Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 96: Phiên ngoại về quyết




[Sức mạnh của sủi cảo]
Nếu như một cái cây mà bị hư thối từ rễ, thì phương pháp tối hữu hiệu nhất chính là đem nó từ dưới đất đào lên, sau đó đem ra phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Chó tới giờ, với ta mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là làm sao để giữ lại sự tồn tại của Huyễn Sinh, thế nhưng ta trong bất tri bát giác lại nhận thức giống với Nguyên Ác, ta không ngừng nghi ngờ, dần dần, sự nghi ngờ nguyên bản này lại bị xoá đi trở thành một sự tin tưởng vững chắc gì đó.
Thân ở trong bóng đêm, cho dù gặp phải chân tướng đơn giản nhất, cũng khó có thể phân rõ hình dạng của nó. Ta cảm thấy bản thân chính là đang từng chút từng chút một hư thối dần, đáy lòng khó có thể tin tưởng hạnh phúc cùng hi vọng đang phủ lên người bản thân này.
Chính là như vậy, tin tưởng vào bất hạnh ở xa kia so với tin tưởng vào hạnh phúc đang tới gần dễ dàng hơn nhiều.
Thẳng cho tới ngày đó, nhân loại kí nói Huyễn Sinh vẫn là luôn tồn tại trong tâm trí của ta, chỉ là không tin vào điều đó mà thôi.
Ta thừa nhận chỉ trong một khắc đó, vết thương của ta bị Cố Thính Ngữ không chút lưu tình nào mở ra, những đau đớn, mê hoặc, những tuyệt vọng mà ta dấu kín hoàn toàn bị lộ ra trước mặt hắn.
Sau đó chuỵện gì đã xảy ra, cho tới giờ ta cũng khó mà giải thích, sau một phen trời đất đảo lộn, ta cùng các thánh thú khác đi tới thế giới này. Rất nhanh, bọn họ lúc đó ngập chìm trong niềm vui sướng đựoc gặp lại nhau, những thánh thú khác đều vui vẻ tiếp nhận cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, bởi vì bọn họ yêu Cố Thính Ngữ.
Còn ta thì sao đây?
Ta nói với bản thân, ta là vì muốn thấy Huyễn Sinh ở bên cạnh Cố Thính Ngữ. Huống chi ta ở nơi này chỉ có hai bàn tay trắng, ta chỉ muốn hiểu rõ thế giới này thông qua Cố Thính Ngữ.
Thỉnh thoảng, lúc ta cùng ở một chỗ với Cố Thính Ngữ, xung quanh chúng ta luôn có xấu hổ quay quẩn.
Ân, chính là xấu hổ.
Vết thương hư thối kia tuy rằng dần dần khép lại, thế nhưng theo đó lại có một cảm giác khiến kẻ khác thấy thẹn. ta không có cách nào phủ nhận Cố Thính Ngữ đã giúp ta cởi bỏ khúc mắc trong lòng ta, càng không có cách nào phủ nhận ta là nhờ Cố Thính Ngữ mới có cơ hội sống lại.
Nhưng càng làm ta không thể chịu đựng đựơc chinh là, ăn, mặc, ở, đi lại của ta đều nhờ vào Cố Thính Ngữ, theo con người mà nói, cái này gọi là “Bao dưỡng”.
Ta thế nào lại cam tâm để một nhân loại dưỡng chứ?!
Ta mỗi ngày xuất môn sớm nhất để đi làm, tới tối, tới khuya mới về. ta nghĩ ta đại khái là đang trốn tránh đi. Quy tắc của nhân loại ta học rất nhanh, ta từng đêm không ngủ giống như đói khát đem năng lực cùng học thức của bản thân không ngừng mở rộng. Trở lên cường đại cách bảo vệ mình tốt nhất, yta không có khả năng chỉ bám vào bên người Cố Thính Ngữ.
Ở thế này, Huyễn Sinh so với ta thích ứng tốt hơn nhiều, y sinh hoạt ở chỗ này phi thường vui sướng. Hiện tại y là một thợ làm bánh chuyên làm điểm tâm ngọt ở một tiệm bánh ga-tô, y còn phát minh ra một lọai bánh ga-tô mật khién cho toàn vùng chấn động, đã từng lập kỉ lục bán sạch sẽ chỉ trong nửa tiếng đồng hồ.
Y không bao giờ… còn cần uống mật hoa mà sống nữa, không bao giờ… cần ta che chở nữa, lòng ta đã hiểu rõ rồi lại không muốn thừa nhận, cho dù không có ta, y vẫn có thể sống tốt như cũ.
Lúc các thánh thú khác ở cùng một chỗ với Cố Thính Ngữ khẳng định là có tranh chấp, việc tranh giành tình nhân trở thành cơm bữa. Thế nhưng những… điều này không quan hệ với ta, trong căn nhà này, ta giống như một kẻ ngoài cuộc, nhìn bọn họ điên điên cười cười, tương giao gắn bó.
Cố Thính Ngữ không ngừng khai thông cho ta, hắn nói chuyện trước kia đều đã là quá khứ, ta cần phải học cách tiếp thu hiện thực trước mắt, tận lực giúp bản thân ta thấy vui vẻ.
Thế nhưng cuối cùng ta vẫn tách khỏi hắn, ta chán ghét đối diện với cái hình dạng bỏ qua quá khứ mà sống của hắn, ta chén ghét hắn nói cho ta biết cái gì nên hay không nên, ta càng chán ghét hắn… Chán ghét hắn thấu hiểu ta.
Đêm trừ tịch – Trước đêm ba mươi có một sự thay đổi nhân sự, ta thành công thăng chức, trong công ty có một phòng làm việc thuộc về riêng mình.
Chuyện này khiến ta thư thái thật lâu, diều này có ý nghĩa công ty sẽ cho ta một căn nhà để trọ. Có đựơc chiếc chià khoá trong tay, ta vô thanh vô thức rời khỏi nhà Cố Thính Ngữ.
Ta không nói lời nào, không có nghiã là ta không nghe thấy tiếng cười ta không có biểu tình, không có nghĩa là ta không có tình cảm.
Người bên ngoài cho rằng ta có thể sống trong cô độc, kì thực chỉ có mình ta biết, ta là chịu không nổi nữa. Ta sợ về nhà, cái căn nhà ấm áp kia khiến cho tâm ta mơ hồ đau nhức, ta thậm chí cảm giác bản thân đang từng chút từng chút chấp nhận, đang chậm rãi bị nó đồng hoá.
Đêm đó, là đêm thức trắng đầu tiên của ta từ khi tới thế giới này.
Xung quanh phi thường yên lặng, hệ thống sưởi trong gian phòng rất tốt, thế nhưng chẳng biết thế nào ta lại thấy lạnh. Ta xuống giường đem toàn bộ đèn trong phòng bật lên, dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn, ta đột nhiên thấy lòng trống trải, cô đơn, giống như  gió tuýết miền Bắc Trung Quốc tàn bạo mang mọi thứ kéo đi, khiến ta không còn nơi ẩn nấp.
Ta lên sân thượng, lấy điện thoại cầm tay ra, mở máy.
Ánh huỳnh quanh nhàn nhạt suy yếu trong bóng tối. ta đã quên bắt đầu từ khi nào, chỉ cần ra khỏi công ty ta sẽ tắt máy. Có lẽ là do từ đáy lòng cự tuyệt liên lạc, hay cũng có thể sợ phải chứng thực là không có liên lạc nào.
Thời gian từng giây một trôi qua, tim ta nhảy nhanh. Ta không thể khống chế bản thân ta đang mong chờ cái gì, thăngr cho đến lúc rung động “Tút” truyền đến, ta thu đựoc những tin nhắn của hắn
From: Cố Thính Ngữ (00:07) Ngươi ở đâu?
Một lát sau, “Tút”
From: Cố Thính Ngữ (00:15) ta tìm không thấy hành lý của ngươi, ngươi muốn chuyển ra ngoài sống ư?
From: Cố Thính Ngữ (01:32) Chờ ngươi trở về, chúng ta nói chuyện.
Nói chuyện? Nói chuyện gì…
Ngươi nghĩ rằng ta rốt cuộc vì sao lại muốn chuyển ra ngoài? Ngươi nghĩ rằng ta rốt cuộc đang trốn ai?!
Ta chưa từng nói cho ngươi số địên thoại của ta, vì sao ngươi lại biết? Ngươi nghĩ ta không biết cơm nước trong tủ lạnh là do ngươi để dành cho ta ư? Bất luận ta có về trễ thế nào, đèn trong phòng khách cũng chưa từng tắt, ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang đợi ta sao?
Đối với ngươi mà nói, những … thứ bố thí có thể có hoặc không có này Thương hại cũng đựơc, quan tâm cũng tốt… chúng nó chồng chất lên nhau từng chút từng chút xâm chiếm thế giới của ta, những… thứ mềm mại này, làm ta khó phòng bị. Cố Thính Ngữ, ngươi thực sự khiến ta rất đau đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta rời khỏi nhà trọ của công ty
Đêm qua một trận tuyết lớn đã rơi xuống, ban ngày của mùa đông dị thường ngắn ngủi, ta ở trong ánh bình minh yếu ớt chạm rãi bước. Trên đường người qua lại rất thưa thớt, tiếng giày dẫm lên lớp tuyết đọng phát sinh tiếng “Loạt xoạt loạt xoạt”
Chẳng biết từ lúc nào, có một tiếng “Loạt xoạt loạt xoạt” khác từ phái sau truyền đến, tiếng bước chân như trùng lên nhau.
Ta quay đầu lại.
Cố Thính Ngữ mặc áo gó màu vàng nhạt đứng cách ta hơn ba mét, hắn mím miệng, cái mũi bị lạnh hồng hồng, con mắt chính là nháy cũng không nháy chằm chằm ngó ta.
Ta xoay người đi tiép.
Trên con đường thật dài, nắng sớm thưa thớt rơi trên cây ngô đồng, một tầng tuyết hơi mỏng bao phủ trên mặt đất, thập phần đẹp.
Ta đi qua đường cái, đi tới bên đường đối diện, sau đó len lén quay đầu lại
Cố Thính Ngữ ngốc ngốc dẫm lên tuyết theo ta qua đưòng, yên lặng bước theo sau.
Ta lại đi qua đừơng, lần thứ hai trở lại bên đường vừa rồi, Cố Thính Ngữ chỉ có thể bất đắc dĩ bám theo ta. Thường xuyên qua lại, lặp lại vài lần, chúng ta giống như mấy đứa học sinh tiểu học đang giạn dỗi chơi cái trò chơi qua đường.
Đợi tới cửa công ty thì, cả hai chúng ta đều thở hồng hộc. ta đột nhiên nghĩ bản thân mình ấu trĩ tới cực điểm, vì vậy quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn.
“Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
Khuôn mặt Cố Thính Ngữ đỏ bừng, hắn nói “Hôm nay là đêm trừ tịch, công ty các ngươi hẳn là nghỉ đi.”
… Trầm mặc trong chốc lát “Ta phải tăng ca.”
Cố Thính Ngữ cúi đầu khe khẽ thở dài, sau đó hỏi có chút chần chừ “ Buổi tối, về nhà không,”
Giờ khắc này ta thật muốn nhảy dựng lên trả lời hắn: Không về! ta với ngươi không có quan hệ gì, không cần ngươi xen vào chuyện của người khác! Thế nhưng lúc đó cũng không biết đầu óc bị rút gân hay vì thấy đôi măt trong suốt của Cố Thính Ngữ khiến tâm trí ta nhất thời mê muội, ta dĩ nhiên bị ma xui quỷ khiến nói:
“Ân… Chút nữa đi.”
Cố Thính Ngữ  gật đầu, cuối cùng còn hướng ta vẫy tay “Về sớm một chút, ăn sủi cảo.”
Đột nhiên có một loại cảm giác muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo thật dài, tất cả ý chí của ta đều bị cái câu “Về sớm một chút, ăn sủi cảo.” huỷ diệt hết. Ta gian nan bước nhanh về phía công ty đựơc ba bước, bỗng nhiên oán hận mắng một câu thô tục, xoay người vội đuổi theo Cố Thính Ngữ…
—–
anh bị thu phục rùi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.