Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 1: Tự chương




Cái tình cảnh kia… Hôn ám từ gác chuông dần hạ xuống, những tầng mây hắc ám bao phủ toàn bộ mặt đất, cuộc thánh chiến hết sức căng thẳng…
Hắn đang đứng giữa một bầy mãnh thú, nghe thấy những tiếng gầm gừ khe khẽ của chúng và cảm giác được cả những ánh nhìn hung ác độc địa đang hướng về mình…
Những cánh hoa tử sắc như mưa rơi xuống.
Ở bên phải gác chuông có 1 nam nhân đang đứng, thân ảnh nam nhân đó nhìn không rõ, rất chậm rãi, nam nhân đó hướng hắn đi tới…
“Không!—-“ hắn nghe thấy 1 thanh âm xé rách không gian phát sinh từ chính bản thân mình, từ lúc chào đời tới nay đây là lần hắn kêu lên thảm liệt nhất.
—— Cố Thính Ngữ từ trong mộng giật mình tỉnh giấc!
Không có một bóng người trong gian phòng vắng vẻ lạnh lẽo, hắn chỉ nghe thấy tiếng bản thân đang ồ ồ thở dốc, mở rộng hai tay hắn ôm chặt mình cuộn lại trong đống chăn run rẩy, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.
Vừa rồi là mộng!
Cái mộng kia đã theo hắn 33 năm, trong một năm đầu còn khiến hắn bị bóng đè.
—————-
Sáng sớm, Cố Thính Ngữ quần áo chỉnh tề bắt đầu lái xe đi làm.
33 tuổi, Cố Thính Ngữ có 1 công việc ổn định, hắn là một gã bác sỹ thú y, nói đúng ra, hắn là bác sỹ thú y xuất sắc nhất y viện. Rất nhiều người mộ danh hắn mà đến, bởi vì có người nói bất luận động vật có bệnh trạng nghiêm trọng gì khi qua tay  Cố Thính Ngữ đều có thể có kỳ tích khởi tử hồi sinh.
“Cố bác sĩ sớm.”
“Cố bác sĩ sắc mặt ngươi có vẻ không tốt, không có việc gì đi.”
Cúi đầu nhìn hộ sĩ nhàn nhạt cười, Cố Thính Ngữ giải thích bản thân không có trở ngại.
Buổi sáng hôm nay có 3 ca tiểu phẫu phải làm, Cố Thính Ngữ rất chuyên chú phẫu thuật, mặc dù sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng lại đổ mồ hôi, hắn vẫn thuận lợi hoàn thành tất cả công việc. Thay xong y phục Cố Thính Ngữ vội bước nhanh ra khỏi phòng giải phẫu, đầu ngón tay run run nắm chặt lan can ban công.
Kéo lại rèm cửa sổ, Cố Thính Ngữ cuộn mình lạo trong góc phòng tối tăm, cực lực ngăn cản sự sợ hãi cứ từng trận từng trận trỗi lên trong cơ thể.
Hắn sợ.
Đúng vậy, đã 30 năm qua, hắn vẫn không thể khắc phục tâm lý sợ hãi của bản thân đối với động vật, cảnh trong giấc mơ bị dã thú xé rách, cơn đau đớn khiến hắn dường như cảm nhận đó chính là mình mà nảy sinh sợ hãi.
Đặc biệt là gần đây, mộng của hắn càng ngày càng chân thực, càng ngày càng rõ ràng. Hắn hầu như có thể nhận ra hình dạng của những dã thú này, răng nanh sắc bén, xúc tua trắng mịn, khàn khàn đích niêm dịch, nóng rực đích lợi khí... Cùng với bị xanh nứt ra đích đau đớn...
Nghĩ tới đây Cố Thính Ngữ trong bụng một trận quấy đảo, hắn che miệng thiếu chút nữa nhổ ra.
“Cố bác sĩ, ngươi ở đâu?” Lúc này có 1 người đột nhiên hướng phía ban công nói
“Ngô... Chờ một chút, tôi ra đây.” Mở cánh cửa, đứng ngoài cửa là một phụ nhân trung niên quần áo phú quý.
“Cố bác sĩ! Cảm tạ ngươi đã trị bệnh cho Tiểu Cát của chúng ta!! Ta cũng không biết làm thế nào để cảm ơn ngươi!” Phụ nhân ôm một con chó quý khoảng 4 tháng tuổi, con chó bởi vì phụ nhân kích động mà giãy dụa kêu la đứng lên.
“Tiểu Cát, không nên cử động, ngoan yên lặng nào!” Ai ngờ con chó không có an phận, trái lại càng sủa loạn lên.
Ngay khi phụ nhân kia chẳng biết phải làm thế nào thì, Cố Thính Ngữ đang đứng 1 bên liền đưa tay chạm vào trên đầu con chó, vuốt ve theo lưng nó, nói cũng kỳ quái, ngay khi được Cố Thính Ngữ chạm vào con chó dần dần an tĩnh lại, thỉnh thoảng còn cọ vào tay Cố Thính Ngữ làm nũng.
“Ai nha! Cố bác sĩ, ngươi thật lợi hại, Tiểu Cát của chúng ta vô cùng tùy hứng, bình thường đến cả ta nói cũng không được.” Phụ nhân kinh ngạc nhìn biểu hiện nhu thuận của con chó lúc này.
“Thật không...” Cố Thính Ngữ nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là tương đối có duyên với các động vật thôi.”
Tan tầm, Cố Thính Ngữ thu thập đồ vật về nhà, mấy người hộ sĩ đã chạy tới mời hắn đi tụ tập uống nước. Cố Thính Ngữ dịu dàng từ chối lời mời, nhanh chóng ly khai khỏi tầm mắt của mọi người.
Đêm, hắn về tới nhà lại một mình đối mặt với bức tường lạnh giá, sợ hãi chẳng biết hay không buổi tối còn có thể gặp lại cơn ác mộng kia.
Cố Thính Ngữ cũng từng xin sự trợ giúp của bác sĩ tâm lý, bọn họ đều chỉ khuyên bảo hắn không nên quá tạo áp lực cho bản thân. Vòng đi vòng lại chuyện bị bóng đè thủy chung không có xu thế giảm đi, sau đó Cố Thính Ngữ quyết thử căn cứ vào những cảnh trong mộng để tìm kiếm căn nguyên.
Lật xem rất nhiều tư liệu, Cố Thính Ngữ phát hiện người kia cùng hình dạng của 12 con thú trong mộng khá giống với 1 truyền thuyết cổ xưa về 12 thánh thú.
Truyền thuyết cổ a...
Cố Thính Ngữ đau đầu, đều là cái loạn thất bát tao gì.
Tuy rằng Cố Thính Ngữ không tin truyền thuyết, thế nhưng ngày hôm nay hắn lại đi tới bảo tàng lịch sử, nơi đang ở tổ chức “Triểm lãm truyền thuyết thần thoại cổ đại.”
Tới nơi đã gần tới giờ đóng cửa, người qua đường rất thưa thớt, nhà bảo tàng lịch sử dưới bầu trời hoàng hôn tựa như 1 cự thú đang ngủ say đang tĩnh tọa trước mặt Cố Thính Ngữ.
Ngay Cố Thính Ngữ chuẩn bị bước vào nhà bảo tàng thì, “Ông... Ông...” vật trong tay hắn khẽ rung lên.
“Uy?”
“Cố bác sĩ, ngài hiện tại ở đâu vậy? Y viện có vài người tới, họ muốn gặp ngài.” Thanh âm của hộ sĩ từ trong điện thoại truyền đến.
“Tôi ở bên ngoài, sủng vật của bọn họ có bệnh trạng gì?”
“Vấn đề là bọn họ không có mang sủng vật a, bọn họ chính là muốn gặp ngài!”
“Không có mang động vật theo?” Cố Thính Ngữ mải nghe điện thoại mà không biết mình đã đi đến chỗ nào, hắn nhìn xung quanh suy nghĩ muốn tìm cửa ra của bảo tàng.
Đột nhiên, đầu hành lang hé ra 1 quyển cổ họa ố vàng hấp dẫn chú ý của Cố Thính Ngữ.
Từng bước một tới gần bức hoạ cuộn tròn, Cố Thính Ngữ nghe thấy trái tim bản thân cuồng nhảy dựng lên, bên trong bức hoạ mơ hồ vẽ 12 thánh thú đang vây quanh một người nam nhân, hình dạng thánh thú cùng hình dạng những con thú xuất hiện trong mộng của hắn hệt như nhau!
Nhìn kĩ vào bức họa, hình ảnh kia bỗng làm hắn giật mình. Nam nhân bị thánh thú vậy quanh ở giữa kia, cư nhiên ——
Cùng bản thân hắn có diện mạo tương đồng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.