[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Kiếm Duyến

Chương 9:




Nhưng mà..... Nhưng mà gia khỏa bên cạnh này trước nay chưa từng giấu diếm mục đích đối với mình, nếu mình phải ở trước mắt y cởi y phục, vậy không khác gì đưa dê vào miệng cọp sao? Tuy rằng nói hắn có thể nhân cơ hội này khảo nghiệm định lực của Long Mặc, nhưng ông trời ơi, hắn không cho rằng tên tiểu sắc lang đáng ghét này có thứ phẩm đức cao thượng tọa hoài bất loạn đó.
(tọa hoài bất loạn: hình dung đạo đức cao thượng của nam tử trong phương diện tình cảm, tác phong đúng đắn. Xuất xứ từ cố sự Liễu Hạ Huệ)
“Được được được, ta không đụng, ngươi nếu không thoải mái, phải sớm nói cho ta biết nha.” Long Mặc ép bản thân rút tay về, biểu hiện vừa rồi của y đã có chút sơ hở rồi, Nghiễn Thai tuy rằng cũng ngốc, nhưng về sau cẩn thận ngẫm lại, khó đảm bảo hắn sẽ không phát hiện ra, đến lúc đó, tình cảnh bản thân có thể sẽ hơi hơi nguy hiểm.
“Đừng......” Chữ “đi” ở phía sau đã bị Nghiễn Thai miễn cưỡng nuốt xuống. Đáng xấu hổ biết bao a, vào khoảnh khắc tay Long Mặc rời khỏi mình, hắn thế nhưng có ý nghĩ mãnh liệt muốn giữ lại, này...... này cùng chủ động cầu hoan có gì khác nhau?
Mặt Nghiễn Thai bị đốt đỏ bừng, một bên lại cảm thấy không thích hợp, thầm nghĩ mình là phi kiếm a, được rồi, cho dù mấy năm nay đối với Long Mặc có chút xíu hảo cảm, nhưng còn cách tình yêu xa lắm, nhu cầu cách xa như cơ tự khát như lang tự hổ lại càng như dùng tám gậy tre cũng bắt không tới.
Nhưng...... Thời khắc này mình rõ ràng lại khô nóng như vậy, chẳng những nóng, cả người vừa nóng lại hơi ngứa, chẳng lẽ bị bệnh thật rồi sao? Không đúng a, mình là phi kiếm, bản chất là sắt đá, trước nay bệnh tật đều tránh xa mình.
Vào lúc ban đầu, Nghiễn Thai còn cảm thấy bản thân có thể cố gắng tập trung tinh thần tự hỏi một ít vấn đề, nhưng dần dà về sau, tư tưởng của hắn không cách nào tập trung được, một đôi mắt hoa đào ngập nước, luôn khống chế không được nhìn qua phía Long Mặc, trong đầu cũng toàn là những phương diện xuất sắc thường ngày của gia khỏa kia, tỷ như dám làm dám chịu ôn nhu săn sóc vân vân, đến nỗi khuyết điểm, một cái cũng nghĩ không ra.
Cũng không biết có phải bản thân bị ảo giác hay không, Nghiễn Thai có cảm giác lúc hắn đang nhìn Long Mặc, Long Mặc cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt kia như muốn phun hỏa, hơn nữa con ngươi cũng không hề chuyển động, loại ánh mắt như đang gắt gao nhìn chằm chằm này, Nghiễn Thai nhìn thấy trong lòng quả thật tựa như có mấy bàn tay nhỏ bé không ngừng cào cấu.
“Long Mặc, ngươi trước đi ra ngoài chút xíu được không? Ta cảm thấy trong phòng này thật sự rất nóng, ta muốn thay y phục.” Nghiễn Thai không phát giác thanh âm của bản thân đã trở nên run rẩy, hắn cực lực khống chế thân thể, là vì đến cả chỗ đáng xấu hổ nhất giữa hai chân, cư nhiên cũng bắt đầu trở nên tê tê dại dại, thật rất muốn lần xuống dưới gãi mấy cái, hắn đã sắp bị quái bệnh bất ngờ này bức điên rồi.
“Không cần đi, Nghiễn Thai, tất cả mọi người đều là nam nhân mà, có gì đáng xấu hổ chứ.” Nghĩ cũng biết, Long Mặc đời nào chịu từ bỏ cảnh tượng hương diễm như thế, phi thường không tình nguyện cự tuyệt.
“Ngươi...... Ngươi không đi ra, vậy thì ta đi ra.” Nghiễn Thai vừa nói xong, liền đứng thẳng dậy, thầm nghĩ có lẽ đi ra ngoài để gió thổi tỉnh cũng tốt. Ai ngờ còn chưa đứng vững, thân thể đã choáng váng ngã về lại ghế, chưa đến một khắc, giống như đến cả xương cốt cũng rã rời.
“Đây là...... Chuyện thế nào vậy?” Lý trí còn sót lại của Nghiễn Thai chỉ có thể hỏi ra một câu này thôi. Hắn cũng biết bản thân đang từ từ thất thủ, dưới tình thế cấp bách, vì không để Long Mặc nhìn thấy hình dáng xấu xí của mình, đột nhiên nảy ra một ý tưởng ngoài dự đoán, vận dụng linh lực còn lại, biến trở về nguyên hình —— một thanh phi kiếm toàn thân đen nhánh.
Long Mặc nhìn thấy Nghiễn Thai lần nữa ngồi về lại ghế, tư thái kia thật sự là liêu nhân nói không nên lời, đang kinh hỉ định tiến lên, liền nhìn thấy ái nhân hương diễm trước mắt biến mất, sau đó là một thanh phi kiếm đứng sừng sững trên ghế. Thoáng chốc, chệnh lệch cực đại này suýt nữa làm y hộc ba lít máu.
“Nghiễn...... Nghiễn Thai......” Long Mặc gấp tới thanh âm đều biển đổi. Dằn vặt chốc lát này cũng không dễ dàng nuốt trôi vậy, mắt thấy việc tốt sẽ nước chảy thành sông, ai có thể ngờ tới Nghiễn Thai sẽ lại dùng tuyệt chiêu cuối cùng này.
Nhớ lại tình cảnh mỗi lần mẫu thân nếu như dỗi phụ thân, sẽ biến thành hắc long nằm ở trên giường mấy ngày mấy đêm, không cho phụ thân lại gần, mồ hôi lạnh của Long Mặc liền chảy xuống, thầm nghĩ yêu tinh chính là có điểm này không tốt, một khi biến về nguyên hình, việc tốt gì cũng tiêu.
Trong lòng đang oán hận, thì thấy đại kiếm đen nhánh kia lay động mấy cái, tiếp theo thân kiếm màu đen từ từ lộ ra một tia ánh đỏ, nhìn y như đem một thanh sắt quăng vào trong lửa, dần dần, màu đỏ ngày càng đậm thêm, thân kiếm cũng bắt đầu rung động không ngừng.
Long Mặc sốt ruột, sợ Nghiễn Thai cứ vậy sinh nghẹn sẽ nghẹn tới hỏng mất, đang định dùng pháp lực ép hắn khôi phục hình người, lại nghe “!” một tiếng, đại kiếm đen nhánh nháy mắt lại biến lại thành Nghiễn Thai thiên kiều bá mị ban nãy, vả lại lúc này đối phương thần tình ửng đỏ say lòng người, một đôi mắt sáng ngận nước, đôi môi diễm hồng khẽ mở, răng gắt gao cắn đầu lưỡi phấn hồng, càng tăng thêm trăm ngàn phong thái phong tình kiều mị.
“Long Mặc, sao lại vậy? Ta biến lại thành kiếm cũng không tác dụng.” Lý trí của Nghiễn Thai gần như đã bay sạch, tựa như đang cầu cứu nhìn Long Mặc, hồn nhiên không phát hiện ánh mắt bản thân lúc này mê người biết bao.
“Vậy đừng biến lại thành kiếm.” Long Mặc một bước vọt lại, ôm Nghiễn Thai đi tới quý phi tháp rộng rãi, một bên ở trên cổ hắn hạ xuống những nụ hôn vụn vặt, nhẹ giọng nói: “Nghiễn Thai, đừng sợ, ngươi chỉ là hít phải hương khí của hoa hoan hỉ, nên mới biến thành thế này, không phải sợ, ngoan, ta sẽ cứu ngươi.”
Với lý trí hiện tại của Nghiễn Thai mà nói đã không còn khả năng truy cứu tội lỗi tri tình bất báo của mình rồi. Vậy nên Long Mặc rất thống khoái nói rõ chân tướng với hắn, chỉ có dỡ xuống tầng sợ hãi cùng kinh hoàng cuối cùng trong lòng Nghiễn Thai, thì lần tình sự đầu tiên tiến hành này mới có thể đủ thoải mái khoái trá, vì ái nhân lưu lại hồi ức tuyệt đẹp, hơn nữa cũng vì tính phúc sau này của bản thân mà tạo dựng nền móng vững chắc.
Không hổ đã bên nhau mười mấy năm, Long Mặc thật sự hiểu Nghiễn Thai rất rõ. Quả nhiên, vừa nghe lời y nói, bối rối trong mắt Nghiễn Thai cũng từ từ tan biến, nhu thuận rúc vào ***g ngực cường tráng của y, nhẹ nhàng cọ cọ thân thể, giống như nai con ai ai nói: “Nhưng Long Mặc, ta...... Ta vẫn nóng quá, sao vậy? Ta sắp nóng chết mất......”
“Không sao đâu, sẽ nhanh thoải mái ngay thôi. Nghiễn Thai, đừng gọi ta Long Mặc, gọi ta Mặc được không? Gọi ta Mặc, ta giúp ngươi thoái ly khổ hải.”
Long Mặc dẫn dắt từng bước một. Một tên gọi thân mật là bắt đầu cho một tình yêu tuyệt mỹ, y đã từng yêu cầu Nghiễn Thai rất nhiều lần, đáng tiếc không được toại nguyện, giờ đây trời ban cho cơ hội này, lý nào không giậu đổ bìm leo. Khụ khụ khụ, tuy rằng...... Hơi đê tiện chút, nhưng chuyện đê tiện hơn y cũng phải làm, chỉ là tên gọi thân mật có đáng gì đâu.
“Mặc......” Để sớm thoái ly thống khổ như rơi vào địa ngục này, Nghiễn Thai không chút do dự nghe theo, một chữ được hắn thốt ra trầm bổng lưu luyến, phong tình vô hạn, nhất thời liền làm cho xương cốt Long Mặc như nhũn ra.
Ôm thân thể mềm mại không xương của Nghiễn Thai, Long Mặc không khỏi thầm than hoa hoan hỉ này quả không hổ mỹ danh thánh phẩm thôi tình, chẳng thể có thể thúc dục tình ái của người, còn kèm theo tác dụng phụ khiến người thân thể mềm như sợi bong, cá nước thân mật này phải bắt đầu hưởng thụ thôi, quả là tuyệt vời biết bao.
Tai nghe thấy Nghiễn Thai trong lòng đã bắt đầu hơi thở dốc, y mỉm cười, cúi đầu ngậm lấy vành tai khéo léo của ái nhân, một tay linh hoạt tháo đai lưng của Nghiễn Thai xuống, thế là vạt áo cẩm bào liền rộng mở qua hai bên, lột ra tiết y màu trắng bên trong.
“Mặc......” Nghiễn Thai khẽ hé môi, gọi tên Long Mặc, trong mắt tình ý lưu chuyển, đây là phản ứng tự nhiên sau khi mất đi lý trí, cũng là biểu lộ chân tình của hắn cùng Long Mặc sau nhiều năm bên nhau như thế.
“Ngoan, đợi thêm lát nữa, đợi thêm lát nữa là ổn rồi, tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi cả một đêm sung sướng.” Long Mặc ở nơi cổ ái nhân miên man hôn nhẹ mút mát, một bên thì nhanh chóng thay Nghiễn Thai cởi xuống y phục vướng víu.
Tiết y bị cởi xuống, phơi bày ra phần cổ ngực rộng lớn, trên da thịt tuyết trắng rướm màu ửng hồng diễm nhược đào lí, trên mặt thấm đầy mô hôi lóng lánh, nhìn qua quả thật gợi cảm xinh đẹp vô cùng.
Chỉ bất quá trong giây lát, hai người cũng đã *** tương đối rồi. Tay Long Mặc du ngoạn trên da thịt của Nghiễn Thai, một mặt hạ xuống những nụ hôn vụn vặt trên người hắn, đồng thời thao thao bất tuyệt nỉ non ái ngữ ngọt ngào, dưới thế giáp công tam phương, Nghiễn Thai đáng thương chưa trải việc đời rất nhanh đã giơ tay đầu hàng, nương theo tiết tấu của Long Mặc chìm chìm nổi nổi trong bể dục.
“Mặc...... Ta...... Ta có phải vô sỉ lắm không? Ngứa...... Ngứa quá, để ngươi sờ...... rất thoải mái.” Dưới tình hình mất đi lý trí, Nghiễn Thai căn bản đã không khống chế được những lời mình nói ra, chỉ đơn thuần thuận theo cảm giác trong lòng bản thân hiện giờ dường như rất phóng đãng vô sỉ. Đáy lòng ẩn hiện một tia lo lắng, lo lắng bản thân như vậy sẽ khiến Long Mặc xem thường, nếu thật vậy, hắn cảm thấy rất khổ sở, rất khổ sở rất khổ sở.
“Không hề, sao lại cảm thấy vô sỉ chứ? Thánh nhân cũng từng nói, thực sắc tính dã. Huống hồ ngươi ta là lưỡng tình tương duyệt, chúng ta làm chuyện này là rất đương nhiên vả lại rất sung sướng nữa a. Nghiễn Thai, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta cùng chung hưởng cá nước thân mật sao?”
Long Mặc dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy hồng nhị nổi bật trên ngực, một mặt truyền bá ý niệm “Lưỡng tình tương duyệt” cho Nghiễn Thai, nghe nói vào những thời điểm thế này nói mấy lời đó, đặc biệt thâm nhập lòng người, y chân thành hy vọng từ nay về sau Nghiễn Thai sẽ thật sự yêu y giống như y yêu hắn.
“Ta...... Ta chỉ muốn cùng ngươi, đúng vậy, chỉ muốn cùng ngươi, Mặc, nếu là người khác, ta..... Ta thà chết. Mặc...... Ngươi sẽ không chán ghét ta khinh thường ta chứ?” Nghiễn Thai ôm cổ Long Mặc, hết thảy đều hành động theo bản năng, nếu không những lời thế này dù có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra miệng.
“Sao có thể? Ta sao có thể chán ghét Nghiễn Thai khinh thường Nghiễn Thai chứ? Ta yêu nhất chính là Nghiễn Thai, ta sẽ vẫn yêu ngươi như vậy, sánh cùng trời đất sông cạn đá mòn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ, ngươi quên rồi sao? Vào lúc ta còn chưa hiểu chuyện, ta đã đối với ngươi nhất kiến chung tình a.”
Thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn, nguyên lai ở trong lòng Nghiễn Thai, mình cũng là quan trọng nhất, là người tồn tại không thể thay thế nhất. Long Mặc vui sướng chỉ kém ngửa mặt lên trời thét dài, bất quá sợ dọa tới Nghiễn Thai, đành phải mạnh mẽ kiềm chế tâm tình cuồng hỉ. Thầm nghĩ Nghiễn Thai a, ngươi tỉnh lại không chán ghét ta cũng đã thắp hương cảm tạ rồi, ta sao còn có thể chán ghét ngươi chứ.
Cúi người áp Nghiễn Thai lên trên cẩm tháp, định lực của Long Mặc trước nay xem như không tồi, nói thế nào nhĩ, không dám nói bất khuất, nhưng phỏng chừng đỉnh Himalayas bỗng chốc sụp đổ trước mặt y, y đến cả lông mi cũng chưa chắc đã động một cái.
Nhưng lúc này đối mặt với Nghiễn Thai tinh mâu khép hờ *** tăng cao, Long Mặc tim lại không khỏi đập mạnh, vừa khát vọng nhất cổ tác khí triệt để chiếm lấy người yêu dấu, lại e sợ sau khi tỉnh lại sẽ không tha thứ cho y.
(nhất cổ tác khí: hình dung vào thời điểm nhân lúc sức mạnh cường đại cổ động tinh thần, một hơi làm xong công việc. Gần nghĩa: rèn sắt khi còn nóng)
Bất quá lại nghĩ nghĩ, lời nói mới này của Nghiễn Thai, rõ ràng là nói hắn đối với mình cũng rất có tình ý, vậy sau khi tỉnh lại chỉ cần mình hảo hảo bồi cẩn thận chút, hẳn sẽ không thành vấn đề nhỉ, đối với Nghiễn Thai, y tự tin bản thân vẫn có thể dỗ dễ.
Huống hồ giờ đã đi tới nước này rồi, chân chính là tên đã lên dây không thể không bắn, dù bản thân có muốn kiềm chế, Nghiễn Thai cũng kiềm chế không được a.
Cứ vậy, Long Mặc ở trong lòng thay bản thân tìm đại mấy lý do bào chữa, rồi sau đó, y liền tâm lý thanh thản chuẩn bị phát động tiến công cuối cùng.
Trên mặt lộ ra tươi cười như đại hôi lang, đưa tay luồn vào giữa hai chân của Nghiễn Thai, bắt đầu khiêu khích tiểu nha ngây ngô kia, lúc này Nghiễn Thai ngập tràn xuân tình, tiểu nha kia đã sớm trướng lớn, ửng sắc phấn hồng diễm lệ cầu xin, bất quá vẫn như cũ đáng yêu vô cùng, bị Long Mặc cầm trọn trong lòng bàn tay.
“Nghiễn Thai, thoải mái hay không.” Long Mặc ở trên ngọc hành nhẹ nhàng xoa nắn, y trước đây chưa từng luyện qua thủ pháp như vậy, chẳng qua là xem qua một ít *** thư nói rằng đại loại phải làm thế nào. Bởi vậy thủ pháp thật sự không thể xưng là thuần thục.
Nhưng Nghiễn Thai giờ phút này làm sao chịu nỗi, dù chỉ là tùy tiện chạm nhẹ, hắn cũng cảm giác sóng triều khoái cảm, huống hồ Long Mặc hãy cứ lúc nhanh lúc chậm lúc nặng lúc nhẹ, vì hai chân không thể cọ xát, Nghiễn Thai ôm cổ Long Mặc gọi loạn, chỉ chốc lát sau, cơn sóng bạch dịch liền bắn ra, bắt hết vào lòng bàn tay của Long Mặc.
“Ha ha, Nghiễn Thai, sao lại tiết dễ vậy a.” Long Mặc hôn lên môi Nghiễn Thai một cái, tiếp theo đem bạch dịch bôi lên ngón trỏ, tiến vào trong thung lũng phía sau tìm kiếm tiểu huyệt kia, nhẹ nhàng vẽ loạn trên mặt.
Lại cảm giác tiểu huyệt kia dường như đã hơi hơi mấp máy, kinh ngạc đẩy ra hai bờ mông trắng nõn nhìn kỹ, phát giác địa phương chưa từng trải việc đời kia lúc này lại đã phiếm màu phấn hồng, không ngừng khép mở, chẳng qua vì là “xử nữ”, nên chỉ hơi mở ra một khe hở cỡ như lỗ kim, thì lại vội vàng khép lại, cảnh tượng này quả thật vô cùng hương diễm.
Long Mặc nuốt ngụm nước miếng, rốt cục chịu không được cảnh tượng khiêu khích *** mỹ này, một tay vừa cầm thanh nha phía trước, mặt khác, đã dùng ngón tay nhẹ nhàng thúc vào.
“A......” Thân mình Nghiễn Thai bỗng dưng run lên, địa phương tới nay cũng chưa từng bị xâm phạm đột nhiên bị khai phá, mặc dù đang động tình, cũng khó tránh khỏi đau đớn. Song tiểu huyệt kia lại giống như gặp được cứu tinh, gắt gao hút kẹp lấy ngón tay của Long Mặc không buông.
Long Mặc vội vàng tăng tốc động tác tay đang nắm ngọc hành phía trước, một mặt thì ở vành tai trên môi trên xương quai xanh nhũ tiêm hôn môi vuốt ve, làm thế trong chốc lát, cuối cùng cảm giác thân mình ái nhân thả lỏng trở lại, thế là Long Mặc lại gia tăng thêm ngón tay thứ hai.
Khai phá chậm rãi như thế, thật sự là vì Long Mặc đối với Nghiễn Thai yêu thương đến tận xương tủy, bằng không lúc này y đã sớm chịu đến khổ không nói hết, định lực hơi kém tí, cũng đã sớm trì cao nhập cảng, làm sao còn chờ được tới giờ, nhưng cuối cùng tiểu huyệt của Nghiễn Thai đã có thể thuận lợi tiếp nhận ba ngón tay ở bên trong ra vào tới lui.
Long Mặc trong lòng niệm một tiếng A di đà phật, thầm nghĩ cuối cùng cũng để ta giải thoát rồi, tiếp theo đem cự vật bừng bừng phấn chấn dưới khố nhắm ngay tiểu huyệt đã ửng màu diễm hồng, không ngừng nuốt vào nhả ra, từ từ đưa vào.
“A......” Nghiễn Thai phát ra một tiếng thét đau đớn, hai mắt đẫm lệ mê man nhìn Long Mặc, tay ôm cổ y không tự giác siết chặt, mặt khác khóc kêu lên: “Mặc, đau quá, thứ gì vậy? Lấy ra...... Đem ra...... Lấy ra đi...... Ô ô ô......”
“Bảo bối ngoan, đừng sợ, sẽ tốt ngay thôi mà.” Long Mặc cũng biết long căn của mình thật sự rất lớn, vậy nên dùng hết kiên nhẫn từ từ đâm vào, lúc được một nửa, lại nhẹ nhàng rút ra chút, liền cảm giác dũng đạo kia chợt siết chặt lại, hiển nhiên dưới tác dụng của hoa hoan hỉ, chủ nhân Nghiễn Thai tuy rằng cực lực la không muốn không muốn, nhưng bộ phận nào đó của hắn lại không phối hợp chút nào.
Đâm vào một chút, rồi lại rút ra một chút, lại đâm vào một chút, rồi lại rút ra một chút, Long Mặc vì không để Nghiễn Thai chịu quá nhiều đau đớn, thật là hao phí tâm lực, cắn răng chịu đựng dục niệm gần như muốn phát cuồng của bản thân, chỉ đem tiểu huyệt kia câu dẫn cơ khát không ngớt, gắt gao cắn lấy cự vật của y, một khắc cũng không chịu nới lỏng, e sợ chỉ cần hơi nới lỏng, thì nghiệt căn đáng hận này sẽ đào thoát.
Long Mặc không khỏi cười khẽ thành tiếng, mắt thấy dũng đạo kia đã bị mình khai phá không sai biệt lắm, mới nhất cổ tác khí đem cự vật dưới khố hạ thúc vào hết.
Nghiễn Thai phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, nhưng lập tức đã quấn hai chân quanh phần eo cường tráng của Long Mặc, miệng phát ra tiếng rên rỉ than thở như thống khổ lại như khoái hoạt, thanh âm kia quả đúng là tiêu hồn vô hạn, trong nhất thời, Long Mặc chỉ cảm thấy tim đập không thể khống chế được.
Lúc bắt đầu vẫn là luật động chậm rãi, e sợ Nghiễn Thai không chịu nỗi, nhưng mà thuận theo dũng đạo chặt khít ngày càng nóng lên kia, Long Mặc cũng vô pháp kiềm chế bản thân, y dù sao cũng không phải thánh nhân, dù có là thánh nhân, đối mặt với người yêu dấu của mình, còn là vào tình cảnh này, cũng chưa chắc giống như y chăm lo chu toàn như vậy.
“Nghiễn Thai, tâm can bảo bối, ngươi có biết không? Ngươi chính là mạng sống của ta, ngươi có biết ta yêu ngươi biết bao không, ta yêu ngươi yêu tới ngay cả mình cũng không biết nên làm thế nào cho phải......”
Tăng mạnh lực đạo ra vào, hai thân thể trần trụi ôm lấy nhau thuận theo từng động tác xỏ xuyên mà không ngừng lên xuống, đang động tình, Long Mặc nhịn không được kề bên tai Nghiễn Thai, nói lời đường mật buồn nôn cùng lời ân ái miên man bất tận.
“Mặc...... Ta cũng thích ngươi, ta...... Ta cũng yêu ngươi......” Nghiễn Thai cũng hoàn toàn từ bỏ rụt rè thường ngày, hai chân cùng hai tay hắn đầu quấn lấy cổ cùng eo của Long Mặc, phun ra ái ngữ vẫn luôn giữ kín tận đáy lòng. Ánh mắt tuy rằng tán loạn, nhưng ôn như bên trong lại trong suốt như nước.
Dược hiệu của hoa hoan hỉ thật lợi hại, Nghiễn Thai là lần đầu tiên hầu hạ, thế nhưng dưới tác dụng dược hiệu không ngừng tác cầu Long Mặc suốt một đêm. Thẳng đến lúc trời gần sáng, mới thật sự chống đỡ không được nữa mà lịm đi.
Long Mặc lại vẫn tinh thần hưng phấn, tâm nguyện bao nhiêu năm cuối cùng được toại nguyện, hưng phấn của y giống như liệt hỏa một khi bừng cháy thì không dứt, mắt thấy Nghiễn Thai quá mệt mỏi say ngủ, liền tự đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm, cẩn thận mà ôn nhu lau sạch sẽ dấu vết trên dưới toàn thân của hắn, lại tự mình thay một bộ chăn đệm, còn chăn đêm trên mặt lưu đầy tình hoài đêm đầu tiên của hai người, thì được y thu vào trong nhẫn trữ vật.
Thu xếp ổn thỏa mọi thứ, mới leo lại lên giường ôm lấy ái nhân, chỉ cảm giác trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, chỉ là nhìn gương mặt ngủ yên bình của Nghiễn Thai, thì nhịn không được mỉm cười, đến nỗi dù muốn khép miệng lại cũng không được.
Vừa mới nhắm mắt lại, muốn bồi ái nhân ngủ một lúc, thì nghe thấy từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân lộp cộp. Cẩn thận phán đoán, nguyên lai là Ma Khác. Long Mặc bèn vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại chăn mỏng cho Nghiễn Thai, rồi mới lặng lẽ đi ra, vừa vặn thấy Ma Khác đang đứng ngoài đại môn cùng một ma phó nói gì đó.
“Thái tử điện hạ sáng sớm đã ghé, không biết có chuyện gì đàm luận với nhau?” Long Mặc lên tiếng thăm dò, gạt ngang đối thoại của Ma Khác cùng ma phó, rồi mới đi ra ngoài phòng, chỉ về phía một bàn đá dưới gốc cây đại thụ trong hoa viên, nói: “Nghiễn Thai vừa mới ngủ, chi bằng chúng ta qua đó thương lượng thế nào?”
Ma Khác đương nhiên không có ý kiến. Hai người đi qua ngồi vào ghế đá, có hai người hầu đi lên dâng trà nước điểm tâm, Ma Khác liền mỉm cười nói: “Long tử điện hạ cùng Nghiễn Thai đã thành thân sao? Tại sao không thấy Long Triển đại yến tân khách a? Nhớ khi y cùng Như Mặc thành thân, quang cảnh bày biện cũng khá phô trương, nghe nói long cung hoan yến đằng đẳng ba ngày liền.”
Long Mặc mỉm cười nói: “Ta cùng Nghiễn Thai chưa thành thân.”
Nói xong thấy Ma Khác ngẩn ra, liền nhìn xung quanh, rồi mới tiến sát lại nhẹ nhàng cười nói: “Thật sự không giấu diếm gì điện hạ, đêm qua ta cùng Nghiễn Thai là lần đầu tiên mây mưa, nói đến còn phải cảm tạ gốc hoa hoan hỉ trong hoa viên của điện hạ, bằng không nào có thể dễ dàng thế a, tính tình của Nghiễn Thai, nương ta so ra còn không bằng, rất câu nệ......”
Ma Khác gật đầu, làm dáng như bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi lắc đầu cười, nói: “Nói đến nó, hoa hoan hỉ này quả thật có đại ân với cả ta và ngươi, nhớ ngày đó ta cùng Tiểu Du động phòng hoa chúc, hắn ăn đau, liền không chịu cùng ta mây mưa hoan hảo lần nữa, hết thảy rơi vào đường cùng, ta mới tìm hai gốc hoa hoan hỉ, một gốc trồng trong hoa viên, một gốc trồng trong hoa viên của tẩm cung, hiện giờ lại cho ngươi ân huệ.”
Hai người nhìn nhau cười, vì nói đến chuyện cực kỳ tư mật này, nên cảm giác kéo gần khoảng cách giữa hai người rất nhiều. Long Mặc thuận tiện hỏi mục đích Ma Khác sáng sớm tới đây.
Ma Khác cười nói: “Không vì gì khác, ta có một đệ đệ, các ngươi cũng đã gặp qua, nghe Tiểu Du nói ngươi còn cùng hắn ở trong tửu lâu tỷ thí với nhau một trận.”
Long Mặc lòng nói gì mà tỷ thí, chương ngư tinh nói nghe thật êm tai, kia căn bản là đánh nhau, nếu không phải hắn xuất hiện, không sai biệt lắm liền liều mạng đập nhau. Bất quá ngoài miệng đương nhiên sẽ không nói vậy.
Nghe Ma Khác vừa cười vừa tiếp tục nói: “Đệ đệ này của ta cùng hải xà Nhiếp Chiêu hơi có phần sâu xa, chắc là do tính tình hắn lãnh đạm, thực lực cũng mạnh. Hải xà tinh ranh xảo quyệt kia cùng khác ở chung, luôn chiếm thế thượng phong, song chỉ có cùng Ma Khác ở chung, thì lại mọi mặt thua thiệt, dần dà về sau, Nhiếp Chiêu liền sợ hắn, rồi khỏi ma cung tránh né. Ai ngờ Ma Phong trước nay đối với bất luận ai đều giữ thái độ lãnh tình lãnh tính, lại không biết tại sao luôn luôn bám lấy Nhiếp Chiêu, quậy tới cùng, Nhiếp Chiêu bỏ đi luôn.”
Long Mặc gật đầu, thầm nghĩ này còn phải hỏi vì sao nữa? Đệ đệ ngươi khẳng định là đối với hải xà có tình ý chứ gì, nếu không cớ gì phải như vậy tử triền lạn đả a. Ân, sự tình xuất hiện tình tiết ngoài ý muốn, nguyên lai Ma Phong không phải kẻ tử thù của Nhiếp Chiêu a. Bất quá cũng không sai biệt mấy, nghe ý tứ của Ma Khác, Ma Phong vẫn có thể áp chế thối hải xà kia.
Nghĩ tới đây, lại nghe Ma Khác nói: “Ta thử phỏng đoán tâm tư của Ma Phong, chắc là đối với Nhiếp Chiêu có phần tình cảm. Điện hạ có điều không biết, hắn là do phụ hoàng cùng ma nữ bên ngoài tư thông mà có, mặc dù sau này đón quay về ma cung, thực lực cũng cường đại vô cùng, nhưng tính tình thật quạnh quẽ, hiện giờ bỗng dưng đối với Nhiếp Chiêu nổi lên tâm tư, ta liền muốn chu toàn cho họ, nhưng Nhiếp Chiêu từ sau lần từ biệt trước, lại bặt vô âm tín, mặc dù Ma Phong tìm khắp nơi không được, trong lòng ta đã có tính toán, y hẳn là trốn quay về long giới rồi, mới có thể ẩn nấp hành tung, ha ha......”
Ma Khác nói tới đây, ý tứ đã thực rõ ràng. Còn thiếu mỗi bước mở miệng cùng Long Mặc nói: “Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tóm hải xà kia về đây, thành toàn y cùng đệ đệ ta.”
Long Mặc mỉm cười nói: “Thật không giấu diếm gì điện hạ, lần này ta tới đây, cũng là vì chuyện Nhiếp Chiêu mà tới tìm Ma Phong điện hạ, nếu điện hạ cũng có ý, vậy thì vừa hay. Chẳng qua ngươi cũng biết, Nhiếp Chiêu cùng Chương Du và phụ thân ta là mạc nghịch chi giao, luận tình luận lí, ta cũng không thể ra tay bắt y về ma giới, bằng không, không cần tới ai khác, lão cha ta liền không nói hai lời tháo xương ta mất.”
(mạc nghịch chi giao: bằng hữu tâm đầu ý hợp)
Ma Khác gật đầu, trầm ngâm nói: “Vậy theo ý điện hạ......”
Long Mặc cười nói: “Cha nương ta tuy rằng che chở Nhiếp Chiêu, nhưng đó cũng không phải là vì tình nghĩa bằng hữu hay sao, nếu Nhiếp Chiêu cùng Ma Phong điện hạ có thể ngọc thành hảo sự, họ không lý nào ngăn cản. Cho nên ta là nghĩ vầy, không bằng để Ma Phong điện hạ theo ta quay về long giới, đã là bằng hữu của ta, quay về long giới du ngoạn cũng là đương nhiên, có Nghiễn Thai ở đây, nói vậy cha nương ta cũng không nói được gì. Đến lúc đó, kết quả chuyện giữa điện hạ cùng Nhiếp Chiêu đến tột cùng thế nào, thì xem ý trời vậy.”
Ma Khác gật đầu cười nói: “Không tồi, chủ ý này rất hay, đến tột cùng chuyện giữa hai người, người ngoài không nên nhúng tay quá nhiều, vả lại ta đã sớm vì hai người họ tính qua, là quẻ kim ngọc lương duyên, nói vậy lần này có thể tu thành chính quả rồi. Ta thật sự phải cảm tạ điện hạ chu toàn việc này......”
Một mặt nói, một mặt đứng dậy thi lễ với Long Mặc. Khiến cho Long Mặc cũng vội vàng đứng dậy hoàn lễ. Thầm nghĩ Ma Khác ngươi căn bản không biết, ta cũng là vì tư tâm của mình mới tới đây tìm Ma Phong, hắc hắc, thối hải xà, lần này ngươi chờ ta đi, dám trêu chọc ta cùng Nghiễn Thai, ta cho ngươi ăn không tiêu.
Đồng thời suy nghĩ, cũng thấy kỳ quái, lòng thầm nói ma thái tử điện hạ này ngoại giới đều nói lãnh khốc vô tình, nhưng nhìn thái độ hắn đối với chương ngư tinh, rõ ràng là cực kỳ sủng nịch. Dù là đối với một đệ đệ tư sinh, cũng chiếu cố yêu quý như vậy, cũng không phải là người vô tình a.
(tư sinh: con riêng, vụng trộm mà có)
Tuy rằng nghi hoặc, y cũng không có tâm tư đi tìm hiểu đáp án, Ma Khác đạt thành tâm nguyện, cảm thấy mỹ mãn rời đi, lúc sắp đi khỏi thì lại nghe Long Mặc gọi lại, nghe y cười nói: “Điện hạ, ta còn có chuyện muốn nhờ vả.”
Nói xong chỉ vài bước đã đuổi kịp, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, mới nói nhỏ: “Nếu Nghiễn Thai hỏi điện hạ cái gì gọi là tán hồn ma âm, thỉnh điện hạ nhất thiết phải nói là âm sắc cùng tiếng ca cực kỳ mê người, tới nỗi hồn phách của người khác đều bị mê mất, làm ơn.” Nói xong lại còn chắp tay lạy một cái.
Ma Khác kinh ngạc mở to mắt, nhưng chợt nhìn thấy Long Mặc chỉ chỉ về phía phòng ngủ, y thông minh tuyệt đỉnh, thoáng nghĩ liền hiểu được, bất giác buồn cười, gật đầu nói: “Chuyện này không khó, ta chẳng những nói thế, ta còn sẽ bảo chúng người hầu trong cung nói thế, như vậy mới sẽ không lộ ra sơ hở.”
“Vậy thật cảm tạ.” Long Mặc ôm quyền, lại nghe Ma Khác nói: “Ta mặc dù tới nhờ ngươi, bất quá việc này cũng không vội, không ngại ở ma giới chơi thêm mấy ngày rồi đi cũng không muộn. Ta giờ phải lâm triều, đợi hạ triều, lại đến mời ngươi cùng Nghiễn Thai theo ta đến hồ chèo thuyền du ngoạn.” Nói xong, thì ở trong vòng vây của chúng ma phó hướng thẳng tiền điện mà đi.
Thế là Long Mặc liền quay về phòng canh giữ cạnh Nghiễn Thai hít thở điều tức, Ma Khác tuy nói sau khi hạ triều thì mời họ, nhưng đi tới bên ngoài, nghe ma phó nói Nghiễn Thai vẫn như cũ chưa tỉnh, thì từ bỏ, tự hồi cung cùng Chương Du cùng nhau tịnh dưỡng.
Thời điểm mặt trời lên đỉnh, Nghiễn Thai một đêm mệt nhọc cuối cùng từ từ tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.