Thánh Vương

Chương 173: Thời khắc nguy hiểm




Thái tử xuất hiện, từ trong thời không hỗn loạn đi ra, lực lượng có thể phá vỡ không gian, đúng là cường đại vô cùng.
Thình thịch, thình thịch!
Trái tim của nhiều người nhịn không được đập thình thịch, đó là khẩn trương, hưng phấn, sùng bái, bởi vì họ đã nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, Thái tử!
Người sáng lập Thái Tử hội, thế lực trải rộng bốn hải, nghe đồn người này đã tu luyện tới cảnh giới cao nhất của cảnh giới Truyền Kỳ, sắp bước vào cảnh giới thượng cổ đại thánh, người bình thường không cách nào so sánh được.
Thậm chí, ngay cả một số người đứng đầu học viện như thái thượng trưởng lão cũng phải kiêng nể, bởi hắn là người nối nghiệp của Lãnh tụ.
Người có thể quản lý mọi việc của học viện Thiên Vị.
Dương Kỳ ở bị lực lượng chèn ép thiếu chút nữa nằm xuống, nếu như hắn không có Thần Tượng Trấn Ngục Kình, hơn nữa đã liên kết được với hình người màu vàng trong mi tâm, thì kiểu gì cũng bị ép tới mức phun máu.
Thanh âm của Thái tử như chuông lớn kéo dài ngân vang.
Dương Kỳ bị một lực lượng lớn ập tới khiến hắn liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa tới sát biên giới lôi đài, hắn phải miễn cưỡng lắm mới đứng thẳng được thân hình.
Thái tử chỉ là một người còn trẻ, xem ra chỉ hơn hai mươi tuổi, thế nhưng khí chất không bình thường, như thiên thần hạ phàm, đôi mắt có thể hấp dẫn vô số tia sáng, hắn chắp hai tay sau lưng, lưng thẳng tắp, cơ thể như một cây trường thương đâm rách trời xanh!
Thân hình của hắn giống như có thể chống đỡ trời xanh, khí thế trên người khiến cho người khác cảm thấy thần thánh, nhịn không được muốn quỳ xuống cúng bái.
Dương Kỳ nếu không có ý chí vô cùng cường đại, thì sẽ bị ép tới mức quỳ rạp xuống đất.
"Thật mạnh, quá mạnh mẽ, giống như thần sơn thời thái cổ, giống như thần vương thời thượng cổ! Ta phải tấn chức đạt tới truyền kỳ, tu luyện thành công Địa Ngục Chi Môn, Gia Thần Tịnh Thổ, thì mới có thể đại chiến với hắn một trận, hiện giờ thì chưa được."
Dương Kỳ đau khổ chống đỡ, ý chí hầu như muốn tan vỡ.
Thân thể của hắn dần dần cong dần.
Viên ngọc Thể Giới Thiên Huyễn rơi vào tay của Thái tử như một món đồ chơi, thanh âm của hắn vang lên:
"Lá gan của ngươi thật lớn, lại dám đụng tới viên ngọc Thể Giới Thiên Huyễn của ta, ai cho ngươi lá gan này? Mau trả lời ta!"
Thanh âm như thiên uy, một lần nữa ép về phía Dương Kỳ.
"Dù thiên thần cũng không ép được ta, ta trấn áp địa ngục, nắm giữ Minh địa, khống chế tử vong "
Một cỗ khí thể từ Thần Tượng Trấn Ngục Kình tuôn ra.
Xương cốt trong cơ thể Dương Kỳ kêu lên răng rắc, toàn thân đều có một cỗ lực lượng không nói nên lời bắt đầu vận chuyển.
Hắn đứng thẳng thân mình, nhìn chằm chàm vào Thái tử.
"Đại hội luận võ chính là chém giết, người thắng làm vua, người thua làm giặc, ta đánh bại Vân Hải Lam, đoạt lấy đồ trên người của nàng ta, có gì không thể?"
Thanh âm của hắn vô cùng lớn, truyền khắp toàn trường.
Vô số đệ tử nghe thấy hắn nói như vậy thì vô cùng sợ hãi:
"Dám lớn tiếng nói chuyên với Thái tử như vậy, người này thật sự là lợi hại, lá gan đúng là lớn như cái đấu!"
Cho dù một số đại trưởng lão Truyền Kỳ mặt cũng xám đất, Thái tử là ai? Đừng cao thủ 9 lần Đoạt Mệnh, mà cao thủ Truyền Kỳ gặp hắn cũng phải nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời, không dám làm càn, vậy mà Dương Kỳ dám ở chỗ này lên tiếng chống đối hắn! Thật sự là to gan lớn mật, điếc không sợ súng.
Bách Hoa thánh nữ bật dậy, nàng ta chuẩn bị xuất thủ ngăn cản Thái tử giết Dương Kỳ.
Tuy ràng Dương Kỳ lần này đoạt giải nhất, dựa theo quy định của học viện là một thiên tài, thể nhưng nếu như Thái tử xuất thủ, không một ai dám ngăn cản, trừ phi là người lãnh đạo cao nhất của học viện.
Thế nhưng lãnh tụ cao nhất có thái độ gì, không một ai đoán được.
"A?"
Thái tử dừng lại một chút, hắn không ngờ ràng Dương Kỳ lại dám phản bác hắn, sau đó thái độ của hắn trở nên uy nghiêm hơn:
"Rất tốt, ngươi có thể đứng thẳng dưới uy thế của ta lâu như vậy đúng là rất thú vị, ngươi chiếm được thượng cổ kỳ ngộ gì vậy? Kiếm thuật lúc nãy ngươi đánh bại Vân Hải Lam hình như là một loại thượng cổ bí truyền đúng không? Ta sáng lập ra Thái Tử hội, dưới trời cao có thể uy hiếp tứ hải, thôn tính bát hoang, ngươi có tư cách gì mà đem quy định của học viện ra nói với ta? Ta chính là quy định!"
"Hừ! Học viện Thiên Vị còn có lãnh tụ cao nhất, còn có rất nhiều thái thượng trưởng lão, chí tôn thái thượng trưởng lão, ngươi bây giờ chưa phải lãnh tụ cao nhất, sao có thể nói mình là quy định? Ngươi tự xưng Thái tử, thế nhưng hiện giờ trên đại lục Phong Nhiêu vân còn Thánh Tổ hoàng triều, hoàng đế còn sống, con của hắn mới chính là Thái tử! Ngươi không có danh phận, tại sao lại xưng là Thái tử!"
Dương Kỳ lúc này tuyệt đối không cam lòng bị Thái tử chèn ép.
Thái tử là hậu trường của Vân Hải Lam, bị Thái tử chèn ép chẳng khác nào bị Vân Hải Lam chèn ép, cho dù còn một hơi thở hắn cũng không thể nín nhịn.
Trên đài cao, Uy thân vương chợt vỗ bàn đứng dậy:
"Người này ở trước mặt bao người lại dám nói như vậy, nếu không lên tiếng thì sau này còn ai dám trợ giúp Thánh Tổ hoàng triều chúng ta?"
Ánh mắt của Thái tử vô cùng sắc bén, giống như muốn xuyên thủng cơ thể Dương Kỳ, Dương Kỳ cảm thấy chân khí hộ thân mình như không còn tác dụng, vô cùng đau đớn.
Dương Kỳ có thể khẳng định, nếu như không có lực lượng của Thần Tượng Trấn Ngục Kình bảo hộ, cơ thể hắn hiện đã cháy thành tro rồi.
"Một mình ngươi muốn chết cũng được nhưng đừng liên lụy tới gia tộc, huynh đệ, tỷ muội của ngươi. Ta hôm nay khoan hồng độ lượng, cho ngươi một cơ hội, niệm tình ngươi là quán quân của đại hội luận võ lần này, ngươi tự phế khí công của mình đi."
Thái tử nói:
"Có như vậy ta có thể không làm khó dễ người nhà của ngươi, bằng không ta là người luôn tuân thủ nguyên tắc nhổ cỏ nhổ tận gốc, nếu như ngươi không tự phế võ công, tất cả huynh đệ, tỷ muội, người nhà của ngươi đều phải chết, ngươi có muốn thử một chút không?"
Thái tử là người gây sự, giống như đế vương, có thể quyết định sinh tử người khác.
Hắn mở miệng đã bắt Dương Kỳ phế khí công!
Đây quả thực là điều không thể chấp nhận, tu luyện đạt tới cảnh giới này, tự phế võ công chính là bức tử người khác, một người vừa mới giành vị trí quán quân trong đại hội luận võ vậy mà lại bị Thái tử bức tới tình trạng này, ai cũng cảm thấy bất bình. Thể nhưng ai cũng biết, do Dương Kỳ làm rối loạn kế hoạch của hắn, cho nên hắn mới xuất thủ.
Thái tử vốn muốn Vân Hải Lam trở thành quán quân, lúc này bị Dương Kỳ cướp mất, đây chẳng phải là hành động làm giảm thiểu uy tín của Thái tử hay sao.
Mọi người đều biết Thái tử muốn lập uy.
Ngay cả rất nhiều đại trưởng lão cũng không dám tiến lên khuyên can, tránh việc đắc tội Thái tử, Thái tử thể mạnh học viện nào cũng biết.
"Liên lụy tới người nhà, huynh đệ của ta?"
Dương Kỳ đột nhiên, ngửa mặt lên trời rống to:
"Ai là huynh đệ của Dương Kỳ ta thì đứng ra, Thái tử hôm nay muốn gây sự, muốn đẩy ta vào chỗ chết, có ai muốn đồng sinh cộng tử với Dương Kỳ?"
Thanh âm của hắn vô cùng rõ ràng, truyền khắp chiến trường.
Lập tức có vô số người bàn luận xôn xao:
"Hắn đang làm gì vậy?"
"Hắn có huynh đệ bàng hữu à? Cho dù có thì vào lúc này ai dám đối mặt với uy nghiêm của Thái tử."
Rất nhiều đại trưởng lão Truyền Kỳ đều nhìn xung quanh.
"Huynh đệ, ta và ngươi đồng sinh cộng tử!"
Đột nhiên, bốn người Lý Hạc chợt đứng thẳng lên, bay vút ra ngoài đứng phía sau Dương Kỳ!
"Hóa ra là bốn người các ngươi? Một đám cỏ rác mà cũng xưng là huynh đệ?"
Thái tử cũng không ngăn cản bốn người này, lấy thân phận của hắn không đáng để xuất thủ với họ.
"Năm người này đúng là muốn chết? Lại dám đối mặt với Thái tử, bọn họ có thân phận gì?"
"Có phải bọn chúng muốn gây họa cho gia tộc hay sao?"
"Huynh đệ, ta cũng đồng sinh cộng tử với ngươi!"
Đột nhiên có một tiếng rống như núi lửa phun trào từ trên khán đài truyền tới, một bóng lửa đáp xuống sau lưng Dương Kỳ!
Khí tức cường đại của người này làm cho một phương kinh sợ, lại là cường giả chín lần Đoạt Mệnh!
Hỏa Thanh Tuyền! Con của giáo chủ Bái Hỏa thần giáo, trước kia khi kết nghĩa ở đào Đào Hoa, hắn chỉ mới Đoạt Mệnh lần 8, vậy mà hiện giờ đã là lần 9, hiển nhiên trong ba tháng này thực lực tăng mạnh.
"Lại là con của giáo chủ Bái Hỏa thần giáo, hắn kết làm huynh đệ với Dương Kỳ từ lúc nào vậy?"
Vô số đệ tử xung quanh sợ hãi, nhưng chỉ có một Hỏa Thanh Tuyền vẫn chưa đủ để Thái tử coi trọng, thể nhưng Bái Hỏa thần giáo sau lưng của hắn không phải chuyên đùa.
Môn phái này gần với học viện.
"Lại một người tới chịu chết, có đáng hay không?"
Thái tử thản nhiên nói.
"Ta!" Đột nhiên, từ vị trí của Xuân Thu môn Lữ Vong Tiên bay ra khỏi khán đàn, đứng ở phía sau Dương Kỳ.
"Còn có ta!"
Hoa Phượng Phượng cũng bay ra.
"Huynh đệ!"
Quân Thiên Cừu từ học viện Hải Thần cũng bay ra.
Ngay sau đó, tất cả đám huynh đệ kết bái ở đào Đào Hoa đều bay ra, nào là Thánh Võ môn, Triệu Võ Hồn! Đằng Vân môn, đằng gia tam huynh đệ, Đằng Vân Tiêu, Đằng Vân Giao, Đằng Vân Sa!
Viên Thiên Không, Tôn Càn, Lý Chính Đạo, Tô Tây Minh.
"Huynh đệ, ngươi ở trên Ác Ma đảo cứu chúng ta, nghĩa bạc vân thiên, hôm nay bị Thái tử chèn ép, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Chúng ta đà nói đồng sinh cộng tử, bằng không trời tru đất diệt!"
Quân Thiên Cừu nói.
"Đúng vậy, chúng ta kết nghĩa kim lan, không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm! Cho dù là thượng cổ cự ma, chúng ta cũng dốc hết sức đối kháng, cho dù thịt nát xương tan cũng không tiếc!"
Hỏa Thanh Tuyền nói.
"Ta chỉ là một tán tu thể nhưng đã kết huynh đệ với ai, thì cả đời là huynh đệ với người đó!"
Tô Tây Minh cười ha ha, hào khí can vân.
"Dương Kỳ đệ đệ, ta chỉ là một nữ tử, thế nhưng nếu đã thề nhất định sẽ tôn trọng."
Hoa Phượng Phượng nói.
"Tỷ muội chúng ta cũng giống như vậy."
Kỷ Tiểu Mạn, Kỷ Tiểu Dung nói.
"Đằng gia chúng ta tuy rằng hiện tại không có thượng cổ thánh nhân, thế nhưng muốn diệt huynh đệ của ta thỉ phải bước qua thi thể ba huynh đệ chúng ta."
Ba huynh đệ Đằng gia cao giọng nói.
"Huynh đệ tốt!"
Dương Kỳ chợt tiến lên một bước, trên người phát ra khí tức như biển, đối kháng lại khí tức của Thái tử.
"Chúng ta đồng sinh cộng tử! Ai lừa đối huynh đệ của ta thì phải dùng tính mạng để chuộc!"
Hỏa Thanh Tuyền hét lớn.
"Đồng sinh cộng tử! Huyết chiến cùng nhau, làm nhục huynh đệ của ta là phải chết!"
Đám người Lữ Vong Tiên đồng thời rống to, thanh âm rung trời, bốn bề biến sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.