn ông biết nấu cơm ít lắm đó nha.
Cô lập tức gật đầu∶ “Được.” Đúng lúc cô cũng đói bụng.
Đến khi đồ ăn được bê lên, Liễu Tố Tố nhìn dưa chua xào trứng gà trong chén, còn rải một chút hành thái không biết dùng để làm, tức khắc há hốc mồm.

Đây là kiểu phối hợp thần kỳ gì vậy? Có ăn được không đấy?!
Lại nhìn biểu cảm trên mặt mấy đứa nhóc thì tức khắc hiểu ra, lời vừa rồi của Hàn Trình có chỗ nào là lo lắng cô xảy ra chuyện, rõ ràng là sợ buổi tối cô mà ra ngoài thì bọn nó chỉ có thể ăn đồ Hàn Liệt nấu thôi!
Thằng quỷ nhỏ này, chỉ có ăn uống là giỏi.
Liễu Tố Tố không dám ăn nhưng thấy khuôn mặt nhìn như không cảm xúc, nhưng trong mắt toát ra sự mong chờ của Hàn Liệt, cô đành cầm cái bánh bột ngô lên, gắp lên trên hai miếng đồ ăn, cắn một miếng.
“Mùi vị thế nào?” Hàn Liệt nhìn cô.
Liễu Tố Tố∶ “...”
Quả nhiên, nhân loại không xào trứng với dưa chua là có nguyên nhân cả.
“Cũng không tệ lắm, khá ngon.” Cô gian nan nuốt xuống, gấp gáp uống một ngụm nước, cười đáp lời anh.
Hàn Liệt vừa lòng quay đầu lại nhướng mày với bọn nhỏ∶ “Chú đã là không khó ăn rồi mà, đúng không?”
Mấy đứa nhóc vô cùng kinh ngạc nhìn nương, ngay cả Hàn Cẩm bình tĩnh nhất cũng không nhịn được mở to mắt.
Hàn Trình lạch bạch chạy tới, sờ soạng trán Liễu Tố Tố một hồi∶ “Nương của con ơi, không phải nương bị mệt đến ngốc luôn rồi chứ!”
Liễu Tố Tố ∶ “...!Nói cái gì đó!”
Đúng là không thể ăn, nhưng cô cũng đâu thể nói thẳng, nếu đả kích lòng tự tin của Hàn Liệt, lỡ về sau anh không chịu làm việc thì làm sao bây giờ, giờ không nấu cơm không sao, chậm rãi học là biết...
Cô gần như tự thôi miên mình ăn xong một bữa cơm, Hàn Liệt cầm chén đi rửa, nhìn anh bận rộn làm việc, Liễu Tố Tố hơi có chút đau đầu, thật sự là không rõ chuyện ngoài ruộng là như thế nào, rõ ràng vẫn đang tốt sao lại thành như vậy.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác có người đi tới, vừa nâng đầu lên, một ly nước ấm lọt vào tầm mắt cô.
Vẫn như cũ bỏ thêm đường đỏ.
Bất kể tâm trạng có tệ đến đâu, lúc này cô cũng không nhịn được cười∶ “Đồng chí Hàn Liệt, anh thích cho tôi uống nước đường lắm hả?”
Hàn Liệt nghi hoặc nhìn.
Liễu Tố Tố vừa định nói mình chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng giây tiếp theo liền nghe anh nói∶ “Lúc trước em đã nói, ăn chút ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.”
Liễu Tố Tố nhớ ra, lúc cô mới tới quân khu, Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú không hướng ngoại như bây giờ, như thể có ngăn cách với tất cả mọi người.
Hàn Tiền, Hàn Trình ăn ngon uống tốt không chút trở ngại, ngược lại là bọn nó ở nhà mình mà đặc biệt câu nệ.
Mỗi lần Liễu Tố Tố mua ăn vặt, sợ hai đứa không ăn, cô sẽ nhân lúc không chú ý, lột vỏ kẹo nhét vào miệng hai đứa nó, sau đó cười tủm tỉm nói∶ “Ăn ngọt sẽ vui vẻ.”

Lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói ra thôi, không ngờ Hàn Liệt vẫn còn nhớ kỹ.
Hai lần nước đường đỏ đã có giải thích, Liễu Tố Tố cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, uống một ngụm nước đường ấm nóng, cô cảm giác trong bụng thoải mái hơn nhiều∶ “Không phải là tâm trạng tôi không tốt, tôi đang hoài nghi việc này không đơn giản như vậy.”
Hàn Liệt nhíu mày∶ “Em có ý gì?”
Liễu Tố Tố liền đem việc hôm nay phát sinh nói với anh∶ “Trong vòng 3 ngày, không thể nào đột nhiên lại héo được, tôi nghĩ, có khi nào có người hạ thuốc gì đó hay không?”
Nhưng ý nghĩ này quá mức lớn mật, cô cũng không thể nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.
“Có thể là tôi nghĩ nhiều đi.” Liễu Tố Tố nói xong, vừa lúc nhìn thấy Hàn Trình chạy tới, bắt nó lại đưa vào phòng tắm rửa.
Hàn Liệt vẫn ngồi ở ghế trầm tư trong chốc lát.
Đến sáng sớm hôm sau, trong lúc Liễu Tố Tố ngủ đến mơ mơ màng màng thì đột nhiên nghe được ở nhà chính truyền đến tiếng động, hình như là có người trộm mở cửa.
Cô khiếp sợ, nghĩ thầm không phải ăn trộm chứ, nhưng ở quân khu an toàn thế này sao có thể sẽ có ăn trộm được?
Liễu Tố Tố vội vàng xuống giường, chạy nhanh vào nhà chính, "cạch" một cái mở đèn lên, sau khi nhìn thấy đó là Hàn Liệt mới nhẹ nhàng thở ra∶ “Là anh à.”
Hàn Liệt sửng sốt∶ “Bằng không em nghĩ là ai?”
“Tôi sợ là ăn trộm.”
“Quân khu không có ăn trộm, cho dù có thì cũng là đặc vụ.” Hàn Liệt nhìn cái gối trong tay Liễu Tố Tố, “Em định dùng cái này đánh ăn trộm?”
Liễu Tố Tố: “...” Cô chạy ra gấp, lại mới vừa tỉnh ngủ được không, sờ đến cái gì thì cầm luôn cái đó.
“Nếu thực sự có người lạ xông vào, em phải mang các con vào trong phòng trốn kĩ, tranh thủ để không bị phát hiện, tuyệt đối không được đối kháng chính diện biết chưa.” Hàn Liệt nghiêm túc nói.
Liễu Tố Tố muốn nói tôi cũng không dễ bắt nạt, trước đây cô vào nam ra bắc, thường thường còn cần lên núi xuống biển thăm dò địa hình, võ tay chân cũng biết một ít, không đến mức yếu như vậy.
Tuy nhiên cô cũng hiểu điều Hàn Liệt nói là đúng, liền gật gật đầu, ngẩng đầu mới thấy mới có 4 giờ∶ “Anh đi đâu vậy, huấn luyện khẩn cấp sao?”
Hàn Liệt đem xẻng trong tay đặt ở góc tường, lại uống một ngụm nước lớn mới nói∶ “Tôi ra ngoài ruộng.”
“Ra ngoài ruộng làm gì?”
Hàn Liệt gật đầu∶ “Tôi cảm thấy hôm qua em nói rất đúng, chuyện này rất có khả năng là có người cố ý gây ra...”
Cho nên sáng nay mới hơn 2 giờ Hàn Liệt đã rời giường ra cửa, mang theo đèn pin ra ngoài ruộng, đào hết đống cây con héo sắp chết ra, sợ trong đất còn có chất có hại, anh còn xúc hết một tầng đất đổ đi, sau đó lại chuyển đất từ chân núi xuống để lấp, tiếp theo trồng đám cây con vào những chỗ đất chưa bị ảnh hưởng.
Nguyên nhân làm như vậy cũng rất đơn giản, nếu thật có người làm gì đó mờ ám, chắc chắn sẽ quay lại xem tình hình ngoài ruộng, phát hiện cây con đã bị đổi chỗ, người này rất có khả năng sẽ không ngồi im.
Nếu không phải do người mà thật sự là do ống trúc hoặc đất có vấn đề, vậy cũng vừa lúc có thể thử xem.
Hiện tại ống trúc đã bị dỡ bỏ, đất đã thay mới, chỉ cần xem cây trồng có xuất hiện tình trạng đồng dạng hay không là có thể biết kết quả.
Hàn Liệt vừa dứt lời, Liễu Tố Tố bỗng túm chặt lấy tay anh, khiếp sợ nói∶ “Phó đoàn trưởng Hàn, anh thông minh quá đi!”
Giờ mới hơn 4 giờ, bên ngoài sắc trời đã dần dần sáng lên nhưng vẫn có chút tối, trong phòng mở cửa cũng vẫn âm u.
Nhưng Hàn Liệt ngày trước từng là binh trinh sát, sau khi trải qua huấn luyện, nhãn lực tốt hơn so với người bình thường, nương theo ánh sáng mông lung, anh rũ mắt bắt gặp hai mắt sáng lấp lánh của Liễu Tố Tố, đáy mắt tràn đầy vui sướng cùng tán thưởng, làm anh nhịn không được bên tai đỏ lên, sau đó vội vàng quay đầu đi sợ bị cô phát hiện.
Đừng nói Liễu Tố Tố lúc này hoàn toàn không có tâm tư nhìn anh, cho dù có thì cũng thấy không rõ.
Hiện tại cô đang suy nghĩ về phương pháp Hàn Liệt vừa mới nói, càng nghĩ càng cảm thấy hay∶ “Đồng chí Hàn Liệt, đã nói sao anh lại có thể làm đoàn trưởng, hoá ra là do thông minh như vậy!”
Hàn Liệt lần đầu tiên được nghe loại lời khen trắng trợn thế này, vội vàng sửa lại lời cô∶ “Phó mới đúng.”
“Phó thì cũng là đoàn trưởng mà, hơn nữa nói không chừng sẽ được chuyển lên chính thức đó.” Liễu Tố Tố rất tin tưởng vào anh.
Cây con ngoài ruộng đã đổi đất không đồng nghĩa với việc có thể thả lỏng, mấy ngày sau đó Liễu Tố Tố cách một khoảng thời gian sẽ ra ruộng thăm một lần, giờ không có ống trúc, mà nước trên núi cô cũng không dám dùng, chỉ có thể giống người khác gánh nước tới tưới.
Mất mấy ngày vất vả, tuy cây con không mọc tốt bằng lúc trước nhưng cũng không còn đột nhiên bị héo, xem ra vấn đề về đất có thể loại trừ.
Nguyên nhân con người cũng nhìn không ra...!Liễu Tố Tố nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ thật sự không phải do người mà là cây trúc có vấn đề? Nhưng ban ngày đoàn trưởng Trương đến đây xem qua, cũng không phát hiện có chỗ nào không thích hợp.
Từng ngày trôi qua, trong chớp mắt hôm nay đã là ngày đại hội giới thiệu, vì để các gia đình quân nhân có thể hiểu rõ ràng hơn về phương pháp tưới nước, đoàn trưởng Trương cố ý mở họp ở miếng đất trống trước bờ ruộng, nơi này vị trí rộng rãi, ngồi hay đứng đều đủ chỗ, đi hai bước còn có thể trực tiếp nhìn thấy tình hình ống nước.
Đoàn trưởng Trương giao cho tiền trinh nhiệm vụ kéo biểu ngữ, phía trên dùng mực nước viết mấy chữ to∶ Thảo luận phát triển nông nghiệp.
Nhìn có vẻ cực kỳ trang trọng.
Vì là buổi giới thiệu nên sẽ tổ chức vào lúc mọi người đều rảnh, khoảng 6 giờ chiều, khi đó mọi người đều đã ăn cơm, trời cũng chưa tối lắm, muốn nói cái gì cũng tiện.
Liễu Tố Tố giúp đoàn trưởng Trương thu xếp xong thì chuẩn bị đi về trước, từ sau ngày Hàn Liệt làm cơm, mấy đứa nhỏ, đặc biệt là Hàn Trình sợ cô lại bận thì bọn nó lại phải đối mặt với bữa ăn hắc ám đến từ Hàn Liệt, cho nên mỗi ngày khi cô vừa ra khỏi cửa sẽ đi theo hỏi bao giờ cô về.
Tuy là 6 giờ mới mở họp nhưng bọn cô cần phải chuẩn bị sớm một chút, khoảng 5 giờ là phải tới, cô về nhà trước, làm xong cơm rồi để ở trong nồi, chờ Hàn Liệt trở về chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn.
Tiền trinh cũng muốn về lấy ít đồ, hai người vừa lúc tiện đường đi cùng nhau.
Còn chưa tới về tới nhà, đột nhiên có người gọi cô lại∶ “Tiểu Liễu!”
Liễu Tố Tố quay đầu lại, là thím Vương nhà cách đó không xa, “Thím, làm sao vậy ạ?”
“Hôm nay không phải mở họp sao, thím muốn hỏi một, sau khi họp xong là ngoài ruộng có thể lắp ống nước luôn đúng không?”
Liễu Tố Tố vừa muốn trả lời, đột nhiên có tiếng ai đó truyền đến∶ “Còn lắp nữa hả? Chẳng lẽ bà không biết biện pháp này không được rồi sao!”
Thím Vương sửng sốt∶ “Có ý gì?”
“Có ý gì? Bà không phát hiện buổi tối hôm đó đồng chí Liễu đã dỡ hết ống nước ngoài ruộng nhà cô ấy rồi hả, bà ra đó mà xem, cây ở ngoài ruộng chết hết rồi! Đã như vậy rồi mà bà còn dám dùng?”
Thím Vương hoàn toàn choáng váng∶ “Tiểu Liễu, chuyện này là thật sao?”

Liễu Tố Tố rũ mắt.
Thật ra loại lời nói như thế này đã có từ ngày tháo dỡ ống trúc rồi, dù bọn cô có cố làm nhanh, nhưng động tĩnh lớn như vậy sao có thể không bị phát hiện.
Hơn nữa, cây con trong ruộng đều đã khô héo, không lâu sau có tin đồn rằng phương pháp tưới nhỏ giọt không những không tăng năng suất mà còn khiến cây trồng chết khô, có không ít người đem tội danh này đổ lên đầu Liễu Tố Tố, cho rằng cô không có năng lực, đề xuất biện pháp này chỉ để có thể vào Bộ quân vụ làm việc, nhưng thực tế nó không có tác dụng gì cả.
Nhìn đi, hoa màu trên ruộng của cô ấy đã khô héo hết rồi, đây là bằng chứng tốt nhất.
Nhiều người ban đầu muốn lắp ống nước nay lại nản lòng.
Lần này đoàn trưởng Trương mở họp chính là muốn giải quyết chuyện này, nhưng hiện tại việc này đã truyền tới trước mặt mình, Liễu Tố Tố cũng không thể cái gì cũng không nói, cô đang lo nên giải thích như thế nào thì lại nhớ tới lời tiền trinh nói ngày đó.
“Thím ơi, không phải biện pháp này không thành công, hoa màu ở ruộng nhà cháu chết là do cháu dùng ống trúc, có lẽ ống trúc dùng lâu nên bị mốc, khiến cây con đều chết, không tin thím đến ruộng quân đội mà xem, đám cây tưới bằng ống nước vẫn rất tốt!”
Thím Vương cùng mấy người đang nói chuyện đều ngơ ngẩn∶ “Cháu nói thật?”
Xung quanh còn có không ít vợ quân nhân, Liễu Tố Tố cố ý nâng cao giọng∶ “Đương nhiên ạ, thím thử về nhà nhìn xem, đũa lâu ngày không lau khô còn mốc meo, huống chi là ống trúc cả ngày chứa nước, đây là việc không thể tránh khỏi đâu ạ! Haizz, cũng là do cháu lỗ mãng, ban đầu chỉ là muốn thử xem phương pháp này có được không, nhưng trong tay lại không có ống nước nên chỉ có thể dùng ống trúc có sẵn tại chỗ, bằng không cũng sẽ không thành ra như vậy.” Liễu Tố Tố rụt đầu, tỏ vẻ cực kỳ hối hận.
Thím Vương vội vàng an ủi∶ “Tiểu Liễu, cháu nói gì vậy, việc này sao có thể trách cháu chứ! Cháu thử phương pháp này còn không phải là vì lợi ích của mọi người hay sao? Bây giờ chỉ là ống trúc xảy ra vấn đề, cũng đâu phải tưới nước xảy ra vấn đề đâu, muốn nói thì phải là mọi người bồi thường cho cháu mới đúng!”
“Đúng vậy, nếu chỉ là vấn đề về ống trúc, vậy việc làm của Tiểu Liễu chính là đang hy sinh vì tập thể nha.”
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa.
Nháy mắt, chỉ bằng hai câu nói đơn giản, hướng gió trong đám người đã chuyển hướng.
Liễu Tố Tố đứng trong đám đông khẽ nhướng mày, tiền trinh đi phía sau cô run rẩy sợ hãi, chờ mọi người tản ra mới nói∶ “Đồng chí Liễu, cô không sợ mọi người tìm được đống ống trúc đấy rồi bổ ra xem à?”
Nếu họ phát hiện bên trong sạch sẽ, lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần.
“Hơn nữa tôi cảm thấy còn rất nhiều người không tin.” Chỉ trong hai câu, vẫn còn quá ít điều có thể thay đổi
Liễu Tố Tố cười cười∶ “Không sao đâu, chỉ cần có người tin là được.”
Tiền trinh sửng sốt, hắn không rõ ý cô.
Liễu Tố Tố cười thần bí∶ “Nếu quả thật đúng như tôi dự đoán, là có người cố ý phá rối, người đó nghe được lời của tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên một chỗ đâu.”
Mấy hôm nay cô suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy, nếu thật sự có người bỏ thuốc, vậy người này nhất định là không ưa cô, không chỉ muốn hại chết cây nhà cô, còn muốn phá hỏng hệ thống tưới nước, rốt cuộc Liễu Tố Tố hiện tại dựa vào cái này mà cực kỳ nổi bật ở quân khu, ngay cả sư trưởng và chính ủy cũng rất mong chờ.
Nếu khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hệ thống tưới nước có vấn đề, nhẹ thì cô bị khiển trách, nặng thì có khả năng sẽ mất việc, nếu muốn trả thù cô, còn có việc nào tốt hơn việc này sao?
Mà hiện tại cô đem nguyên nhân cây chết héo đổ cho ống trúc, không có một chút liên quan nào đến hệ thống tưới nước, người nọ có thể nhịn được mới là lạ.
Tiền trinh nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tố Tố tràn ngập kính nể, một lúc lâu sau vẫn chưa khép miệng được∶ “Đồng chí Liễu, cô quả đúng là Bao Thanh Thiên mà!”
Liễu Tố Tố suýt nữa bị nghẹn: “Anh đừng nói lung tung.”
“Tôi về trước nấu cơm đây, anh qua bên kia trông đi, chờ lát nữa tôi tới tìm anh, nhất định đừng để bị phát hiện.” Hôm nay giới thiệu xong, đoàn trưởng Trương sẽ thống kê danh sách đặt hàng ống nước, người này muốn phá hư, chắc chắn sẽ không chờ đến ngày mai.
Tiền trinh quả thực vô cùng kích động, tuy hắn là văn chức nhưng hắn cũng là một quân nhân, chỉ cần là quân nhân, ai không có ý chí anh hùng chứ, giờ hắn ẩn nấp bắt kẻ gian, vậy không phải cũng anh dũng giống như đội du kích đánh giặc sao!
Bởi vậy, chờ đến khi Liễu Tố Tố làm xong cơm, còn mang theo hai cái bánh đến tìm hắn, cô phát hiện tiền trinh không những không chê mệt, ngược lại còn thần thái sáng láng, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm cách đó không xa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.