Thánh Vương

Chương 167: Bước vào vòng chung kết (Thượng)




Đả tự: trongkimtrn
Đại hội luận võ hiện đã bước tới những vòng đấu cuối cùng.
Trên cơ bản, những người tham gia đều là đệ tử hạch tâm có tu vi khí công cường đại.
Mỗi một người đều là con cưng của trời, đều là tuyệt thế thiên tài xưa nay hiểm thây, họ đều có được kỳ ngộ rất lớn, là người được vạn người dõi theo.
Hiện giờ số lượng đệ tử tham gia tỹ thí càng lúc càng ít, cho nên trận đấu nào cũng được rất nhiều người quan tâm.
Dương Kỳ kiếm thuật tinh diệu, hắn đã bắt đầu biểu hiện thực lực, có rất nhiều đại nhân vật hiện đang đưa măt nhìn về phía hăn, vô cùng có hứng thú với một thiên tài đột nhiên quật khởi này.
Nếu như nói, Dương Kỳ trước kia chỉ là một người không có tiếng tăm gì, thì hiện giờ hăn đã trở thành một ngôi sao chói măt.
Trong học viện Thiên Vị có rất nhiều trưởng lão chính trực đều âm thầm gật đầu, dù sao học viện xuât hiện một thiên tài bực này đúng là phúc khí.
"Đi thăm dò một chút xem Dương gia ở thành Yến Đô như thế nào?"
Ở trên khán đài cao, có một nam tử khí tức vô cùng tôn quý, đang ra lệnh cho thuộc hạ. Nam tử này mặc trường bào có 4 con rồng, đầu đội long mạo, bên người có mấy tên mặc áo giáp không giống như người trong môn phái, cũng không phải người của bốn đại học viện, mà là người của triều đình.
"Dạ, Uy thân vương!"
Một đại thần mặc áo giáp gật đầu, sau đó hắn liên lạc với người ở bên ngoài rồi nói:
"Dương gia ở Thành Yến Đô đã lập quốc, nhưng vẫn xưng thần với Thánh Tổ hoàng triêu ta, tiêp nhận phong vương."
"Uy thân vương, thành Yến Đô đối với đại lục Phong Nhiêu chỉ là một vùng đất hoang, một hạt cát trong sa mạc, vậy mà lại có thể sinh ra một nhân vật thiên tài như Dương Kỳ, đúng là không ngờ tới. Nếu như Thánh Tổ hoàng triều chúng ta có thể lôi kéo được người này thì rất tốt, hơn nữa người này còn có cừu oán với Thái tử của học viện Thiên Vị, là một người đáng lôi kéo."
Lại một vị đại thần lên tiếng bàn luận.
"Đúng, tên Thái tử này đúng là không biết xấu hổ, tự xưng Thái tử tranh giành với Thái tử của Thánh Tổ hoàng triều chúng ta? Hơn nữa, người này lòng lang dạ thú, có dã tâm thống nhất đại lục, sớm muộn gì cũng là đại địch của Thánh Tổ hoàng triều. Bây giờ hắn chỉ dám xưng Thái tử, nhưng tương lai hắn sẽ xưng là Thiên Tử."
Uy thân vương nói:
"Ngươi thông báo về cho phòng Quân Cơ, bảo họ bàn luận xem nên gia phong cho thành Yến Đô thế nào, mục đích của chúng ta là lôi kéo Dương Kỳ, nên phải cho gia tộc bọn họ một số lợi ích."
"Dạ."
“Dương Kỳ ởi Dương Kỳ, để ta xem ngươi có thể đi tới bước nào trong đại h luận võ lần này? Lè nào đúng như lời Bách Hoa thánh nữ nói, ngươi có thể tiến vào ba vị trí đầu? Chắc là không thể nào đâu."
Uy thân vương lắc đầu, hắn biết càng về sau thì cường giả cường giả Đoạt Mệnh càng biến thái.
Một số nhân vật biến thái gần bước sang cảnh giới Truyền Kỳ trong học viện là những người cực kỳ đáng sợ, Dương Kỳ trong suy nghĩ của Uy thân vương vân chưa tới mức này.
Nhưng mà hắn lại rất hi vọng vào Dương Kỳ.
"Hay lắm! Huynh đệ, huynh một kiếm đại bại Phi Thiên Chiến Vương Viên Côn, từ nay về sau trong lòng hắn nhất định có một bóng ma, hắn sẽ không dám có hành động gì với chúng ta nữa đâu. Vốn Quân Tử hội muốn hạ thủ với chúng ta, thế nhưng biểu hiện của huynh ở đại hội luận võ lần này đã dọa cho bọn họ chết khiếp, sau này họ còn dám coi chúng là thỏ hồng nữa không?"
Dương Kỳ trở về, đám người Lý Hạc đều cười ha ha, vui vẻ vô cùng, lần này Dương Kỳ đã mang tới cho bọn họ sự hành diện thật lớn.
Vốn các thế lực trong học viện đều có tâm tư muốn thu nạp cái tiểu tổ này của Dương Kỳ, nếu như Dương Kỳ không phục, bọn họ sẽ thi triển đủ loại thủ đoạn buộc Dương Kỳ phải hàng phục.
Thế nhưng hiện giờ Dương Kỳ thể trình độ kiếm thuật kinh thiên động địa, ai ai cũng biêt chuyện bặt Dương Kỳ thân phục đúng là buôn cười, hăn đã trở thành một hạt giông Truyền Kỳ trong học viện.
Cho dù thế nào, đạt tới vòng chiến đấu này, Dương Kỳ từ một đệ tử không có tiêng tăm đã trở thành một ngôi sao sáng, hắn nhất định sẽ được học viện quan tâm, người muốn hạ thủ với hắn sẽ không còn dễ dàng như trước.
Trên khán đài cao, một số Thánh Đồ của học viện Thiên Vị cũng tự hỏi.
Y Đám Thánh Đồ này mới là thực sự là nhân vật lợi hại, trong đó có người đứng đâu của Quân Tử hội, Thân Thông hội, Ngũ Lôi hội. Những tên này tuy răng không băng Thái tử, thê nhưng ai nây cũng là người thâm tàng bất lộ.
Cứ thử suy nghĩ mà xem, đám Thánh Đồ này dẫn tổ chức của họ chống lại Thái Tử hội, vậy mà Thái tử không dám làm gì bọn họ, vậy thì thực lực của bọn họ không thể coi thường.
"Đúng vậy!" Dương Kỳ biêt mình lần này đã được học viện chú ý, trên mặt cũng nở nụ cười:
"Nhưng mà các vòng tỉ thí tiếp theo sẽ không còn dễ dàng như vậy, trên cơ bản họ đều là cường giả Đoạt Mệnh lần 9, ai mây đều biên thái vô cùng, không thể một kiếm đánh bại được."
"Nhưng mà, chúng ta tin tưởng huynh đệ lần này nhất định có thể đoạt giải nhất! Trở thành người đứng đâu."
"Một khi đoạt giải nhất, vậy thì phần thưởng sẽ vô cùng phong phú, nghe đồn phần thưởng lần này dành cho người đứng đầu là một kiện pháp bảo tuyệt thể."
"Phần thưởng của mỗi một lần đại hội đều vô cùng có giá trị. Nghe đồn, năm đó khi Thái tử đoạt được danh hiệu người đứng đâu đã chiêm được một pháp bảo kinh thiên động địa, đó chính là viên ngọc Thế Giới Thiên Huyền."
"Viên ngọc Thế Giới Thiên Huyền?" Dương Kỳ nhựớng mày: "Đây là bảo bối gì?"
"Nghe đồn, bảo bối này có thể tự tạo ra hư không ảo cảnh, lấy giả làm thật, có thể chứa đựng một lượng chân khí lớn trong đó, lúc nào cũng có thể hấp thu các loại nguyên khí và năng lượng ở không gian khác. Người có được viên ngọc này có thể tạo ra hàng tỉ hóa thân, hư không do nó tạo ra vô cùng rộng lớn, có thể chứa đựng được nhiều vật chất."
Lý Hạc nói.
"Quan trọng nhất là nó có năng lực hấp thu nguyên khí ở không gian khác. Cảnh giới Đoạt Mệnh chỉ có thể hấp thu nguyên khí trên đại lục Phong Nhiêu, chỉ có cao thủ cảnh giới Truyền Kỳ mới có thể đi vào các loại thời không trong vũ trụ, thậm chí hấp thu năng lượng trong đó, hấp thu các loại thiên địa linh khí cao hơn cấp rất nhiều. Trong khi đó người có được viên ngọc Thế Giới Thiên Huyền có thể lợi dụng viên ngọc này hấp thu các loại năng lượng ở không gian khác, bổ sung cho bản thân, chẳng khác nào biến mình thành một cao thủ cảnh giới Truyền Kỳ, có the hấp thu các loại nguyên khí cao cấp hơn, tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường rất nhiều lần. Sở dĩ tu vi Thái tử tăng nhanh như vậy, trở thành một cường giả trên đại lục cũng là nhờ vào viên ngọc Thế Giới Thiên Huyền này."
Lương Đông trầm tư nói.
"Hóa thân của Vân Hải Lam tới mình cũng nhìn không thấu, chẳng lẽ trên người nàng ta có viên ngọc Thế Giới Thiên Huyền? Loại bảo bối này sao có thể rơi vào trong tay nàng ta? Lẽ nào Thái tử kia bị điên, giống như mình năm đó bị Vân Hải Lam mê hoặc?"
Dương Kỳ đau đầu suy nghĩ nhưng cũng không hiểu.
Dựa theo đạo lý, Vân Hải Lam không thể nào mê hoặc Thái tử, thế nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, viên ngọc Thế Giới Thiên Huyền rất có thể nằm trong tay Vâm Hải Lam.
Thái tử rốt cuộc có ý định gì.
Người này làm như Vân Hải Lam là lão bà của hắn không bằng, lúc nào cũng dồn toàn lực cho nàng ta, thậm chí thành viên trong Thái Tử hội cũng oán hận vô cùng, do uy năng của Thái tử nên không dám nói gì mà thôi.
Loại bảo bối có thể hấp thu năng lượng của không gian khác, Dương Kỳ chưa từng nhìn thấy mà đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy, hắn biết năng lượng của không gian khác cường đại hơn thiên địa linh khí không chỉ trăm lần, giống như là Cửu Dương tiên khí.
Mới ở trong Tiểu Càn Khôn Giới hấp thu một lúc mà chân khí của hắn đã tăng mạnh, không khác gì uống Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Coong coong, coong.. Sau một lúc, tiếng chuông lại vang lên.
Một vòng chiến đấu mới lại bắt đầu.
Dương Kỳ tiến vào trong lôi đài, hắn cảm thấy ngoài kia có vô số ánh mắt đang nhìn vào mình. Sô lượng người ti thí trong chiên trường trung ương càng lúc càng ít, môi một trận chiên đều vô cùng đặc sắc.
Hơn nữa, đạt tới vòng này, cho dù vòng này, cho dù thắng bại, người tham gia cũng sẽ được thưởng.
Dương Kỳ đi tới vòng này cũng không biết mình đã đạt được bao nhiêu điểm công lao, nhưng mà hắn khẳng định là không ít, còn hơn đại bộ phận cường giả tích lũy trong trăm năm, thậm chí mấy trăm năm, trong khi hắn chỉ dùng một ngày một đêm là có đủ.
Thắng một trận là 1000 điểm, hai trận là 2000 điểm, ba trận là 4000 điểm, bốn trận là 8000 điêm. Tới vòng này Dương Kỳ đã không biêt mình được bao nhiêu điểm công lao.
Lúc này, đứng ở trước mặt Dương Kỳ là một cô gái.
Cô gái này sắc mặt lạnh lùng, trong tay không có binh khí, càng không có khí thể cao vời vợi gì cả, trông nàng ta vô cùng nhẹ nhàng phiêu dật.
Thế nhưng, trong cơ thể nàng ta ẩn chứa một lực lượng cường đại hùng hậu, môi một động tác giống như thác lũ trên trời đô xuống.
Đây là một cường giả chín lần Đoạt Mệnh, tiếp cận truyền kỳ, mặc trên người bộ trang phục của học viện Hải Thân, giống như thủy triều trên biên sóng biên ập bờ, có khí phách của biển rộng.
"Ngao Dật Nguyệt." Nữ tử nhìn Dương Kỳ nói ba chữ, tự báo họ tên.
"Dương Kỳ."
Dương Kỳ cũng biết đây là cường giả của học viện Hải Thần, cho nên không dám phớt lờ, người này còn cường đại hơn nhiều so với Hàn Ly lão tổ, hơn nữa không biết thủ đoạn nàng ta là gì, đánh chết hắn cũng không tin trên người nàng ta không có pháp bảo.
"Ngươi là cao thủ đột nhiên quật khởi, có thể đi tới đây đúng là không dễ dàng gì." Ngao Dật Nguyệt nói.
"Ta còn muốn đi xa hơn, cao hơn, không biết Dật Nguyệt sư tỷ nghĩ gì?" Dương Kỳ nở nụ cười.
"Không có khả năng, ta thấy ngươi nên dừng lại ở vòng này." Ngao Dật Nguyệt lắc đầu.
"Vậy thì phải thử mới biết được." Kiếm khí từ trên tay Dương Kỳ tỏa ra kêt hợp lại thành Băng Hỏa Thái Cực khí trận, kiếm thế đã bao phủ Ngao Dật Nguyệt.
Thế nhưng Ngao Dật Nguyệt không có hành động gì, toàn thân vẫn chẳng có một chút khí tức, giống như một người bình thường chưa từng tu luyện khí công.
"Đắc tội!"
Dương Kỳ đột nhiên tung một kiếm, trực tiếp, chém vào người Ngao Dật Nguyệt, kiếm thể không có một chút trở ngại, một kiếm này chém cô gái kia thành hai mảnh.
Thế nhưng, thân hình Ngao Dật Nguyệt lại biến mất, hóa ra đây không phải là thân thể thực sự mà là tàn ảnh.
Lần đầu tiên Dương Kỳ không đánh bại địch nhân bằng một kiếm.
Ông!
Khi hắn còn chưa kịp thu hồi chân khí thì Ngao Dật Nguyệt đã xuất hiện sau lưng hắn, nàng mỉm cười, dùng giọng nói lạnh nhạt:
"Kết thúc, sư đệ, ngươi còn kém một chút hỏa hầu.."
Nàng ta vung tay lên, nhất thời sóng νό cuồn cụộn, giống như nàng ta mang cả biên rộng vào chiền trường, không khí bồn phía giống như nước chảy.
Ở trên đỉnh đầu Dương Kỳ, xuất hiện một bàn tay màu xanh chụp xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.