Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 20: Chương 17





Thái Đào đến tìm Liễu Tố Tố là vì trước đó cô ta đã gặp một người, là Lê Ngọc Quế.
Thái Đào làm ở đoàn văn công, nhưng trong đoàn văn công cũng phân cấp bậc, Thái Đào diện mạo bình thường, năng lực cũng trung bình, lăn lộn ở đó nhiều năm như vậy cũng chỉ có một vị trí trong đoàn hợp xướng, thế cho nên bà Thái mới gấp gáp muốn tìm chồng cho cô ta, bằng không chờ đến lúc lớn tuổi sẽ phải về quê.
Nhưng cố tình Thái Đào lại mắt để trên đầu, điều kiện của mình chẳng ra sao mà một lòng muốn tìm người giỏi, nhìn tới nhìn lui cảm thấy chỉ có Hàn Liệt mới xứng đôi với mình, nhưng cô ta lại không muốn trở thành mẹ kế, bèn xui bà Thái nghĩ cách để Hàn Liệt đuổi hai đứa nhỏ đi, còn cô ta thì đi theo đoàn diễn trước.
Thái Đào cảm thấy cô ta nắm chắc phần thắng rồi, rốt cuộc kia hai đứa nhỏ kia cô ta đã gặp qua, một đứa âm trầm trầm, đứa còn lại nhìn như con ngốc, ai nhìn cũng không thích nổi, nghe nói đã đến lâu vậy rồi mà chưa gọi Hàn Liệt là "cha" lần nào, Hàn Liệt là đàn ông chứ không phải Bồ Tát, có thể thích bọn nó mới là lạ.
Hơn nữa cô ta ở đoàn văn công, anh trai cũng là phó đoàn trưởng, nương làm việc ở nhà ăn, Hàn Liệt chắc chắn sẽ đồng ý cùng lấy cô ta thôi.
Thái Đào lần này đi biểu diễn ở quân khu phương bắc, sau khi đến nơi cô ta liền gọi điện cho bà Thái, nói khi nào có tin tức tốt thì báo cho cô ta ngay.
Chờ mãi chờ mãi cũng chờ được điện thoại gọi tới nhưng không phải tin tốt, bà Thái oanh tạc một câu∶ “Hàn Liệt xin nghỉ về quê, nói là phải về kết hôn!”
Thái Đào như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin được chuyện này, cô ta cảm thấy bà Thái đang lừa mình, Hàn Liệt lâu như vậy cũng chưa kết hôn, trước nay cũng chưa từng nghe qua anh gặp gỡ ai, sao có thể đột nhiên trở về muốn kết hôn?
“Không thể nào đâu nương, nói không chừng là anh ấy trở về thăm người thân thôi, mấy người đó đang nói bậy, không thể nào là kết hôn được!” Thái Đào chém đinh chặt sắt.
Cô ta không chịu tin, bà Thái cũng tự mình cảm thấy không có khả năng, liền nói để bà ta nhìn lại xem sao.
Đợi qua mấy ngày thì điện thoại lại gọi tới, vừa nhấc điện thoại lên, không đợi Thái Đào hỏi, bà Thái liền nói Hàn Liệt kết hôn thật, đưa luôn vợ qua đây rồi.
“… Mặt như hồ ly tinh, còn mang theo hai đứa con trai, vừa đến đã muốn đòi lại vườn rau, chẳng hiểu là loại người gì nữa, nương là trưởng bối mà cô ta một chút lễ nghĩa cũng không biết!”
Bà Thái lúc ấy chỉ nhớ việc vườn rau bị lấy về, vừa gọi điện thoại vừa mắng Liễu Tố Tố một trận.
Thái Đào căn bản không có tâm tư an ủi bà ta, cô ta thèm quan tâm cái vườn rau làm gì∶ “Hàn Liệt dựa vào cái gì mà kết hôn, sao anh ta lại đột nhiên kết hôn!”
“Ai da, cái con bé chết tiệt này làm nương sợ muốn chết, gọi bậy cái gì!” Bà Thái còn muốn mắng thêm, Thái Đào không còn tâm tình nghe tiếp, trực tiếp cúp điện thoại, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Đúng lúc này, một bóng người ngăn cô ta lại∶ “Cô là người ở đoàn văn công?”
Thái Đào vốn dĩ tâm tình không tốt, lại chẳng quen biết người trước mắt, lập tức muốn xô cô gái kia ra, nhưng tiếp theo đối phương nói: “Tôi nghe thấy cô nói Hàn Liệt gì đó, sao, cô ở quân khu Tây Nam đúng không?”
Sắc mặt Thái Đào biến đổi∶ “Cô quen biết Hàn Liệt sao?”
“Quen biết?” Đối phương nhướng mày, “Đương nhiên là quen rồi, không chỉ quen anh ta, tôi còn quen cả vợ anh, Liễu Tố Tố đúng không?”
Thái Đào tức khắc trợn tròn mắt, cô ta vừa rồi từ chỗ bà Thái mới biết tên Liễu Tố Tố, người này sao lại biết?
“Thế nào, có hứng thú tâm sự chút không?”

Thái Đào vội vàng đi theo cô gái kia, càng nhìn người này càng cảm thấy nghi hoặc, không biết người này đến tột cùng là ai, sao lại hiểu rõ về Hàn Liệt như vậy.
Nếu Hàn Liệt ở đây có lẽ anh sẽ nhận ra, người này chính là người trước kia cùng anh kết hôn nhưng lại đột nhiên hủy hôn vô cớ —Lê Ngọc Quế.
Lê Ngọc Quế vì sao xuất hiện ở đây, chuyện này phải nói từ lúc ả ta đột nhiên muốn hối hôn.
Ban đầu khi dì hai Hàn làm mai cho Hàn Liệt, không phải nói khoa trương, toàn bộ người trong công xã đều muốn việc hôn nhân này, thậm chí có một số người trong huyện thành nghe nói cũng muốn tới thử xem.
Nguyên nhân rất đơn giản, thời buổi này không có công việc nào khiến người ta yên tâm hơn quân nhân, huống chi Hàn Liệt còn là phó đoàn trưởng, tuổi còn trẻ lại chưa từng kết hôn, hai đứa con là nhận nuôi của chiến hữu, tuy có con không tốt lắm nhưng cũng không đáng ngại.
Sau đó vẫn là dì hai Hàn cảm thấy nên tìm một cô gái nông thôn thì hơn, người thành thật, có thể lo liệu trong nhà, lại có thể toàn tâm toàn ý đi theo quân.
Nương Lê Ngọc Quế vì cửa hôn sự mà cắn răng tặng bà mối không ít thứ tốt, lúc này mới khiến dì hai Hàn trọng con gái bà ta.
Trên thực tế, Lê Ngọc Quế đối với mối hôn nhân này cũng rất vừa lòng, cô ta tuy rằng lâu rồi chưa gặp lại Hàn Liệt, nhưng vẫn còn nhớ rõ mấy năm trước lúc Hàn Liệt trở về thăm người thân, anh mặc một thân quân trang chỉnh tề, dáng người cao gầy, ngũ quan sắc nét đoan chính, chỉ là nhìn lướt qua thôi cũng khiến tim cô ta đập bịch bịch.
Nghĩ đến việc mình có thể gả cho Hàn Liệt, Lê Ngọc Quế quả thực vui vẻ vô cùng, nhưng vui quá hóa buồn, trong ngày kết hôn cô ta không cẩn thận ngã đập đầu vào tủ quần áo, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, chờ lần nữa tỉnh lại, Lê Ngọc Quế nhìn chằm chằm vào tay mình —coo ta đã trọng sinh rồi!
Sau khi sắp xếp lại ký ức, điều đầu tiên cô ta làm chính là từ hôn với Hàn Liệt!
Lúc ấy dì Hàn còn đang ở nhà đãi tiệc rượu, cha nương Lê Ngọc Quế nghĩ đến bọn họ tìm được con rể là phó đoàn trưởng thì vui vẻ không thôi, quả thực so với nhân vật chính là Hàn Liệt còn vui mừng hơn.
Nhưng rượu mừng còn chưa uống xong, đột nhiên Lê Ngọc Quế nói cô ta muốn hủy hôn, không kết hôn nữa.
Bà Lê choáng váng∶ “Cái con bé chết tiệt này đang nói bậy cái gì đó, mày có phải bị choáng váng rồi không? Hôn nhân tốt như thế mà mày còn không chịu!”
Lê Ngọc Quế quay mặt đi∶ “Con không choáng váng.”
Ngược lại, xưa nay cô ta chưa từng tỉnh táo như vậy.
Đúng, đúng là lúc trước cô ta cũng cảm thấy mối hôn nhân này rất tốt, Hàn Liệt chức vị cao tiền trợ cấp cao, diện mạo lại đẹp, theo anh tùy quân cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng, cho dù có hai đứa con thì sao, không phải con ruột, cô ta căn bản không sợ.
Cô ta ôm mong chờ gả cho Hàn Liệt, cho rằng từ đây mình có thể trở thành đoàn trưởng phu nhân cao cao tại thượng sống trong nhung lụa, kết quả thì sao, vừa mới tùy quân thì Hàn Liệt phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đem hai đứa nhỏ ném lại cho cô ta chăm.
Ngày đầu ở chung Lê Ngọc Quế vẫn cảm thấy hai đứa bé này bình thường, nhưng qua được hai ngày, cô ta liền phát hiện ra bọn nó quả thực là ma quỷ mà!
Con bé tên Chiêu Đệ còn đỡ, không nói chuyện với người khác giới, nhưng tay chân lanh lẹ, sai nó làm gì nó liền làm đó.

Nhưng cái đứa tên Niệm Tô kia, nó… Nói một câu khó nghe thì y như thằng đần, trên mặt còn có một vết sẹo lớn, thoạt nhìn còn doạ người hơn cả quỷ trong tiểu thuyết nữa.
Mỗi lần Lê Ngọc Quế nhìn đến nó đều bị sốc một trận, có đôi khi ăn cơm cũng không cho phép thằng bé lên bàn, sợ dọa nó đến mình.
Dưới tình huống này, Lê Ngọc Quế đương nhiên sẽ không thích hai đứa nó, cô ta cảm thấy chỉ cần mình không để bọn nó đói bụng, cho ăn cho uống là được rồi, việc cô ta cần làm hiện tại là cùng Hàn Liệt sinh con.
Nhưng Hàn Liệt ba ngày hai nhiệm vụ, không về nhà thì cô ta sao mà sinh con? Còn chưa đợi cô ta nghĩ ra cách bồi dưỡng tình cảm cùng Hàn Liệt thì trong nhà lại xảy ra vấn đề, em trai cô ta đánh người, đối phương báo công an, hắn bị bắt.
Bà Lê tìm mọi cách để Lê Ngọc Quế có mối hôn sự tốt cũng không phải yêu thương gì cô ta, mà là muốn trong tương lai có đứa con rể là đoàn trưởng chống lưng, xảy ra chuyện không phải lập tức nghĩ đến Lê Ngọc Quế sao.
Hàn Liệt tuy ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng Lê Ngọc Quế biết tiền trong nhà để ở chỗ nào, đối phương chặt chém muốn 200 đồng mới đồng ý thả em trai cô ta ra, cô ta cũng hết cách, chỉ có thể đem chủ ý đánh lên tiền an ủi của hai đứa Niệm Tô.
Trả tiền xong không ngày nào Lê Ngọc Quế không hoảng sợ, sợ Hàn Liệt trở lại biết chuyện này sẽ buông tha, cô ta vắt hết ý tưởng, trùng hợp người nhà Chiêu Đệ tới quân khu, nói bà nội con bé bệnh nặng, muốn lấy tiền an ủi về chữa bệnh.
Đừng nói Lê Ngọc Quế đã lấy tiền ra dùng hết, dù còn cô ta cũng tiếc lấy ra.
Mấy người cãi nhau ỏm tỏi, đối phương liền nói không trả tiền thì thôi, trả Chiêu Đệ lại cho bọn họ!
Lê Ngọc Quế còn ước gì được như thế, chỉ cần Chiêu Đệ đi, lúc Hàn Liệt hỏi về tiền an ủi, không phải cô ta có thể nói bị mấy người kia lấy đi hết rồi hay sao?
Lê Ngọc Quế lập tức vui vẻ thu dọn đồ của Chiêu Đệ, hoàn toàn không màng cô bé khóc lóc không muốn đi, cùng mấy người đó kéo cô bé ra ngoài.
Cô ta vốn tưởng rằng ải này coi như qua, ai ngờ sau khi Hàn Liệt nghe nói Chiêu Đệ bị người trong nhà mang đi mất thì sắc mặt đại biến, mua vé xe lửa đi suốt đêm muốn tìm Chiêu Đệ về.
Anh đi làm nhiệm vụ mới về, cánh tay còn đang bị thương, trên đường đi gặp chuyện ngoài ý muốn, khi được bộ đội khiêng về, bàn tay đã hoàn toàn vô lực.
Hàn Liệt đã tàn phế.
Chắc chắn không thể tiếp tục ở lại quân đội, chỉ có thể chuyển nghề về quê.
Lê Ngọc Quế muốn theo Hàn Liệt để hưởng phúc, giờ anh chức vị khó giữ, còn vì Chiêu Đệ mà oán hận cô ta, trong nhà còn có đứa bé doạ người, cô ta nào chịu được, kiên quyết đòi ly hôn.
Hàn Liệt đồng ý, nhưng một phân tiền cũng sẽ không cho, cô ta không cam lòng, trước khi đi còn muốn trộm tiền nhưng lại bị thằng nhóc mặt sẹo phát hiện, thấy thằng nhóc ngăn cản không cho mình đi, cô ta nhẫn tâm trực tiếp đạp lên mặt thằng bé.
Trời mùa đông rét mướt, thằng bé ngã đúng vào chậu than đốt trong phòng, vết sẹo trên mặt bị ngọn lửa ăn mòn, cho dù là nó chưa bao giờ khóc nháo cũng nhịn không được khóc rống lên.
Lê Ngọc Quế hoảng sợ, căn bản không nghĩ tới việc dập lửa, cầm tiền chạy vọt ra ngoài, cuối cùng bị Hàn Liệt bắt lại tống vào đồn công an.
Lê Ngọc Quế kêu cha gọi mẹ muốn ra ngoài, muốn nói tôi không cố ý nhưng chẳng có ai tin, ngay cả người nhà mẹ đẻ nói sẽ đối xử với ả thật tốt dường như cũng hoàn toàn quên mất đứa con gái này, ả kiêu ngạo cả đời cuối cùng lại rơi vào kết cục đi tù.
Nhưng đây vẫn chưa phải điều thảm nhất, chờ ả thật vất vả mãn hạn ra tù, đột nhiên có người báo ả dính vào vụ án buôn người, Lê Ngọc Quế liều mạng phủ nhận nói mình chưa từng làm qua chuyện này nhưng công an lại lấy ra một sấp ảnh chụp, hỏi ả có biết bé gái trong hình hay không.
“Đây là...!Chiêu Đệ?” Lê Ngọc Quế choáng váng, Chiêu Đệ bị lừa bán? “Nhưng mà không liên quan đến tôi, tôi không làm cũng không biết gì hết!”
Ả liều mạng kêu oan nhưng căn bản không có ai nghe, đúng lúc này ả đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông vừa cao vừa ốm, ban đầu ả vẫn chưa nhận ra, cho đến khi người đàn ông kia hơi hơi xoay người để lộ ra vết sẹo khủng bố trên mặt...
“Là hắn, là người kia đổ oan cho tôi!”
Lê Ngọc Quế bừng tỉnh, là con trai Hàn Liệt tìm ả báo thù, thằng bé Niệm Tô kia, sớm biết vậy...!sớm biết vậy ả nên trực tiếp thiêu chết nó luôn!
Nằm trong phòng giam ẩm ướt, Lê Ngọc Quế hối hận không thôi, mà lúc này, ả đột nhiên nằm mơ, mơ thấy ả sống trong một quyển sách, trong đó ả chỉ là một nhân vật xuất hiện thoáng qua, nội dung quyển sách cũng không liên quan đến ả, sở dĩ ả xuất hiện là bởi vì ả là mẹ kế của hai nhân vật phản diện.
Không sai, đứa bé Chiêu Đệ dễ bắt nạt cùng Niệm Tô mà ả hận không thể thiêu chết kia —đều là vai đại ác trong sách!
Lê Ngọc Quế lúc này mới hiểu vì sao cả đời này ả ta lại khổ như vậy, may mắn trời cao mở mắt, cho ả cơ hội sống lại một lần, cho nên sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên ả làm chính là cùng Hàn Liệt hủy hôn! Ả nhất định phải cách hai vai ác này càng xa càng tốt!
Tất cả mọi người nói ả ngốc, nhưng chỉ có Lê Ngọc Quế biết, về sau ả sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Sau ngày cùng Hàn Liệt ly hôn, ả liền bao lớn bao nhỏ lên huyện thành, tìm một người đàn ông tên Bao Phi Tường, vừa mở miệng câu đầu tiên đã nói: “Đồng chí Bao này, nghe nói anh đang tìm vợ, anh thấy tôi thế nào?”
Bao Phi Tường sửng sốt, người nhà họ Bao cũng sửng sốt.
Nhà họ Bao thật ra không kém, Bao Phi Tường dù gì cũng là doanh trưởng bộ đội, nhưng đã ba mươi mấy rồi mà không có vợ, nguyên nhân tất cả mọi người biết, bởi vì Bao Phi Tường hắn khắc vợ.
Hắn đã kết hôn ba lần, mỗi lần không phải vợ khó sinh mà chết thì là ngoài ý muốn bỏ mình, thanh danh khắc vợ ngày càng truyền xa, đừng nói hắn giữ chức doanh trưởng, dù hắn là đoàn trưởng lữ trưởng cũng không ai đồng ý gả con gái cho!
Trong nhiều năm qua Lê Ngọc Quế là người đầu tiên chủ động tới cửa nói muốn kết hôn, trừ người nha họ Bao mừng rỡ như điên ra, những người khác đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn ả.
Dám gả cho một kẻ khắc thê, ngại mình sống lâu lắm hả?
Đối mặt với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người, Lê Ngọc Quế đắc ý nâng cằm, những người này nào có biết rằng, Bao Phi Tường không phải là người khắc vợ, hắn là người có mệnh đại phú đại quý!
Đời trước, ả phải ở trong tù rất lâu, tình huống bên ngoài có như thế nào cũng không biết, chỉ cảm thấy đột nhiên kinh tế trong nước trở nên phát triển nhanh chóng, ngay cả ngục giam cũng được lắp TV, tù nhân mỗi ngày có thể xem tin tức 1 tiếng.
Ngày đó TV truyền tin, tất cả mọi người đều tới xem, Lê Ngọc Quế tất nhiên cũng không ngoại lệ, ả chờ mong tin tức TV đã lâu, muốn nhìn một chút bên ngoài có tình huống gì, kết quả TV vừa mở ra, ả đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên.
Ả nhìn thấy gì!
“Cô kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô quen Liễu Tố Tố chắc?”
“Sao có thể quen chứ, Liễu Tố Tố người ta là nhà giàu số 1 tỉnh thành đấy, sao có thể quen cái loại ăn cơm nhà tù như cô ta?” Có người cười khẩy.
Nhưng Lê Ngọc Quế thật sự có quen, người phụ nữ có lúm đồng tiền trên TV, không phải chính là em họ bà con xa nhà ả, Liễu Tố Tố sao?

Phải biết rằng lúc trước khi Lê Ngọc Quế gả cho Hàn Liệt còn cố ý chạy đến trước mặt thân thích bạn bè khoe khoang một phen, cảm thấy bọn họ cả đời đều kém ả.
Đặc biệt là Liễu Tố Tố không có cha, còn theo nương tái giá.
Nhưng là hiện tại thì sao, hiện tại ả bị nhốt không thấy ánh mặt trời, Liễu Tố Tố trở thành nhà giàu số một, còn được lên tin tức, được mọi người hâm mộ!
Lê Ngọc Quế vừa tức vừa hận, cũng chính là lúc đó ả mới biết được, hóa ra Liễu Tố Tố thành công như vậy là nhờ gặp được người đàn ông tên Bao Phi Tường.
Người đàn ông này vốn bị mọi người cho là khắc vợ, sau đó vẫn là Liễu Tố Tố không chê gả cho hắn, sau khi hai người kết hôn, sự nghiệp của Bao Phi Tường từng bước thăng tiến, hắn trở thành lữ trưởng trẻ tuổi nhất, sau này chuyển nghề càng là vừa có tiền vừa có quyền.
Bao Phi Tường cảm ơn Liễu Tố Tố không rời không bỏ mình, không chỉ có đối tốt với cô, còn hết sức ủng hộ sự nghiệp của cô, Lê Ngọc Quế cảm thấy, nếu không có Bao Phi Tường, Liễu Tố Tố tuyệt đối sẽ không thành công như hôm nay.
Lê Ngọc Quế ghen ghét đỏ mắt, trong lòng không ngừng nghĩ, dựa vào cái gì mà tất cả chuyện tốt đều bị Liễu Tố Tố chiếm hết, nếu ban đầu ả gặp được Bao Phi Tường thì tốt rồi, nếu vậy ả tuyệt đối sẽ không sống thành dáng vẻ hôm nay!
Lê Ngọc Quế cứ tưởng cả đời này ả chỉ có thể tưởng tượng thế thôi, không ngờ ông trời phá lệ chiếu cố, thật sự để ả ta được trọng sinh một lần.
Ả chờ không kịp nữa rồi, hủy hôn xong liền đi tìm Bao Phi Tường.
Sau khi người nhà họ Bao đồng ý hôn sự này, Lê Ngọc Quế lại đi tìm bà mối, đưa cho bà ta 5 đồng, sai bà ta giới thiệu Liễu Tố Tố cho Hàn Liệt.
Liễu Tố Tố đời trước hạnh phúc như vậy, cũng nên để cô nếm thử đau khổ mà ả từng trải qua chứ nhỉ!
Sợ Liễu Tố Tố không đồng ý, Lê Ngọc Quế vẫn luôn chú ý việc hôn nhân này, thẳng đến ngày đó ả tận mắt chứng kiến Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt mang theo bốn đứa nhỏ quân khu, cục đá trong lòng mới hạ xuống, vui mừng cùng Bao Phi Tường đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
***
Bao Phi Tường sửng sốt∶ “Huyện thành chúng ta hình như đâu có nhiều quân nhân đâu.”
Lê Ngọc Quế phản ứng lại, người này chắc chắn đang nói về Hàn Liệt cùng Liễu Tố Tố! Bọn họ không đăng ký kết hôn?
“Tình huống này là sao vậy đồng chí?”
Hôm đó Hàn Liệt gọi điện thoại, nhân viên công tác vừa lúc nghe thấy, cảm thấy cũng không phải bí mật gì nên nói ra∶ “Do thẩm tra chính trị của đồng chí nữ kia chưa được thông qua.”
“Thế thì đúng là xui xẻo thật.” Bao Phi Tường không nghĩ quá nhiều, chỉ lẩm bẩm một câu, nhưng Lê Ngọc Quế lại đem chuyện ghim chặt trong đầu.
Bao Phi Tường là doanh trưởng nhưng không cùng một quân khu với Hàn Liệt, Lê Ngọc Quế tưởng rằng cả đời này ả sẽ không gặp được Liễu Tố Tố, cũng không thể lấy chuyện này ra cười nhạo cô thì bất ngờ gặp được Thái Đào.
Thấy Thái Đào có cảm tình không bình thường với Hàn Liệt, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng∶ “Vậy cô có biết thật ra Hàn Liệt cùng Liễu Tố Tố căn bản chưa đi đăng ký kết hôn không?”
Thái Đào đang khóc thút thít đột nhiên ngừng lại∶ “Chị nói cái gì?”
Lê Ngọc Quế hận Hàn Liệt, cũng chán ghét Liễu Tố Tố, nếu có thể dùng tin tức này làm nhà họ Hàn không được an bình thì càng hay, ả cong cong khóe miệng∶ “Cô lại đây, tôi cẩn thận cho kể cho cô nghe.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.