Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 17: Thương cảm




Phanh! Lang nhân cảm giác lời nói của Cố Thính Ngữ như một nhát dao nháy mắt đâm vào tâm của mình.
“Ngươi muốn chết…”
“Ô!!” Lang nhân không cần bất cứ thứ gì bôi trơn, thẳng tắp tiến vào bên trong cơ thể Cố Thính Ngữ.
Nhưng mà, càng đáng sợ chính là, thứ cực nóng kia sau khi tiến vào cơ thể hắn lại không ngừng trướng lớn, nội bích nguyên bản đã vô pháp thừa nhận dục vọng của lang nhân, giờ lại càng không thể chống cự lại áp lực này mà chậm rãi nứt ra, Cố Thính Ngữ hơi há miệng, thất thanh nhìn lang nhân ở trên người, đang ở hình dạng hoàn toàn thú hoá
Nửa ngày sau, một…một con sói xám cực lớn xuất hiện trứơc mặt Cố Thính Ngữ!
“Không!!!!…”
Dục vọng cực lớn lùi sát ra ra ngoài, kéo theo vách thịt bên trong, lộ ra nội bích đỏ sẫm.
Sau đó, cự lang cúi thân mình xuống, tập trung tất cả sức mạnh ở bên hông, rồi dùng dục vọng cùng những phẫn nộ bạo ngược hung hăng *** vào sâu bên trong thân thể nhân loại…
….
Phát tiết xong thú tính cự lang bắt đầu thở hổn hển, nhìn nam nhân dứơi thân bị dằn vặt đến chết khiếp, trong đôi ngươi màu xám hiện lên một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh, thàn sắc của y lại như bình thường.
Giãy dụa biến trở lại hình dáng nửa người nửa sói, lang nhân không khỏi có chút hoang mang
Hình dạng thú hoá hoàn toàn có thể đem sức mạnh của y phát huy đến cực đại, thế nhưng hình dạng đó, đến ngay cả bản thân y cũng không có khả năng quyết định.
Nói như thế, chỉ đến thời khắc nào sinh mệnh y gặp nguy hiểm, y mới có thể hoàn toàn hoá thú.
…Vì sao, lại vì một cái nhân loại như vậy lại không thể không chế tới mức ra nông nỗi này?
Nhảy xuống đất, lang nhân rời khỏi phòng.
Chỗ cao nhất của cổ bảo là một toà nhà hình tháp, lanh nhân thường thừơng ngồi đờ ra ở sát mép toà nhà hình tháp.
Lúc này ánh trăng màu bạc đang giắt ở trên khoảng không, khoảng cách gần tới nỗi tưởng như đưa tay ra là có thể đụng tới.
Ánh trăng chiếu xuống rừng cây u ám, một trận gió thổi qua, trong bóng cây sàn sạt có nhưng bóng hình di động, xa xa một con thú không biết tên nào đó đang kêu gào.
Đây mới là thế giới dành cho ta, lang nhân tự nhủ.
Mấy ngày kế tiếp, lang nhân đều xuất hiện trong phòng Cố Thính Ngữ, mặc kệ thương thế hắn nghiêm trọng thế nào, đều đưa hắn lật qua lật lại trừu sáp chà đạp, Cố Thính Ngữ thuơng lại càng thêm thương, Vết thương ở huyệt nội của hắn chưa từng có một lần khép lại.
dần dần, thanh âm thê thảm của Cố Thính Ngữ càng ngày càng ít, bị động thừa nhận, đầu hắn chăm chú chôn vào trong gối, tất cả những tiếng rên rỉ đều bị áp chế trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.