[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Ngưu Khí Trùng Thiên

Chương 17:




Về phần Ngưu Ngưu, đang ngồi lặng trên giường. Trong đầu Ngưu Ngưu thật lộn xộn, Ngưu Ngưu không nghĩ mình giống với Hạ Hầu Hiên. Nhưng chẳng hiểu vì sao, trong khoảng khắc khi nãy, Ngưu Ngưu nhận ra mình đã động tình. Điều này thật sự rất kỳ quái, các huynh đệ Vu Ẩn Sơn người nào không sinh tử gắn bó với mình, còn có chủ nhân kiếp trước – chẳng phải hắn xả thân cứu mình sao? Vì cái gì mà trong mắt chỉ có Hạ Hầu Hiên, vì cái gì mà vui mừng như thế khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Hạ Hầu Hiên. Lại còn ở nơi này chờ đợi, trái tim nhảy nhót mong ngóng. (Thụ với thụ thì làm sao nảy sinh tình cảm hả bé?)
Nếu là động tình thực sự thì nên làm sao đây? Có thể buông tay với các huynh đệ sao? Giờ chỉ có một cách đó là phải lập tức rời khỏi nơi này, thừa dịp chưa lún quá sâu mà thối lui. Nhưng vì sao trong lòng lại đau đến thế. Nhớ đến gương mặt ngập tràn chờ mong và bất an của Hạ Hầu Hiên, nghĩ đến việc Hạ Hầu Hiên quên mình nhào đến che chở, tâm của Ngưu Ngưu như thể ngừng đập.
Đúng lúc này, Hạ Hầu Hiên trở lại, tự mình đem đến một thực bàn (bàn ăn) nho nhỏ. Trên thực bàn là một tách trà phiêu tán trong không khí vị ngọt nồng đậm của tổ yến. Từ trước đến nay một hoàng đế Hạ Hầu Hiên chỉ thường áo có người cho, cơm có người dâng lên nay lại hưng phấn ngồi xuống, mở nắp tách trà thổi nguội đi. Hạ Hầu Hiên dùng thìa múc một ít, cẩn cẩn thận thận lấy môi điểm nhẹ một chút cảm thấy độ ấm vừa đủ mới đút muỗng tổ yến vào miệng của Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu sống trên trần gian đã một ngàn năm, từ trước đến giờ đều là Ngưu Ngưu chiếu cố người khác, chưa từng có người che chở chăm sóc. Vị ngọt của tổ yến theo yết hầu đi xuống làm ấm trái tim của Ngưu Ngưu, khiến trái tim băng giá tan thành nước. Hai người cứ như thế một uy một ăn, đều yên lặng không nói gì, một chút tiếng động cũng không có. Thái giám cung nữ hiểu chuyện đều che miệng cười lặng lẽ lui ra ngoài.
Đợi cho chén tổ yến dùng xong rồi, Hạ Hầu Hiên vẫn chưa hưởng thụ đủ sự ngọt ngào, ảo não nói:
– Tiểu Hoàng, ngươi chờ chút. Ta lại đem đến cho ngươi một chén khác.
Hạ Hầu Hiên trước mặt Ngưu Ngưu càng lúc càng trở nên gần gũi, tự giác nhận ra xưng vương càng sinh ra cảm giác khoảng cách thế nên không xưng “trẫm” nữa mà học theo dân gian xưng “ta”.
– Không cần, kỷ thật ta cũng không bị thương gì.
Ngưu Ngưu mỉm cười đè tay của Hạ Hầu Hiên. Thấy trong phòng không có ai, Ngưu Ngưu khẽ chớp mắt, sau một lúc lâu, thở dài nói:
– Hoàng thượng, ngươi… đối với Ngưu Ngưu nảy sinh tâm ý, ta đều biết rõ ràng. Ta cũng vô cùng cảm kích. Con người chứ đâu phải cỏ cây mà có thể vô tình. Nếu ta nói ta đối với ngươi một chút cũng không có cảm giác, lời nói dối đó đến chính ta cũng không lừa dối được bản thân. Nhưng là… chúng ta thật không có khả năng. Không nói đến chẳng đạo lý nào cho phép hai nam nhân yêu nhau thì ta cũng là một yêu tinh, lại sắp phi tiên. Ta không thể bỏ huynh đệ của ta, không có ta giúp đỡ bọn họ phi tiên thì bọn họ chẳng biết sẽ thành ra bộ dạng gì. Cho nên… ta đành xin lỗi ngươi Hoàng thượng. Chúng ta nếu còn dây dưa thì chỉ càng lún càng sâu, làm cho nhau thống khổ. Vậy… ta muốn rời khỏi hoàng cung.
“Ba” một tiếng, tách trà trong tay Hạ Hầu Hiên rơi vỡ trên mặt đất. Hạ Hầu Hiên nhìn Ngưu Ngưu, nhất thời không biết nên vui hay buồn. Vui là vì Ngưu Ngưu đã thừa nhận rằng đối với mình có cảm giác, buồn là thời điểm lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình cảm) thì phải đối mặt với biệt ly. Hạ Hầu Hiên làm sao có thể cam tâm a~~
– Hoàng thượng.
Ngưu Ngưu hoảng sợ, kiểm tra thì thấy tay của Hạ Hầu Hiên không bị thương. Lúc này mới yên lòng, nhưng được một lúc Ngưu Ngưu lại trầm thanh nói:
– Chúng ta là yêu tinh sắp sửa phi tiên, không thể cùng con người sinh hoạt vợ chồng bằng không thì chẳng thể phi tiên. Cho nên ta… bằng không…
Lời của Ngưu Ngưu còn chưa dứt, đã nghe Hạ Hầu Hiên quả quyết nói:
– Không cần. Trẫm không cần…
Ngưu Ngưu ngạc nhiên ngẩng đầu đã thấy Hạ Hầu Hiên đứng lên, mạnh mẽ nói:
– Ngưu Ngưu, ta quả thật rất thích ngươi, yêu ngươi. Nhưng cái ta muốn là một tình cảm dài lâu, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, đời đời kiếp kiếp. Nếu ta chỉ vì chút ơn huệ này lại cầu ngươi lấy thân báo đáp, thì sao ta có tư cách nói yêu ngươi. Huống chi mập hợp rồi phải đối mặt với ly biệt. Thì không bằng… không bằng vĩnh viễn chẳng có gì cả. Ngươi không biết càng tốt đẹp thì khi nhớ lại tâm tư càng đau đớn như muốn chết sao?
Ngưu Ngưu lặng yên, Hạ Hầu Hiên ở trước mặt hắn, khờ khờ ngốc ngốc lại còn chút thuần phác, khó nghe một chút là có điểm ngu đần. Nên Ngưu Ngưu không nghĩ đến hắn có thể nói ra những lời này. Hạ Hầu Hiên thân là một đế vương cơ trí quyết đoán, gương mặt toát ra một hào quang sáng rọi rực rỡ. Ngưu Ngưu ngây người ngắm nhìn. Đợi cho vầng sáng đến biến mất, Ngưu Ngưu mới đưa tay che trán thở dài, lẩm bẩm:
– Ai~, tên khờ này, hắn không có khả năng buông tha mình dễ dàng. Bằng không sao lại có thể có bộ dạng sôi sục ý chí chiến đấu như thế.
Mà bên cạnh Hạ Hầu Hiên trờ tới mấy tên thái giám tâm phúc nãy giờ trốn ở góc tường nghe lén:
– Hoàng thượng, người… thật sự sẽ buông tha cho Tiểu Hoàng công tử sao? Tiểu Hoàng công tử vốn là tiểu mỹ nhân đẹp như tiên tử giáng thế, đáng tiếc quá.
Lời chưa dứt thì đầu đã bị giáng một cú.
– Tiểu mỹ nhân là từ ngươi có thể tùy tiện gọi sao? Còn không cút ra cho trẫm?
Tiểu thái giám ủy ủy khuất khuất bĩu môi, trốn đi mất tăm. Tâm thầm nhủ ngươi vốn là trông mặt mà bắt hình dong, vì ngươi chướng mắt ta. Vì ta không có vẻ đẹp như Tiểu Hoàng a. Phát triển đến bây giờ dĩ nhiên không phải đều là vì bề ngoài. Nhưng dù sao, có dung mạo trăm sự đều dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.