[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo

Chương 7:




Mãi cho đến chạng vạng, Khang Kiện mới cùng Tiểu Tứ trở về, thấy trong phủ im ắng, Tiểu Tứ cảm thấy kì quái hỏi: “Di, mọi người đi đâu vậy? Gia, ngài ở đây đợi ta, ta đi tìm xem, thật không ra sao cả, ngay đến cơm cũng không chịu làm, đã biết ngài đi thị sát sinh ý, có thể nào không đói?” Hắn vừa nói vừa đi các phủ tìm kiếm, mà Khang Kiện cũng hướng đến phòng Cư Nguyệt.
Trong phòng thực tối, không điểm đèn, Khang Kiện lắc đầu cười, lẩm bẩm: “Người này là thỏ thành tinh mà vẫn ham ngủ.” Y rón ra rón rén đẩy cửa ra, tuy nói vậy nhưng vẫn sợ đánh thức Cư Nguyệt, dù gì cũng là người y yêu, nên luôn thêm chút săn sóc và sủng nịnh.
Kỳ quái là, dựa theo ánh sáng mỏng manh bên ngoài, có thể thấy trên giường không có người nằm, tháp thượng cũng không có. Khang Kiện cảm thấy lạ, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng, không có ai trả lời, y rùng mình, chẳng nhẽ Cư Nguyệt đi rồi sao? Kinh hoảng không nhỏ, y chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt bị cắt thành hai nửa, máu tươi chảy ra, run rẩy, toàn thân mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Vội vàng tới bên cạnh bàn sờ soạng tìm nến đốt lên, trong phòng nhất thời tràn ngập ánh sáng nhu hòa, hai tay Khang Kiện run rẩy, giơ ngọn nến nhìn chung quanh một vòng, không ai, không một bóng người, ngay cả chút manh mối cũng không lưu lại.
Vô lực ngã ngồi trên đất, y muốn Cư Nguyệt, lần đầu tiên y khao khát có được vật nhỏ đó như vậy, vật nhỏ đó bỏ y mà đi, chút lưu luyến cũng không có, một cơ hội để y tìm kiếm cũng không lưu, cứ lẳng lặng bỏ y mà đi.
Nến trong tay Khang Kiện rơi xuống đất, y ngồi ngẩn ngơ, lát sau, một tiếng nức nở cố kìm nén thoát ra.
Lúc này, bỗng nhiên dưới gầm giường truyền đến một thanh âm, tựa hồ có cái gì đi ra. Khang Kiện vừa ngẩng đầu, chỉ thấy dưới giường lộ ra hai cái lỗ tai dài, lông xù sáng bóng.
“Kia…Đó là cái gì?”
Khang Kiện thất thần, thầm nghĩ rằng, đây là quái vật gì, sao có một đôi tai dài lớn đến vậy? Thật giống một con thỏ… Con thỏ?
Tim y đột nhiên nhảy lên, chợt lắc đầu: không đúng, tai thỏ cũng không dài như vậy, không lớn như vậy.
Không đợi y nghĩ xong, chỉ thấy con vật dưới giường kia đi ra, đúng là con thỏ, một con thỏ lớn không kém con cẩu bao nhiêu.
Con thỏ màu trắng đi ra, tựa hồ vô lực nằm một chỗ, hai mắt đỏ bừng nhìn Khang Kiện, đầu con thỏ gác trên đùi, có vẻ vô tình.
“Cư Nguyệt, phải không?” Khang Kiện thử hỏi một câu, sau đó liền thấy con thỏ đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt lấp lánh nước, bỗng nhiên đứng dậy một cái, liền nhảy vào lòng y, gác đầu trên vai, dùng ngôn ngữ thỏ ô ô kêu, thanh âm bi thiết, đại khái là khóc lóc kể lể cái gì đó.
Khang Kiện nhẹ nhàng thở ra, hắn chính là Cư Nguyệt, bảo bối Cư Nguyệt của y không rời đi, thật tốt quá, còn có tin tức nào khiến y cảm động hơn thế này nữa đâu. Y gắt gao ôm lấy con thỏ lớn, trong lòng thầm nghĩ: nga, nguyên hình thật lớn a, cũng thật nặng, thật khó tưởng tượng hắn ăn cải củ mà có thể được bộ dáng này, nhưng lông mềm mại lại bóng loáng….Ân! Vẫn là ôm một con thỏ mập mạp thoải mái hơn, về sau ngủ có thể ôm một con thỏ lớn như vậy thực tốt, nhưng sao hắn biến thành người lại gầy như vậy?
Khang Kiện vừa nghĩ vừa vuốt ve lông con thỏ Cư Nguyệt, cảm xúc này làm y yêu thích không buông tay.
“Ngươi làm sao vậy Cư Nguyệt? Sao bỗng nhiên hiện nguyên hình?” Khang Kiện ôn nhu hỏi, mà con thỏ tinh được y vuốt ve thoải mái, nằm trong lòng y không chịu đứng lên, ô ô kêu.
Qua thật lâu, hắn mới nhớ Khang Kiện không hiểu, vì thế ngẩng đầu lên, nhìn đối phương, đem đôi tai dài cọ cọ trên mặt y, mở miệng nói: “Ô ô ô, Khang Kiện, Ngươi có sợ hãi nguyên hình của ta không, chính là sợ hãi ta biến thành con thỏ lớn như vậy a?”
“Đương nhiên là không, ta thực thích, một con thỏ lớn như vậy, thật sự đáng yêu.”Vì chứng minh mình nói thật, Khang Kiện hôn miệng con thỏ một chút, xoa xoa nước mắt lưu ở bạch mao, hỏi: “Sao vậy? Vì sao lại hỏi thế? Sao đột nhiên biến thành con thỏ?”
Y hỏi càng khiến Cư Nguyệt thương tâm. Hắn ghé sát vào ***g ngực Khang Kiện, dùng hai chân che mặt, nhỏ giọng nói: “Ô ô ô, buổi chiều, có một tỷ tỷ rất khá đến phủ, mặc sa y màu hung, bộ ngực của nàng hảo cao, dáng hảo nhuyễn, ta vừa nhìn thấy nhịn không được, đi đến tựa đầu vào ngực nàng cọ cọ, ô ô ô, người ta chỉ là thích cảm giác mềm mại thôi, ai ngờ tỷ tỷ kia đẩy ra, còn thét chói tai nói ta là hài tử nhà ai, giống tiểu sắc quỷ, sau đó bọn gia đinh đều chạy tới chỉ trích ta, ô ô ô, ta chỉ là thấy bộ ngực của tỷ tỷ kia thật khá, cọ thật thoải mái thôi.”
Khang Kiện thở dài, người này thật không có sắc tâm sao? Mà dù không có, chạy đến cọ đầu vào ngực nữ tử, nói ra ai tin mục đích của ngươi là thuần khiết a?
Bất quá y không nói gì, thấy Cư Nguyệt đã đủ thương tâm, ngàn vạn lần không muốn hắn rơi lệ, cho nên y khẳng định nói: “Ân, Cư Nguyệt, không sao, không cần so đo với người kiến thức thiển cận, ta biết chắc là ngươi không có mục đích gì khác mà.” Ngay cả Khang Kiện cũng hiểu lời này không được tự nhiên, nhưng bây giờ, y phải biểu hiện một lòng với đối phương, Cư Nguyệt mới có thể cảm thấy y là tri kỷ, đương nhiên cũng càng thích y, cho nên Khang Kiện quyết định trái lương tâm cũng phải nói ra.
“Thật vậy sao? Khang Kiện, ngươi tin tưởng ta sao?” Cư Nguyệt ngẩng đầu lên, hai con ngươi lòe lòe tỏa sáng: “Tất cả mọi người không tin ta, ngươi tin tưởng ta đúng không? Ta thật sự chỉ nghĩ cọ cọ bộ ngực thôi, ta thề.”
“Ân, không cần thề, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi.” Khang Kiện mặt không đổi sắc: “Vì nó mà ngươi thương tâm quá độ, biến về nguyên hình trốn ở đây sao?” Thì ra là thế, Khang Kiện nhẹ nhàng thở ra, y biết con thỏ tinh yếu ớt, một chút đả kích đều không chịu nổi.
“Không phải.” Cư Nguyệt rầu rĩ trả lời, nắm hai chân trước thả vào khoảng không: “Sau đó ta cảm thấy không có mặt mũi gặp ai, chạy ra sơn giả tránh mặt, ai ngờ, thấy tỷ tỷ kia ôm một con thỏ cùng với mấy nha hoàn tỷ tỷ khác đi tới, ngồi ở núi đá, nàng nói thích ôm con thỏ nhất, còn kể con thỏ trong lòng nàng tên Tiểu Bạch, ta vừa nghe thấy, hóa ra nếu biến thành con thỏ có thể đến cọ cọ ngực nàng, lại được nàng yêu thích, ta liền….” Không đợi hắn nói xong, Khang Kiện diện vô biểu tình nói: “Ngươi liền biến thành con thỏ lao ra phải không?”
Cư Nguyệt ngẩng đầu, kinh dị nhìn y: “Ngươi đoán được?” Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục dùng hai chân trước chuyển chuyển: “Đúng vậy, ta biến về nguyên hình lao ra, lập tức nhảy lên người tỷ tỷ, đem con thỏ trong lòng nàng quăng xuống, nhưng…. Ô ô ô….” Hắn bỗng nhiên dùng tiếng thỏ khóc rống lên, hai mắt đỏ bừng lại lần nữa rơi lệ.
“Nhưng?” Khang Kiện kì quái hỏi, âu yếm con thỏ trong ***g ngực, nghĩ thầm, da lông bóng loáng như vậy, đáng yêu như vậy, khẳng định là được ôm lấy a, Cư Nguyệt còn khóc cái gì?
“Ô ô ô, chính là ta nhảy lên người tỷ tỷ, nàng lại liên tiếp kêu sợ hãi, liều mạng đẩy ta xuống, còn nói, “Yêu tinh, là một con thỏ thành tinh”, đẩy ta xuống đất, sau đó muốn bắt ta, các tỷ tỷ xung quanh đều chạy trốn, hóa ra các nàng đi báo gia đinh, chỉ chốc lát sau có nhiều người chạy tới vây bắt ta, ô ô ô, Khang Kiện, ta sợ, liều mạng chạy toán loạn mới trốn thoát, ô ô ô, ta không biết trốn nơi nào, đành phải quay về đây, chui xuống dưới giường, ô ô ô, vì sao các tỷ tỷ lại ác với ta như vậy, vì ta không đủ đáng yêu sao? Con thỏ nâng đầu lên, hai mắt nhìn Khang Kiện.
Trong lòng Khang Kiện cảm thấy đau một chút, vội vàng ôm chặt hắn nói: “Không phải không phải, Cư Nguyệt là con thỏ đáng yêu nhất trên đời, dù là người hay yêu, đều đáng yêu nhất, ta thích nhất, yêu nhất, chỉ nghĩ sủng Cư Nguyệt.”
Thời điểm này nói ra những lời đó, thực hữu hiệu, con thỏ tinh cảm động, vòng hai chân ôm cổ Khang Kiện, đầu dán vào mặt y, nức nở, lẩm nhẩm nói: “Ô ô ô, vẫn là Khang kiện đối với ta tốt nhất, ta quyết định đời này chỉ thích mỗi mình Khang Kiện, ô ô ô, ta không bao giờ nhìn nha hoàn tỷ tỷ nữa, cũng không sờ nha hoàn tỷ tỷ, cọ nha hoàn tỷ tỷ, ô ô ô.” Khang Kiện cũng cảm động, hơn nữa hoàn toàn yên lòng. Thầm nghĩ như vậy cũng tốt, từ giờ mình không cần lo lắng nữa.
Khó khăn lắm hai ngươi mới ôm nhau cảm động xong, Khang Kiện buông con thỏ tinh ra một chút, cẩn thận quan sát, bỗng nhiên nói: “Ân, trách không được mọi người thấy nguyên hình của ngươi liền biết là yêu tinh, Cư Nguyệt, bộ dáng của ngươi không thua gì con cẩu, là một con thỏ lớn a. Nhưng mập mạp như vậy thật đáng yêu, buổi tối ôm ngươi ngủ thực thoải mái.”
“Ai nói ta và hoàng cẩu lớn như nhau? Hắn so với ta còn lớn hơn vài lần, ân, thân mình hắn dài, đứng lên rất cao, sao ta có thể lớn như hắn?”Cư Nguyệt còn chưa tả thật đúng đã thấy Khang Kiện trợn mắt há mồm: “Ngươi,,, Ngươi đang nói voi sao?” Y hít một ngụm lãnh khí: “Nào có con cẩu lớn như vậy.”
“Nga, ta đã quên, hóa ra ngươi so ta với con cẩu nhân gian a, hắc hắc, ta nói là con cẩu yêu trên Vu Ẩn Sơn, hắc hắc.” Hắn dùng chân gãi gãi lỗ tai, Khang Kiện xem mà lòng bứt rứt, cũng sờ soạng lỗ tai lông xù một phen: “Yêu tinh các ngươi trên Vu Ẩn Sơn đều rất lạ a, một đám bộ dáng lớn như vậy.”
“Kia thực bình thường.” Con thỏ tinh nhảy lên, thay đổi tư thế thoải mái, nằm trong lòng Khang Kiện: “Ngươi nghĩ xem, chúng ta đều sống hơn một ngàn năm, lớn như vậy không đúng sao? Nếu nhân gian có con cẩu và con thỏ hơn một ngàn năm, bọn chúng lại không tu luyện, có nhiều đồ ăn ngon, không chừng còn lớn hơn chúng ta.”
Khang Kiện cười nói: “Quên đi, đừng cho chúng nó sống lâu như vậy, nếu không, chúng ta sống ở đâu, mọi người càng già càng…”Nói chưa xong, chợt nghe tiếng Tiểu Tứ truyền tới, bối rối kêu lên: “Gia, trong phủ chúng ta có yêu tinh, chiều nay Nguyệt Loan đến, có một con giống trư mà giống thỏ nhảy lên người nàng, nhiều người thấy, mọi người bắt, cấu, cào nhưng không quơ được, ta vừa ở sau vườn giúp họ tìm, ngài xem có nên bảo Minh Nhi đi thỉnh quốc sư lại đây hàng phục hay không.” Hắn vừa nói vừa chạy đến, đẩy cửa tiến vào.
Vài giây sau, Tiểu Tứ liền thấy trong lòng gia nhà mình ôm con thỏ lớn, hóa đá, một lúc lâu, hắn phát ra một chuỗi kinh thiên động địa: “A a a a a a a a, người mau tới đây, gia bị con thỏ yêu bám vào người, a a a a a a a……”Không đợi kêu xong, đã bị Khang Kiện điểm huyệt, đứng đơ ở đó.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai nói ta bị bám vào người.” Khang Kiện ôm Cư Nguyệt đứng dậy, một lát sau y lại thả hắn xuống đất, còn thật sự nói: “Cư Nguyệt, kì thật ta rất muốn ôm ngươi, lông của ngươi mềm mại lại bóng loáng, cảm giác thật tuyệt, bộ dáng của ngươi lại đáng yêu xinh đẹp, là loại hình ta tuyệt đối không thể cự tuyệt,….”
Cư Nguyệt đánh gãy lời hắn: “Nếu như vậy ngươi vì sao lại buông ta ra?” Hắn hướng về phía trước, hai chân gắt gao chế trụ bờ vai Khang Kiện, không chịu xuống dưới.
“ Ngươi… Ngươi không muốn rời xa ta như vậy, ta đương nhiên hạnh phúc lại cảm động.” Khang Kiện co rút khóe miệng: “Nhưng…. Nhưng ngươi thực sự quá nặng, tuy rằng thân thể giống đại câu, nhưng thể trọng lại giống con trư a.” Hiện tại y biết vì sao Nguyệt Loan dùng sức đẩy hắn khỏi người, hơn nữa còn nói hắn giống một con trư, thật sự là… Quá nặng.
“Nga, thật sao? Ta liền biến về hình người.” Hắn xoay một vòng, một tuyệt sắc mỹ nam tử vận bạch y xuất hiện trước mặt Tiểu Tứ, khiến miệng gã sùi bọt mép, sau đó như cương thi té ngã trên mặt đất, hoàn toàn ngất đi. Cư Nguyệt quay đầu lại nhìn Khang Kiện rồi nhìn Tiểu Tứ, vỗ tay cười nói: “Đi a, Khang Kiện, đúng là chủ tử, định lực không giống nhau.” Chợt nghe trong viện có một trận la hét ầm ĩ, mấy gia đinh vọt tới, đều kêu lên: “Con thỏ tinh ở đâu? Ở đâu? Nga, Tiểu Tứ làm sao vậy? Có phải bị thỏ tinh cắn hay không?”
“Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Con thỏ không cắn người.” Cư Nguyệt hồ hồ biện bạch, thật đáng giận, dám nói xấu con thỏ hắn.
Lại nghe Khang Kiện nói: “Không sao, vừa rồi Tiểu Tứ vọt vào, thấy Cư Nguyệt ngồi trong lòng ta, Cư Nguyệt mặc bạch y, trong phòng lại tối, nhất thời ảo giác, cho rằng con thỏ ngồi trên người ta nên tên vô dụng này bị dọa ngất đi.” Khang Kiện sắc mặt thản nhiên đem toàn bộ sai lầm đổ trên người thuộc hạ tâm phúc.
Bọn người hầu đều nhẹ nhàng thở ra, có người nhẹ nhàng đá Tiểu Tứ, cười nói: “Tên này, một người sống cũng nhìn lầm, có thể thấy được bị dọa không nhẹ, thật vô dụng.”
Khang Kiện bực bội nói: “Các ngươi cố bắt một con thỏ cả nửa ngày, biết gia ta bây giờ còn chưa ăn cơm không?”
Vừa nói xong, mấy đầu bếp “a” lên một tiếng, lập tức chạy ra ngoài, những người khác cũng giải tán theo.
Khi gia đinh lui ra sau, nữ tử đang tựa vào cạnh cửa, mặc váy dài màu hung, trên vai lõa lồ đươc che bởi một tấm lụa mỏng, liền đi tới. Khang Kiện thấy nàng, liền lắc đầu cười nói: Ta biết là ngươi, sao bây giờ mới trở về? Ngươi a, không có lần nào trở về mà không náo loạn.”
Nữ tử tên là Nguyệt Loan mỉm cười, miệng khẽ mở lộ ra hàm răng, ánh mắt nhộn nhạo.
Cơ hồ là cùng lúc, Khang Kiện nghe thấy thanh âm Cư Nguyệt nuốt nước bọt, y nhìn lại, vừa rồi còn thề son sắt nói không bao giờ thích nha hoản tỷ tỷ nữa, lúc này tròng mắt đã nhìn đến muốn lòi ra.
“Gia, chính là hắn.” Nguyệt Loan khẳng định, lượn lờ đến trước mắt Khang Kiện, nhìn chăm chú vào Cư Nguyệt, vươn bàn tay nhỏ mĩ miều kéo tay Cư Nguyệt, ôn nhu nói: “Gia, chắc ta đoán không sai?”
“Tỷ tỷ, mỹ nữ tỷ tỷ.” Nước miếng Cư Nguyệt đều muốn chảy xuống, một tay cầm lấy tay nàng, một tay sờ sờ, Cư Nguyệt kích đông vô cùng, định hướng bộ ngực cọ cọ, lại chợt thấy cổ tay đau nhức, Nguyệt Loan vẫn mỉm cười xinh đẹp, ba quang lưu chuyển trong đôi mắt to: “Quả nhiên là yêu tinh, bộ dáng xinh đẹp, ân, một thân áo trắng, quần áo này là do bạch mao của ngươi biến ra phải không?” Nàng tựa hồ hiếu kí, sờ soạng trên mặt khiến con thỏ tinh sợ đến mức không dám động một cái.
“Ta không thể gạt được ngươi a.” Khang Kiện quay đầu về phía Cư Nguyệt: “Ngươi không biết con thỏ tinh này lá gan nhỏ sao? Còn dọa hắn, may mắn lúc chiều các ngươi không tổn thương Cư Nguyệt, nếu không ta không tha các ngươi.” Y nói xong đem Cư Nguyệt ôm vào lòng: “Hay cho ngươi, ngã một lần còn không biết, nhìn ngươi còn dám ngắm mỹ nữ.”
“Ai… Ai nói ta là con thỏ nhát gan? Con thỏ chúng ta có lá gan rất lớn…. Rất lớn.” Cư Nguyệt hận không thể chui cả người vào lòng Khang Kiện, ô ô ô, mỹ nữ tỷ tỷ thật đáng sợ, hắn thề sẽ không bao giờ hoa mắt nhìn ngây ngốc nữa, ô ô ô, nhưng đáng tiếc, nàng có bộ ngực xinh đẹp hơn Bích Thược tỷ tỷ, ô ô ô.
Nguyệt Loan lại sờ soạng trên người Cư Nguyệt, cười khanh khách nói: “Con thỏ này là sắc lang a, lại nói những lời giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.” Nàng vừa nói vừa đoạt đi Cư Nguyệt: “Biến về hình con thỏ cho tỷ tỷ xem, ai bảo buổi chiều ngươi đột nhiên nhảy vào lòng ta, có thể không làm ta hoảng sợ sao? Kỳ thật ta thích thỏ nhất, nhất là con thỏ phì phì, thực đáng yêu.” Bộ dáng của nàng giống vu bà dụ dỗ tiểu hài tử, còn thiếu điều xuất ra hai cây kẹo nữa mà thôi.
“Phì phì?” Cư Nguyệt thì thào nhớ kỹ: vì sao từ này khiến ta nghĩ mình bị bỏ vào nồi nấu lên nhỉ? Hắn lại nhìn Nguyệt Loan cười đến vô cùng mị hoặc, sáng suốt đem nàng nhập vào nhóm người nguy hiểm.
“Tiểu Cư Nguyệt là bảo bối của ta, ngươi hiểu chưa?” Khang Kiện nghiêm túc nhìn Nguyệt Loan. Nàng liền hiểu rõ nói: “Đã biết, lúc trước không rõ thân phận của hắn, còn tưởng con thỏ tinh đến quấy phá, hiện tại biết, đương nhiên sẽ không động hắn, gia yên tâm đi.” Nàng nói xong, xoay người, đá một cước lên mông Tiểu Tứ: “Đứng lên, giả chết cũng được rồi, nghĩ không ai biết sao?”
Tiểu Tứ “ngao ô” một tiếng đứng lên, hướng Nguyệt Loan nịnh nọt cười: “Hắc hắc, ta bị ngươi đá tỉnh thôi? Ta thề ta không có giả ngất.” Hắn nói xong chuyển qua Cư Nguyệt: “Thật là, hóa ra ngươi là con thỏ tinh, thảo nào ngươi thích ăn cải củ, nhưng, hắc hắc, không nghe nói có con thỏ tinh tốt như vậy, ha ha ha.” Hắn quay lại nhìn Nguyệt Loan: “Ân, Cư Nguyệt thực đáng yêu, ta có thể chứng minh, hắn là một con thỏ trong sạch, ân, mà ngươi gọi Nguyệt Loan, hắn gọi Cư Nguyệt, tên của các ngươi đều có cùng kí tự a.” Hắn hưng phấn kêu lên.
Khang Kiện ôm Cư Nguyệt, Nguyệt Loan hừ một tiếng, xem thường lời nói của Tiểu Tứ, liền ra khỏi phòng.
Trên đường, Nguyệt Loan hướng Khang Kiện báo cáo sơ lược về những việc phát sinh ngoài tình huống, hóa ra là nàng đi Tây Vực giúp Khang Kiện khảo sát sinh ý, nàng và với Tiểu Tứ là tâm phúc đắc lực bên người Khang Kiện.
Khang Kiện gật đầu nói: “Một đường bôn ba cũng vất vả, chúng ta ăn cơm trước, sau đó hảo hảo nghỉ một giấc, ngày mai cùng ta nói cụ thể.” Vừa nói đã đến đại sảnh, người hầu sắp xếp thức ăn, vì thời gian chuẩn bị không nhiều nên cũng không có nhiều món, nhưng cũng đầy đủ.
Khang Kiện bảo mọi người lui xuống, đem ccải củ độn thịt đặt trước mặt Cư Nguyệt: “Tuy là thỏ, nhưng hiên tại ngươi hình người, ăn cải củ không tốt, sợ người hầu nhìn thấy, nghi ngờ, chờ chúng ta trở lại phủ ở Giang Châu thì không cần che dấu, nơi đó đều là tâm phúc của ta, ngươi có biến thành con thỏ phơi nắng ở đó cũng không sao.”
Nói xong, Nguyệt Loan đã cười nói: “Đúng vậy, lúc đó tỷ tỷ sẽ cùng ngươi đi dạo, tắm rửa cho ngươi ở trong ao. Nhưng không ôm, ngươi thật sự quá nặng, ha ha ha. Con thỏ giống con trư.” Nàng vừa nói vừa cười, khiến Cư Nguyệt bất mãn căm tức.
Dùng xong bữa tối, Nguyệt Loan thật sự rất mệt mỏi, vốn định bảo Cư Nguyệt biến hình đùa trong chốc lát, nhưng bị con thỏ tinh cự tuyệt không chút do dự, nàng chỉnh lại thắt lưng, cười cười đi về phòng, nơi này, Khang Kiên cũng lấy cớ đuổi Tiểu Tứ đi, sau đó nắm tay Cư Nguyệt trở lại phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.