[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Ngưu Khí Trùng Thiên

Chương 20:




Đến gần thì thấy, nguyên lai là Ngưu Ngưu đang ở dưới một gốc cây cổ thụ trong viện đánh đàn. Ngưu Ngưu thay đổi thành một thân áo trắng, tóc đen như bộc bàn* đổ xuống phía trước ngực, mười ngón tay tựa như xuân thông trắng nõn thon dài tại huyền cầm thượng bát ấn xuống. Khúc đàn tuyệt vời cứ như thế mà hình thành. Khi thì cao vút như băng tuyết trong mây, khi lại mãnh liệt tựa như vạn mã song phi, khi thì thê lương như mặt trời lặn nơi đại mạc, khi thì thẳm sâu tựa như cổ tự nghe thiện. ** Những bức tranh sơn thủy hữu tình cuộn tròn trong tiếng đàn làm cho người nghe lâm vào mấy tầng cảm giác.
Không nói đến thái giám cung nữ đã trầm túy trong đó, Hạ Hầu Hiên đã sớm ngây ngốc, chăm chú nhìn vào Ngưu Ngưu đang chuyên tâm gảy vu huyền cầm. Xuân phong thổi vạt áo Ngưu Ngưu bay bay, càng làm cho Ngưu Ngưu phiêu phiêu tựa như Lăng Ba tiên tử, tựa hồ như ngay sau đó sẽ bay lên trời. Trong phút chốc Hạ Hầu Hiên khủng hoảng đứng lên, từng bước tiến đến ôm lấy Ngưu Ngưu, lớn tiếng nói:
– Đừng đi, đừng đi mà. Hãy lưu lại.
Âm thanh khẩn trương cùng sợ hãi hiện lên không thể nghi ngờ, nhất thời làm cho tiếng đàn của Ngưu Ngưu lập tức tiêu tan.
Thế là tất cả mọi người tỉnh lại, Ngưu Ngưu đấm nhẹ vào bụng Hạ Hầu Hiên, tức giận nói:
– Chuyện gì vậy chứ? Ai nói ta phải đi? Ngươi không có việc gì nên ngồi đoán mò hả? Mau đứng lên, mau đứng lên.
Nói xong, Ngưu Ngưu phát giác Hạ Hầu Hiên chẳng những không đứng lên, ngược lại ôm hắn càng chặt. Ngưu Ngưu phát hiện đây là một tư thế rất dễ “ăn đậu hủ” nên lại nóng nảy, ở trên đầu Hạ Hầu Hiên gõ một cái. Lợi dụng khi sắc lang kia đang ngây người bèn đẩy ra.
Suy nghĩ một chút, Ngưu Ngưu thấy mình thật không có tiền đồ. Đường đường là đầu lĩnh yêu tinh ở Vu Ẩn sơn, tùy tiện điểm nhân bằng tiểu pháp lực thì đến mười Hạ Hầu Hiên cũng đá đến tận chân trời. Nhưng không hiểu vì cái gì hiện tại đối với cảm tình của Hạ Hầu Hiên, cũng không phải là vừa nhận ra trong chốc lát, trong lòng thầm kính nhân, ra tay không đành lòng. Ngưu Ngưu thầm nghĩ trách không được trong truyền kỳ tiểu thuyết, anh hùng cứu mỹ nhân vĩnh viễn đều là bắt hài tử của nữ tù binh, đó là một thủ đoạn tối hữu hiệu.
Hạ Hầu Hiên vuốt đi mồ hôi lạnh trên trán, xấu hổ cười nói:
– Là… chỉ là… Ngươi… ngươi lúc đang khảy đàn, ta… ta sao lại nghĩ rằng ngươi sẽ rời khỏi ta chứ. Đều là do Ngưu Ngưu ngươi, cái gì không mặc lại đi mặc bạch y, thoạt nhìn tựa như phiêu phiêu dục tiên (thần tiên thoát tục) cho nên ta mới sợ hãi ngươi sẽ vô thức bay lên như Hằng Nga bôn nguyệt thôi.
Ngưu Ngưu nghĩ thầm rằng sao lại như thế. Liên quan gì đến Hằng Nga bôn nguyệt a. Bất quá nhìn đến trán Hạ Hầu Hiên có một tầng mồ hôi lạnh trong lòng không kìm hãm lại được mềm yếu, đưa tay lên lau trán Hạ Hầu Hiên, mỉm cười nói:
– Gì chứ? Vừa rồi ngươi sợ hãi sao? Ngu ngốc quá, ta muốn là sẽ đi, tuyệt sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Ta không nhẫn tâm chọc ngươi.
Hạ Hầu Hiên vừa nghe xong thập phần vui sướng, nắm tay Ngưu Ngưu nói:
– Tốt quá, tốt quá. Chúng ta đi ăn cơm đi Ngưu Ngưu. Ta nói cho ngươi a, sau này ngươi lúc nào cũng phải khắc khắc ở bên người ta. Ta và ngươi nói qua rồi đấy. Trong cung cấm có rất nhiều hiểm ác, ngươi ngàn vạn lần phải theo sát ta nha. Đương nhiên ta cũng sẽ theo ngươi sát gót, quyết không cho ngươi phát sinh nửa điểm nguy hiểm.
Ngưu Ngưu ừ ừ gật đầu. Ngưu Ngưu thầm nghĩ lời này ngươi nói cũng đã vài lần. tốt xấu gì cũng là một đế vương lại trẻ tuổi như thế sao lại lải nhải hoài vậy. Cơ mà không đúng, với người như Hạ Hầu Hiên có thể làm cho hắn nhắc lại lời đã nói thì chỉ có thể là mưu đồ của hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây Ngưu Ngưu không khỏi âm thầm buồn cười, nhìn về phía vẻ mặt đắc ý của Hạ Hầu Hiên. Ngưu Ngưu thầm nhủ. “Hảo, ta sẽ xem ngươi còn có thể làm ra cái gì.”
Cả đêm không gặp mặt, ngày hôm sau Hạ Hầu Hiên vào triều. Ngưu Ngưu một mình đi tản bộ. Trong lúc đi ngang qua Ngự hoa viên chợt thấy phía trước một vài vòng tay lóe sáng. Thế là Ngưu Ngưu tiến lên quan sát, chỉ thấy đây là một cái vòng tay bằng bạch ngọc thượng đẳng có khắc hình chim trả, màu trắng ôn nhuận, màu xanh tươi mát, ở trong tay có cảm giác hơi hơi mát nhất thời cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thật là một cái bảo bối.
Ngưu Ngưu ngẩng đầu nhìn xung quanh, tuy không có người nhưng phía sau rừng cây tử lý lại có rất nhiều hô hấp hỗn độn. Ngưu Ngưu nhướn mày, tinh tế suy nghĩ đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Vừa định đem vòng tay thả lại trên mặt đất chợt nghe trong rừng cây một tiếng hô to:
– Hảo… Công tử… Ngươi thật to gan… Dám… Dám thâu (trộm)… Vòng tay của quý phi nương nương…
Lập tức mười mấy người vây quanh một nữ tử tuyệt mỹ cao quý tao nhã từ trong rừng cây đi ra, sau lại vây quanh Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu dở khóc dở cười, nghĩ thầm “Công tử to gan” xưng hô này thật mới mẻ. Ngưu Ngưu nhìn vị quý phi nương nương kia, trên mặt hé ra nụ cười tràn đầy vẻ phấn hồng e lệ, cũng không dám nhìn chính mình thế là Ngưu Ngưu trong lòng càng thêm chắc chắn. Ngược lại khí định thần nhàn nói:
– Công công, cơm có thể ăn nhiều nhưng nói không thể nói lung tung. Ngươi nói ta trộm vòng tay, có chứng cớ gì a?
Tên thái giám hùng hổ quát lớn liếc nhìn Tiếu phi một cái rồi mới cứng rắn tiến lên chỉ vòng tay trong tay Ngưu Ngưu, lắp bắp nói:
– Này… này không phải vòng tay… Ở trong ngươi sao? Còn… còn dám nói không phải ngươi thâu ư? Nhân tang (nhân chứng, tang chứng) đều lấy được, ngươi… ngươi còn gì để nói?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.