Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 27: Chương 20-2





Ban đầu lúc tìm sĩ quan hậu cần nhờ mua sữa bò, Liễu Tố Tố định làm thành sữa chua hoặc mấy món ăn vặt làm từ sữa, tuy nhiên sữa chua quá khó làm, mà đồ ăn vặt thì tương đối phiền toái, dù thế nào cũng không tiện bằng trà sữa, hơn nữa trà sữa rất ngon, quả thực già trẻ đều thích.
Sữa bò rẻ, lá trà hái trên núi, thứ cần nhất cần làm chỉ còn có đường, nhưng đường so với mấy thứ như bột mì càng rẻ hơn không ít.
Làm trà sữa phải dùng đường phèn, sau khi cọ rửa nồi sạch sẽ thì trực tiếp bỏ đường vào, thêm ít nước xào đến khi nào đường chuyển thành màu caramel, lại cho lá trà vào xào cùng, thêm nước rồi đun sôi.
Trà sữa tốt nhất nên dùng hồng trà, nhưng hiện tại không loại này, cũng may trà xanh cũng rất thơm, tuy vị sẽ khá chát nhưng bỏ thêm ít đường cát trắng là có thể dấu bớt vị chát đó đi.
Chờ đến khi mùi trà bay ra, cuối cùng đổ sữa bò vào là xong.
Sữa bò mới lấy, Liễu Tố Tố còn cố ý nấu một lần để tiêu độc, đổ sữa trắng đục vào nồi, màu trà sữa hiện ra ngay tức khắc.
“Tiểu Cẩm, cho lửa nhỏ một chút.”
Hàn Cẩm giúp Liễu Tố Tố nhóm lửa nhiều lần đã am hiểu, nghe cô nói lập tức lấy kẹp gắp than rút ra hai thanh củi, sau đó cắm vào tro, ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt.
Đun sôi trên lửa nhỏ, trà sữa bắt đầu ùng ục toả ra khói, hương thơm độc đáo cũng bắt đầu bay lên.
Thấy đã có thể uống, Liễu Tố Tố liền rót ra một ít đưa cho Hàn Cẩm∶ “Con nếm thử xem?”
Hàn Cẩm đưa hai tay cầm lấy, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, Liễu Tố Tố đang muốn hỏi mùi vị có được không, liền thấy hai mắt thằng bé sáng ngời∶ “Ngon lắm ạ!”
Liễu Tố Tố nhịn không được nở một nụ cười.
Ổn rồi, Hàn Cẩm đã nói là ngon, vậy còn cần hoài nghi về hương vị sao?
Trà sữa nấu lâu vị sẽ bị đắng, Liễu Tố Tố đem phích nước nóng ra, dùng băng gạc buộc vào miệng phích, vừa rót vừa lọc lá trà.
Lần này cô nấu trà sữa khá nhiều, sau khi rót đầy phích nước, chỗ còn lại cô đổ vào ca tráng men.
Đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Liễu Tố Tố liền biết bọn nhỏ ra ngoài chơi đã về, đang chuẩn bị gọi mấy đứa vào uống trà sữa thì bị đống đồ trong ngực bọn nó làm cho khiếp sợ.
“Lại là mấy người lớn cho hả?”
Ban đầu cô cũng rất ngạc nhiên.
Từ lần Thái Đào gây chuyện làm tất cả mọi người biết Liễu Tố Tố không chỉ là sinh viên đại học, còn làm việc ở Bộ quân vụ, thì toàn bộ người ở quân khu đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.
Ngưỡng mộ thì thôi đi, nhưng chủ yếu là những người từng theo phe bà Thái khinh thường Liễu Tố Tố, hay những nhà có con cái từng bắt nạt Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú, đều sợ Liễu Tố Tố ghi hận sẽ không chịu đem phương pháp tưới nước nói ra.

Để đền bù, mấy ngày nay chỉ cần cô vừa bước chân ra khỏi nhà là sẽ có người đến chào hỏi hoặc tìm cô nói chuyện phiếm, tuy cô căn bản không quen biết đối phương nhưng đều là người cùng một quân khu, người ta nói cô không thể giả vờ không nghe, chỉ có thể đứng lại nói chuyện phiếm.
Kết quả nói chuyện xong, đi chưa được mấy bước lại gặp phải người khác, nói tới nói lui, có mấy lần cô thiếu chút nữa đi làm muộn, dẫn tới sau này chỉ cần văn phòng có việc là cô đi từ sáng sớm, như vậy mới không gặp phải "người quen".
Cô còn như vậy, càng đừng nói đến các con con nhà cô
Ban đầu, chỉ cần mấy đứa nhỏ vừa ra ngoài chơi là sẽ luôn gặp được mấy người thích khen bọn nó, khen đẹp, khen thông minh, khen lanh lợi gì đó, thậm chí có một hôm Liễu Tố Tố còn chính mắt nhìn thấy một bà thím vui tươi hớn hở nói chuyện với Hàn Trình∶ “Ây da, thằng nhóc này lớn lên trắng trẻo ghê ta!”
Liễu Tố Tố sửng sốt nhìn "cục than" cách đó không xa.
Nhưng "cục than" Hàn Trình thì như cá gặp nước, mấy ngày nay mỗi ngày đều muốn ra ngoài chơi, hơn nữa chỉ cần ra cửa là sẽ cố ý sửa soạn quần áo bảnh tỏn một phen, thậm chí còn chạy đến ngăn tủ, lấy lược chải mấy sợi tóc ngắn tũn, quyết không cho phép hình tượng của mình xảy ra vấn đề.
Mấy đứa bé còn lại tuy không thích thú bằng Hàn Trình nhưng cũng rất cao hứng, dù là ai đi chăng nữa cũng đều thích được khen mà đúng không.
Liễu Tố Tố thấy các con đều rất vui vẻ nên cũng không nói gì, nhưng bắt đầu từ hai ngày trước, chỉ cần bọn nhỏ vừa ra ngoài, lúc trở về trong tay đều sẽ cầm không ít đồ vật.
Từ bánh quy, bánh quai chèo đến kẹo, hồ đào,...!cái gì cũng có.
Liễu Tố Tố hoảng sợ, cho rằng đây là cướp của các bạn khác, hỏi qua mới biết, đây là do mấy dì, mấy bác gái không quen biết cho.
“Sao lại cho các con?” Liễu Tố Tố nghĩ trăm lần cũng không ra.
Hàn Tiền∶ “Con cũng không biết, họ chỉ bảo là cho bọn con cầm ăn.”
Hàn Trình vò đầu∶ “Cái này mà còn phải nghĩ sao nương, chắc chắn là họ cảm thấy bọn con rất đáng yêu rồi! Nương, bọn con thể ăn không ạ?”
Chơi cả một ngày, nó đã đói không chịu được, nếu không phải lúc ở nhà Liễu Tố Tố đã ngàn dặn vạn dò rằng, ở bên ngoài có người không quen biết cho đồ vật thì không thể nhận, nếu đối phương nhất định muốn đưa, vậy phải mang về nhà trước, không phải mang về thì Hàn Trình đã sớm ăn rồi.
“Không thể ăn.” Liễu Tố Tố bóp cái miệng của nhóc tham ăn, đây có lẽ lại là mấy tẩu tử kia cho rồi.
Cô hít sâu một hơi, bảo Hàn Tiền dắt theo Tú Tú cùng em trai xách đồ đi trả lại.
Bởi vì vừa nhận bọn nó đã mang về luôn nên những người đó cơ bản đều đang ở bên ngoài nói chuyện, không khó tìm.
Hàn Trình vừa nghe nương nói liền nóng nảy∶ “Nương, thật sự không thể ăn sao ạ?”
“Không thể ăn, đồ ăn người lạ đưa không thể tùy tiện ăn, ngoan, đi cùng anh chị đi, trở về nương chiên trứng gà cho con ha.”
Nếu là đồ Trần Nam hoặc Lữ Linh Chi đưa, ăn thế nào cũng không có vấn đề gì, dù sao thì mấy nhà bọn họ cũng qua lại thân thiết, ăn rồi thì tìm một cơ hội khác trả lại là được, nhưng mấy người đưa đồ không thân với cô, bọn họ đưa đồ qua chính là sợ Liễu Tố Tố không nói cho bọn họ phương pháp tưới nước mà thôi.
Huống chi việc này cô không phải là người định đoạt, cô cũng không nhỏ mọn như vậy.

Hơn nữa hiện tại cô đã là nhân viên ở Bộ quân vụ, nếu tùy tiện nhận của người ta, lại bị loại người có tâm như Thái Đào để ý, dù chỉ là một miếng bánh quy cũng có thể gây ra chuyện lớn.
Cô không thể không đề phòng.
Sau khi trải qua chuyện này, Liễu Tố Tố đã có tâm lý chuẩn bị, chờ bọn nhỏ về lại dặn về sau kiên quyết không được nhận đồ của người lạ, nếu họ nhất định phải đưa thì chạy nhanh một chút, chờ họ đi rồi lại về chơi tiếp.
Qua được hai ngày an tĩnh, khi cô cho rằng việc này đã qua, kết quả hôm nay lại thấy, trời ạ, sao đồ trong lòng bọn nhóc nhà cô càng ngày càng nhiều vậy! Hơn nữa mấy ngày trước chỉ là đồ ăn vặt thôi, hôm nay quả thực tăng thêm vài cấp.
Từ trứng gà luộc, đến bánh nướng áp chảo… Ngay cả non nửa con cá khô cũng có!
Liễu Tố Tố đau đầu gỡ một xâu nấm hương treo trên cổ Hàn Trình xuống, “Không phải nương dặn các con phải chạy nhanh lên sao?”
Hàn Trình gật gật đầu∶ “Bọn con chạy rồi ó, nhưng mà không kịp!”
Động tác của mấy người đó so với bọn nó còn nhanh hơn, mấy đứa còn chưa kịp có phản ứng, trong ngực đã bị nhét một đống đồ, phỏng chừng là học được thông minh, lần này nhét đồ xong liền chạy biến, đều là người lớn, một đám chân ngắn sao mà đuổi kịp.
“Có một bà, nhìn cũng giống giống bà ngoại đó nương, chạy nhanh như bay luôn!” Hàn Trình khoa tay múa chân miêu tả, xâu nấm hương chính là bà ấy cho.
***
Lúc ấy bị nhét đầy ngực đồ vật, Hàn Trình sợ ngây người, lúc nhớ tới lời nương dặn còn hỏi Hàn Tiền∶ “Anh, hay là mình ném đồ ở chỗ này đi?”
Hàn Tiền lắc đầu∶ “Không được.”
Bọn nó đang chơi cùng các bạn, nếu ném ở chỗ này, lỡ bị mấy đứa bạn kia cầm đi thì những người cho đồ khẳng định vẫn sẽ nghĩ là bọn nó cầm, lỗ vốn mất.
Hàn Tú Tú cũng nghĩ việc này∶ “Hay là mang về cho dì đi?”
***
Liễu Tố Tố nghe xong sờ sờ đầu hai đứa∶ “Tiểu Tiền và Tú Tú làm rất đúng.
Nếu không còn đồ trả lại, vậy thì chúng ta sẽ nợ họ nhân tình, thế mới thật sự là xong đời.”
Hàn Tú Tú∶ “Dì ơi, giờ bọn con mang đi trả sao ạ?”
“Không cần, vào nhà uống trà sữa đã, chờ lát nữa dì đi cùng các con.” Biện pháp bảo bọn nhỏ trả lại đã vô dụng, dù những người đó nguyện ý lấy lại, có thể vẫn sẽ tìm cơ hội khác để đưa, cô định trực tiếp tới nhà giải thích rõ ràng với họ luôn, như vậy mới có thể triệt để giải quyết vấn đề.
Hàn Trình ở một bên hung hăng thở dài∶ “Xem ra, đôi khi quá được hoan nghênh quá cũng là một loại tra tấn~”
Liễu Tố Tố bị tiểu quỷ này làm cho suýt sặc, sợ nó lại tiếp tục nói nhân sinh triết lý, cô nhét một chén trà sữa qua lấp kín miệng∶ “Nào, đồng chí Hàn Trình, uống một ngụm nước vong ưu này rồi sẽ không bị tra tấn nữa.”
Hàn Trình dùng ánh mắt ‘thật không, con không tin’ nhìn nương nó một cái, kết quả vừa uống xong∶ “Wow! Nương, thật sự ngon quá đi ngon quá đi!!” Thiếu chút nữa đến tên mình là gì nó cũng không biết luôn, nào còn quản được phiền não nho nhỏ kia.
Hàn Tiền cùng Hàn Tú Tú không khoa trương như vậy nhưng cũng có biểu tình không thể tưởng tượng được, ừng ực ừng ực uống hết.
Trà sữa Liễu Tố Tố cho bọn nó uống chính là trà trong ca tráng men, trà sữa nóng rất thơm, nhưng vị sau khi lạnh càng ngon hơn, không chỉ thơm ngon mà còn ngọt ngào vừa phải, càng là đánh trúng tâm lý bọn nhỏ.
Hàn Tiền và Hàn Trình thì không cần phải nói, ngay cả Hàn Tú Tú cùng Hàn Cẩm, hai đứa ngày thường chưa bao giờ chủ động xin cái gì, giờ lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô.
Bị bốn củ cải nhỏ làm nũng áp lực thật sự quá lớn, Liễu Tố Tố không chống đỡ được, chỉ có thể đổ cho mỗi đứa thêm non nửa chén, “Hôm nay uống xong chỗ này là không được uống nữa nha, bằng không buổi tối không ngủ được đâu, không ngủ được thì không có ngôi sao.”
Hàn Trình đang chuẩn bị xin thêm chén nữa∶ “…”
Thôi vậy, tuy rằng trà sữa rất ngon nhưng ngôi sao càng quan trọng hơn.
Nó chép chép miệng, quyết định lần sau có đủ 20 ngôi sao sẽ không ăn thịt nữa, nó muốn để nương làm một nồi trà sữa thật to, một mình nó uống hết!
Uống xong trà sữa, Liễu Tố Tố liền cho hết đồ vào sọt, dắt theo mấy đứa nhỏ đi trả đồ cho người ta.
Cũng may là trí nhớ bọn nhỏ tốt, vừa đi vừa hỏi là tìm được những nhà đưa đồ.
Đối phương còn định không lấy lại, Liễu Tố Tố biết bọn họ đang lo lắng cái gì nên cũng không giấu giếm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề∶
“Thím yên tâm, việc tưới nước là để giúp toàn bộ quân khu chúng ta, hiện tại quân đội đang thí nghiệm ở ruộng, chỉ cần thí nghiệm thành công sẽ lập tức tiến hành điều tra ý kiến của mọi người, mất khoảng nửa tháng thôi là có thể lắp đặt xong rồi.
Hơn nữa việc tưới nước này cũng không phải một mình cháu làm chủ, đây đều là nỗ lực của tất cả các đồng chí ở văn phòng, thím muốn cảm ơn thì cháu xin thay mặt họ nhận lấy, nhưng đồ thì không cần tặng đâu ạ! Hiện tại nhà ai cũng khó khăn, đừng lãng phí lương thực.”
Tuy Liễu Tố Tố trực tiếp giải thích cách làm, thoạt đầu khiến cho một số người cảm thấy mất mặt, nhưng sau khi nghe xong những lời này, bọn họ lập tức không còn ý kiến gì, trong lòng chỉ còn lại cảm kích, không ngừng nắm tay Liễu Tố Tố nói cảm ơn.
Trước đó bọn họ lôi kéo Liễu Tố Tố nói chuyện phiếm, không ngừng khen ngợi mấy đứa nhỏ, ít nhiều đều mang theo giả tạo, dù sao mục đích chính là để Liễu Tố Tố không báo thù.
Nhưng lúc này bọn họ thật sự thực lòng, một chút dối trá cũng không có.
Liễu Tố Tố cũng cười cười nói chuyện với họ, cô hiểu rõ, có nhiều người đều như thế này, tuy rằng ích kỷ, thích thích hùa theo người khác, nhưng bản chất họ không xấu.
Một màn này rơi vào mắt bà Thái đứng cách đó không xa, khiến bà ta thập phần hụt hẫng.
Mấy ngày này, cuộc sống của bà ta có thể nói là "thảm".
Mấy người thường xuyên lui tới nịnh nọt bà ta hiện tại không chỉ không chủ động bắt chuyện với bà ta, mà ngay cả khi bà ta lại gần chào hỏi, người ta cũng đều tỏ vẻ lạnh nhạt.

Sau lưng họ còn trộm thảo luận∶ “Bây giờ ai mà dám nói chuyện với bà ta chứ, lỡ có lúc nào đấy trông chúng ta không vừa mắt, cố ý vu oan hãm hại thì làm sao bây giờ!”
Bà Thái nghe được lời này thiếu chút nữa tức chết, há mồm muốn phân bua những việc kia đều là do con bé chết tiệt Thái Đào làm, không có bất kỳ liên quan nào đến bà ta, nhưng bà ta cũng hiểu, lời này nói ra sẽ chẳng có ai tin.
Về đến nhà, nhìn Thái Đào tránh ở trong phòng ngủ ngon, bà ta càng tức giận, trực tiếp xốc chăn lên mắng chửi một trận.
Quân khu người nhiều nhưng hoàn cảnh cũng khép kín, các loại tin đồn lan truyền rất nhanh.
Việc lần trước truyền ra, ngay cả bà Thái cũng bị ảnh hưởng chứ đừng nói đến Thái Đào.
Hiện tại cô ta không chỉ không dám đến đoàn văn công, ngay cả cửa cũng không dám bước ra, vốn dĩ đã nghẹn một bụng tức, lúc này lại bị bà Thái mắng chửi, nhất thời không biết lấy tự tin từ đâu ra, trực tiếp cãi tay đôi với bà Thái.
Ở ngoài cửa, phó đoàn trưởng Thái cùng vợ hắn mới tan làm trở về, nghe thấy trong phòng ồn ào nhốn nháo, vợ hắn ta mấy ngày này mất hết thể diện ở đoàn văn công, đen mặt hét lên∶ “Thái Kiến Cường, nếu anh không giải quyết xong việc này, tôi sẽ không bao giờ trở về nữa đâu!” Nói xong liền đóng sầm cửa bỏ đi.
Phó đoàn trưởng Thái trầm mặt, trong phòng truyền ra tiếng mắng chửi, hắn không nhịn được nữa dùng sức đá chân lên cửa, hắn cũng chỉ là muốn phát tiết một chút thôi, ai dè dùng lực quá mức, cánh cửa bị đạp thủng một lỗ lớn.
Gỗ nhọn sắc bén dễ dàng cắt rách ống quần, đâm vào chân hắn để lại vài vết máu.
“Aaaa ——” Phó đoàn trưởng Thái hét lên, bà Thái cùng Thái Đào lúc này mới im lặng.
Nhưng phó đoàn trưởng Thái vẫn còn nổi nóng, quay đầu bỏ đi∶ “Cút ngay đi!”
Bà Thái tức đến mức dậm chân bình bịch, hung hăng tát Thái Đào một cái rồi đuổi theo phó đoàn trưởng Thái nhưng không đuổi kịp, ngược lại nhìn thấy Liễu Tố Tố đang được mọi người tung hô, hận thù trong mắt quả thực sắp hóa thành đao sắc, hận không thể trực tiếp đâm vào người Liễu Tố Tố!
Cách quá xa nên Liễu Tố Tố không chú ý tới, chỉ có Hàn Cẩm nhìn thoáng qua, nhưng cũng chỉ có thấy một mảnh góc áo.
Lời Liễu Tố Tố nói với mọi người cũng không phải là nói khoác, đã gần 4 ngày kể từ khi lắp đường ống nước đầu tiên, đoàn trưởng Trương kiểm tra phát hiện ống nước và máy bơm đều có thể hoạt động bình thường, sau khi không có bất kỳ vấn đề gì, ông đã viết một lá đơn cho Chung sư trưởng cùng Triệu chính ủy để xin phí dụng mua lượng ống nước lớn hơn.
Chỉ cần đường ống nước của quân đội được lắp đặt và xác nhận là ổn, họ sẽ trưng cầu ý kiến của các gia đình quân nhân xem bọn họ có muốn lắp hay không, sau đó thu thập dữ liệu số lượng cần thiết rồi đến nhà máy trong thành phố đặt hàng.
Mặc dù mấy ngày nay nhiều người đã tìm hiểu và biết hệ thống tưới nhỏ giọt tốt như thế nào, nhưng vẫn còn một số người không biết nhiều về nó, cảm thấy rằng phương pháp này dù tốt đến đâu cũng không bằng tự mình làm.
Vì chuyện này, đoàn trưởng Trương định tận dụng cơ hội trong hai ngày này sẽ giới thiệu và phổ biến để họ biết lợi ích của phương pháp tưới nước nhỏ giọt.
“Kiến thức đến từ thực tiễn”, đoàn trưởng Trương biết rằng có nhiều người già không tin lời nói của người khác, họ chỉ tin vào những gì họ nhìn thấy, vì vậy ông đã đặc biệt dặn dò tiền trinh mấy ngày này theo dõi thật cẩn thận ruộng thí nghiệm, đến lúc đó có thể cho mọi người thấy hiệu quả thực sự.
Tiền trinh vỗ ngực bảo đảm∶ “Đoàn trưởng yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi.”.
Truyện Trinh Thám
Nhưng không quá hai ngày, lúc tiền trinh chạy ra ruộng thí nghiệm, vừa nhìn liền trợn tròn mắt.
Hoa màu hôm qua vẫn còn tươi tốt, sao giờ khô héo hết cả rồi?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.