Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 54: Khóa huyền cầm




“Bỏ tay ra! Không đựơc chạm vào nó!!”
Mắt thấy Cố Thính Ngữ sắp chạm vào cây cầm cổ, thanh âm của Thiên Luật run lên một cách dị thường
Ngay lúc đầu ngón tay của Cố Thính Ngữ sắp đụng tới cây cầm thì, Thiên Luật thét lên một chưởng đẩy hắn ra.
“Bõm Bõm” Bọt nước văng khắp nơi, Cố Thính Ngữ giống như một tờ giấy bay ra khỏi đình, nặng nề rơi vào trong hồ nước lạnh lẽo tới xương.
Tiếng nước róc rách, chờ rung động tan hết, mặt hồ lần thứ hai phẳng lặng trở lại
Thiên Luật thất thần nhìn hồ nước, y nhìn qua lòng bàn tay một chút, bỗng nhiên phản ứng lại
Cái nhân loại kia vẫn còn chưa có trồi lên khỏi mặt nước!
Trung tâm của năm con suối này không hề giống với vẻ ngoài tĩnh lặng của nó, bên dưới là các mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động, mà kẻ không hiểu chuyện gì đã trúng một chưởng là Cố Thính Ngữ còn chưa kịp hô hấp bình thường lại đã trực tiếp chìm vào trong nước, hồ nước lạnh lẽo đã cướp đi hô hấp của hắn, trong cuồn cuộn hỗn độn, hắn cảm thấy bản thân không ngừng chìm xuống.
Bên tai vang lên thanh âm của bọt khí cuồn cuộn… Giương mắt nhìn lên, một thân ảnh bạch sắc đang cấp tốc hướng về phía hắn…
“Ngô…” đôi môi bị một cái mềm mại gì đó chạm vào, không khí theo yết hầu chảy vào trong cơ thể, phổi nãy giờ bị tắc nghẽn đã từ từ đựoc thông
Thiên Luật ôm lấy eo Cố Thính Ngữ, cố sức bơi hướng về phía trước.
Đợi hai người cùng trồi lên mặt nước, Cố Thính Ngữ bởi vì sặc nước mà kịch liệt ho khan, Thiên Luật đỡ lấy thắt lưng hắn, sắc mặt có chút khó chịu. Nhìn gương mặt tái nhợt của Cố Thính Ngữ, sau cùng, y chậm rãi nói
“Ta…không cố ý đâu.”
Nước suối lạnh lẽo không ngừng từ trên những sợi tóc đen kịt tí tách rơi xuống, đừơng nhìn của Cố Thính Ngữ hạ xuống, không thấy rõ vẻ mặt của y.
Thực sự là ngu xuẩn mà, trong người Cố Thính Ngữ một ngọn lửa vô danh bốc lên, vô số lần rơi vào trong nước vất vả lắm mới nắm được bí quyết để đi tới chỗ đối diện, bản thân cư nhiên lại chờ mong nghe một lời tán thưởng của nam nhân này
Thiên Luật mở miệng, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng Cố Thính Ngữ lại vừa xoay đầu lẻn vào trong nước, hướng bên bờ bơi đến
Chật vật mới lên đựơc bờ, lăn qua lăn lại suốt buổi trưa khiến thể xác và tinh thần của Cố Thính Ngữ mệt nhoài, màn đêm buông xuống, sâu trong rừng trúc thổi lên những trận gió lạnh, Cố Thính Ngữ không khỏi đánh một cái rùng mình
“Thay y phục đi.” Phía sau, Thiên Luật rầu rĩ mở miệng “Có chỗ nào khó chịu sao?”
Cố Thính Ngữ thuỷ chung không nói câu nào
Hai người quay về trúc ốc. trầm mặc lan tràn khắp căn phòng.
Cố Thính Ngữ im lặng thay một bộ trường sam màu xanh, mặt không có biểu tình gì.
Mà Thiên Luật cắn cắn môi, y muốn nói, lại sợ chọc đến Cố Thính Ngữ. Sau cùng, y mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bên cạnh trúc ốc, có một tảng lớn trồng Kết Tiên Thảo. Kết Tiên Thảo có màu xanh nhạt cao khoảng nửa thước, từ xa nhìn cây cỏ chuyển động, tựa như những con sóng liên tiếp xô tới
Thiên Luật bứt những ngọn Kết Tiên Thảo tươi non nhất, sau đó băm nhuyễn mang đặt lên bàn
Kết Tiên Thảo, vị đắng, dùng để bổ sung linh khí rất tốt
Mặc dù như vậy, nhưng trước mắt Cố Thính Ngữ nó chỉ là một đĩa cây cỏ màu xanh vô vị.
Hai người cùng ăn, Thiên Luật liếc mắt về phía Cố Thính Ngữ Y lặng lẽ đẩy cái đĩa đựng Kết Tiên Thảo trên bàn về phía Cố Thính Ngữ, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn.
Cố Thính Ngữ trừng mắt nhìn đĩa cây cỏ màu xanh, vẫn không nhúc nhích
Thiên Luật đột nhiên nhớ tới việc Cố Thính Ngữ là nhân loại, như vậy… Nhân loại có lẽ ăn không quen Kết Tiên Thảo rồi.
Y buông đũa, cúi đầu suy tư trong chốc lát, sau đó nhanh như chớp đi ra khỏi trúc ốc.
Cố Thính Ngữ quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác định bốn bề đều vắng lặng, hắn cầm đũa dính một ít nước của cây cỏ kia nhấm vào miệng, nhất thời nhíu mày…
Hảo đắng.
Tên kia như thế nào lại thích cái thứ này, mà lại còn sống bằng nó a.
Không bao lâu, Thiên Luật thở hổn hển trở về, trong tay y có cầm theo một chùm trái mơ. Do do dự dự chọc chọc sau lưng Cố Thính Ngữ, y đem trái cây trong tay đưa cho hắn.
Cố Thính Ngữ không quay đầu lại, Thiên Luật tâm tình phiền muộn lui vào góc phòng, tiện tay cầm một quyển sách dược bắt đầu lật xem. Chỉ là con mắt lại thường thường ra khỏi trang sách rơi xuống đất, sau đó di động theo sàn nhà bằng gỗ tiến về trước… Cuối cùng là rơi xuống trên người nhân loại kia.
Cố Thính Ngữ ngồi trước bàn lưng đưa về phía Thiên Luật, dưới ánh trăng sáng loáng, đầu vai hắn nhẹ rung, dọc theo cái cổ nhỏ dài, đường nhìn hướng về phía trước dao động… Tuy rằng chỉ có thể thấy một phần của gương mặt hắn, nhưng chỗ má cử động khiến Thiên Luật xác định Cố Thính Ngữ đang ngậm nuốt quả mơ
KHông thể nói rõ đó là loại cảm giác gì… Thiên luật nhếch mép nở một nụ cười
Sau bữa cơm, Cố Thính Ngữ cảm giác rõ ràng thân thể mình đang phát nhiệt. Có lẽ là do buổi chiều không ngừng ngã vào trong dòng suối lạnh, hắn đỡ cái trán tựa ở cái ghế dài trước cửa sổ
Rèm khẽ lay động, ánh trăng giao hoà. Bỗng nhiên trên trán mát lạnh, Cố Thính Ngữ mở mắt, Thiên Luật không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn, bàn tay y đang nhẹ nhàng đặt lên trán hắn
“Làm sao vậy? “ Thânh âm của y dị thường ôn nhu
Cố Thính Ngữ lắc đầu “Không có việc gì.”
“Nhân loại các ngươi… Thực sự rất yếu a.”
Liếc y một cái, Cố Thính Ngữ lười nói chuyện.
Thiên Luật ngồi xuống bên cạnh hắn “Kì thực ngươi có thể bức hàn khí trong cơ thể ra Ngươi thử đi.”
“Nga.” Nhắm mắt lại, Cố Thính Ngữ tập trung tinh thần
“Phốc” Ý cười của Thiên Luật càng đậm “Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy a, thật giống như mấy đứa nhóc vậy… Ai.”.
Cố Thính Ngữ nhoáng cái đã đứng lên “Ngươi đã nói xong chưa?!”
Hắn thực sự không hiểu phải sử dụng cái năng lượng trong cơ thể này như thế nào   Còn cái kẻ này thì lại không ngừng bày trò khiến hắn thực sự chịu không nổi nữa
Nhìn gương mặt hắn vì tức giận mà đỏ ửng lên, Thiên Luật khống chế không được tâm trạng sung sướng dị thường.(thêm 1 thăng công biến thái nữa, ta còn tưởng anh đành hoàng nhưng tới khuc này thì… quên đi.”)
“đến đây đi.” Thiên Luật nói
Cố Thính Ngữ nhíu mày
Y Kéo tay hắn đi về hướng cửa “Ngươi không phải muốn biết chuyện về cây cầm kia sao?”
Ngoài trúc ốc, ánh trăng ngập tràn
Gió núi yếu ớt thổi bay y phục của Thiên Luật, y kéo Cố Thính Ngữ đi về phía trước, bóng lưng gầy in vào mi mắt, con người này ngoài vẻ tuấn tú bên ngoài, còn có một loại khí chất linh hoạt kỳ ảo
Nếu như y không nói gì… Hẳn sẽ rất hoàn mỹ.
Bọn họ một đường đi thẳng tới đình, trong đình một cây đàn cổ lẳng lặng nằm im, dưới ánh trăng mông lung, màu sắc của cây đàn dường như đen thêm vài phần
Cố Thính Ngữ tổng nghĩ cây cầm này có chút cổ quái…
“Tên của nó, gọi là [ Khoá huyền cầm ] giống như ngươi đã thấy, nó không có dây đàn.”
Khóa huyền cầm, trong truyền thuyết là xuất ra từ trong tay của một thuật sĩ không biết tên. Ngàn năm trước khi vị thuật sĩ này đi qua [ Hắc Thuỷ lâm], bỗng nhiên cuồng phong gào thét, lôi điện chói loà. Bầu trời như bị xé rách trong nháy mắt, một tia sét hướng tới gốc sam vạn năm bên người hắn đánh tới.
Nhất thời, hồng quang khắp trời, cây cổ thụ cứ vậy mà trở thành cây khô, mắt thấy tất cả khiến vị thuật sĩ không biết vì sao nẩy sinh thương cảm với cây cổ thụ đó, vì vậy hắn gọt  bỏ những chỗ bị cháy đen, không nghĩ tới bên trong cây sam cổ thụ này lại hoàn hảo không bị tổn hại gì
Khẽ vuốt lõi cây, bỗng nhiên có một thanh âm phát ra, trong cuộc đời người thuật sĩ lần đầu nghe thấy một thanh âm kì diêu uyển chuyển như vậy. mỗi khi lòng bàn tay khẽ phất qua, âm luật liền trạn trận khuếch tán, bồi hồi trong khu rừng
Vị Thuật sĩ dùng lõi cây làm thành một cây cầm cổ, tên gọi Khoá Huyền, mang theo bên người. Từ đó về sau có người nói phàm là nghe đựoc thanh âm của cây cầm này, thì người mang trong mình thương tích trọng bệnh gì đều có thể tự khỏi
Chỉ là, sau khi vị thuật sĩ kia qua đời, Khoá Huyền cầm đã không hề vang lên nữa
Khoá Huyền cầm so với những cây cầm cổ khác mà nói, là một cây cầm có linh hồn, chỉ có nó đi tìm chủ nhân cho bản thân, chứ không có ai có thể khống chế được nó
Từ trước tới nay có thể khởi tấu nó chỉ có hai người, thứ nhất là vị thuật sĩ đã tạo ra nó, thứ hai chính là Thiên Luật
Thiên Luật nâng Khoá Huyền Cầm ở trong tay, yêu thương xoa nó “Nó đã theo ta mấy trăm năm. Lúc đó, ta chỉ mới tu thành hình người, chính là một mao đầu tiểu quỷ không hiểu chuyện gì.”
“ta ở trong phế tích của người trộm mộ vứt bỏ thì nhặt được nó, khi đó, nó giống như một khối gỗ cũ nát, chỉ là ta cảm giác thấy hơi thở cùng sự bi ai của nó… Chính xác, là khi ta tiếp xúc với nó, thì có một thanh âm lay động lòng người trong toàn bộ trời đất này.”
Thanh âm Thiên Luật trầm thấp kể ra hồi ức đã phai nhạt “ta mang nó về nơi ở của mình, nới đó vết chân thưa thớt, thập phần u tĩnh. Mỗi ngày, ta ở sâu trong rừng trúc khỏi tấu Khoá Huyền, nó như có khả năng nhận biết nội tâm ta, khi đó âm sắc của nó trong suốt tinh thuần… đại khái là ta có khả năng tấu nó, tạo ra giai điệu đẹp nhất đi.”
Thiên Luật gục đầu xuống, khoé miệng mỉm cười, hai mắt sáng trong suốt, trên trán toát ra biểu tình say mê
Cố Thính Ngữ nhịn không đựoc dò hỏi “Sau đó thì sao?”
“Sau đó a… Ta mới phát hiện được, giá trị thực sự của cây cầm này.”
Khoá Huyền cầm im lặng một ngàn năm nay một lần nữa lại đựoc khởi tấu, khiến Thiên Luật vốn không tranh với đời lại trở thành trung tâm của các cuộc tranh chấp. Lúc đó thần linh tinh quái mang theo những người bệnh tật cùng thống khổ đều đến cầu xin y giúp đỡ.
Thanh âm của Khoá Huyền cầm chưa từng gián đoạn, giai điệu du dương kì ảo vang vọng toàn bộ rừng trúc sơn tuyền.
Chỉ là, tranh chấp nối liền không dứt không hề có dấu hiệu ngừng lại, những người đó một nhóm vừa đi, hôm sau lại có một nhóm mới đến.
Trên lưng Thiên Luật đeo quá nhiều chờ mong, y bắt đầu cảm thấy uể oải.
Tiếng đàn này, không bao giờ… chỉ thuộc về bản thân y nữa.
“Có một số việc, đều không phải là ta có thể chọn lựa, rồi sau đó…” Nói tới đầy, Thiên Luật thở dài, nắm chặt tay cầm đàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.