[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Kiếm Duyến

Chương 1:




“Nghiễn Thai, Nghiễn Thai, ngươi ở đâu? Mau ra đây, đừng náo loạn nữa.”
Từ trong tầng mây truyền ra tiếng gọi thâm tình, theo thanh âm dần dần tới gần, một thanh đại kiếm màu đen đang ở trong ngự hoa viên đủ loại kỳ hoa dị thảo bay tán loạn khắp nơi.
“Tiêu rồi tiêu rồi, rốt cục trốn ở chỗ nào thì tốt đây? Trên cây? Không đúng, nó màu xanh. Trong bụi cỏ? Cũng không đúng, nó cũng màu xanh nốt. A, chậu hoa này cũng không tệ. Mẹ nó, sao nhỏ vậy chứ, cắm vào vẫn lộ đầu ra, không biết hỗn tiểu tử kia con mắt rất tinh sao?” Đại kiếm một bên thần tốc bay tán loạn, ở xung quanh nó thì vang lên tiếng tự nhủ trầm thấp.
Dạng tình huống này đúng là phi thường quỷ dị, một thanh phi kiếm có thể tự mình bay nhảy giả sử nói rằng không phải rất ngạc nhiên, như vậy phi kiếm có linh thức trốn tránh chính là rất hiếm thấy, mà phi kiếm vừa bay vừa nói chuyện thế này, thì càng thêm hiếm thấy, ngoại trừ một ít đại thần ra, không mấy ai có thể có được phi kiếm cao minh vậy.
Không sai, thanh phi kiếm này tên là Nghiễn Thai, chính là kiếm của thảo long trên Vụ Ẩn Sơn, bởi vì yêu tinh hoàng ngưu đứng đầu tìm được phương pháp đặc biệt luyện chế linh thức phi kiếm, nên Nghiễn Thai cùng mười một huynh đệ khác của nó đều có đủ “siêu năng lực” của linh thức phi kiếm. Ngưu ngưu cũng từng quả quyết, những phi kiếm linh tính này, tương lai chúng muốn tu luyện thành người, cũng không phải không thể.
Luận lý thuyết, phi kiếm như vậy, chủ nhân nâng niu còn không kịp, sao lại thả rong nó ở trong ngự hoa viên bị một tiếng hô hoán truy đuổi chạy trốn khắp nơi chứ? Yêu tinh thảo long đã đi nơi nào chăng? Haiz, nói đến đây thì quả rất dài, Nghiễn Thai tràn ngập huyết lệ chua xót không nơi nói hết.
Quay trở lại ngày trước Nghiễn Thai ở trong hư không, nhiệt liệt hy vọng long bảo bảo xuất thế, tràn đầy nhiệt tình muốn tham dự lễ trưởng thành của bảo bảo Long Mặc, trong cả cuộc đời vĩ đại của đối phương lưu lại một trang huy hoàng, vì thế, nó còn vì thảo long Như Mặc không kịp lúc triệu hồi mình từ trong hư không đến xem long bảo bảo mà náo loạn bực bội.
Nhưng, Nghiễn Thai sao cũng không ngờ tới, bản thân vừa ra tới, chính là kiếm nhập long thủ, rốt cục không quay về được nữa. Long bảo bảo Long Mặc, sau vài lần hiếu kỳ nhìn nó, liền thân thủ nắm nó trong tay, từ đó về sau ăn ôm ngủ nắm chơi cầm, không chịu cùng nó một khắc chia lìa.
Nghiễn Thai đáng thương bị Long Mặc quấn đến sắp hộc máu, ba lần bốn lượt yêu cầu Như Mặc tống mình về hư không đi, hơn nữa còn phát thệ mình đi vào sẽ không bao giờ đi ra nữa. Nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết, đối diện với binh khí của mình cùng hài tử, Như Mặc sẽ có khuynh hướng lệch về ai.
Nên, Nghiễn Thai tới tận bây giờ, vẫn chưa thoát khỏi lòng bàn tay của Long Mặc, nó đây một phen một phen huyết lệ chua xót, cũng vẫn không có cơ hội kể lể với các huynh đệ trong hư không.
Kể đến lúc này Nghiễn Thai bằng cách nào thoát khỏi tay của Long Mặc, chuyện này thì phải kể từ ba ngày trước.
Ba ngày trước, Nghiễn Thai đang hữu khí vô lực bị Long Mặc ôm vào lòng, thời điểm muốn cùng nó ngủ trưa, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo Long Triển cùng Như Mặc liền vén rèm đi vào, cuống quít thúc giục Long Mặc rời giường.
Long Mặc ngồi dậy, dùng bàn tay nhỏ bé gãi gãi đầu, bất mãn nói: “Phụ thân, mẫu thân, các người làm gì thế a? Nghiễn Thai thật vất vả bị con ngoạn đến chẳng còn sức, cùng con ngủ trưa một giấc, các người lại vào đây phá đám.”
Như Mặc nghe thấy lời nói của hài tử, hổ thẹn cúi đầu: Ô ô ô, Nghiễn Thai, chủ nhân ta thực có lỗi với ngươi, vì để hài tử mình vui vẻ, ta cư nhiên ích kỉ hy sinh người, ô ô ô, ta không phải một chủ nhân hợp cách xứng chức, Nghiễn Thai ngươi đừng trách ta nha.
Long Triển nhíu mày, ở trên khuôn mặt non mềm của hài tử nhẹ nhàng nhéo một cái, cười nói: “Xú tiểu tử, càng ngày càng càn rỡ, nói chuyện với cha nương vậy sao. Được rồi, con khẩn trương chuẩn bị đôi chút, chỗ nước Tô Lý có mười một con ác giao làm loạn, khiến mưa mù liên miên, con phụ trách đi bình định bọn chúng, nếu không người của hạ giới không biết, còn tưởng rằng do long cung chúng ta thất trách nữa chứ.”
“Tại sao muốn chọn con? Con còn chưa được hai tuổi nha.” Long Mặc hoài nghi nhìn lão cha nhà mình: “Hừ, ngài đừng tưởng muốn lừa con xuất môn, rồi ngài cùng mẫu thân con cả hai lén chạy ra ngoài chơi, con mới không thèm mắc mưu.”
“Thôi nào, con đúng là chưa đến hai tuổi, nhưng lần trước con đem vây cá của sa ngư tinh (cá mập tinh) người ta tu luyện ba ngàn năm cắt mất, đưa cho Nghiễn Thai của con nấu ngư sí thang uống, con tưởng chuyện này cha không biết sao? Nói thật cho con biết, sa ngư tinh cáo trạng cáo đến chỗ cha đây, cha nói con a cắt vây thì cứ cắt đi, con còn chọn vây đuôi lớn nhất của người ta mà cắt mất, hại sa ngư tinh bên tu luyện bên bơi qua đây, vì không có vây đuôi giữa mà bị mất phương hướng, quá xá rồi, bây giờ có nói sao cũng không thể nuông chiều con nữa, lập tức đi thu phục mười một con ác giao cho cha, bằng không sẽ không cho con ăn cơm.”
Long Triển giọng nói nghiêm lệ, đối với hài tử bảo bối này, y thật sự không thể nuông chiều nữa.
Chưa đến hai tuổi, đã đạt đến độ khiến thủy tộc tu luyện ngàn năm nhìn thấy đều phải phát run. Y quả rất buồn bực, chẳng lẽ gen thần long của mình di truyền cho nhi tử, giúp nó vừa mới sinh đã có được tiềm lực thần long? Nhưng thế cũng không đúng nha, lúc mình sinh ra, lão cha cũng là long vương, mình cũng chẳng được di truyền nửa phần lợi hại của lão cha, đều do mình mỗi ngày cố gắng tu luyện mà.
“Không ăn thì không ăn.” Long Mặc ở trên giường chu chu cái mỏ nhỏ, vì tu vi cao, nó đã sớm chẳng cần ăn gì. Hơn nữa nó thiên tư đích thực rất thông minh, cũng khó trách sa ngư tinh đáng thương không cách nào báo thù, đành phải đến trước mặt long thái tử cáo ngự trạng. Vì có luyện thêm thế nào đi nữa, cũng vĩnh viễn không sánh bằng tốc độ tiến bộ của Long Mặc a.
“Mặc Mặc, ngươi đi đi.” Nghiễn Thai ở một bên vốn đang buồn ngủ bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, nằm trong lòng Long Mặc nhảy lên nhảy xuống, không được khuyến khích, dáng vẻ nhiệt tình hăng hái này, vừa nhìn thấy đã biết có vấn đề.
“Sao hả? Ngươi nghĩ nhân cơ hội này tách khỏi ta, sau đó nhờ mẫu thân đem ngươi tống về hư không ư, có phải không hả?” Long Mặc nhãn châu như điểm mực xoay động, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Nghiễn Thai.
Nghiễn Thai lúc này thực may mắn bản thân là một thanh kiếm, một thanh phi kiếm từ chất liệu hiếm có tạo thành, không có thứ mồ hôi lạnh gì đó có thể tiết lộ suy nghĩ trong lòng mình. Nó xoay thân hai cái, ra vẻ phẫn nộ nói: “Hừ, ta là vì tốt cho ngươi, muốn ngươi không nên kiêu ngạo tự mãn, đi ra ngoài rèn luyện một phen, không ngờ ngươi lá gan nhỏ thế, ngươi đã không dám đi, vậy quên đi thôi.”
Long Mặc sao có thể chịu được Nghiễn Thai đả kích mình như thế, đột ngột đứng lên nói: “Nói đùa, thiếu gia ta mà phải sợ mười một con ác giao kia? Có đến thêm mười một con nữa ta cũng chẳng sợ. Nhưng Nghiễn Thai, chuyện không có lợi ta mới không thèm làm, hừ, nếu ta thu phục được mười một con ác giao kia, ngươi lấy gì cảm tạ ta đây?”
Nghiễn Thai cũng phẫn nộ, di chuyển vòng vòng quanh Long Mặc la to: “Tại sao là ta tại sao là ta? Rõ ràng là cha ngươi phái ngươi đi diệt ác giao, tại sao bắt ta xuất ra gì đó cảm tạ ngươi? Ngươi nhìn đi, ta chỉ là một thanh phi kiếm mà thôi, thân không của nả, trừ phi người đem ta tháo gỡ, có lẽ còn có thể cho người chất liệu hiếm thấy chế luyện trước đây, nếu không ta chẳng có gì có thể cho ngươi?”
“Ngươi có a.” Long Mặc bỗng dưng tươi cười nở rộ, như kẻ trộm nhìn về phía Nghiễn Thai: “Đừng tưởng ta không biết, ngươi có thể tu luyện thành hình người, hắc hắc, Nghiễn Thai, ta không cần ngươi lấy gì cảm tạ ta cả, những thứ trong bảo khố của lão ta ta đều đã nhìn đến chướng mắt, sao còn đến bóc lột ngươi. Ân, ngươi chỉ cần đáp ứng ta, chúng ta đánh cược đi, nếu ta diệt được mười một con ác giao, ngươi phải nội trong mười năm tu luyện thành hình người bồi ta, thế nào?”
“Làm một thanh kiếm rất tốt, tại sao phải tu luyện thành hình người a? Ngươi muốn hình người của ta làm gì chứ?” Nghiễn Thai ở trong lòng cau mày, một bên nhìn về phía chủ nhân đáng thất vọng của mình, nghĩ thầm Như Mặc này được việc thì ít, ngươi sao có thể đem chuyện cơ mật này nói cho hài tử ngươi biết chứ?
Như Mặc cúi đầu, một khắc sau đó, hắn nghe thấy nhi tử trưởng thành sớm dị thường nhà mình hồi đáp một cách đương nhiên: “Làm gì hả? Nghiễn Thai, ngươi thật ngốc, ta muốn ngươi tu luyện thành hình người, đương nhiên là muốn để ngươi làm thân thân nương tử của ta a.”
Nghiễn Thai một cái ngã nhào từ giữa không trung rơi xuống, nếu nó có mắt, bây giờ nhất định là trừng chết Như Mặc: ngươi này chủ nhân bại sự có thừa, rốt cục ngươi dạy dỗ nhi tử mình những thứ loạn thất bát tao gì đó hả? Nó mới bao tuổi? Đã biết nương tử là ý tứ gì rồi a? Ông trời ơi, ta sao có thể gặp phải một nhà các ngươi a, ta..... Ta quả xúi quẩy a.
Như Mặc tâm đều nhanh muốn khóc, hắn giơ tay lên, đối với phi kiếm yêu quý của mình phát thệ nói: “Nghiễn Thai, ngươi phải tin ta, ta không có dạy nó những thứ đó nha, ta không biết nó từ chỗ nào học được nữa.”
Rồi hắn mới chuyển hướng qua nhi tử nhà mình, rất thiếu khí thế thấp giọng quát: “Con..... Con tiểu gia khỏa này, con còn chưa tới hai tuổi có biết không hả? Lại..... Lại đã nghĩ tới nương tử gì gì đó, còn..... Còn muốn xâm phạm Nghiễn Thai, không được, chuyện này tuyệt đối không được.....”
Đáng tiếc tiểu tiểu Long Mặc căn bản không đem mẫu thân nhà mình để vào mắt, bĩu môi, nó xoay đầu chuyển hướng qua Nghiễn Thai: “Sao vậy a Nghiễn Thai, có dám cùng ta cược ván này không? Nếu thu phục được ác giao, quay về ngươi liền cố gắng tu luyện thành hình người được không hả? Thời gian mười năm, yên tâm, có ta bồi bên ngươi, vậy tuyệt đối sẽ không phải nhiệm vụ gian nan gì đâu.”
Nghiễn Thai nghĩ thầm ta không sợ gian nan, ta chỉ sợ không gian nan. Ta càng sợ chính là vận mệnh sau khi ta tu thành hình người.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, nếu Long Mặc lần này đi ra ngoài, là có thể bảo Như Mặc đem mình tống về hư không rồi, từ nay về sau trừ phi Như Mặc gặp phải nguy hiểm, nếu không mặc kệ hắn triệu hồi thế nào, mình cũng không ra. Long Mặc kia dù sao cũng không có khả năng đuổi theo đến hư không nha, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, dù nó đuổi tới, chỉ cần mình phát động mười một huynh đệ phi kiếm khác, hư không còn là địa bàn của họ, mặc kệ thế nào cũng có thể đuổi Long Mặc đi được.
Nghiễn Thai nghĩ đến đây, càng ngày càng cảm thấy bản thân mình hẳn nên cược một ván. Nó biết ác giao này sẽ không phải đối thủ của Long Mặc. Nhưng điều hiện tại nó muốn, chính là thời cơ một lần li khai của đối phương mà thôi.
Do đó Nghiễn Thai suy đi nghĩ lại, thanh kiếm đâm thẳng xuống mặt đất, lên tiếng nói: “Được thôi Long Mặc, ta đáp ứng ngươi, cùng ngươi cược ván này, nếu ngươi giết được đám ác giao, bản thân vẫn không mất cọng tóc nào, ta sẽ nội trong mười năm tu luyện thành hình người. Ngươi nếu bị một chút thương tích, ta sẽ lập tức kêu Như Mặc tống ta về hư không.”
Long Mặc mừng rỡ, một tay bắt lấy Nghiễn Thai hô hào: “Được, nếu vậy, Nghiễn Thai ngươi liền theo vi phu cùng đến nước Tô Lý, nhìn xem tư thế oai hùng lúc ta hàng phục ác giao kia, ta cũng đáp ứng ngươi, ngay cả cọng lông sợi tóc cũng sẽ không ít đi, bằng không sau này sẽ không quấn lấy ngươi nữa.” Long Mặc nắm Nghiễn Thai trong tay tuyệt đối là hào khí dâng cao, đừng nói mười một con ác giao, dù là một trăm con ác giao, hiện tại cũng không đáng để nó đặt vào mắt.
Nghiễn Thai sợ tới mức sắp nhũn ra, cả giọng cũng thay đổi, lớn tiếng la hét: “Dựa vào đâu bắt ta phải theo ngươi? Ta mới không thèm nhìn tư thế oai hùng của ngươi, ngươi..... Hừ, ta ở cạnh ngươi, ngươi sẽ hăng hái, vậy cùng gian lận không khác nhau mấy, ta phải ở lại đây, để ngươi chân chính thấm thía một mình đi hàng phục ác giao, ta không đi, không đi không đi không đi.....”
Long Mặc tuy rằng vẫn chưa đến hai tuổi, nhưng là một hài tử rất khôn khéo, hai mắt chỉ là khẽ chuyển, lập tức hiểu ra Nghiễn Thai đang định chủ ý gì. Âm thầm gật đầu, trong lòng nghĩ ta nói Nghiễn Thai lúc nãy sao lại thống khoái đáp ứng đến thế, nguyên lai là muốn cùng ta giở trò âm mưu quỷ kế a, hắc hắc, thực hiện a, luôn đặt nó ở thế hạ phong, biến thành nó thấy mình liền sợ hãi, cũng không phải đạo ân ái, không bằng trước cứ phóng nó một con ngựa.
Nghĩ vậy, Long Mặc buông Nghiễn Thai đáng thương ra, thu thập vài món binh khí liền ly khai long cung, thời điểm trước khi đi, nó gọi Long Triển qua, cũng không biết nói gì, dù sao cứ chờ đến sau khi nó đi, Long Triển thì đen mặt quay lại.
Mà Nghiễn Thai đang cực độ hưng phấn rất quy tắc uỵch uỵch không ngừng quấn quanh Như Mặc, liên tiếp cầu hắn đem mình thu hồi về hư không, ngữ điệu bi thương kia ngay cả Long Triển nghe đều có chút không đành lòng, càng không cần nói đến Như Mặc mềm lòng.
Như Mặc bèn liếc mặt nhìn phu quân một cái, run rẩy vươn tay, hàm lệ nói: “Nghiễn Thai, Nghiễn Thai đáng thương của ta, hai năm nay ủy khuất ngươi, mà Tiểu Mặc còn đối ngươi ôm loại tâm tư này, ngươi yên tâm, chủ nhân ta là người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Mặc làm càn, ta đây đem ngươi thu hồi về hư không.” Nói xong hắn chìa một ngón tay ra, tiếp đó liền bắt đầu niệm chú ngữ thu kiếm.
Nghiễn Thai kích động a, những tưởng những ngày tháng cực khổ cuối cùng đã qua đi. Đang kích động chờ đợi thời khắc phá toái hư không đến, chính là thân mình hưng phấn run rẩy nửa ngày, lại vẫn không có biến hóa gì.
Nó hồ nghi nhìn về phía Như Mặc, hét lớn: “Bổn chủ nhân, ngươi sẽ không đem chú ngữ thu kiếm đều quên mất đi?” Ngô, không phải không có khả năng này, với đầu óc đần độn thế kia của Như Mặc, bây giờ lại gần hai năm không niệm chú ngữ này, nói hắn sẽ quên, tuyệt đối không phải oan uổng hắn.
Như Mặc gấp tới nước mắt đều rơi xuống, không ngừng lắc đầu nói: “Không có nha, ta nhớ rất kỹ rất rõ a, hai năm nay ta thường xuyên ôn luyện chú ngữ này, chính là vì có một ngày cho ngươi quay về hư không a, ta không có quên.”
Hắn một bên nói, một bên gấp đến di chuyển loạn xạ chung quanh, Long Triển đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn trời.
“Long thái tử điện hạ, chẳng nhẽ là ngươi..... Chẳng nhẽ là ngươi đang giở trờ sao?” Nghiễn Thai không thể tin nhìn Long Triển, nếu Như Mặc không nhớ nhầm chú ngữ, như vậy hẳn là do vị thái tử điện hạ này ở giữa cản trở.
Chẳng qua điều này không có khả năng a, chẳng nhẽ y lại thích nhìn thấy hài tử của mình thú một nam nhân sao? Không, không đúng, là thú một hùng tính phi kiếm? Nga, đừng nói, chính y cũng thú Như Mặc, Như Mặc cũng là công, vị long thái tử này tựa hồ không phải hạng người tử thủ lễ giáo không tha.
Long Triển nhíu mày, lại sao cũng không nói thành lời câu phủ nhận, y ở trong lòng thở dài: hết cách a Nghiễn Thai, tiểu quỷ kia vào thời điểm trước khi đi chính là đã đối ta hạ nghiêm lệnh, nếu thu hồi ngươi về hư không, long cung này của ta sẽ đảo lộn mất, nên vì long cung cùng trường trì cửu an (yên bình lâu dài) của thủy tộc chúng ta, bổn thái tử đành phải hy sinh ngươi thôi.
Đến cuối cùng, Như Mặc vẫn không có cách nào thu hồi Nghiễn Thai về hư không, nhìn ái kiếm vờn bay không ngừng lẩn quẩn quanh long cung, trong lòng Như Mặc cũng thay Nghiễn Thai khổ sở, rốt cục Nghiễn Thai bay mệt mỏi, hữu khí vô lực phiêu xuống tựa vào đùi của Như Mặc.
Thế là thảo long ngày nào, nay đã là long thái tử phi cũng rất ôn nhu vỗ vỗ chuôi kiếm của Nghiễn Thai, ngôn từ dịu dàng lên tiếng an ủi: “Không sao đâu Nghiễn Thai, kỳ thật Tiểu Mặc hài tử này cũng không tồi, tuy rằng trưởng thành hơi sớm chút, nhưng ngươi xem, nó tuổi còn nhỏ đã cường đại vầy rồi, tương lai khẳng định có thể giống như cha nó tu luyện thành thần long, ngươi gả cho nó, cũng không bôi nhọ thân phận ngươi a, huống hồ, ngươi xem ta, nay ta gả cho Triển, hạnh phúc biết bao a, Triển đối ta tốt lắm, có phải không.....”
Không đợi Như Mặc nói xong, Nghiễn Thai lại bay đi mất, nó thầm nghĩ ta có thể giống như ngươi này chủ nhân lòng không chí lớn sao? Muốn ta đường đường một thanh phi kiếm tu thành hình người xuất giá, này..... Ông trời a, sớm biết có ngày hôm nay, ngày xưa ngươi hà tất để ta ra đời, một tia sét để ta ở trong trì luyện kiếm chết yểu đi không phải tốt rồi sao? Hiện tại ta đã ra đời rồi, cần gì phải sinh thêm tên tiểu quỷ kia, chẳng nhẽ ta ra đời, chính là vì cùng tiểu quỷ kia kết một đoạn nghiệt duyên này sao?
Nghiễn Thai đang ngửa mặt nhìn trời thở dài, chợt nghe thấy từ trên tầng mây truyền đến một tràng tiếng hô hoán hưng phấn: “Nghiễn Thai, Nghiễn Thai khả ái của ta, ha ha ha, ta đã về, mười một con ác giao kia đều bị thu phục sạch sẽ, gân cũng bị ta rút luôn. Hơn nữa ta lông tóc không thương tích nga, hắc hắc, ngươi còn không mau ra nghênh đón tướng công khải hoàn hồi cung.”
Nghiễn Thai vừa nghe thấy thanh âm này, liền cảm giác thân kiếm lạnh lẽo của mình càng thêm lạnh lẽo, so với hàn băng vạn năm còn muốn lạnh hơn. Nó không chút nghĩ ngợi, liền tức khắc chui đầu vào ngự hoa viên, ở trong đám thảo mộc tiên hoa loạn bay loạn khua, một lòng thầm nghĩ tìm chỗ ẩn thân, dù sao trước tránh một trận phong ba này đã rồi nói sau, thế là thành một màn mở đầu của bổn văn.
Kết quả thì khỏi cần nghĩ, tu vi của Long Mặc ngay cả cha nó, đường đường thần long thái tử cũng không dám khinh thường, huống chi chỉ là một thanh phi kiếm chứ. Thân thể nho nhỏ kia lập tức từ trên tầng mây bổ nhào xuống, chưa kịp chớp mắt đã tìm được thân ảnh đang hoảng loạn chạy trốn của Nghiễn Thai, bèn phi thân một cái, đã chộp được đại kiếm màu đen vào tay.
Long Mặc đầu tiên đem thân kiếm lạnh lão của Nghiễn Thai kề sát mặt mình cọ cọ vài cái, rồi mới ra sức hôn mấy cái, mới thở ra một hơi thật dài, ha hả cười nói: “Nghiễn Thai a Nghiễn Thai, ta thực nhớ ngươi muốn chết. Tuy thu phục ác giao tốn chưa đến một ngày công phu, nhưng ta cảm giác giống như đã cùng ngươi ly biệt rất nhiều năm rồi, quả nhiên câu nói kia của nhân gian rất có đạo lý a, một ngày không gặp như cách ba thu, lúc này đây ta đã hoàn toàn cảm nhận được cảm giác ấy.”
Nghiễn Thai một thân kiếm không ngừng xoay loạn, muốn vùng thoát khỏi tay của Long Mặc, chợt nghe nó ha hả cười nói: “Nghiễn Thai, ngươi làm gì vậy a? Nhìn nhìn xem, ngươi cứ tiếp tục xoay nữa, sẽ thành nhuyễn kiếm đó, tu thành hình người có gì không tốt chứ? Đến lúc ngươi tu thành hình người gả cho ta làm phi, ta và người cùng nhau quay về hư không, để các huynh đệ không tu thành hình người của ngươi hảo hảo nhìn ngắm tư thế oai hùng của ngươi, hắc hắc, chúng ta làm họ hâm mộ chết luôn, được không hả?”
“Họ sẽ không hâm mộ chết ta, sẽ chỉ cười chết ta thôi.”
Nghiễn Thai cuối cùng nhận mệnh bất động, nhìn Long Mặc khuôn mặt kia vẫn chưa hết nét trẻ con, nó thật sự không rõ hài tử này sao lại có thể đối mình cố chấp vậy, chẳng lẽ giống long này kỳ thật cũng có hiện tượng luyến mẫu gì đó sao, giống như trong thư lúc nó bồi chủ nhân đọc, không biết là giống chim nào, sau khi sinh ra nhìn thấy thứ nào cử động trước tiên, thì sẽ bị nó nhận thức làm mẫu thân. Cho nên Long Mặc mắt nhìn thấy đầu tiên chính là mình, liền nhận định mình là nương tử nó?
Cũng không đúng nha, mình là vào Long Mặc một trăm ngày mới xuất hiện trước mắt nó, trước đó, hẳn có thiệt nhiều thiệt nhiều thứ đã bị nó nhìn qua? Sao không thấy nó bắt lấy đồ chơi cùng những long nữ long tử kia, không tha đám ngư miết hà giải (cá ba ba tôm cua) tinh chứ? Nghiễn Thai đáng thương nghĩ muốn nát đầu, cũng không biết Long Mặc là vì sao vừa nhìn đã ưng ý mình.
Không giải thích được cũng tốt, hận cũng được, lời đã đáp ứng không thể không tính. Vào thời khắc này, Nghiễn Thai chính là rất có trách nhiệm.
Huống chi nó muốn không có trách nhiệm cũng không được, tu vi Long Mặc cao hơn nó quá nhiều, nó căn bản trốn không thoát, thừa dịp mười năm tu luyện hình người này, còn có thể đào thoát khỏi ma trảo của gia khỏa này, hiện tại Nghiễn Thai đã đối với nhân sinh của mình, nga không, là kiếm sinh của mình không ôm hy vọng gì nữa, dù sao cuối cùng cũng sẽ bị hủy trong tay của tiểu sắc lang Long Mặc này, có thể đối lấy thanh tịnh nhất thời thì cứ đổi lấy thanh tịnh nhất thời vậy.
Thế là Long Mặc ngay tại ngự hoa viên của long cung đặc biệt thay Nghiễn Thai kiến thiết một nơi bế quan, tuy là ở trong Đông Hải, nhưng long cung cũng giống như cung điện trên mặt đất, có hoa thảo thụ mộc cùng trời xanh mây trắng vân vân, hoàn cảnh thập phần ưu mỹ hợp lòng người. Long Mặc thì ở trong nơi bế quan của Nghiễn Thai tự mình trui rèn tu vi, nó đã sớm tính xong một bàn tính như ý, muốn ngay vào lúc Nghiễn Thai tu thành hình người, trở thành người đầu tiên ôm hình người của Nghiễn Thai.
Không giống như chủ nhân Như Mặc, Nghiễn Thai là phi kiếm rất có linh tính, đại khái vì thân thể nó là từ chất liệu tinh phẩm trong trời đất tạo thành, nên dùng thời gian mười năm hai mươi năm tu luyện thành hình người với nó mà nói, cũng không phải việc gì khó khăn.
Thực ra ví như phi kiếm này trong hư không muốn luyện thành hình người, đồng dạng cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng tất cả mọi người đều đối với hình thể của bản thân rất vừa lòng, cũng không muốn rời khỏi bổn chủ nhân, nên đều không tu luyện, mà Nghiễn Thai chính là vô phương, bị buộc đi đến bước này.
Hình người thì đã tu luyện thành, vào năm thứ mười đã tu thành, nhưng Nghiễn Thai vẫn không muốn biến hình, Long Mặc an vị ở bên cạnh mình suốt, đôi mắt kia thì giống như lang lấp lánh phát quang, có thể tưởng tượng một khi mình biến thành hình người xong, tiểu sắc lang kia khẳng định liền nhào tới.
Thế nhưng trì hoãn mãi ba năm, vào năm thứ mười ba đã tới cực hạn, Nghiễn Thai cảm giác nếu mình không biến hóa, cả thân kiếm sẽ nổ tung, nếu đã tu luyện thành hình, nhất định phải biến hóa một lần, về sau hắn mới có thể tự do tùy ý biến hóa hình kiếm hay hình người.
Thời gian mười ba năm, Long Mặc trừng mắt nhìn Nghiễn Thai, Nghiễn Thai với tinh thần chán nản, mỗi ngày cũng sẽ nhìn Long Mặc mấy cái, ai biểu sơn động này quá nhỏ, khiến hắn ngoại trừ nhìn thiếu niên kia từ từ thay đổi ra, đều không có thứ gì có thể nhìn.
Nghiễn Thai thầm nghĩ đây có phải do Long Mặc cố ý, mục đích là để mình hảo hảo nhìn y, tốt nhất là có thể nhìn hoài nhìn đến lâu ngày sinh tình.
Muốn nói không có lâu ngày sinh tình, lời này ngay cả Nghiễn Thai cũng cảm giác có hơi hướng trái lương tâm. Dù sao mười ba năm nay, Long Mặc từ một bảo bảo xinh xắn biến thành một thiếu niên tuấn dật tiêu sái, nhà này về khoản ngoại hình quả là thưởng tâm duyệt mục (vừa tâm vừa mắt), nhìn thế nào cũng không chán.
Nhưng mà, Nghiễn Thai cho rằng đây cũng không đại biểu mình đã đối với Long Mặc nảy sinh tình yêu, thích cùng yêu là hai việc khác nhau, hắn thích Long Mặc, lại vẫn không yêu đối phương.
Một canh giờ sau, chính là hạn định cuối cùng.
Nghiễn Thai ở trên đài biến hình thở dài thườn thượt, qua một canh giờ nữa, hắn nhất định phải hóa thành hình người, nói thật, ngay cả chính hắn cũng có chút lo lắng, không biết mình sau khi biến thành người sẽ là bộ dạng gì, có như Như Mặc tuấn tú phiêu lượng vậy không? Nhưng Như Mặc là yêu, mình là gì chứ? Là kiếm linh, có thể có dung mạo mỹ lệ tuấn tú như yêu không?
Nếu biến thành một người dung mạo bình thường thậm chí là xấu xí, hay giả như biến thành một sửu bát quái da toàn thân đều màu đen giống như thân kiếm của mình, Long Mặc y còn có thể nào tới không? Còn có thể..... Còn có thể thích mình không? Chỉ sợ y sẽ quay đầu bỏ đi thôi.
Không biết tại sao, nghĩ đến đây, Nghiễn Thai lại cảm giác trong lòng có chút xót xa cùng sợ hãi, bất quá hắn rất nhanh đem loại cảm xúc này quẳng đi, ân, nếu biến thành một sửu bát quái, vậy tiểu sắc lang sẽ không quấn lấy mình nữa, cũng lắm thì trở lại làm phi kiếm, bảo Như Mặc lại đem mình tống về hư không thì xong xuôi rồi.
Có lẽ cảm ứng được Nghiễn Thai sắp biến hình, Long Mặc ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, Nghiễn Thai nhìn thấy y đi đến cạnh mình, mỉm cười ôn nhu nói: “Nghiễn Thai, ngươi sắp biến hình ư? Ngươi chờ một lát, ta trước đi chuẩn bị cho người vài bộ y phục, miễn cho ngươi biến hình xong, lại thân thể trần trụi, bị ta trông thấy thì không sao, lỡ như bị ba thứ gì đâu nhìn thấy sẽ không hay lắm, hừ, ta sẽ đem tròng mặt của chúng móc ra hết.”
Nghiễn Thai sợ run cả người, nghĩ thầm tiểu sắc lang này quá bá đạo, cũng tốt, đợi y vừa đi, ta lập tức biến hình thì được rồi. Vừa nghĩ tới đây, thì thấy Long Mặc đi tới cửa lại dừng bước, quay đầu lại nói: “Không được, ta nhất định phải là người đầu tiên ôm hình người của ngươi, hơn nữa, ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện ta đi rồi thì đào tẩu.” Y nói xong, chìa một ngón tay ra, Nghiễn Thai đã bị định trụ thân thể, hắn chỉ còn nước nhìn theo Long Mặc rời đi.
Tu vi của Long Mặc rất cao, kỳ thật y hoàn toàn có thể dùng pháp thuật biến ra y phục, nhưng y phục này chung quy không phải đồ thật, không thoải mái bằng tơ tằm gấm vóc thật sự. Hơn hết chính là, y cảm thấy Nghiễn Thai sẽ lập tức biến hình, trái tim cư nhiên không chịu thua kém đập thình thịch, để không ngay thời điểm Nghiễn Thai biến hình vì quá kích động mà mất mặt, y đành phải viện cớ ra ngoài khôi phục lại cảm xúc một chút.
Quay về long cung lấy vài kiện y phục giao tiêu (lụa dệt từ tơ vi cá mập) trân châu thượng đẳng, Long Mặc hít một hơi sâu, ôm chồng y phục thẳng hướng động biến hình.
Đúng lúc, Như Mặc cùng Long Triển biết Nghiễn Thai sắp hóa thành hình người, thì cũng nhịn không được định đi theo xem, lại bị Long Mặc ngăn cản, gia khỏa này dục vọng độc chiếm rất cao phất tay: “Các người đều đợi ở đây đi, chờ chốt nữa con tự mình mang Nghiễn Thai lại đây ra mắt công công bà bà.” Lời này vừa nói ra liền khiến Long Triển cùng Như Mặc chết trân tại chỗ.
Nhịp tim chẳng mảy may khôi phục, ngược lại đập càng ngày càng nhanh, giống như đánh trống. Cuối cùng Long Mặc cũng đi tới trước sơn động, siết lấy ngực tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh bình tĩnh lại bình tĩnh.
Sau đó y mới đẩy cửa động ra, kết quả một màn làm y huyết mạch sôi sục đập ngay vào mắt y, của y..... Nghiễn Thai của y vậy mà đã biến hình, nhưng..... nhưng cái thứ đang quấn trên người hắn là cái gì? A..... Là cái gì là cái gì? Là cái gì mà dám giành với y là người đầu tiên ôm lấy Nghiễn Thai sau khi biến hình.
Long Mặc tức giận một đầu tóc đen nháy mắt liền xông về phía không trung, kêu ngao ngao liền nhào qua.
Kỳ thật Nghiễn Thai cũng là gặp phải chút chuyện xúi quẩy. Hắn đang ở trong động biến hình bị Long Mặc định trụ thân thể, đề phòng hắn chạy trốn, nhưng không ngờ tới, vào lúc Long Mặc rời khỏi không bao lâu, thì có một con đại hải xà thong dong thong dong bơi vào động.
Đại hải xà này ở trong động khè khè lưỡi trái nhìn nhìn phải ngó ngó, bỗng dưng đưa mắt nhìn thấy Nghiễn Thai, không khỏi lộ ra ánh mắt cảm thấy thập phần hứng thú, thuận tiện bò lên trên đài biến hình.
Nghiễn Thai sợ tới mức liều mạng gào to: “Ta nói này xà đại ca a, ngươi nhanh chóng bò xuống đi, nếu không ngươi cùng ta đều gặp phải đại xúi quẩy đó.”
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã nhận ra con đại hải xà này, năm xưa thời điểm đang cùng Ma tộc đối chiến, hắn đã gặp qua gia khỏa này, cùng Long Triển còn có chương ngư tinh(bạch tuột tinh) kia nữa đều là bằng hữu cực tốt, nhưng gọi là gì thì hắn quên rồi, thành ra Nghiễn Thai đành phải gọi y là xà đại ca.
Hải xà nghoe nguẩy, nham hiểm cười nói: “Di? Đây không phải là chuôi phi kiếm của Như Mặc sao? Sao vậy? Như Mặc không cần ngươi nữa? Đem ngươi quẳng ở đây tự mình biến hình? Thật là, gia khỏa kia cũng quá phung phí của trời đi chứ, không sao không sao, hắn không cần ngươi ta cần ngươi, phi kiếm cực phẩm như vậy đến đâu mà tìm được, hắc hắc.....”
Nguyên lai Nhiếp Chiêu nhiều năm qua vẫn nán lại ở ma giới, chẳng hề biết chuyện của Long Mặc cùng Nghiễn Thai, hiện tại y vì tránh mắt một đại cừu gia lợi hại, mới bất đắc dĩ quay về long giới.
So với dưới kia, tuy rằng long giới là cố hương của y, nhưng y vẫn thích không khí ở ma giới hơn, địa phương mạnh được yếu thua kia quả rất thích hợp với hạng tiểu nhân như y sinh tồn phát triển cùng cường đại.
Nghiễn Thai mắt thấy Nhiếp Chiêu cư nhiên vẫn không biết xấu hổ như vậy bơi tới trên thân kiếm của mình, còn quấn thành hình xoắn ốc, nghĩ tới một màn này nếu như bị Long Mặc nhìn thấy, vậy thì nguy rồi.
Bèn vội vàng cầu khẩn nói: “Hải xà đại ca, ta thực không phải hù dọa ngươi đâu, Long Mặc gia khỏa kia giữ ta rất kỹ, ta cũng sắp biến thành hình người, nếu như bị y nhìn thấy ta sau khi biến thành hình người bị ngươi ôm, ngươi chẳng những được y chém thành tám khúc, ngày tháng sau này của ta cũng sẽ sống không khá giả. Ngươi nói ngươi muốn chết cũng chả sao, ngươi đừng liên lụy ta a, bị y phát hiện, ngươi cùng lắm chính là chết, còn ta có thể ngay cả chết cũng không bằng, hải xà đại ca, ngươi có thể đừng hại người hại mình a.....”
Nghiễn Thai mới nói được đến đây, chợt nghe ngoài cửa lớn truyền đến tiếng bước chân, hắn nhắm mắt lại, thầm nghĩ xong đời xong đời rồi, lần này ta có thể chết chắc rồi, ngươi thật hại chết ta.
Kinh hách quá độ khiến Nghiễn Thai lập tức thay đổi hình dạng, thân thể hình người xích lõa, thân thể hải xà tinh vốn thô tô đột ngột bị kéo giản không ít.
Nhiếp Chiêu vẫn chẳng mảy may phân rõ lợi hại, mà còn ở trên người Nghiễn Thai kêu la: “A, ngươi..... Ngươi này sao nói biến hình liền biến hình? Ôi ông trời ơi, thật căng chết ta, ôi đáng thương ta một thân xương già, chậm chút chậm chút, ngươi biến trở lại trước đi được không? Ngươi xem ta đã bị ngươi kéo thành mì sợi rồi.”
Đoạn đối thoại này lọt vào tai Long Mặc một chữ cũng không sót, y vươn tay một phen tóm lấy thân thể của Nhiếp Chiêu, trên mặt lộ ra tươi cười âm ngoan: “Một sợi mì nhìn không vừa mắt, ta giúp ngươi phân thành mười sợi nha, vừa hay có thịt xà tẩm bổ, nghe nói rất mỹ vị.” Lời còn chưa dứt, thân thể dài mảnh của Nhiếp Chiêu đã bị y từ trên người Nghiễn Thai túm xuống.
Cũng may tu vi của Nhiếp Chiêu cũng không tệ, gặp tình huống không ổn, vội vàng dùng hộ thể thần công, nếu không chỉ bằng một chiêu này của Long Mặc, y cũng đủ bị chặt thành mười khúc.
Kinh ngạc vì đột ngột xuất hiện một thiếu niên thủ đoạn độc ác vô tình, Nhiếp Chiêu vặn vẹo thân thể la to: “Ngươi..... Ngươi là ai? Thật to gan, cư nhiên dám tại long cung giương oai, ngươi..... Ngươi biết ta là ai không hả?”
Long Mặc đem Nhiếp Chiêu lại gần mình nhìn kỹ, chợt cười lạnh nói: “Ta còn tưởng rằng là do con long nào bất tuân quy củ cùng hải xà giao tạp, sinh ra ngươi cái thứ thế này, nguyên lại cư nhiên ngay cả tạp giao cũng không phải, ngươi một tiểu tiểu hải xà, cũng dám bơi vào long cung, còn xâm phạm Nghiễn Thai của ta, quên đi, nể mặt ngươi tốt xấu cũng có chút điểm tu vi, ta cho ngươi tự mình lựa chọn cách chết, bất quá nơi mai táng ta đã thay ngươi chọn xong rồi, Nghiễn Thai, vì chúc mừng người biến thành hình người, đem nay chúng ta ăn xà thang vậy.”
Nhiếp Chiêu hiện tại nếu là hình người, khuôn mặt nhất định đã giận tím mặt. Y là bằng hữu của Long Triển, ai thấy y cũng phải cung cung kính kính, thiếu niên này cư nhiên dám vũ nhục ý là giống tạp giao giữa long và hải xà.
Này..... Quả không ai có thể nhịn được. Y tức giận dùng sức quất đuôi: “Tiểu tử, ngươi rốt cục là ai? Dám vũ nhục ta như vậy, ngươi có biết ta là bằng hữu của long thái tử không hả? Long cung này đừng nói một cái ngự hoa viên, dù là phòng ngủ của Long Triển, ta cũng xông vào như không.”
Long Mặc nháy nháy mắt, hoài nghi ngắm nghía Nhiếp Chiêu, sau đó mới lục lọi lại ký ức của mình, xác định mình không biết nhân vật này, y bĩu môi: “Ngươi khoác lác cũng không sợ đứt lưỡi sao, nếu ngươi là bằng hữu của long thái tử, ta chính là cha của long thái tử. Hôm nay mạng ngươi đã định rồi, Nghiễn Thai, ngươi mặc y phục vào trước đi, bây giờ chúng ta ra ngoài, ta suy nghĩ làm cách nào đem gia khỏa này bầm thây ngàn mảnh.”
“Long Mặc, nói không thể nói bậy a, xà này, y thật sự là hảo bằng hữu của cha ngươi.”
Nghiễn Thai hiện tại quả thực là tâm hoa nộ phóng, Long Mặc đắc tội Nhiếp Chiêu không hề gì, nhưng y dám nói nếu Nhiếp Chiêu là bằng hữu của Long Triển, y chính là cha của long thái tử, loại lời nói đại nghịch bất đạo này, dù Long Triển cưng chiều hài tử, cũng nhất định chịu không nỗi, ha hả, ngày đầu tiên biến thành hình người vận khí không tồi, hẳn sẽ nhanh chóng được xem một tuồng hài kịch.
Long Mặc kinh hãi, lại cẩn thận nhìn nhìn Nhiếp Chiêu: “Không đúng a, nếu là bằng hữu của cha ta, sao ta lại không có chút ấn tượng nào chứ? Ta chỉ nhớ có một con chương ngư tinh vào lúc ta một tuổi ghé qua, còn muốn chiếm tẩm cung của cha nương ta, kết quả bị một tên ma vương tử đuổi tới, lôi tám chân nó túm đi, này..... Từ lúc nào lại có hải xà bằng hữu, cha ta rốt cục phẩm vị gì đây a?”
Nghiễn Thai ha hả cười nói: “Hải xà tinh vẫn luôn mang hình người, nên ngươi nhìn thấy nguyên hình của y thì không nhận ra, dù sao ngày ấy ngươi còn nhỏ, cũng bình thường thôi.”
Nhiếp Chiêu cũng căm phẫn kêu gào: “Long Triển chết tiệt, ngươi rốt cục ở đâu hả? Thiếu niên tâm ngoan thủ lạt này là hài tử ngươi dạy dỗ ra sao? Được thôi, hài tử ngươi độc ác điểm ấy ta không trách nó, dù sao ngươi cũng chẳng tốt lành gì cho cam. Nhưng..... Nhưng ngươi thử nghe những lời nó nói coi, long tử mắt vô tôn trưởng như vậy, đúng là hảo nhi tử ngươi cùng Như Mặc dạy dỗ ra? Long Triển, ngươi mau lăn ra đây cho lão tử.”
“Nhiếp Chiêu.....” Giữa không trong bất chợt truyền đến một thanh âm kinh hỉ, thân hình Long Triển cùng Như Mặc theo sau đó đột ngột xuất hiện ở trong động.
Nháy mắt, biểu tình kinh hỉ trên mặt hai người đã nhanh chóng bị vô số hắc tuyến thay thế, họ nhìn đến thứ bảy tấc đang bị Long Mặc siết trong tay, hải xà đáng thương đang không ngừng giãy dụa, qua nửa ngày, Long Triển mới định thần lại, tức giận hét lớn một tiếng: “Nghiệt tử, còn không mau đem thúc thúc Nhiếp Chiêu của ngươi buông ra, ngươi..... Ngươi này hỗn trướng tiểu tử mắt vô tôn trưởng.”
Long Mặc không ngờ tới con hải xà này thật sự là hảo bằng hữu của lão cha, nhìn ánh mắt tức giận của Long Triển, tuy rằng không cam lòng, cũng đành phẫn nộ đem Nhiếp Chiêu quăng ra ngoài, bất quá y có dùng lực, phỏng chừng Nhiếp Chiêu tối thiểu cũng phải đập vào sơn thạch, hừ, dám đụng vào Nghiễn Thai của y, không bắt đối phương trả giá chút gì sao được chứ.
Bất quá Nhiếp Chiêu cũng không phải người hiền lành, ở giữa không trung xoay thân, tiếp theo liền biến thành mỹ thiếu niên thanh tú rơi xuống mặt đất, một bên đỡ lấy thắt lưng của mình vẻ mặt khóc lóc thảm thiết nói: “Ôi cái lưng già của ta, Long Triển, ngươi phải làm chủ cho ta, hài tử ngươi thiếu chút nữa xé ta thành mười khúc nấu xà thang. Xa cách long giới hơn mười năm, hiện tại ta vừa về đến, thì đã được hoan nghênh đặc biệt thế này, đây..... đây quả thật khiến ta thương tâm ta.....”
Long Triển đen mặt nói: “Ngươi còn biết ngươi xa cách long giới hơn mười năm? Thiết, không phải nói ma giới rất thích hợp với ngươi sao? Bây giờ chạy về đây làm gì? Ta mới không tin ngươi là vì tình bằng hữu vĩ đại gì đấy của chúng ta, hẳn sẽ không là chọc phải cừu gia lợi hại nào đó, nên quay về đây tị nạn chứ?” Một lời của y đâm trúng chỗ đau của Nhiếp Chiêu, thế là hải xà tinh lập tức cúi đầu, ấp úng nói không thành lời.
Như Mặc đang vì màn kịch tình của lão hữu trùng phùng mà thích thú, thì thấy thiếu niên dáng người tinh tế thẳng tắp chậm rãi đi đến trước mặt mình, tuy rằng khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt hoa đào ngập nước mở thật to, nhìn qua vừa mị hoặc vừa khả ái.
Hắn không khỏi kinh ngạc a một tiếng, thối lui một bước nói: “Đây..... Ngươi là hài tử nhà ai a? Oa, hảo đáng yêu, đến, đến đây để ta ôm một cái, sách sách, thật sự chưa gặp qua hài tử có đủ cả mỹ lệ cùng khả ái, thật khiến người ta thích mà.”
Như Mặc một bên nói, một bên vừa định nhào qua, đã thấy thiếu niên thu hồi ánh mắt hiếu kỳ, bĩu môi nói: “Có đủ cả mỹ lệ cùng khả ái? Không phải ngươi cũng vậy sao? Chủ nhân a chủ nhân, không phải ta nói ngươi, tốt cũng gì cũng cùng ngươi sống nương tựa lẫn nhau mấy trăm năm, bây giờ ta biến thành hình người vậy mà ngươi liền không nhận ra ta, này..... Này khiến ta rất thương tâm.”
Nói thì nói vậy, nhưng Nghiễn Thai có thể dùng hình người cùng Như Mặc gặp mặt, vẫn không nhịn được kích động, bên nói, bên xông lên phía trước, cùng Như Mặc tỉnh tỉnh mê mê ôm lấy nhau.
“Ngươi là..... Là Nghiễn Thai?”
Như Mặc hoàn toàn trợn tròn mắt, cả nửa ngày, mới túm thiếu niên đang ôm chặt lấy mình kéo ra một chút, cao thấp nhìn nhìn, đột nhiên cả giận nói: “Tiểu Mặc, ngươi hỗn đản này rốt cục đã làm gì? Rõ ràng Nghiễn Thai của ta là một thanh đại kiếm rất uy vũ rất hữu hình, tại sao..... tại sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ cọng giá này hả? Nó..... Nó hẳn phải là thân cao chín thước, cao lớn vạm vỡ mới đúng chứ.”
Long Mặc mắt trợn trắng, thầm nghĩ nếu là dạng đó, thì hắn là nương tử của ta hay ta là nương tử của hắn đây? Y rất không thích Nghiễn Thai ôm Như Mặc, nhưng tên ngốc bị khăng khăng ôm lấy kia chính là mẫu thân của mình, lại không thể đòi đánh đòi giết, mà cái tên hỗn đản ôm Nghiễn Thai, bây giờ đang cùng lão cha tán gẫu khí thế ngất trời, phút chốc, phần buồn bực trong lòng Long Mặc thì khỏi phải nói.
Nhiếp Chiêu quay về, Nghiễn Thai biến hình thành công, tất cả đều phải hảo hảo chúc mừng, vậy nên Long Triển tổ chức yến hội long trọng.
Bất quá vì Nhiếp Chiêu khăng khăng yêu cầu giấu mặt, nên đối ngoại chỉ nói rằng chúc mừng Nghiễn Thai biến hình thành công, mà y cùng Như Mặc còn có Long Mặc Nghiễn Thai mấy người đơn độc tại một thiên thính (đại sảnh) khác dùng yến tịch.
Cuối cùng một ngày náo nhiệt cũng trôi qua. Nghiễn Thai từ sau khi biến hình, vẫn chưa nhìn qua gương. Hiện tại vất vả biết bao mọi người mới giải tán, Long Triển cùng Như Mặc Nhiếp Chiêu đang ở một bên trò chuyện, hắn liền trộm đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn, trên vạn lí tình không (bầu trời ngàn dặm quang đãng) một vầng trăng tròn treo cao, đằng trước cách đó không xa chính là hải kính xanh biết dập dờn, bèn vội vàng cất bước, đi tới hành lang gấp khúc đằng trước, chống tay vào lan can thò đầu ra ngoài, đem dung nhan của mình phản ánh lên hải kính trong veo long lanh.
Cái gọi là hải kính, kỳ thật chính là một hồ nước, nhưng cảnh tượng nó phản ánh so với gương đồng còn muốn rõ hơn, cùng thủy tinh cầu không khác mấy, đây là đồ vật đặc biệt của long tộc.
Dần dần, trên hải kính xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi bình thường, thua xa lời Như Mặc nói đủ cả mỹ lệ cùng khả ái.
Nghiễn Thai chuyên chú nhìn mặt mình, không biết tại sao, không có biến thành mỹ lệ như Như Mặc, trong lòng hắn có hơi mất mát, khẽ nở nụ cười tự giễu: không ngờ tới mình bất quá là một thanh phi kiếm, nhưng cũng có tham dục của con người, bắt đầu lưu tâm đến cả tướng mạo.
Bất ngờ từ phía sau truyền đến hơi thở quen thuộc, không đợi hắn quay đầu lại, cả người đã bị ôm vào một vòng tay hiền hậu, theo sau đó một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai: “Thấy rõ hình dạng trưởng thành của mình chưa? Rất phiêu lượng (xinh đẹp) đúng không? Ta rất thích đấy.”
“Uy, nói dối sẽ bị thiên lôi đánh đấy.” Nghiễn Thai mắt trợn trắng, quay đầu đối diện với Long Mặc đang cười đắc ý: “Rõ ràng là bộ dạng rất rất bình thường, sao lại là phiêu lượng? Hay là, kỳ thật là ngươi đang nhắc nhở ta, để ta có thể hảo hảo nhận rõ diện mạo bình thường của mình?”
“Sao lại không phiêu lượng chứ?”
Long Mặc nhíu mày, vươn một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Nghiễn Thai: “Đôi mắt ướt át như thế, cố phán đa tình, sống mũi xinh xắn, còn có hai bờ môi mỏng này, gương mặt cũng rất trắng trẻo mịn màng, Nghiễn Thai, ngươi sao lại tự nhận bản thân không phiêu lượng chứ? Theo ta thấy, ngươi so với nương ta còn muốn mỹ lệ hơn, giống như đệ nhất mỹ nữ gì đó của long tộc ta gặp lần trước, nếu so với ngươi thì càng đáng ném tới chân trời hơn.”
Nghiễn Thai không nói gì vùng khỏi vòng tay của Long Mặc xoay người sang chỗ khác, một lúc sau rốt cục vẫn nhịn không được rầu rĩ hỏi một câu: “Thật chứ? Ngươi thật sự cảm thấy khuôn mặt này rất phiêu lượng?” Nói qua nói lại, hắn vẫn để ý đến hình tượng vỏ bọc bên ngoài của bản thân trong lòng Long Mặc, đương nhiên, chính hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
“Chẳng những là khuôn mặt này, cả ngươi, hình người ngươi biến thành, đều rất hoàn mỹ, mỗi một chỗ đều là kháp đáo hảo xử (vừa vặn vừa kéo, dụng ý khen ngợi).”
Long Mặc lại ôm Nghiễn Thai vào lòng, y thật sự cảm thấy Nghiễn Thai rất đẹp, còn hơn hình tượng nhục cầu mình từng tưởng tượng qua, Nghiễn Thai có thể biến thành như vầy, y đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, lời này tuyệt đối là chân lý chuẩn xác nhất thiên hạ.
Bản thân Nghiễn Thai nghe y nói cũng nghi hoặc, lại xoay người qua kỹ lưỡng nhìn vào mặt nước, vẫn bình thường vậy mà. Quên đi, mặc kệ, dù sao Long Mặc cảm thấy mình rất phiêu lượng, vậy thì được rồi. A, không đúng, phi phi phi, y cảm thấy mình phiêu lượng hay không thì được gì chứ? Mấu chốt là giới tính của mình, thân là một hùng tính, hẳn không nên lưu tâm dung mạo của bản thân, hắn chỉ cần có tu vi vô thượng là tốt rồi.
Nhưng vừa xoay người lại, hào tình vạn trượng của Nghiễn Thai lập tức bị đả kích. Có gia khỏa Long Mặc này ở bên cạnh mình, cho dù có cố gắng tu luyện thế nào đi nữa, thì có ích gì? Dù sao thì mình vĩnh viễn vẫn kém tên hỗn đản này, từ lúc còn là phi kiếm, hắn đã bị chơi đến chết rồi, huống hồ hiện tại biến thành người, đã không còn đao hai lưỡi sắc biến, tu vi hiện tại cũng chỉ là tu giả bậc thấp.
Long Mặc nào biết những biến hóa trong lòng Nghiễn Thai, y lẳng lặng ôm người thương yêu trong lòng, nhìn đôi thân ảnh phản chiếu trên mặt nước, trong lòng là hạnh phúc vô hạn cùng thỏa mãn.
Y không có chí lớn gì cả, sở dĩ thề muốn trở thành long thần, đều chỉ vì có đủ sức mạnh bảo vệ người trong lòng mà thôi, không sai, hiện tại có thể gọi Nghiễn Thai là người, hắn không còn là một thanh kiếm nữa, mà là một người có thể sánh cùng mình! Người cùng mình sát cánh song phi bay khắp trời.
“Oa, vợ chồng son đang khanh khanh ta ta ngọt ngọt ngào ngào a, các ngươi ôm nhau mười mấy năm, còn chưa đủ sao? Nga, đúng rồi, tuy ôm mười mấy năm, nhưng trước nay đều là một thanh phi kiếm băng lãnh, bây giờ mới biến thành hình người phải không? Khó trách vợ chồng son ngọt ngào cứ như mật bôi dầu.”
Một giọng nói đầy vẻ trêu tức vang lên, không cần quay đầu lại Long Mặc cũng biết đó là ai, trong lòng nộ hỏa tăng cao, y thực hận không thể đem hải xà này quăng vào hải lý. Nga, không đúng, con này là hải xà, ném vào hải lý có tác dụng gì chứ, phải ném vào tam muội chân hỏa mới có thể giải mối hận trong lòng y.
Nghiễn Thai xoay người, một nam tử tuấn tú thân mặc hắc y đứng cách chỗ mình một đoạn không xa, chỉ bằng tướng mạo của y, ngươi sẽ hoàn toàn không thể tưởng tượng được những lời ra vẻ giễu cợt trêu tức ban nãy là xuất phát từ miệng y, càng không tưởng tượng được nguyên hình của y chính là hải xà hắc bạch xen kẽ vừa đáng sợ vừa hơi ghê tởm.
“Nhiếp Chiêu, ngươi..... Ngươi đừng ở đó nói bậy, chúng ta..... Chúng ta căn bản không phải vợ chồng son.” Nghiễn Thai hơi hơi đỏ mặt giải thích, tuy rằng hắn biết căn bản chẳng có ích gì.
Long Mặc nhẹ nhàng nhéo hai má của Nghiễn Thai: “Di? Nghiễn Thai, ngươi biến thành người rồi cư nhiên sẽ đỏ mặt, trước nay không cảm thấy ngươi cũng biết xấu hổ nha, quả nhiên biến thành hình người rồi, thất tình lục dục cùng các loại cảm xúc khác đều sẽ trở nên hoàn thiện hơn phải không?”
Y kinh hỉ la to, tham lam nhìn từng mảng đỏ ửng lệ sắc trên gương mặt ái nhân, càng phát hiện Nghiễn Thai lúc này thật sự đẹp không sao tả xiết.
Nghiễn Thai thở phì phì, một cước liền đem Long Mặc đá xuống lan can, hét lớn: “Hỗn đản, trước đây ta cũng có thất tình lục dục cũng biết xấu hổ biết không hả? Chẳng qua..... Chẳng qua lúc đó ta là một thanh phi kiếm, cho dù đỏ mặt, ngươi cũng không nhìn ra thôi.”
Thật là muốn tức chết mà, Long Mặc lại dám nói mình không biết xấu hổ, thiết, y tưởng ai nấy đều giống như y không có da mặt sao, căn bản không biết xấu hổ là gì?
Long Mặc đương nhiên không có khả năng bị Nghiễn Thai đá xuống biển, cười ha hả lại nhảy lên, thuận thế ôm Nghiễn Thai trộm hôn một cái lên mặt hắn, rồi mới khiêu khích nhìn về phía Nhiếp Chiêu đang hóa đá đứng cách đó không xa, ngạo mạn nói: “Nhiếp Chiêu thúc thúc, không phải ngươi nói phòng ngủ của cha nương ta ngươi cũng dám xông vào sao? Vậy bây giờ ngươi có thể xông vào cho ta mở rộng tầm mắt không a? Ta phục nhất người dám xông vào phòng ngủ của cha ta, nhất là vào thời điểm đêm dài nhân tĩnh thế này, dũng sĩ vậy tới nay ta vẫn chưa tìm được, không biết ngươi có thể làm một người xưa nay chưa từng có hay không?”
Phụt!
Nhiếp Chiêu phát thệ lúc nghe thấy giọng nói này mình hộc máu ba thước.
Thần tình hắc tuyến nhìn về phía Long Mặc, tiểu tử hư hỏng này đang đắc ý nguýt mình nữa chứ. Ai mà không biết bây giờ Long Triển cùng Như Mặc nhất định đang ân ái, đừng nói mình, dù là long vương mà xông vào lúc này, cũng sẽ bị chưởng tâm lôi của nhi tử đánh cho văng ra.
Thật là, không phải chỉ là quấy rầy chúng thân mật thôi sao? Có cần nhai tí tất báo(nghĩa: chỉ là trừng mắt nhỏ nhặt vậy mà cũng mang thù, ý chỉ lòng dạ hẹp hòi) vậy không? Hừ hừ, chương ngư tinh ở ma giới đã thế, Long Mặc cũng vậy, hiện tại đến phiên vãn bối này cũng không ngoại lệ, cả đám đều khi dễ mình không có ái nhân sao?
Nhiếp Chiêu xoay người bỏ đi. Nghiễn Thai trộm liếc mắt nhìn Long Mặc, bỗng nhiên dựng thẳng ngón tay cái thon nhỏ, thấp giọng nói: “Ngươi điên à, tốt xấu gì cũng là tiền bối của ngươi, còn là bằng hữu của Như Mặc cùng long thái tử, người cứ đả kích người ta thế, nhỡ đâu y nội tâm rất yếu đuối, chẳng phải bị ngươi tổn thưởng sâu sắc sao?”
Nói tới đây, lại nhìn theo bóng dáng Nhiếp Chiêu lẳng lặng bỏ đi, liền cảm giác như đâu đó phảng phất một tia ý vị tịch mịch.
“Thiết, nội tâm y mà yếu đuối? Nghiễn Thai ngươi quá thiện lương, đừng nghĩ tất cả mọi người đều giống như ngươi thiện lương đơn thuần khả ái được không hả?”
Long Mặc cười nhạo, ôm lấy Nghiễn Thai, kề sát tai hắn khẽ cười nói: “Được rồi, đêm dài nhân tĩnh, chúng ta cũng nên đi ngủ nhỉ? Nghiễn Thai, ta không sai người chuẩn bị phòng cho ngươi, sau này ngươi sẽ ở tại phòng của ta, đợi đến ngày ngươi có thể thật tình nói yêu ta, chúng ta mới thành thân chịu không?”
Vào thời khắc Nghiễn Thai bị y ôm, thực chịu không ít kinh hách, không ngờ tới Long Mặc nóng vội như vậy, ngày đầu tiên mình biến thành hình người, y đã muốn ăn mình luôn, đây..... Đây chính là trăm triệu lần không thể chấp nhận a. Ai ngờ ngay sau đó, lại nghe thấy câu cuối cùng y nói.
Kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt cười ôn nhu, phút chốc, lại có chút ấm áp rót vào tim. Nghiễn Thai im lặng một lúc, bất chợt nói: “Long Mặc, ngươi nói thật sao? Ngươi sẽ không ép ta? Sẽ đợi đến ngày ta tự mình nói yêu ngươi? Sẽ đợi đến ngày đó mới cùng ta thành thân, mới..... mới cùng ta chân chính linh nhục kết hợp (linh hồn cùng thể xác kết hợp)?” Lúc hỏi câu cuối cùng, mặt hắn có hơi nóng lên, dùng đầu ngón chân cũng biết, nhất định là đỏ bừng.
Long Mặc bật cười: “Đương nhiên a. Nghiễn Thai, ta đương nhiên phải đợi đến lúc ngươi cam tâm tình nguyện, mới cùng ngươi thành thân song tu, chẳng nhẽ ngươi cho rằng ta sẽ làm bá vương ngạnh thượng cung loại chuyện không tôn trọng tình yêu thuần khiết nồng nàng của chúng ta sao? Ta là hạng người không phẩm chất vậy sao?”
Nghiễn Thai rất muốn hỏi lại một câu, chẳng lẽ ngươi không phải sao? Bất quá suy đi nghĩ lại vẫn nên quên đi. Gia khỏa này có thể nói ra dạng câu đợi đến lúc mình cam tâm tình nguyện, đã là phi thường khó khăn rồi, mình có lẽ không nên lại đả kích khiến y đổi ý.
Hơn nữa hồi tưởng lại, y ngoại trừ mỗi ngày bá chiếm mình ôm nè ấp nè cầm nề hôn nè, cũng không có việc xấu nào khác.
“Vậy ngươi phải nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói nga.”
Nghiễn Thai trên mặt hơi hơi hiện lên tươi cười, hắc hắc, phi kiếm báo thù mười năm chưa muộn, Long Mặc a Long Mặc, ngươi hỗn tiểu tử này lúc trước đem ta ra lăn qua lộn lại khổ như vậy, đợi đi, không cho ngươi đợi đến vài thập niên ta mới không phải Nghiễn Thai, hừ hừ, dù nói thế nào đi nữa ta cũng là phi kiếm, muốn khiến ta động tâm, có dễ vậy không?
“Oa, Nghiễn Thai, ngươi hẳn sẽ không định ra chủ ý xấu nào chứ? Để ta đoán thử, có phải ngươi muốn cho ta đợi đến vài thập niên mấy trăm năm mới đồng ý không? Ngươi sẽ không nhẫn tâm vậy chứ?”
Haiz, có chút hối hận với quyết định của bản thân, nhìn thấy trên gương mặt đỏ bừng của Nghiễn Thai dâng lên tươi cười, Long Mặc thật muốn ngay tức khắc đem người yêu dấu ăn ngay vào bụng a.
“Hừ.” Nghiễn Thai ngẩng mặt thiêu mi đắc ý cười, quá vui vẻ nên đã quên mất tư thế Long Mặc ôm mình có bao nhiêu ái muội. Chẳng qua, từ hai bên vai truyền đến cảm giác ngưa ngứa là sao vậy nhỉ?
Hắn với tay gãi gãi, nhưng vô dụng, bất quá cũng không ngứa lắm, đại khái là di chứng sau khi biến thành hình người đi, có lẽ qua vài ngày sẽ khỏi, vậy nên Nghiễn Thai cũng không đem dị trạng này để trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.