[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Hắc Xà Truyền Kỳ

Chương 2: Đã tìm thấy, quyết phải bám theo! (thượng)




——————————————
“A……” Hương Xá bỗng kêu to một tiếng, từ trong đôi mắt hoa đào liền long lanh, ứa ra giọt nước mắt ‘kinh hoàng’ nhìn Hướng Thiên Nhai: “Ngươi…… Là người hay quỷ?”
“Quỷ.” Hướng Thiên Nhai trả lời rõ ràng, rồi chờ nghe tiếng la hét tỏ vẻ khiếp sợ thứ hai của người kia. Hương Xá ngây người sửng sốt gần nửa khắc, bỗng nhiên vẻ mặt giãn ra, trong mắt hai giọt lệ kia cũng thu trở về, sau đó hắn đỉnh đạc hướng đến trong lòng Hướng Thiên Nhai, dựa vào khuôn ngực rắn chắc kia, nhất nhất bĩu môi nói: “Ngươi có biết hay không, nếu được một tuyệt mỹ thiếu niên yếu ớt hỏi ngươi những lời này, ngươi phải tràn ngập ôn nhu trả lời hắn nói ngươi là ‘Người’. Sau đó để cho hắn chạm lên người để xác nhận thân nhiệt, tiếp đó tại nơi thâm sơn cổ miếu như nơi này, hai người liền có thể ‘củi khô lửa bốc’ (tương tự câu ‘Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy’), có biết hay không?”
“Không biết.” Hướng Thiên Nhai trả lời một cách dứt khoát, nghĩ đi nghĩ lại liền bồi thêm một câu: “Đa tạ đã chỉ giáo, lần sau ta sẽ nhớ kỹ, ngươi có thể tiếp tục (diễn)”. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây tuyệt đối là lần đầu tiên mà hắn mở miệng nói một câu dài thế này.
“Tiếp tục cái gì? Tiếp tục diễn sao?”, Hương Xá đưa tay vén tóc đang rũ trước trán, “Diễn cho ngươi xem cái gì? Hứ, diễn cho ngươi thì ta được lợi gì chứ? Mệt đến cả người đều bốc mùi, xí lộn, là mệt mồ hôi ra đầm đìa, ngươi lại không hề có đến nửa điểm thương hương tiếc ngọc.” rồi hướng mặt ngước nhìn Hướng Thiên Nhai, mặt tựa hồ chạm vào nhau, thở nhẹ rồi ôn nhu nói: “Nói, không phải là ngươi đã sớm biết?”
“Phải!” Hướng Thiên Nhai trả lời, thân mình bất động, nhãn lực thần sắc nhưng không có nửa điểm gợn sóng.
“Ngươi……” Hương Xá trở nên chán nản:”Ngươi không thể nói dối sao, như vậy cũng có thể khiến cho ta có cảm giác đã thành công chứ?”, rồi bạn trừng mắt nhìn Hướng Thiên Nhai một hồi lâu, cuối cùng mới chật vật mở miệng giọng chua xót: “Ta hiểu rồi, ngươi đích xác là một gã đầu gỗ, hơn nữa còn là cái thứ gỗ mục nát, Liễu Hạ Huệ gặp ngươi chắc cũng phải gọi ngươi là tổ tông.”
“Đa tạ quá khen.” Hướng Thiên Nhai trong lòng mỉm cười, nhưng trên mặt cũng không động thanh sắc.
Mà hắn trả lời càng làm cho Hương Xá nhụt chí, chính mình lẩm bẩm: “Ta như thế nào thật không may, lại đi yêu thích cái đồ đầu gỗ như ngươi.”
“Không dám nhận, ta cũng không hy vọng trở thành ứng cử viên thứ hai của ngươi.” Hướng Thiên Nhai cười lạnh, thật làm cho Hương Xá sửng sốt: “Ngươi…… Ngươi có biết? Ngươi có biết tại sao ta lại tìm tới cái gã sắc lang kia không?”
Hướng Thiên Nhai chưa kịp trả lời. Bỗng từ xa truyền đến tiếng ‘phành phạch’ do tay áo tạo thành trong lúc khinh công, điều này cũng đủ biết khả năng khinh công của người đó cao như thế nào. Hướng Thiên Nhai liền xoay về phía Hương Xá, ra dấu tạm thời đừng nhúc nhích hay lên tiếng gì cả!
Ngay sau đó, cửa miếu liền bị đẩy ra nhẹ nhàng. Rõ ràng là điệu bộ rón rén như ‘mèo rình chuột’, tiếp theo người này vẫn đứng yên một chỗ, ánh sáng từ trên bàn thờ vẫn còn le lói rọi xuống, người đó tiến đến gần chỗ hai người đang ẩn náu rồi ngồi xuống.
Hướng Thiên Nhai chau mày, chợt thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hương Xá như cá chạch di chuyển lên xuống, từ từ tiến tới hạ bộ của mình. (Tiểu Anh: Mặt dày, đang lúc nào mà còn giở trò câu dẫn!)
Hương Xá xác định rõ mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, nhưng chỉ mới tiến được nửa đường thì bất chợt ngừng lại, nguyên lai là vì một lưỡi chủy thủ sắt bén, lạnh lùng từ lúc nào đã đặt ngang cổ bạn xà.
Người này đâu chỉ là gã đầu gỗ? Quả thực chính là một khối đá chôn lâu dưới đất rồi. Hương Xá tức giận đến sôi cả người lên, trong lòng âm thầm mắng: Không đúng, gọi hắn hoá thạch là vẫn còn tốt cho hắn, hắn căn bản chỉ là một khối than củi, chỉ có thể chờ nhóm lửa mà dùng, thậm chí muốn hắn có chút giống người sống cũng không có khả năng a~!
Hương Xá càng nghĩ càng thấy bản thân nên từ bỏ cái ‘mối’ này đi kiếm anh chàng nào ‘ngon’ hơn. Nhưng lại nghĩ lại: Con bà nó, ta là ai chứ? Ta đường đường là một Hắc xà tinh, tổ tông Bạch Nương Tử đã mê hoặc được một gã Hứa Tiên còn tầm thường hơn, chỉ là một gã nam nhân nhu nhược, cuối cùng còn bị hắn ta bán đứng, làm cho Xà tinh tộc chúng ta khốn đốn một phen. Hôm nay, ta sẽ dùng chính sắc đẹp của mình câu dẫn gã nam nhân lãnh khốc nhất thiên hạ. Nếu thành công sẽ càng chứng minh được bản lĩnh của ta, mà hắn cũng sẽ cả đời trung thành với ta, mối nhục nhã mà Xà tộc phải gánh chịu sẽ được rửa sạch.
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của bạn xà lần nữa lại dâng cao, hưng phấn lại tràn trề còn hơn trước kia. Tay nhỏ bé của tiểu Xà kế tiếp liền ly khai nơi ‘trọng yếu’ của Hướng Thiên Nhai, rồi chậm rãi phà một làn hơi nhè nhẹ lên cổ anh ‘đầu gỗ’, tựa hồ oán trách hắn không hiểu tâm tư ‘người ta’. (ơ_ơ)
Cửa miếu lại lần nữa bị mở ra, lại thêm một người bước vào trong miếu, thanh âm khẽ như tuyết lạc (rơi) trên mặt nước, hiển nhiên khinh công còn cao hơn người kia một bậc. Hắn vừa tiến đến liền đối người kia âm thanh lạnh lùng hỏi: “Mọi thứ đã bố trí xong chưa?”
“Đã xong hết, chỉ cần Hướng Thiên Nhai xuất hiện, dám chắc hắn có mọc cánh cũng không thoát khỏi!”, người đến trước liền cung kính đáp lại. Sau đó lại vang lên âm thanh bạt tai, giọng nói lãnh khốc kia vang lên đầy giận dữ:”Ngươi cho người các ngươi đối phó là ai chứ? Chính là Hướng Thiên Nhai, trước khi chết hắn cũng có thể đem đối thủ trước giết sạch không còn một mống, mà dù bọn ngươi chết hết cũng chưa chắc cái lên lãnh huyết độc xà (ý nói máu lạnh a) kia sẽ chết. Ngươi còn dám nói mạnh miệng như vậy, nói cho ngươi hay, lúc này đây nhiệm vụ nhất định không được bại lộ, nếu không chẳng những tánh mạng của ngươi khó bảo toàn, ngay cả ta cũng khó tránh bị liên lụy! Đồ ngu, lập tức dẫn ta quay về phân bộ, ta muốn xem xét lại toàn bộ kế hoạch cùng bố trí của các ngươi”.
Người bị đánh mắng cũng không dám kêu lên một tiếng. Tiếp theo, ánh nến trong miếu vụt tắt, tiếng gió lần lượt hai lần vang lên, đại môn trong miếu lại một lần nữa đóng kín.
“Chậc chậc, “lãnh huyết độc xà” cái từ này dùng để hình dung ngươi cũng không tồi, còn rất thích hợp nữa là!”, Hương Xá hì hì cười: “Hướng đại ca, xem ra ngươi gặp phiền toái không nhỏ nga, thế nào, có muốn tiểu đệ ta hỗ trợ hay không?” (tiểu Anh: ọe, ai là đại ca của ngươi, lại còn xưng tiểu đệ, thật không biết xấu hổ – Tiểu Xá: ta thích thì ta kêu, cho thân mật ấy mà, hắc hắc!)
Tiểu tử này thay đổi cũng nhanh quá đi? Trước đó một khắc còn liếc mắt đưa tình quyến rũ hắn, vậy mà nhanh như vậy, liền lập tức bắt đầu xưng huynh gọi đệ, biến thành cái dạng ‘thiếu niên anh hùng’ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Chẳng qua cái giọng điệu kia nghe như thế nào như thế nào cũng thật không giống ‘anh hùng’ chút nào cả!
Hương Xá không thấy ‘Hướng ca’ lên tiếng, liền không vừa lòng vùi vào ngực Hướng Thiên Nhai: “Hướng đại ca, ta giờ này quyết mạo hiểm sinh mệnh, nghĩ muốn toàn tâm toàn ý trợ giúp ngươi, ngươi như thế nào lại làm ra vẻ mơ mơ màng màng thế kia? Nói đi, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Dù gì trong tương lai ta cũng sẽ là bằng hữu sinh tử chi giao ‘vĩ đại’ của ngươi, ta có quyền được biết ngươi ở trong lòng rốt cuộc nói xấu gì ta.”
Bạn Xá “bi phẫn” lên án, làm cho Hướng Thiên Nhai xưa nay gương mặt vốn lãnh đạm, vô tình cũng nhịn không được, co rúm lại (muốn cười).
“Ta đang nghĩ đến chuyện quốc trước khi vong đều có yêu nghiệt xuất hiện. Trước kia ta vẫn không rõ yêu nghiệt là ám chỉ cái gì. Bất quá hiện giờ nhìn ngươi, ta nghĩ rốt cuộc cũng hiểu rõ”. Hướng Thiên Nhai đem Hương Xá đẩy ra, sau đó chính mình cũng lập tức lười biếng duỗi người lách ra: “Bất quá theo ta thấy, yêu nghiệt như ngươi cũng không giống cái hạng khiến quốc gia diệt vong.”
Hương Xá lúc vừa nghe Hướng Thiên Nhai nói mình là ‘yêu nghiệt’ nhất thời bị hù dọa, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lúc này lại nghe thấy Thiên Nhai sửa lời nói bạn vô hại, vội vàng lắc lắc thân mình đi lên, vẻ mặt như gặp đúng người tri âm gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, Hướng đại ca, những gì ngươi nói một chút cũng không sai, quốc gia có vong hay không cũng không có liên quan gì đến ta, nga? Ta sẽ không giống như Ðắc Kỷ khiến nước mất nhà tan đâu a!”. Tiểu Xá vừa dứt lời, liền ở trong lòng khinh thường bĩu môi: Xời, dù gì cũng là một sát thủ lãnh huyết vô tình, không thể tưởng được cũng vẫn là một chí sĩ ái quốc.
“Đúng vậy, ngươi thật sự không phải là người có thể gây tổn hại khiến vong quốc, nhưng ngươi căn bản là chính là họa diệt vong của ta.” Hướng Thiên Nhai cười lạnh, sau đó lẩm bẩm nói: “Tuyệt đối là như thế! Từ lúc gặp ngươi, ngay cả nói chuyện cũng đã nhiều hơn lúc trước, xem ra khả năng tự khống chế của ta đã giảm xuống a~”. Nói xong, Thiên Nhai liếc mắt nhìn Hương Xá như hóa đá trợn mắt há mồm nhìn y một cái, rồi xoay người bước đi không chút nào lưu luyến.
Cái gã…… Cái gã nam nhân này trong óc nghĩ cái gì a? Rõ ràng chính là bản thân năng lực tự kiềm chế không tốt, cư nhiên lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu ta. Hương Xá trong lòng bực tức, nhưng ngoài mặt lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ yếu ớt, đi tới gắt gao ôm lấy đùi Hướng Thiên Nhai khóc than thảm thiết nói: “A, Hướng đại ca, ngươi không thể đi a, ngươi không thể bỏ mặc ta bất lực vô năng, một thân một mình ở trong miếu cổ giữa rừng sâu này a? Ta tuy lớn như vậy nhưng rất dễ bị kẻ xấu giở trò cường bạo, ô ô ô……”
Hướng Thiên Nhai càng thêm khẳng định người này chính là yêu nghiệt. Hắn không lưu tình chút nào, giơ chân đá một cước: “Ngươi không đi cường bạo người ta thì thôi ai dám cường bạo ngươi. Lại còn than khóc cơ khổ bất lực, thật sự là khiến người ta tức cười chết!.”
Vừa dứt lời, Hắc xà tinh lại lần nữa lập tức khôi phục tướng mạo sẵn có, bật dậy tiến lên, hùng hổ nói: “Ta mặc kệ, ngươi đã hại chết thân chủ trước của ta, nên bây giờ ngươi phải đối ta chịu trách nhiệm, cho dù ngươi ở chân trời góc biển ta nhất định phải cùng ngươi ở một chỗ, đừng nghĩ tới chuyện bỏ rơi ta.”
Hướng Thiên Nhai lông mi nhướng lên, buồn cười nhìn tiểu Xá: “Ái chà, lúc này lại gọi là tiền thân chủ, không phải lúc trước còn nói cái gì cầm thú vương bát đản, suýt nữa đem ngươi làm như thế nào, thế nào sao?”. Hướng ca hai tay ôm trước ngực, nhìn Hương Xá đang vặn vẹo thân mình, phải nói, người này đích xác rất có thiên phú diễn trò, nào là khóc lóc om sòm, lăn lộn chơi xỏ, giả bộ đáng thương… mọi thứ đều biết rõ như vậy.
Hương Xá lúc này bất chấp mọi kỷ năng đã biết, hiện đang tìm một sợi dây thừng, cái này là do thường nghe nói phải vừa khóc vừa la đòi thắt cổ, còn nói rằng thắt cổ là phương pháp tối hữu hiệu, mà hắn lại là sát thủ, không đến lúc cuối củng cũng không thể đem ra dùng. Bạn xà phi thường chờ mong ngay khi mình quyết tâm đi treo cổ thế kia, Hướng Thiên Nhai sẽ thay đổi chủ ý mà dẫn hắn đi. (Tiểu Anh: ai, nghe ai nói cái kiểu thắt cổ như vậy hả? – Tiểu Xá: *chớp chớp mắt* thì người ta nói vậy mà, nên ta mới dám áp dụng chứ!)
“Xem ngươi diễn cả nửa ngày cũng đủ rồi, tốt nhất thì tên yêu nghiệt nhà ngươi chết quách trong cổ miếu luôn đi!” Hướng Thiên Nhai ngáp dài một cái rồi phi thân ra khỏi cửa. Mà lúc này Hương Xá chỉ mới vừa leo lên ghế!
“A, không được…… Không được đi.”. Mặc kệ mọi chuyện, dù sao Hướng Thiên Nhai hắn một câu yêu nghiệt hai câu cũng yêu nghiệt, vậy thì để bản xà cho hắn xem bản lĩnh của ta, xem ta có bao nhiêu ‘yêu nghiệt’ để đối phó ngươi. Hương Xá nghĩ đến đây, liền không do dự bật dậy đuổi theo.
Hướng Thiên Nhai đột nhiên ngừng lại, Hương Xá đang theo sát ở phía sau hắn liền né không kịp. ‘Binh’ một tiếng, vai tiểu xà liền bị đập vào, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A a a a, sao tự nhiên lại mọc ra một cái cây to như vậy? Rõ ràng phía trước không có mà”. Đang kêu khóc, bất chợt bạn nhìn kỹ lại trước mặt mình không phải là một cái cây mà là một con người, chính xác là Hướng Thiên Nhai.
“A a a a, Hướng đại ca, ta biết ngươi luyến tiếc không nỡ bỏ ta một mình mà đi đâu.” Hương Xá trở mình bò dậy, nháy mắt liền quấn lấy Thiên Nhai, hai hàng lệ không để lỡ thời cơ chảy xuống gò má, đầy đủ dáng vẻ yêu kiều, diễm lệ hết sức…lẳng lơ.
“Ta không luyến tiếc, mà là ném bỏ ngươi không được.” Hướng Thiên Nhai mặt không chút thay đổi nói, sau đó nhíu mày nhìn về phía Hương Xá: “Ngươi ngoại trừ giỏi khinh công ra, còn có bản lãnh lợi hại nào nữa không?”
“Ai nha, người ta nào biết cái gì là công nặng công nhẹ (‘khinh công trọng công’, ở đây bạn í đang vờ không biết khinh công) a? Đây là do mọi khi trong núi ta thường hay bị hầu tử truy đuổi. Hướng đại ca mặc dù chạy nhanh, nhưng so với hầu tử, lại còn kém xa.”. Hương Xá áp sát vào ngực Hướng Thiên Nhai, lại làm vẻ e ấp, xấu hổ như một thiếu nữ (Tiểu Anh: Đồ hám dzai – Tiểu Xá: Dzai đẹp không hám thì hám cái dzề!): “Cho nên, Hướng đại ca, ngươi nhất định phải bảo hộ ta cho tốt, nếu không ta sẽ dễ bị người khác khi dễ lắm a.”
Hướng Thiên Nhai bình sinh đây lần đầu tiên biết mùi vị mắc ói là như thế nào, nghĩ tới ‘món quà’ là Hương Xá là hắn buồn nôn. Cũng may tối hôm qua không có ăn cái gì, mấy ngày hôm trước lại vẫn ăn chay, nếu không hắn không chút nghi ngờ chính mình hội lập tức nhổ ra.
“Hướng đại ca, ngươi vì cái gì không nói lời nào? Có phải hay không cảm thấy được người ta kỳ thật cũng thực đáng thương?”. Hương Xá được một bước lại tiến thêm một thước, bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu Xà liền lần mò đến trước ngực Thiên Nhai. Tiếp ngay sau đó, bạn lại một lần di chuyển bàn tay xuống phía dưới. Lúc nãy bên dưới bàn thờ trong cổ miếu, khi tiểu Xá làm như vậy liền có ngay một lưỡi dao kề ngay bên cổ, ngay bây giờ một việc tương tự cũng diễn ra tại đây!
“Ta không cảm thấy được ngươi đáng thương ở chỗ nào, ta thấy ngươi như vậy cũng không sai.”. Hướng Thiên Nhai mỉm cười: “Ngươi nhất định phải đi theo ta sao? Nếu vậy, ta sẽ lập tức giết chết ngươi, quyết không nuốt lời.”. Hắn trong mắt cùng toàn thân một lần nữa bao phủ sát khí làm cho người ta sợ hãi, trong bóng đêm đám chim chóc sợ hãi bay tán loạn.
Hương Xá nhìn theo ánh hàn quang lấp lánh dần dần tiến xa. Sau đó, bạn ngẩn đầu lên, vẻ mặt đầy hiên ngang kiên định, rồi tự lầm bầm: “Vì quân (ý nói là người mà bạn í tôn thờ) sống hay chết ta cũng cam lòng. Hướng đại ca, ngươi cho là chết là có thể thay đổi tình ý của ta đối với ngươi sao? Nói cho ngươi hay, ta đối với ngươi yêu đã sớm vượt qua sinh tử cùng thời không, cơ thể của ta chẳng những là của ngươi, ngay cả tấm lòng hay linh hồn, tất cả mọi thứ của ta hết thảy hết thảy đều là của ngươi, nếu ta chết có thể làm ngươi cảm thấy vui vẻ, ngươi liền động thủ đi. Ta chỉ có một yêu cầu, kiếp nầy xin ngươi vĩnh viễn đừng quên ta. Đương nhiên, dù có lên trời hay xuống suối vàng, ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, nhớ ngươi đối với ta cũng là ái, ngươi muốn giết ta cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho dù máu tươi đã đổ cũng tuyệt không cắt được tình duyên của ta với ngươi. Bạch nương tử, Hứa Tiên tính cái gì? Đổng Vĩnh cùng Thất tiên nữ lại tính cái gì…… Ai ai, hướng đại ca ngươi đừng đi a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.