Thập Niên 60 Mang Theo Không Gian Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 35: Sao Lại Nhiều Như Vậy





Cô cõng sọt đi tới cửa thôn, vừa vặn ở cửa thôn thấy lão Trần ngồi trên xe bò, trên xe bò còn có một nam một nữ ôm đứa bé, mấy ngày nay mọi người trong thôn đều lên núi, ít có người vào huyện thành.
Đợi Từ Ninh ngồi lên xe, lão Trần không đợi nữa, cũng không đợi nổi.
Sau khi ước định thời gian trở về với lão Trần, cô đến nhà Triệu Kiến Thiết trước.
Lần này cô tới cõng một sọt hạt phỉ tới cho Triệu Kiến Thiết, còn có một ít hạt dẻ, hạt thông và thông ba lá thì cô không mang.
Khi Từ Ninh đến nhà Triệu Kiến Thiết, vợ của Triệu Kiến Thiết là Tô Hồng Mai và một bà cụ ở nhà, dáng vẻ của hai người tương tự nhau, hẳn là mẹ của Tô Hồng Mai.
Tô Hồng Mai nhìn thấy Từ Ninh thì vội ôm con ra đón, nói: “Tiểu Ninh à, đã lâu không tới chỗ chị dâu chơi, nhanh vào nhà ngồi đi.
”Từ Ninh đi theo cô ấy vào nhà, đặt sọt lên bàn, vén vải lên nói: “Chị dâu, đây là đặc sản vùng núi em và em trai lên núi nhặt, hôm nay mang tới một ít cho các chị.

”Tô Hồng Mai vừa thấy một sọt to như thế, nói:“Sao lại nhiều như vậy? Chị dâu lấy một ít là được, lát nữa mang về cho em trai em ăn.
Hạt dẻ này mùa đông khi nấu cơm thêm vào, có thể làm lương thực ăn.
”Từ Ninh nói:“Chị dâu, thứ này trên núi nhiều, ở nông thôn không hiếm lạ.
Mấy thứ này mới hái xuống còn chưa khô, chị mang ra ngoài phơi nắng đi ạ.
”“Hôm nay mặt trời rất đẹp, em phơi trong sân giúp chị nhé!”Tô Hồng Mai cầm lấy mấy bao tải lót phía dưới, Từ Ninh đổ hết đồ trong sọt ra.
Cô đổ đồ xong muốn đi, đi mua ít đồ chuẩn bị trở về sớm chút, buổi chiều còn lên núi.
Tô Hồng Mai không giữ được cô, nhỏ giọng hỏi cô có cần len sợi hay không?Từ Ninh nghe xong đôi mắt sáng lên, trong không gian của cô không có len sợi, nếu không cần phiếu có thể mua được, thì có thể đan quần áo len gửi qua cho Từ Dương.
Từ Ninh nói: “Chị dâu, em không có phiếu.
”Tô Hồng Mai nói:“Không cần phiếu, là ngày hôm qua hợp tác xã mua bán đưa đến một lượng lớn len sợi tỳ vết, chỉ có mấy người biết.
Nếu em muốn mua mà nói, chị sẽ dẫn em đi tìm em gái chị, em gái chị đi làm ở trong hợp tác xã mua bán.
”Từ Ninh vội vàng nói: “Chị dâu, em muốn, vậy làm phiền chị dẫn em đi xem với.
”Tô Hồng Mai bảo mẹ mình ở nhà trông con giúp, hai người đi thẳng tới hợp tác xã mua bán.

Đến hợp tác xã mua bán, Tô Hồng Mai kéo Tô Hồng Anh đi sang một bên, nhỏ giọng nói mấy câu.
Tô Hồng Anh dẫn hai người đi tới kho hàng, đi đến bên trong kho hàng, Tô Hồng Anh mới nói:“Đều ở trong này, em chuẩn bị lấy bao nhiêu?”Từ Ninh nhìn len sợi một lát, chỉ có nhuộm màu không đều lắm, không có khuyết điểm nào nữa, dù sao cũng mặc ở bên trong ấm áp là được.
Từ Ninh xấu hổ hỏi Tô Hồng Anh: “Chị Hồng Anh, em muốn mua nhiều một chút có được không? Tối đa có thể mua được bao nhiêu?”Tô Hồng Anh nghĩ một lát, nói: “Tối đa chỉ có thể cho em 2.
5 cân, em cũng thấy rồi đấy, chỉ có mấy thứ này, hợp tác xã mua bán của bọn chị nhiều người cần chia như thế.
”Từ Ninh vội vàng nói: “Cảm ơn chị Hồng Anh, 2.
5 cân đã đủ nhiều.
”Sau khi nói xong thì đưa tiền cho Tô Hồng Anh.
Hai người ra khỏi hợp tác xã mua bán, Tô Hồng Mai nghĩ một lát, vẫn nhỏ giọng nói với Từ Ninh:“Trong khoảng thời gian này đừng tới chợ đen, mới thu hoạch vụ thu xong, người phía trên sợ đầu cơ trục lợi lương thực, bắt rất chặt, anh Kiến Thiết của em đã mấy ngày không về nhà rồi.
”Từ Ninh bị dọa toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, cô đang định đi mua hai đôi giày bông cho Từ Mạc, nghe Tô Hồng Mai nói thế lập tức đánh mất ý nghĩ đi tới chợ đen.

Cô gật đầu, nói với Tô Hồng Mai: “Chị dâu, em biết rồi, em không đi.
”Sau khi tách ra với Tô Hồng Mai, Từ Ninh không định đi dạo nữa, tìm tới một xó xỉnh hẻo lánh lấy đồ ra.
Xe bò vừa đến cửa thôn, cô lập tức bước từ trên xe xuống.
Lão Trần nói với cô:“Thanh niên trí thức Từ, cháu không cần xuống đâu, ông cũng phải mang xe đến chuồng vò, vừa vặn để cháu ở khu thanh niên trí thức.
”Từ Ninh cười nói: “Ông Trần, không cần phải như vậy đâu ạ, cháu đi bộ mấy bước là được.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.