[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thử Thê

Chương 10:




Phùng Dạ Bạch và Lưu Song có thể nói là gần như không ăn không ngủ để trở về, theo dọc đường hai người đổi hết gần mười con ngựa. Từ khi biết được chân tướng sự việc rồi quay trở về, hắn liền phụng phịu không nói được một lời, Lưu Song chưa bao giờ thấy bộ dáng thâm trầm của hắn như vậy, nghĩ cũng biết gia lúc này nhất định đã bị chọc giận, người của Phùng tộc tham gia vào việc này đều sẽ bị hắn trả thù đến hủy thiên diệt địa, một người cũng đừng mong trốn thoát.
Ở trên đường Phùng Dạ Bạch trùng hợp gặp vài bạn hữu trong võ lâm, vốn muốn tụ họp lại cùng hắn tán gẫu, nhưng nghe hắn kể chuyện trong nhà, không khỏi bị nổi dậy tâm huyết, cùng hắn trở về.
Một hàng mười mấy liền ở trước cửa Phùng phủ xuống ngựa, người của Phùng tộc ở ngoài cửa bảo vệ đại môn, thấy Phùng Dạ Bạch, sợ tới mức trên mặt biến sắc, tay chân mềm nhũn, vừa muốn chạy vào bên trong báo cáo, thì đã bị Phùng Dạ Bạch đá một người một cước hôn mê.
Hắn một bên đi nhanh vào trong phủ, một bên phân phó Lưu Song:” ngươi cùng Liên Tam và vài cái huynh đệ ở mười châu đến phòng hạ nhân thả đám người Phùng Thanh ra, về phần quân bát đản tính sài lang này gặp một người trói một người cho ta, chờ ta xử lý.” Lưu Song vội vàng đáp ứng đi ngay.
Nơi này Phùng Dạ Bạch mới vừa đi tới hậu viện, liền thấy vài người trong Phùng tộc ở trong sân một bên oán hận một bên lại bước đi thong thả, phía sau bọn họ, phía sau bọn họ là một cái hình vuông lóe hồng quang đang giam cầm Bạch Thự, nhìn bộ dáng người yêu uể oải nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết, lần này đúng là hù dọa hắn một trận không nhỏ, nổi giận hét lớn lên một tiếng liền đánh tới.
Cửu Thiên Xích cùng Luyện Yêu Võng kia giống nhau, bao vây yêu tinh nhưng lại không cản được người, bởi vậy Phùng Dạ Bạch dễ dàng xông đi vào, đem Bạch Thự ôm vào trong ngực, một cước liền đem xích tử kia đá bay, hồng quang vốn vây khốn Bạch Thự cũng liền nhất thời không còn.
Lúc đó người trong coi đã la to lên, khi Vương thị cùng đám đệ tử khác chạy ra xem thấy Phùng Dạ Bạch thì tức đến hộc máu.
Phùng Dạ Bạch nhìn thấy nhóm bọn họ, tuy rằng trong lòng còn ôm Bạch Thự, thế nhưng cũng chạy vội đến, đá mỗi người một cước ngã gục, hắn còn chưa hết giận, lại là mấy đá, bọn họ bị đá tới lăn long lốc vào trong viện tử*, chật vật không chịu nổi mới ngưng lại.
_ viện tử: sân nhỏ
Chợt liếc mắt nhìn đạo sĩ đầu trâu mặt ngựa kia một cái, không khỏi lại cực hận, liên tục đá mấy cước đều dùng nội lực, đá cho tới khi miệng mũi hắn đầy máu, xương sường đều bị gãy mấy cái.
Trong lúc nhất thời, bọn hạ nhân bị giam đều được thả ra, bọn hạ nhân này hận Phùng tộc làm việc ác, huống chi còn có mệnh lệnh của gia, dọc đường đi giống như hổ xuống núi, thấy người Phùng tộc không phân trần liền ném đi rồi trói lại, chậm rãi đi vào hậu viện, sau đó đem Vương thị tộc trưởng đạo sĩ cũng chờ trói, tất cả đều bao vây lại tiến đến.
Người khác còn chưa đồng ý, Phùng Thanh Lưu Song cùng Loan đại phu kia vừan thấy Bạch Thự nằm trong lòng Phùng Dạ Bạch, sớm vội chạy đến, Phùng Dạ Bạch cũng đang muốn đi tìm bọn họ, nhìn thấy vội đối với Loan đại phu nói:” ngươi…ngươi mau nhìn Bạch Thự một cái, ta thấy mặt hắn như thế nào lại vàng như kim chỉ*, ngay cả thần chí cũng không thanh, ngươi mau nhìn xem bây giờ phải làm sao mới tốt?” Vừa nói một bên ngay cả môi đều run lên, lộ vẻ đã cực sợ hãi.
Loan đại phu không dám chậm trễ, vội vươn tay đi bắt mạch, một bên nói: “Gia đừng nóng vội, đừng nóng vội…” chưa nói xong, đã thấy tiểu khố phía dưới áo khoát của Bạch Thự có một dòng máu tươi uốn lượn chảy ra, lại đối xứng trên mạch tượng, không khỏi sợ tới mức trên mặt biến sắc, nhanh chóng nói:” mau, chuẩn bị nước ấm, kêu bà mụ đến, công tử phải sinh.” một bên hô xong, tay chân Phùng Dạ Bạch đã tê rần, hai chân run rẩy cái không ngừng, chỉ biết là la hét “Này làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ?”
May mắn Lưu Song cùng Vô Song một bên đỡ lấy, Lưu Song vốn cũng rối bờ vô cùng, nhưng xuất phát từ thiên tính của nữ hài tử, đại thấy các đại nam nhân xung quanh đều không thể dựa vào, vị ba ba chuẩn mực ngày thường uy phong bát điện kia, thông minh tháo vát ra sao, lúc này lại một bộ dáng muốn khóc, chỉ biết nhìn người vợ đang hôn mê ở trong lòng, bộ dáng tay chân luống cuốn thật khác với thái độ làm người bình thường của hắn. Vì thế quyết định thật nhanh, lôi kéo Phùng Dạ Bạch đi vào trong phòng, trước đem Bạch Thự đặt trên giường, lấy một cái chăn dày mềm đặt trên người y, lại cúi đầu ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng trấn an một phen.
Sau đó bọn nha hoàn bưng một cái chậu nước ấm tới, Lương mụ ở trong phủ vốn làm giúp việc cho phòng bếp, trước đó cũng đã làm qua bà mụ, do nhất thời tìm người không kịp, liền đem nàng kéo đến.
Phùng Dạ Bạch lập tức ngồi bên giường nắm tay Bạch Thự, bất luận nói như thế nào cũng không chịu rời đi.
Lương mụ bất đắc dĩ, dành phải tự mình đem hai cái chân Bạch Thự tách ra thật to, chỉ thấy hạ thể một mảnh máu tươi, bụng Bạch Thự như cuộn sóng phập phồng co rút lại, một trận lại một trận nhanh chóng kéo đến, mới nhẹ nhàng thở sâu ra một hơi, cười nói:”Gia chớ để lo lắng, công tử tuy rằng hôn mê, nhưng biết ra sức mà, đầu đứa nhỏ đã xuống đến bên dưới, chỉ cần chịu dựng thêm một chút, liền có thể sinh ra.”
Bạch Thự tuy rằng hôn mê, nhưng cảm giác đau bụng như thắt cổ, cái loại tư vị đặc thù này thật sự không thể chịu đựng, liền rên rỉ lên, y thân là yêu tinh, lại vì đứa bé này mà chịu đựng khổ sở không thể đếm được, bởi vì vậy mà có thể trong lúc hôn mê vẫn cố gắn sinh ra hài nhi, chính là vô luận dùng hết sức rên rỉ quay cuồng như thế nào, đứa bé kia chung thủy vẫn không ra được.
Lương mụ cũng nóng nảy, lải nhải nói:” chưa bao giờ có chuyện như vậym đầu đứa nhỏ rõ ràng đã ở sản đạo.” người lại rửa tay, trên bếp lửa hơ nóng, tay mò mò tiến vào sản đạo, trái phải khuấy một trận, bỗng nhiên trên mặt biến sắc nói: “Không tốt, đứa nhỏ này quá lớn, khó trách ra không được, vậy phải làm sao bây giờ?”
Phùng Dạ Bạch vừa nghe lời này, chỉ gấp đến độ suýt nữa ngất xỉu, mồ hôi Lương mụ cũng chảy xuống, loại tình huống khó sanh này thật nguy hiểm, chợt nghe Phùng Dạ Bạch trầm giọng nói: “Mặc kệ thế nào, bảo trụ Bạch Thự quan trọng hơn.”
Nàng cười khổ một tiếng:” gia của ta a, lúc này hoặc là mẫu tử bình an, hoặc là một xác hai mạng, chứ đừng nói chuyện giữa người hay giữa đứa nhỏ a.”
Toàn bộ tâm của Phùng Dạ Bạch và Lưu Song lập tức trầm xuống, chợt thấy Loan đại phu tiến vào, mạnh mẽ nói:” chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần.” nói xong từ trong tay ao lấy ra một tiểu đao lóe sáng, đặt tại lò lửa hơ hơ, hướng về phía Phùng Dạ Bạch nói:” ta đây có một phương pháp thất truyền đã lâu, là phương pháp mà ngày trước Hoa Đà nghĩ ra, đáng tiếc nơi này không có ma phí tán, cũng may công tử đã hôn mê, có thể giảm bớt một chút đau đớn thể xác.” rồi hướng một người hầu bên cạnh nói:” ngươi đi vào trong phòng ta, đem một cái túi nhỏ ma sắc tại trong ngăn màu đỏ thứ ba lấy ra, nếu vật kia mất, có thể có phiền toái lớn, nói không chính xác mệnh công tử đều phải vứt bỏ hiểu rõ chứ.”
Phùng Dạ Bạch nghe hắn nói như vậy, vội cao giọng phản đối, lại nghe Lương mụ bên cạnh nói:” gia của ta a, tình huống hiện tại này, có thể bảo trụ một người thì một người, nếu không có nguy hiểm, chỉ sợ hai mạng mẫu tử đều giữa không được.”vừa nói, người hầu kia đã chạy trở về, giơ cái gói to kia nói:” Loan đại phu, may mà chưa lục soát phòng này, vật kia ở còn ở đây.”
Loan đại phu mừng rỡ nói:” như thế thì tốt lắm.” Rồi hướng Lưu Song nói:” phiền toái cô nương đem sợi tơ tằm nhỏ trong cái túi này ngâm ở trong nước sôi, chờ nó nóng rồi vớt ra, lấy từng sợi để chuẩn bị dùng đến.” vừa nói một bẹn xoay người qua chỗ khác, đem tiểu đao hơ một lần, mới cẩn thận cắt từng cái từng cái bên trái cái miệng nhỏ của Bạch Thự, nhất thời máu tươi phun ra, khi Phùng Dạ Bạch đang khẩn trương, hắn lại ở bên phải cắt một chút.
Hạ thể Bạch Thự vốn máu tươi dầm dìa giờ lại vô cùng thê thảm, Phùng Dạ Bạch đau lòng đến suýt nữa xỉu, lại chợt nghe Lương mụ kêu lên:” thật tốt, thật tốt quá, đầu đứa nhỏ đã đi ra.”
Lúc mọi người nhìn lại, đã thấy trên tay Lương mụ cẩn thận kéo một cái đầu tròn đen đen. Ngay sau đó là bả vai của trẻ con, tiểu mông từ từ đi ra, cuối cùng là hai cai chân nhỏ nhỏ thịt thịt.
Chỉ nghe ”oa” một tiếng, một tiếng khóc của trẻ nhỏ vang vội khắp cả phòng.
Lưu Song kinh hỉ chỉ vào tiểu hài nhi nói:” gia, ngươi xem, ngươi xem a, cục cương vừa mới sinh ra, anh mắt đã mở thật to, nha, ánh mắt này thật to thật sáng, cùng ngài thật giống nhau.”
Lúc đó Phùng Dạ Bạch đã sớm vọt tới bên người Bạch Thự, còn chưa kịp xem hài nhi, nghe Lưu Song la lên, Lương mụ đã bế hài nhi lên cho hắn nhìn sơ qua, gặp ánh mắt như hai quả nho đen tựa như theo dõi hắn. Trong lòng Phùng Dạ Bạch bỗng cảm thấy có một cảm giác thật kỳ diệu.
Đẩy đẩy Bạch Thự đang hôn mê mà nức nở:” Bạch Thự, Bạch Thự, ngươi thấy không? Là cục cưng của chúng ta, cục cưng a, nó đang nhìn ngươi đó, đang nhìn mẫu thân ngươi này, ngươi nhanh chóng mở mắt ra xem hắn đi a.” vừa noi vừa nghĩ tới lúc Bạch Thự gần sinh lại phải chịu đựng loại tra tấn không thuộc về mình, hắn từ lúc nhỏ tới giờ chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt bây giờ cũng không khỏi rơi lệ lã chã, khóc hu hu.
“Yên tâm đi gia, công tử không có việc gì.” Loan đại phu hít một hơi, an ủi Phùng Dạ Bạch. Một bên liền lấy mấy sợi tơ ngâm nước, khâu miệng vết thương của Bạch Thự lại, may hắn kinh nghiệm lão luyện, may miệng hai vết thương này xong, cũng mệt mỏi người đầy mồ hôi, lại lặng lẽ nhắn nhủ Phùng Dạ Bạch trong vòng nửa năm không được làm chuyện sinh hoạt vợ chồng. Lương mụ bên kia cũng đã đem hai nhi tắm sạch, Lưu Song tự mình đem hạ thể Bạch Thự xử lý tốt.
Hảo một trận rối ren qua đi, chợt nghe không miệng Bạch Thự phát ra tiếng rên rỉ, Phùng Dạ Bạch vui mừng quá dỗi, không ngừng lên tiếng gọi Loan đại phu.
Lại thấy Bạch Thự ”xoát” một chút mở mắt ra, thấy là hắn, vội vàng nắm lấy gắt gao, the thé kêu lên:” cục cưng đâu? Cục cưng của chúng ta đâu? Phùng Dạ Bạch, có người muốn ăn hắn, không, ngươi là cha ruột của hắn, không thể ăn hắn a.” y kêu đến thê lương, trong mắt đầy thần sắc tàn nhẫn, nắm cánh tay Phùng Dạ Bạch lên liền hung hăn cắn xuống.
Phùng Dạ Bạch không biết hắn tại sao lại làm như vậy, trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức, hắn cũng cố không được, vội vàng chụp lấy lưng Bạch Thự nói:” không có việc gì, Bạch Thự, cục cưng tốt lắm, hắn mới vừa được tắm xong. Không ai muốn ăn hắn cả, ai đám ăn hài nhi của chúng ta? Nếu ai dám tồn tâm này, chúng ta đem hắn bỏ vào nồi hầm lên rồi ăn.” nói hết những lời này một lược, Lương mụ cũng đã bế hài nhi tới.
Bạch Thự thấy hài nhi kia bên ngoài mặc sa tanh màu đỏ nằm trong cái chăn nhỏ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhưng thật sự bóng loáng, đôi mắt to cùng với mắt của Phùng Dạ Bạch giống y như nhau tựa như đang nhìn chằm chằm mình. Nước mắt y bỗng nhiên chảy xuống, đứa nhỏ này trong bụng hắn đã chín tháng, hiện giờ đã nhìn thấy mặt, cái loại cảm giác mẫu tử liên tâm này liền tuôn trào, y trước tiên xác định đây là cục cưng của mình, sau đó mới nhớ tới Lưu Song vì cứu y nên mới lừa dối dám người vương thị, căn bản không hề có chuyện ăn yêu thai sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, vậy mới yên lòng, dốc sức đưa tay muốn sờ sờ hài nhi, nhưng thật sự không còn một chút sức lực, đành chịu.
Lúc này có người quay về nói đã tìm được vú em, Lương mụ vội vàng đem hài ra ra ngoài uy sữa. Thân mình Bạch Thự suy yếu vô cùng, thật sự chống đỡ không được, nhưng trong lòng còn có chuyện chưa bỏ được, vội nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Song, không khỏi khóc rống thất thanh nói: ” Lưu Song tỷ tỷ, ta … ta thật sự nghĩ rằng ngươi thật sự cho ta là con chuột tinh mà hận ta, ta nghĩ đến ngươi vì ta mà chạy đến kinh thành gặp Phùng Dạ Bạch, nhất định là gặp rất nhiều nguy hiểm, có thể cuối cùng không về được, ta liền vì ngươi đi tìm hắn mà mới có thể kéo dài đến bây giờ, mới có thể duy trì đến ngày thứ ba, nếu không ta đã hồn phi phách tán rồi đó, hoàn hảo ngươi không có việc gì, cục cưng cũng không có việc gì, ô ô ô, thật tốt quá.” vừa nói, âm thanh kia cũng dần dần nhỏ lại, đến cuối cùng không thể nào nghe thấy, dần dần biến mất.
Phùng Dạ Bạch cảm thấy như đầu vừa mới trúng một gậy, lòng tựa như nồi chảo, thẳng họng hét lớn:” Bạch Thự, ngươi không thể chết, cục cưng đều đã sinh ra, ngươi là nương của hắn a! Bạch Thự, chúng ta còn phải sống hạnh phúc cùng nhau rất nhiều năm, ngươi còn muốn ăn rất rất nhiều điểm tâm và cơm, ta đã đáp ứng ngươi, ngươi quên rồi sao? Người còn muốn cùng ta và cục cưng ăn, ngươi không thể hồn phi phách tán, nếu không ta liền tìm khắp chân trời góc biển, cũng phải đem hồn phách ngươi trở về, ta không để cho ngươi rời đi, Bạch Thự của ta, ta tuyệt đối không để ngươi rời ta đi.”
Lệ trong mắt hắn từng giọt từng giọt rơi xuống trên má Bạch Thự, liều mạng lắc lắc thân thể y, nhất thời trong phòng phát ra âm thanh rất đau thương, Loan đại phu cùng Lưu Song đều khóc rống lên, không nghĩ tới đến cuối cùng cũng không bảo toàn một mạng cho Bạch Thự.
Chợt nghe một âm thanh như màng nhện vang lên:” Phùng Dạ Bạch, ngươi gọi cái quỷ gì? Ta còn chưa chết mà, càng không có hồn phi phách tán, phải tán sớm đã tan, còn chờ sinh xong hài nhi sao. Ta chỉ là quá mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ một hồi mà, ngươi đừng cho ta ở bên cạnh gào khóc thảm thiết, nhìn cục cưng, đừng làm cho những người đó đoạt đi giở trò xấu, nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi.” Bạch Thự nói xong, miễn cưỡng trở mình cái thân, đau đến rên rỉ vài tiếng, dần dần hô hấp liền trở nên đều đều.
Trong chốc lát, Loan đại phu cùng Lưu Song liền ngừng rơi lệ, ngơ ngác nhìn về phía gia từ trước đến nay vô cùng khôn khéo:” cái kia……..Bạch Thự không chết, gia ngươi khóc cái gì? Hại chúng ta còn tưởng rằng không bảo trụ được y chứ.”
Phùng Dạ Bạch ít khi đỏ mặt, ấp ấp úng úng nói:” y vừa rồi còn đang nói chuyện, tự nhiên im re, ta tưởng rằng…..ta tưởng rằng y cuối cùng cũng không qua khỏi, cho nên không thể khống chế đau buồn, liền khóc rống lên.”
Nói xong người hầu ở trong phòng liền té hết xuống đất: trời ạ, thiệt phục gia của bọn họ ngay cả mạch đập hô hấp cũng không kiểm tra liền nghĩ người yêu mình đã chết, chê cười này thật sự là không nên phát sinh trên người của gia a.
Lưu Song lập tức đứng đậy cười nói:” được rồi được rồi, bây giờ mà lúc đưa dám người đáng giận Phùng tộc lên trảo, không có gì nguy hiểm nữa, nhìn Bạch Thự vừa nói mấy câu kia, cũng không còn gí đáng ngại, kế tiếp nên của bị táo đỏ trứng chim và vân vân cho hắn ở cử. Còn có cực cưng, tiểu tử kia vừa mới sinh ra đã có một cỗ tinh thần khí khó lường, tương lai nhất định là phi trì trung chi vật*, chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết thỏa mãn, gia ngươi trước bồi Bạch Thự ngủ một hồi mà đi, còn hạ nhân chúng ta, còn rất nhiều việc phải nhanh chóng đi làm.”
Vừa nói vừa lui ra ngoài.
Nơi này Phùng Dạ Bạch trên giường nằm xuống bên Bạch Thự, nhìn khuôn mặt khi ngủ tinh tế của y, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt của hắn, thở dài:” gầy hơn, tiểu Bạch Thự, mấy ngày ta không có ở đây, ngươi đã chịu khổ rồi, chỉ đáng hận người Phùng tộc lòng dạ độc ác kia, vì ý nghĩ cá nhân lại nhất định phải đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi yêu tâm, một người của bọn họ ta cũng không bỏ qua.
Lúc ta gần đi đã hướng Hoàng Thượng thỉnh chỉ, đến lúc đó chỉ tùy tiện ấn cho bọn họ một tội danh liền phải vào lao tù mà ăn cơm, cũng để bọn họ nếm thử chút bánh ngô thái thang, thử xem mỗi ngày phải làm việc, còn chịu các hán tử cường tráng trong ngục quyền đấm cước đá. Hừ, bọn họ mấy năm nay đều có thói quen hoành hành, phàm vào nhiều chuyện vô pháp vô thiên táng tận thiên lương, đừng tưởng ta không biết. Bọn họ không phải thích nhất âm thầm giở quỷ kế mưu đồ đùa giỡn khóc lóc ôm sồm vô lại sao? Hôn nay ta liền phải lấy đại nghĩ diệt thân.”
Lại nói tiếp Phùng Dạ Bạch vốn không phải người vô tình, nhưng người Phùng tộc lần này thật sự đã chọc giận hắn, tộc trưởng cùng Vương thị kia đã có gian tình từ lâu, một lòng thầm nghĩ để Hồng Liên gả Phùng Dạ Bạch, để lập nghiệp, thì tất cả tộc nhân đều có thể thể tiếp tục hưởng thụ vinh quan phú quý kia. Bọn họ chỉ cần trừ bỏ Bạch Thự, lại dụng tâm lung lạc Phùng Dạ Bạch, một thời gian sau, liền có thể khiến cho hắn bỏ qua việc này, lại không biết chính vì tính tham lam ngu xuẩn của bọn họ, cuối cùng lại đưa đám gia hỏa suốt ngày chỉ biết lêu lỏng chơi bờ gây chuyện thị phi vào trong khổ hải khôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.