Rốt cuộc Dương Kỳ cũng thấy
được âm mưu của Ngạo Thiên, không ngờ người này lại âm hiểm đến như vậy, đã thả sẵn câu chờ mình rồi, thậm chí bắt đầu tài bồi lão Hoàng Đế này, một mũi tên trúng hai con chim, quả thật là rất lợi hại. Tuy nhiên, nếu mình đã biết rõ âm mưu của đối phương thì sẽ có thể tìm cách đối phó.
Mà ít nhất hôm nay hắn cũng có một chút ưu đãi, đó chính là điều tra ra
dược bí mật và tu vi chân chính của Ngạo Thiên.
Tu vi của Ngạo Thiên cao đến gần ngàn ức tinh thần khắc độ, đang trùng kích vào nửa bước Vô Vô cấp cảnh giới.
Một khi thành công, người này sẽ có được cảnh giới thống trị như Yêu Sư, Chân Ma, Tru Tiên Vương, Tà Thần, rất khó đối kháng, thậm chí có cả
năng lực giết chết Dương Kỳ.
Dương Kỳ tuyệt đối sẽ không để cho hắn thành công.
Hơn nữa, Dương Kỳ nhìn ra tên Ngạo Thiên này có thể đã nghiên cứu được
một vài thứ từ Đại Mộ. Hiện giờ hắn vội vàng trở về chắc hẳn là muốn
nghiên cứu thêm nữa, cần thời gian một trăm năm, thi triển ra cái kế
hoạch này.
Nói cách khác, mình có được một trăm năm để phát triển tất cả mọi thứ, mà như vậy cũng đã đủ rồi.
Một trăm năm là đã đủ để thành lập đế quốc thứ tư khổng lồ. Chỉ cần
Dương Kỳ thành lập nó, xác lập uy vọng trên Thần giới, sẽ có vô số chủng tộc tiến đến đầu nhập, số mệnh lập tức sẽ tăng mạnh, tu vi sánh ngang
với Ngạo Thiên cũng chẳng thành vấn đề. Hơn nữa, mình lại có được tài
nguyên của viễn cổ thiên đường, tới thời điểm đó muốn vượt qua Ngạo
Thiên cũng không phải không có cơ sở. Chỉ cần hắn bước vào nửa bước Vô
Vô cấp cảnh giới trước thì đó chính là tử kỳ của Ngạo Thiên.
Dương Kỳ ở yên đó không nhúc nhích, lặng lẽ chờ đợi. Chỉ chốc lát sau,
Ngạo Thiên dặn dò lão Hoàng Đế lại một lần, truyền thụ hắn một số đạo
thuật rồi đột nhiên bay lên, biến mất không thấy.
Lão Hoàng Đế kia vẻ mặt thành kính, lại cũng không dùng viên đan dược
kia, mà đột nhiên vận chuyển số mệnh. Số mệnh khổng lồ chợt ập đến, pháp võng ở nơi này lập tức dày hơn gấp mười lần, nhưng Dương Kỳ đã ở sẵn
trong đó, cho nên vẫn an ổn vô cùng..
Lão Hoàng Đế được số vận bao bọc, nhìn phù lục tài nguyên trong tay, lại nhìn viên “Táng Thiên Thần Đan” kia, trên mặt chợt xuất hiện một nụ
cười:
- Ngạo Thiên, kế hoạch của ngươi cũng không tồi đâu, nhưng ta đâu ngốc
đến mức nghe lời ngươi mà ăn viên đan dược này chứ? Chắc chắn nó là thứ
dùng để khống chế ta, tuy có thể giúp ta tăng thêm rất nhiều thực lực,
nhưng dù gì Linh Lung Đồ Đằng ta cũng thuộc lớp người già dặn, sống bao
nhiêu năm tháng như vậy, há có thể biến thành một cái xác không hồn cho
người khác điều khiển? Chờ chúng ta kết hợp với Vô Địch vương triều, sẽ
chậm rãi thu lấy đại quyền của chúng, mượn dùng lực lượng của Trung Ương vương triều các ngươi, mọi việc thuận lợi, lớn mạnh đế quốc của chính
ta. Tới thời điểm kia, các ngươi lưỡng bại câu thương, tất cả sẽ thành
tựu cho ta. Hừ! Chỉ cần có được tất cả số mệnh của Vô Địch vương triều,
tu vi của ta chắc chắn sẽ không dưới ngươi!
Thì ra tên Linh Lung Đồ Đằng này cũng là một kẻ hùng tài đại lược, mọi
việc suy tính rất trôi chảy. Vừa có được tài nguyên của Vô Địch Môn, lại vừa có được tài nguyên của Ngạo Thiên, muốn kiếm lợi từ trong đó, khó
trách vì sao số mệnh của đế quốc lại chậm rãi tăng lên.
Trong lòng Dương Kỳ cười lạnh.
Tuy nhiên, khẳng định là Ngạo Thiên cũng biết được điều này. Nếu chơi âm mưu quỷ kế, chỉ có một mình Dương Kỳ mới có thể đấu một trận với Ngạo
Thiên.
Dương Kỳ vẫn lặng lẽ quan sát biến hóa của Linh Lung Đồ Đằng, chỉ thấy
người này vận dụng số mệnh bao bọc lấy viên Thần Đan kia, sau đó bắt đầu tế luyện.
Một tòa đại trận chậm rãi ngưng tụ thành hình, ở trung ương của đại trận xuất hiện một tòa tế đàn, hắn đặt cả hai thứ lên trên tế đàn đó, lập
tức kết nối đến một thông đạo thật lớn.
Lập tức, số mệnh ở chỗ sâu trong Vô Địch Môn cuồn cuộn mà đến.
Linh Lung Đồ Đằng phát ra thanh âm:
- Độc Cô Vân Không, ta đã có được một số pháp bảo mà tên Ngạo Thiên kia
đưa đến, tuy nhiên sợ rằng trong đó có âm mưu rất lớn. Hiện giờ ta chỉ
sợ hắn đang âm thầm quan sát bên cạnh, mượn nhờ số mệnh khổng lồ của Vô
Địch Môn các ngươi luyện chế pháp bảo này một chút, thế nào?
- Hừ! Linh Lung Đồ Đằng, ngươi tính toán cũng khá lắm, muốn chơi hai
mang à? Rốt cuộc ngươi có thật lòng quy phục Vô Địch vương triều chúng
ta không?
Trong đó không ngờ lại truyền ra thanh âm của Độc Cô Vân Không.
- Độc Cô Vân Không, quan hệ của chúng ta là hợp tác. Hiện giờ, trong Vô
Địch vương triều, đối thủ cạnh tranh của ngươi cũng có mấy người. Lần
này ngươi tiến vào Vạn Long chi sào, ngược lại bị một cao thủ thần bí
cướp lấy rất nhiều bảo bối...
Linh Lung Đồ Đằng nói:
- Những thứ ta đạt được có thể chia cho ngươi một nửa, bù lại tổn thất
cho ngươi, thế nào hả? Chắc hẳn bây giờ ngươi cũng không quá dễ chịu,
nếu ta gia nhập phe ngươi, khẳng định có thể làm uy danh của ngươi tăng
vọt!
- Linh Lung Đồ Đằng, đây là chính ngươi nói đấy. Tuy nhiên, thứ của Ngạo Thiên ta cũng chẳng cần, kẻ này âm hiểm độc ác, khẳng định sẽ ẩn giấu
rất nhiều âm mưu trong đó.
Độc Cô Vân Không nói:
- Cũng tốt, ta sẽ dùng số mệnh khổng lồ của Vô Địch Môn rửa sạch nó, dù
sao cũng không phải ngươi hấp thu số mệnh, mà là rửa sạch số mệnh.
Ông!
Một cỗ số mệnh cô đọng đến cực điểm phá không mà đến, đáp xuống tế đàn,
thẩm thấu vào trong những tài nguyên này. Lập tức, từng tia khí đen đều
bị rửa sạch, hiển nhiên là trong đó có ẩn chứa một số cấm chế.
Một lát sau, khi luồng số mệnh kia thu lại, hai thứ này đã được tẩy rửa sạch sẽ.
Độc Cô Vân Không nói:
- Linh Lung Đồ Đằng, ngươi mau liên lạc các đế quốc khác, thương lượng
việc xác nhập với chúng ta. Chờ ta khôi phục sẽ bắt đầu làm đại hôn với
Linh Lung Tố Tố, chuyện này phải tốc chiến tốc thắng, chậm sẽ sinh biến.
- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.
Tên Linh Lung Đồ Đằng này nở nụ cười, “cạch” một tiếng, đóng cửa thông đạo lại.
- Ha ha ha...
Linh Lung Đồ Đằng cười lên ha hả:
- Ngạo Thiên, ta mượn dùng số mệnh của Vô Địch Môn thanh tẩy pháp bảo
ngươi tặng cho ta. Lực lượng một người của ngươi chắc chắn không thể
chống lại toàn bộ số mệnh của Vô Địch Môn được, hiện giờ ta có thể yên
tâm mà sử dụng những thứ ngươi đưa rồi.
- Linh Lung Đồ Đằng, ngươi thật sự là một tiểu nhân mượn gió bẻ măng.
Đúng lúc này, một thanh âm bỗng truyền đến.
Rốt cuộc Dương Kỳ cũng xuất hiện.
Hắn chính là hoàng tước(chim sẻ) cuối cùng, cái gọi là bọ ngựa bắt ve,
hoàng tước tại sau. Khi số mệnh luyện hóa những thứ kia, hắn không xuất
hiện, chỉ thầm quan sát thấy khí tức của Ngạo Thiên hơi rung động một
chút, dường như tên kia cảm nhận được số mệnh của Vô Địch Môn tấn công.
Nhưng tên kia che dấu thật sự rất sâu, cũng không xuất hiện ngăn cản,
sau đó hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Dương Kỳ biết Ngạo Thiên sẽ không quay lại nữa, khẳng định là
đang có việc gấp, luyện hóa Đại Mộ, luyện hóa Tru Tiên Vương, không có
thời gian mà phung phí ở những chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Hơn nữa, chắc
chắn Ngạo Thiên có rất nhiều thủ đoạn che dấu, số mệnh của Vô Địch Môn
căn bản không luyện hóa nổi một số huyền bí trong Táng Thiên Thần Đan
kia.
Dương Kỳ hiểu rất rõ áo nghĩa của Đại Mộ.
- Ngươi là ai!
Đột nhiên thấy Dương Kỳ xuất hiện, Linh Lung Đồ Đằng không khỏi chấn
động. Hắn bị kinh hãi không nhỏ, bởi vì số mệnh nơi này rất nồng đậm,
hắn gần như đã dồn hết số mệnh của cả đế quốc về đây, cho dù là Ngạo
Thiên cũng không thể vô thanh vô tức tiến vào, nhưng Dương Kỳ lại làm
được, chẳng lẽ đối phương là cường giả nửa bước Vô Vô?
Nhưng cường giả nửa bước Vô Vô căn bản không cần xông vào đây, chỉ cần
đứng ở bên ngoài đế quốc, vung tay một cái là cả đế quốc đã bị thu vào
trong tay áo, chưởng khống toàn bộ.
- Ta là người mà Ngạo Thiên nói ngươi cần chú ý kia, cũng chính là Mệnh Vận Hư Vô Giả.
Trên tay Dương Kỳ xuất hiện một chiếc Chén Thánh. Chiếc Chén Thánh này
giống như đại thụ, phát ra hào quang màu xanh biếc, dường như có cành lá đang sinh trưởng ra từ Chén Thánh vậy, nó khắc chế hết thảy nguyên khí
của các đế quốc Linh Lung.
- Linh Lung Chén Thánh!
Thấy chiếc Chén Thánh này, ánh mắt Linh Lung Đồ Đằng trở nên nghi hoặc, nhưng rồi lại cảm thấy không phải.
- Đây đúng là Linh Lung Chén Thánh, nhưng là một cái Chén Thánh cỡ nhỏ.
Dương Kỳ nói:
- Chiếc Chén Thánh này khắc chế số mệnh của đế quốc ngươi, cho nên ngươi vận dụng số mệnh của đế quốc đối kháng ta cũng chỉ phí công thôi.
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Linh Lung Đồ Đằng cũng là một tuyệt thế bá chủ, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
- Cũng không có gì, hiện giờ Linh Lung Tố Tố đã đạt thành hiệp nghị với
ta. Nàng đã quay về Thánh Điện của Linh Lung tộc, vận động tất cả đế
quốc Linh Lung bỏ đi vương quyền, chỉnh đốn hợp nhất, thành lập một đế
quốc thống nhất.
Dương Kỳ nói:
- Ta chính là Đại Thánh Vương, thủ lĩnh của Long chi đế quốc. Hiện giờ
ta đã phái hai tám vị tổ sư của đế quốc Long tộc đi trợ giúp nàng. Hôm
nay ta đến đây chỉ để nói với ngươi một việc, đó chính là ủng hộ hành
động của Linh Lung Tố Tố. Còn nữa, ta chính là người đánh thương tên Độc Cô Vân Không kia ở Vạn Long chi sào. Hiện giờ Long tộc đã bị ta thống
nhất, đế quốc thứ tư ở Thần giới sẽ được thành lập. Ngươi thu hồi lại
tất cả kế sách của mình, sau đó toàn tâm toàn ý đầu nhập vào ta mới là
vương đạo chân chính, đã hiểu chưa?
- Ngươi...
Nghe những lời này, trái tim của Linh Lung Đồ Đằng suýt nữa đã co giật.
Hắn biết, mình gặp phải một nhân vật kinh khủng, hàng phục Long tộc,
thành lập đế quốc khổng lồ. Hắn biết những điều Dương Kỳ nói đều là
thật, bởi vì Độc Cô Vân Không bị thương, còn Vạn Long chi sào thì nghe
nói đã biến mất trong hư không.
- Thế nào? Ngươi định làm gì đây?
Dương Kỳ cũng không động thủ, ngược lại chỉ ngồi xuống chiếc ghế mà vừa rồi Ngạo Thiên ngồi, có vẻ rất có kiên nhẫn:
- Ta rất có kiên nhẫn, có thể chờ ngươi làm ra quyết định. Vừa rồi Ngạo
Thiên ngồi chiếc ghế này, ta cũng đến ngồi một chút. Tu vi của Ngạo
Thiên cũng không tồi, tuy nhiên ta còn mạnh hơn hắn. Ngươi không đắc tội được hắn, lại càng không đắc tội được ta.
- Ngươi chính là Dương Kỳ... Thủ đoạn lớn như vậy, dã tâm như vậy, không ngờ lại muốn thành lập đế quốc thứ tư. Nhưng chỉ một cái Vạn Long chi
sào thì vẫn xa xa không đủ, cho dù là thêm Linh Lung tộc chúng ta thì
cũng không thể đối kháng được tam đại vương triều. Hiện giờ tam đại
vương triều đã hình thành thế chân vạc, nếu đế quốc thứ tư của ngươi
thành lập, khẳng định sẽ bị ba vương triều kia liên thủ đả kích, sụp đổ
ngay lập tức.
Linh Lung Đồ Đằng nói, hắn đang kéo dài thời gian, dường như là chuẩn bị điều gì đó.
- Ngươi thì biết gì? Phương pháp quản lý của ta có thể khiến cho số mệnh của bất kỳ đế quốc nào tăng gấp mười lần. Ngươi cho rằng đế quốc hiện
giờ của mình đã là cực hạn sao? Theo ta nhìn, nơi này chính trị không rõ ràng, số mệnh không hưng thịnh, mọi chuyện đều vướng tai vướng chân,
không thể cải cách. Nếu là ta đến chưởng quản, mở rộng nó thêm vài chục
lần cũng chẳng thành vấn đề.
Dương Kỳ vươn tay bắt lấy viên Táng Thiên Thần Đan kia, cầm trong tay đùa bỡn.
Táng Thiên Thần Đan này chính là một viên cầu đá, nhưng trong đó ẩn chứa uy lực cực kỳ nồng đậm.
- Thật sự là như vậy sao? Ta đầu nhập vào!
Linh Lung Đồ Đằng nói:
- Hiện giờ ta tuyên bố, đầu nhập vào ngươi.
Trong lúc nói chuyện, hắn hơi có chút khom người, lực lượng cực lớn trong cơ thể lập tức bùng nổ, đánh về phía Dương Kỳ.
Hống!
Nhưng ngay khi hắn tấn công đến trước mặt Dương Kỳ, lại chỉ thấy một cái miệng thật to đang há ra, còn có một con cổ xà đang ẩn trong hư không,
chẳng biết lớn đến mức nào. Hắn làm như vậy rõ ràng là đang chui vào
miệng rắn.
- Thôn Thiên Vương...
Trong đầu hắn chợt xuất hiện ba chữ này, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.