Sâu trong Viễn Cổ Thiên
Đường, trận pháp che dấu, quả thực là vô cùng kì diệu, cho dù là một hạt không khí cũng đều ẩn chứa rất nhiều sát trận thái cổ, chỉ cần hít vào
một ngụm, sát trận thái cổ sẽ tiến vào thân thể, do vậy cho dù là Đại
Năng ngàn ức tinh thần khắc độ cũng đều không có khả năng tiến vào trong đó, nếu không cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Nếu không phải sát trận của Viễn Cổ Thiên Đường sát quá mạnh, rất có thể ngay lập tức khiến cho toàn bộ Thiên Đường trở thành khoảng không, thì
những Đại Năng của ba đại vương triều kia lúc nào cũng có thể lao vào,
không có người nào là không thèm thuồng bảo tàng của Viễn Cổ Thiên Đường này.
Đáng tiếc, từ xưa đến nay, bao nhiêu anh hùng hảo hán còn chưa kịp đến
gần Viễn Cổ Thiên Đường, thì cũng đã tử vong, cho dù không tử vong, thì
cũng sẽ gặp phải nguyền rủa thần bí, khiến cho vận rủi sinh ra, cuối
cùng cũng phải diệt vong.
Từ xưa bao nhiêu đời cao thủ cũng không ai có thể bước vào nơi này được.
Tuy nhiên Dương Kỳ có Chư Thần Ấn Ký, hắn cũng biết rằng nơi này không
đơn giản chút nào, mỗi một vùng hư không đều tràn ngập các đại trận,
loại đại trận này quả thực chính là một hạt bụi một thế giới, một lần hô hấp có thể bao gồm cả vô số thiên địa.
Loại đồ vật này, hơn phân nửa đều bị Chư Thần Ấn Ký làm cho tan rã, còn
hơn một nửa thì đều bị Dương Kỳ dựa vào thân pháp để tránh né qua, cho
nên mới có thể bình yên vô sự, nếu hắn chỉ muốn làm một người đi du
lịch, lang thang trong này, thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả, bởi vì hắn có huyết mạch của Thần Tượng Vương.
Nhưng nếu muốn lấy được thứ gì trong đó thì sẽ rất khó khăn.
Bởi vì hắn cảm giác được, một cây cỏ nơi này, các loại bố trí, không chỗ nào là không ẩn chứa thiên địa đạo vận, vũ trụ tinh hoa, đều là các đồ
vật có một không hai, cho dù sàn nhà cũng đều là các tuyệt thế trân bảo
hiếm thấy.
Dương Kỳ tuyệt đối không có khả năng hành động thiếu suy nghĩ, thu bất
kỳ một kiện trân bảo nào cũng đều sẽ phá hư kết cấu của Viễn Cổ Thiên
Đường, bị Viễn Cổ Thiên Đường vây giết.
Hắn cũng chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm mà thôi.
Một đường dựa theo chỉ dẫn của Hiền Giả Chi Ngọc, Dương Kỳ cẩn thận di
chuyển, hắn không dám bay nhanh, nếu lao nhanh ở trong này thì chính là
muốn chết, sẽ rất dễ dàng đâm đầu vào vô số đại trận, sau đó cứ như vậy
mà biến mất.
Hắn đang di chuyển theo tuyến đường của Viễn Cổ Thiên Đường.
Các đình đài lầu các, cung điện to lớn, hành lang rộng rãi, bậc thang
trên quảng trường... Sâu trong Viễn Cổ Thiên Đường là một thế giới Thiên Đường cực mạnh, quả thực là đẹp không thể tả được.
Thậm chí Dương Kỳ còn thấy các hoa viên khổng lồ, trong đó có rất nhiều
hoa tươi đang nở rộ, có Thiên Mệnh Chi Hoa, Nhân Quả Chi Hoa, Thiện Ác
Chi Hoa, Mộng Ảo Chi Hoa, Thời Gian Chi Hoa, Ngũ Hành Chi Hoa... Đủ loại thần hoa đang tranh nhau khoe sắc, ngoài ra còn có rất nhiều Thần Thụ
đang kết quả.
Có một vài thứ mà cuộc đại bùng nổ của Dương Kỳ cũng không sinh ra được.
Tuy nhiên Dương Kỳ không dám tới hái, cho dù là một cây cỏ thì hắn cũng
đều không có khả năng hành động thiếu suy nghĩ, mà đầu tiên là kiếm mảnh vỡ của Hiền Giả Chi Ngọc đã rồi mới nói sau.
Bởi vì Hiền Giả Chi Ngọc không phải là thứ thuộc về Viễn Cổ Thiên Đường, nếu thu lấy thì cũng không ảnh hưởng gì tới toàn bộ Thiên Đường này. Mà sau khi thu được Hiền Giả Chi Ngọc, tinh thần khắc độ của Dương Kỳ sẽ
tăng mạnh, vào lúc đó, hắn sẽ có cảm ngộ sâu hơn đối với Viễn Cổ Thiên
Đường và Chư Thần Ấn Ký, rất có khả năng đạt được một vài bảo bối trong
này.
Hắn vẫn chưa vận dụng hết được Chư Thần Ấn Ký.
Trong Viễn Cổ Thiên Đường này, cảnh vật uốn lượn, khi thì to lớn, khi
thì lại giống một cây cầu qua suốt, vô cùng khúc chiết, Dương Kỳ cũng
không có tâm tình ngắm nhìn, hắn bỏ qua rất nhiều chỗ, mà chỉ chuyên tâm đi theo hướng dẫn của Hiền Giả Chi Ngọc, lao vào các ngõ sâu tại đây.
Sau khi đi được vài canh giờ, Dương Kỳ đi tới trước một quảng trường,
quảng trường này rất rộng lớn, bề mặt được làm bằng đồng thau, mà ở
trung ương quảng trường có một tòa Thần Điện bằng đồng thau, cửa Thần
Điện được mở ra một nửa, khí tức của Hiền Giả Chi Ngọc đang được truyền
ra từ bên trong.
- Ân? Đây là một kho báu, phòng chứa đồ có vẻ như đang chứa đựng mọi thứ thuộc về Viễn Cổ Thiên Đường, nhiều vô số kể, tuy nhiên kho báu này
dường như có dấu vết bị phá hư rồi thì phải?
Dương Kỳ nhìn thấy trên Thần Điện quảng trường này có rất nhiều vết
rách, cánh cửa của Thần Điện cũng bị người nào đó đánh nát một nửa, khí
tức của viễn cổ Thần Ma trong đó trộn lẫn với lớp bụi thời gian, thật
lâu mà vẫn không tiêu tan, khí tức ma đạo đậm đặc vẫn chưa bị tinh lọc.
Rất hiển nhiên, Viễn Cổ Thiên Đường từng bị vô thượng Chân Ma công kích.
Mà khi bùng nổ, mảnh vỡ của Hiền Giả Chi Ngọc đột nhiên truyền ra ngoài
một chút, đánh nát Thanh Đồng Thần Điện này, đi tới trong Thần Điện.
Dương Kỳ lập tức suy tính được chuyện gì đã xảy ra. Hắn cảm giác được
khí tức của Viễn Cổ Thiên Đường này đã bị phá phá hư, thân thể tăng tốc, ngay lập tức đã đi tới cửa Thần Điện.
Cửa của Thần Điện tràn ngập dấu vết bị phá hư, nhìn cánh cửa bị đánh nát kia, trong lòng Dương Kỳ có chút kích động.
Bởi vì hắn biết, mảnh vỡ của Hiền Giả Chi Ngọc đang ở ngay trước mắt, sẽ rất nhanh bị mình thu lấy.
Răng rắc!
Cạch...
Hắn đi vào trong Thanh Đồng Thần Điện, trong này vô cùng tối, sâu thăm
thẳm, tuy nhiên hắn đã thấy trên vách của đại điện có một chỗ bị lõm
xuống, vị trí này được khảm một khối thần ngọc, khối thần ngọc này rất
lớn, đây chính ra mảnh vỡ của Hiền Giả Chi Ngọc, bộ phận quan trọng nhất bị thiếu.
- Tốt...
Thấy cảnh này, Dương Kỳ đã không nhịn nổi nữa, vô cùng kích động, chỉ
cần chiếm được mảnh vỡ này, hắn sẽ ngay lập tức thành công, chỉ còn lại
duy nhất một khối nhỏ tại Trung Ương vương triều kia nữa thôi.
Tuy nhiên, càng gần thành công thì Dương Kỳ lại càng không dám chủ quan.
Hắn đi từng bước vào trong điện phủ, mở to hai mắt, mắt chủ tại mi tâm
cũng mở ra, nhìn khắp bốn phía, xem rốt cuộc có nguy hiểm gì không.
Nguyên khí tại đây vô cùng hỗn loạn, mang theo khí tức của Ma Thần.
Nhìn thấy trong toàn bộ điện phủ đều trống trơn, dường như trong này đều từng bị hủy diệt một lần rồi, Dương Kỳ biết khi Hiền Giả Chi Ngọc bùng
nổ, mang theo các mảnh năng lượng khổng lồ, đánh nát này Thanh Đồng Thần Điện này, trong Thần Điện có rất nhiều pháp bảo bị hủy diệt, toàn bộ
hóa thành tro tàn, kết quả là những pháp bảo kia đều nổ tung, biến thành bộ dáng lúc này.
Đi tới trước vách tường bằng đồng thau, nhìn chỗ lõm kia, Dương Kỳ chậm
rãi vươn tay ra, khẽ móc một cái, mảnh vỡ Hiền Giả Chi Ngọc kia bắt đầu
chấn động, phát ra tiếng răng rắc, từng mảnh tường lớn rơi xuống, rơi
xuống đầy đất.
Cuối cùng, mảnh vỡ Hiền Giả Chi Ngọc này đã rơi vào trong tay Dương Kỳ.
- Tốt!
Dương Kỳ vô cùng hài lòng.
Nhưng ngay khi hắn muốn luyện hóa mảnh vỡ Hiền Giả Chi Ngọc này, sau
lưng bỗng có một luồng kiếm quang hiện ra, tốc độ nhanh chưa từng có,
trực tiếp xuyên thấu thân thể hắn.
- Đây là...
Một kiếm này gần như không có cách nào để hình dung. Lý niệm và kiếm đạo không thể hiểu rõ được, không biết từ đâu mà đến, không biết từ đâu mà
đi, vừa không phải là Sát Sinh Vương kiếm đạo, cũng không phải là Tinh
Kiếm Sinh kiếm đạo, mà hoàn toàn là một loại kiếm đạo dùng kiếm mà sinh
ra.
Sát Sinh Vương kiếm đạo, thuần túy là Sát!.
Tinh Kiếm Sinh kiếm đạo, đó thuần túy chính là Sinh.
Mà hiện tại kiếm đạo này, thuần túy là Kiếm.
Loại kiếm đạo này mới là kiếm đạo chân chính, loại kiếm thuật này mới
đáng được xưng là kiếm thuật. Dương Kỳ không ngờ bị kiếm thuật ám sát,
chém thấu tim, tuy nhiên trong nháy mắt này, dường như hắn đã hiểu được
bản chất của kiếm đạo, biết được cái gì là kiếm.
Kiếm không phải là “Sinh”, cũng không phải là “Diệt”, kiếm chính là kiếm một cách thuần túy. Không có tạp chất nào khác có thể ẩn chứa bên trong được, kiếm chính là một loại vũ khí, một loại ý niệm.
- Chết tiệt...
Một kiếm này gần như đã diệt sạch tất cả sinh cơ của Dương Kỳ, thậm chí
vào giờ khắc này, linh hồn của hắn cũng đều bị cắt nát, linh hồn vĩnh
hằng bất diệt của hắn chỉ trong nháy mắt đã giống như một ngọn đèn trong gió, leo lét sắp tắt. Trong khoảnh khắc đó, tất cả linh hồn có thể tắt
vào bất cứ lúc nào.
Nhưng Dương Kỳ tuyệt đối không phải là người bình thường, khi hắn gặp
phải ám sát, từ sâu trong tâm linh đột nhiên biến thành một luồng sóng
hạo kiếp, mảnh vỡ của Hiền Giả Chi Ngọc trên tay cũng biến mất.
Mảnh nhỏ nàu cũng biến thành một luồng tư duy mênh mông, dung nhập vào
trong tư duy của hắn, toàn thân hắn hoàn toàn biến mất, thân thể cũng
hóa thành một luồng sóng hạo kiếp, đang nhấp nhô, quét qua mọi thứ,
không chút sợ hãi nào.
- Kiếm của ngươi, ý của ta.
Trong hư không truyền ra một thanh âm.
Luồng sóng hạo kiếp tư duy của Dương Kỳ vừa động, đã đẩy một luồng kiếm
khí ra ngoài, toàn thân ngưng tụ thành hình thể ở phía xa, tinh thần
khắc độ trong cơ thể liên tiếp được kéo lên, cắn nuốt những thứ trong
mảnh vỡ của Hiền Giả Chi Ngọc này.
Tinh thần khắc độ của hắn từ sáu trăm ức chức tới bảy trăm ức, trực tiếp nhảy vượt qua một trăm ức! Một trăm ức này được vượt mà không có trở
ngại gì! Vô cùng nhanh chóng, dường như dễ dàng như ăn cơm uống nước
vậy.
Dương Kỳ vừa ngưng tụ thành thân thể, thản nhiên nhìn ra phía xa:
- Chúa tể Kiếm Đạo, không thể tưởng được ngươi còn chưa chết, vậy mà lại ở trong Viễn Cổ Thiên Đường, bội phục, bội phục, một kiếm này, nếu
không phải là ta, đổi thành bất kỳ người nào khác, cho dù tinh thần khắc độ đạt tới ngàn ức, cũng đều phải chết không thể nghi ngờ gì. Tuy
nhiên, tư duy của ta đã dung hợp với Hiền Giả Chi Ngọc, có thể hủy diệt
ta, thì có thể hủy diệt Hiền Giả Chi Ngọc, đổi lại, nếu ngươi không hủy
diệt được Hiền Giả Chi Ngọc, thì sẽ không hủy diệt được ta.
Hắn cũng biết, kẻ đánh lén hắn một kiếm này là ai.
Chỉ có Chúa tể Kiếm Đạo trong truyền thuyết thì mới có tu vi như vậy,
hiện tại tu vi của Dương Kỳ đã vượt xa rất nhiều thượng cổ Chủ Thần rồi.
- Không thể tưởng được, thế sự tang thương, nhân gian biến hóa, một giây đã qua ức năm...
Một âm thanh từ trong Thanh Đồng Thần Điện truyền ra, một nam tử cao lớn chậm rãi đi tới, nam nhân này cầm trong tay một thanh trường kiếm, búng kiếm hát vang, vẻ mặt cô đơn, dường như bất kỳ thứ gì cũng đều không
hấp dẫn được hắn.
Hắn chính là một cô đơn lãng tử, lưu lạc thiên nhai, không có quê hương, cũng không có bằng hữu, dường như hắn không thuộc về thế gian này, cũng không thuộc về vũ trụ này, sự cô độc và tịch mịch của hắn cũng không có người nào có thể lý giải được, lãng tử cũng không có rượu ngon, lãng tử chỉ có kiếm, nắm chắc kiếm trong tay, thì sẽ không cần phải mượn rượu
tiêu sầu nữa.
Dương Kỳ dường như không phải là đang thấy một Chúa tể Kiếm Đạo uy danh
hiển hách, cực kỳ thần bí, được xưng là đệ nhất sát thủ, là đệ nhất Chủ
Thần dưới trướng Chúa Tể thượng cổ, mà là thấy một kiếm khách tinh thần
sa sút trong thế tục.
Tuy nhiên, hai mắt của kiếm khách tinh thần sa sút này, mặc dù có chút
mờ mịt, nhưng lại giống như ánh hoàng hôn, vẫn còn có ánh sáng huy hoàng cuối cùng rọi ra.
Đây là cao thủ, mạnh nhất mà Dương Kỳ đã từng thấy, bao gồm cả Ngạo
Thiên và vô số người trong dòng thời gian luân hồi tang thương kia.
Đây mới là kiếm khách chân chính, sinh chi đạo kiếm thuật của Tinh Kiếm
Sinh kia, ở trước mặt hắn cũng không đáng nhắc tới, đó không phải là
kiếm thuật chân chính.