Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 13: Năm Anh Em




Lâm Tứ Quân có chút lo lắng: “Em trai con nhỏ như vậy, cứ để em ấy khóc mãi cũng không phải cách hay." Tròng mắt Lâm Nhị Quân chuyển động: "Anh có cách rồi, chúng ta đi nhà anh Vũ đi." Lâm Đại Quân có chút sợ sệt: “Anh Vũ không phải đã bảo chúng ta đừng đến đó rồi sao?" Lâm Đại Quân và Lâm Nhị Quân tuy là song bào thai, cậu ta còn là anh cả, nhưng đại đa số thời điểm vần đưa ra quyết định, cậu ta đều nghe theo sắp xếp của Lâm Nhị Quân. Lâm Nhị Quân: “Là em trai muốn đi, em ấy khóc thành thế này, chúng ta có biện pháp nào nữa sao? Chị gái là con trưởng trong nhà, chẳng lẽ chị ấy mặc kệ chúng ta?"Lâm Đại Quân suy nghĩ: “Cũng đúng, thời điểm cha mẹ chúng ta còn sống, có đồ ngon gì cũng để dành cho chị gái trước, một đứa con gái mà thôi, cha mẹ lại thiên vị như thế." Nhà họ Lâm và mấy gia đình khác không giống nhau, ở gia đình khác, con gái ở thời đại này hoàn toàn không đáng giá, nhưng mà nhà họ Lâm có năm người con trai, ngụ ý là khai hoa kết quả, cho nên cha mẹ Lâm mới đối với đóa hoa ra đời trước này yêu thương nhiều hơn một chút.
Nhưng cha mẹ Lâm lại không biết mình làm như thế lại khiến cho hai đứa con trai nhỏ của mình ghi nhớ trong lòng. Nhà họ Lâm không có thân thích ở đây, cha Lâm là người bản địa, nhưng cha mẹ đi tìm cũng không có anh chị em nào khác, còn mẹ Lâm là dân chạy nạn tới, được cha Lâm cưu mang, lúc đó hai người cũng chỉ là đứa trẻ cỡ mười tuổi, sau khi hai người lớn hơn một chút liền trực tiếp sống cùng nhau như vợ chồng.
Cũng bởi vì lí do này, cho nên khi cha mẹ Lâm qua đời, tang sự đều do nhà họ Tiêu hỗ trợ tổ chức, thật sự là không có trưởng bối thân thích nào cả, chỉ có Tần gia được xem như là họ hàng xa mà thôi. Từ đại đội sản xuất Thượng Lâm đến đại đội sản xuất Đại Đường mất khoảng bốn mươi phút, cũng không được tính là quá xa.
Ở giữa được ngăn cách bởi một ngọn núi nhỏ, trên núi cũng không có dã thú lớn gì cả, bởi vì không phải là núi sâu, cho nên đường lên núi vẫn tương đối an toàn.
Do có thôn dân thường xuyên lên núi, nên đường núi cũng không quá khó đi.
Đi hết đường núi, sẽ nhìn thấy một cái hồ nước rất lớn, đây là nơi khởi nguồn của đại đội sản xuất Đại Đường.
Bên trong hồ nước đó có nuôi vài loài cá, cũng chính là một trong số những tài sản của đại đội sản xuất Đại Đường, cứ đến mùa thu hoạch, trạm thu mua phụ phẩm lương thực sẽ thu mua những con cá lớn, đương nhiên họ cũng không bán toàn bộ cá trong ao, sẽ chừa lại một phần, sau đó dựa theo công điểm ma chia đều cho thôn dân xem như là phúc lợi.
Ngoài cá lớn còn có cá nhỏ, muốn bắt cá nhỏ thì phải chờ đến khi nước trong ao được xả cạn, nhưng cũng chỉ được nửa năm mà thôi, còn lại đều phải vớt lên làm thành bột cá, cho nên những lúc xả cạn bắt cá sống thế này, người trong đại đội sản xuất Đại Đường đặc biệt cao hứng. Mấy anh em nhà họ Lâm đi dọc trên bờ hồ, bọn họ đem theo một cái sọt, trong sọt chính là Lâm Ngũ Đệ.
Em năm vẫn còn đang khóc thút tha thút thít, nhưng âm thanh đã nhỏ hơn nhiều. Nhà họ Tiêu, Lâm Y Y đã tỉnh, bởi vì thuốc bắc đã được sắc sẵn nên lạnh được vài phút, hiện tại độ ấm vừa đủ, cho nên Tiêu Vũ mới gọi cô dậy uống thuốc. Lúc này, Lâm Y Y vừa uống thuốc bắc vừa nghe Tần Hương Cúc nói chuyện nhà họ muốn hạ sính lễ cho cô: “Đại Nha, con xem thế nào nhé? Sính lễ nhà chúng ta hạ có năm mươi cân lương thực, 2 cân kẹo mừng, 6 đồng, sau đó con chọn một ngày lành gả đến nhà họ Lâm.
Đại Nha nè, cũng không phải bác gái nhân cơ hội bòn rút sính lễ của con đâu, con phải biết rằng thời thế hiện nay, có tiền cũng chưa chắc sẽ mua được lương thực để ăn, mà nhà con lại đang lâm vào khốn cảnh, khổ sở trăm bề, năm mươi cân lương thực này vừa vặn có thể để lại cho em trai con ăn, nhà chúng ta cũng không cần của hồi môn của con." Lâm Y Y thầm nghĩ trong lòng, tình tiết vở kịch này cũng có trong nguyên tác, chẳng qua lúc đó khi người nhà họ Tiêu đến nhà nói chuyện thì hình như sính lễ chỉ có năm mươi cân lương thực, Đại Nha khi đó muốn người nhà họ Tiêu cùng nhau chăm sóc, người nhà họ Tiêu không đồng ý, sau đó cô lại bày tỏ sau này bản thân muốn chăm sóc em trai vì thế hôn sự đã bị hủy bỏ, nhưng mà người nhà họ Tiêu tốt bụng, vẫn đem đến ba mươi cân lương thực, tại sao bây giờ lại có cả bánh kẹo cưới và sính vật ăn hỏi?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.