Thánh Vương

Chương 121: Tưởng ta không dám?




Dương Kỳ vô cùng nhanh gọn, một mâu giết chết "Hoàng Hồng".
Tất cả thành viên Thái Tử hội lúc này đều sợ tới mức choáng váng, bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, Dương Kỳ nói giết người là giết người, không một chút do dự, so mới ma đầu còn hung ác hơn, không một chút kiêng kỵ.
Hoàng Hồng là ai?
Lần cường giả đoạt mệnh lần 2, người nổi bật trong đám đệ tử tinh anh, một khi chết đi nhất định khiến cho học viện rung động, hai thế lực đối địch với nhau cũng không dám đánh chết Hoàng Hồng, vì sợ bị học viện Thiên Vị trả thù, mà bây giờ Dương Kỳ coi thiên hạ không đủ lớn, một mâu đâm chết đối phương, thủ đoạn này hung hãn bực nào?
Không một ai dám hoài nghi Dương Kỳ không dám.
Thực ra Dương Kỳ hiện giờ cũng đang thi triển thủ đoạn được ăn cả ngã về không, dù sao hắn cũng đã giết Sở Thiên Ca, hôm nay giết thêm một người cũng chỉ khiến mọi người kinh sợ mà thôi.
Chuyện hôm nay nếu như không khiến cho đám thành viên Thái Tử hội ở đây kinh sợ, thì hậu quả không tưởng tượng nổi, kiểu gì cũng đạt tới trình độ ngươi sống ta chết.
Từ khi hắn ở trong động quật Hắc Hải Giao Ma, chiến thắng tâm ma, tu luyện đạo lý ám sát vô thượng, tâm trí kiên định, khí phách bản sắc từng bước bộc lộ ra ngoài, có một loại kiêu hùng thượng cổ, sát phạt dũng cảm, quyết là quyết luôn.
Vì vậy hắn mới hung hãn xuất thủ đâm chết Hoàng Hồng.
"Đừng..."
Giang Phàm thấy Hoàng Hồng bị giết, tâm tình hoàn toàn sụp đỏ, hắn không bao giờ... dám hoài nghi thủ đoạn của Dương Kỳ, Dương Kỳ giết một người đã làm cho bọn họ hiểu, hắn có thể giết Hoàng Hồng, cũng có thể giết mọi người.
Giết một người cũng là giết, giết nhiều người cũng là giết. Vậy thì ngại gì việc giết thêm vài người?
Ai cũng hiểu đạo lý này.
Bịch, bịch!
Có thành viên của Thái Tử hội quỵ xuống, hắn thấy Hoàng Hồng bị giết, cũng biết chuyện hôm nay khó mà có một kết quả tốt, ai cũng biết đại họa lâm đầu, không còn ngu ngốc kêu réo kiểu "tới giết ta đi?" nữa.
"Giang Phàm, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi tự mình quyết định đi."
Minh Thần Chi Mâu của Dương Kỳ đã thu vào trong cơ thể, đứng chắp tay, nói:
"Hiện giờ ai lựa chọn đầu tiên chính là lập công, người chần chừ sẽ chết, ta giết Hoàng Hồng, chắc là các ngươi cũng đủ thông minh để hiểu, ta sẽ không cho các ngươi còn sống rời đi nếu không nghe lời."
"Cũng được..."
Đột nhiên, Giang Phàm thở dài một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, chẳng quan tâm tới chuyện thân hình đầy bụi đất, giống như đã hạ quyết tâm:
"Vì mạng sống, mọi người cùng nhau giết Tống Hải Sơn và Cốc Phần Tiên đi."
Mọi người nhìn nhau một lượt, sau đó nhìn Cốc Phần Tiên và Tống Hải Sơn.
"Giang Phàm sư huynh, các ngươi không thể như vậy."
Tống Hải Sơn lúc này đã sợ đến mức mặt xám như màu đất, hắn ngơ ngác nhìn Giang Phàm, lại nhìn Dương Kỳ:
"Dương Kỳ, nếu ngươi làm vậy, ngươi không sợ biểu muội ta trả thù ngươi sao."
"Vân Hải Lam? Ta đang muốn giết nàng ta, sớm muộn gì nàng ta cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu."
Dương Kỳ thản nhiên nói:
"Thực ra ta rất muốn cho ngươi chứng kiến bộ dạng thê thảm của nàng ta, đáng tiếc là ngươi không có ngày này."
"Dương Kỳ, ngươi sẽ chết không được tử tế đâu, hành vi hôm nay của các ngươi nhất định sẽ bị học viện phát hiện, còn nữa! Giang Phàm, các ngươi chẳng lẽ không sợ Thái tử gia biết chuyện này, rồi rút gân lột da các ngươi hay sao?"
Cốc Phần Tiên phẫn nộ rống lên, hắn tuyệt đối không chịu thua, trong lòng uất hận hơn Tống Hải Sơn nhiều.
Cốc Phần Tiên không hổ là người của đại gia tộc.
Thế nhưng, Dương Kỳ tuyệt đối cũng không vì sự kiên cường của đối phương mà buông tha. Càng là người như thế, sự trả thù sau này càng độc ác hơn, vì người nhà, vì huynh đệ, hăn sẽ không nhân từ nương tay.
"Giang Phàm, các ngươi sao còn chưa động thủ?"
Dương Kỳ đột nhiên quát lớn.
Giang Phàm thân hình chấn động, nhìn Tống Hải Sơn và Cốc Phần Tiên nói:
"Sư đệ, xin lỗi. Thái tử tuy rằng lợi hại, thế nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Tính mạng của ta hôm nay khó mà bảo toàn được, các ngươi cũng thấy Hoàng Hồng bị giết, hài cốt không còn, không giết các ngươi, ta sẽ phải chết. Cho nên, hôm nay đành phải hi sinh các ngươi."
"Ra tay!"
Hắn nhìn những thành viên còn lại quát:
"Giết!"
Tất cả mọi người đều rống to một tiếng:
“giết!”
Lập tức, kiếm quang ngang dọc, vô số chân khí đánh tới, hai người Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên kêu thảm một tiếng, thân thể lập tức biến thành bùn.
Hai mạng người trong nháy mắt đã chết.
Dương Kỳ nhạy cảm phát hiện trong hư không có hai đạo oán khí đang lao tới phía hắn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vận chuyển Thần Tượng Trấn Ngục Kình hóa tan toàn bộ đám oán khí kia.
Thấy thảm trạng của hai người kia, Giang Phàm xoay người lại, nói:
"Dương Kỳ, bây giờ ngươi cũng nên buông tha cho chúng ta đi. Chúng ta đã giết hai người này, hai tay nhiễm máu đệ tử học viện, một khi lộ ra thì hậu quả khôn lường, chuyện hôm nay sẽ tuyệt không tiết lộ."
"Rất tốt. làm tốt lắm."
Dương Kỳ gật đầu, hắn đã yên tâm nên mỉm cười:
"Đây là bí mật của chúng ta, nhưng chuyện Hoàng Hồng đã chết, Tống Hải Sơn đã chết, Cốc Phần Tiên đã chết là một chuyện lớn. Các ngươi sắp xếp cho hợp lý, nếu không chúng ta kiểu gì cũng bị điều tra."
"Chuyện này mặc dù phiền phức nhưng chúng ta tự biết xử lý, chuyện quan hệ tới tính mạng bản thân và gia đình nào có phải trò đùa?"
Giang Phàm nhìn thoáng qua mọi người nói:
"Chư vị, bây giờ chúng ta đã ở chung một con thuyền, mọi người có hiểu không?"
"Giang Phàm sư huynh, chúng ta hiểu rồi."
Số người còn lại đều gật đầu, họ đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, tuy rằng trong lòng của bọn họ đều có cay đắng, nhưng chuyện không thể cứu vãn nổi nữa rồi.
"Rất tốt, từ nay về sau, chúng ta là một thể. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì các ngươi đâu."
Dương Kỳ cười cười, đột nhiên hai chân dậm một cái, trong phạm vi 10 dặm, nguyên khí cuồng bạo, chân khí của hắn ngưng kết thành đủ loại hình thể, biến thành từng đạo lưu quang, tiến vào trong cơ thể mỗi người.
"Ta cho các ngươi chỗ tốt, đạo chân khí này không gì không phá, có thể tồn tại ở trong cơ thể các ngươi, ngưng kết thành một cây trường mâu giống như ta, xuyên thủng tất cả vạn vật trên thế gian."
Dương Kỳ đưa một đạo chân khí của Thần Tượng Trấn Ngục Kình vào trong cơ thể bọn họ, nói:
"Nói thiệt cho các ngươi biết, thực lực của ta các ngươi không đoán được đâu, hai hôm trước ta đã tới ma quật Hắc Giao, một chiêu giết chết cường giả đoạt mệnh lần 5 Giao Vô Phong, liên tục giết 12 con Hắc Giao cảnh giới Đoạt Mệnh. Thái tử của các ngươi tuy rằng thực lực bây giờ cao hơn ta, thế nhưng không lâu sau này ta sẽ đuổi kịp."
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn Dương Kỳ.
"Xé rách đại địa!"
Dương Kỳ giậm một chân, nhất thời chân khí rót vào trong mặt đất, thảo nguyên rung động tạo thành một vết nứt thật lớn.
Giang Phàm thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn thảo nguyên bị Dương Kỳ giẫm nứt, trong ấn tượng của hắn, rất nhiều đệ tử hạch tâm cũng không có thực lực này.
"Lực lượng này ít nhất cũng có thể so với cường giả đoạt mệnh lần 7."
Dương Kỳ chỉ đơn giản giậm một chân đã có thể xé rách thảo nguyên, điều này làm cho đám người ở đây kinh sợ.
"Được rồi, chúng ta bàn một chút về chuyện các ngươi giải quyết hậu quả, đồng thời bảo trì liên lạc, phòng ngừa chuyện này bại lộ, có cơ hội ta sẽ liên hệ với các ngươi. Chỉ cần trong cơ thể các ngươi vẫn còn đạo chân khí kia, và khi nào nó chuyển động, tức là lúc đó ta có chuyện tìm các ngươi, các ngươi phải bí mật tới gặp ta. Biết không?"
Dương Kỳ phân phối một câu.
Mọi người rùng mình, biết Dương Kỳ đã dùng chân khí khống chế bọn họ.
Nhưng mà, lúc này nhược điểm của mọi người đều nằm trong tay người ta, không ai dám làm gì chỉ còn cách tiếp nhận.
Bọn họ biết Dương Kỳ muốn lợi dụng bọn họ, nhưng cũng chỉ cam lòng bị lợi dụng.
"Dương Kỳ sư huynh, chúng ta định làm như thế này..."
Trong lòng Giang Phàm thở dài một tiếng, hắn tiến lên nói ra phương án giải quyết chuyện liên quan tới cái chết của Hoàng Hồng, Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên.
Mọi người cùng nhau bàn bạc, Dương Kỳ nghe thấy vậy thì gật đầu, những người này quả nhiên thủ đoạn không bình thường, tuy tu vi không tốt lắm nhưng bản lĩnh hại người không tồi chút nào.
Cho tới buổi tối, trăng sáng hiện trên thảo nguyên, sương bạc bao phủ khắp nơi, thỉnh thoảng truyền tới tiếng sói tru, một phương án không chút sơ hở mới được thảo luận xong.
Dương Kỳ đứng dậy, thở phào một cái:
"Nếu vậy các ngươi đi trước đi, ta quay về học viện. Mười hôm sau, các ngươi mới quay về học viện, lúc về cùng nhau nói là Hoàng Hồng, Tống Hải Sơn, Cốc Phần Tiên đã chết trên tay một tuyệt đại yêu nhân, còn các ngươi ai cũng mang thương thế."
"Cũng chỉ có thể làm như vậy."
Giang Phàm cũng đứng dậy, ánh mắt phức tạp, có vui có buồn.
Dương Kỳ vỗ tay, đôi cánh chân khí xuất hiện sau lưng, cuồng phong chấn động, cát bay đá chạy, thân hình hoàn toàn biến mất.
Ngay cả Giang Phàm cũng không biết hắn đi như thế nào.
Dương Kỳ vừa đi, mọi người lập tức ngồi xuống mặt đất, vội vàng khu trừ đạo chân khí trong cơ thể, thế nhưng cho dù bọn họ có làm cách nào cũng không đuổi ra được.
Đạo chân khí kia của Dương Kỳ giống như mọc rễ trong khí hải đan điền, căn bản không nhúc nhích tí nào.
Một lúc lâu sau, trăng đã lên tới đỉnh đầu, Giang Phàm ảm đạm vỗ xuống mặt đất, nói:
"Chân khí thật là lợi hại, căn bản không thể khu trừ."
"Giang Phàm sư huynh, hiện tại chúng ta đã lên tặc thuyền, nên làm sao bây giờ? Lẽ nào cả đời chúng ta nghe theo sự sắp đặt của Dương Kỳ? Người này tâm cơ sâu xa, thủ đoạn độc ác."
Một thành viên Thái Tử hội ủ rũ nói.
"Hiện giờ không còn cách nào cả, chúng ta ai cũng xem thường hắn, hóa ra hắn là hạng người tuyệt thế kiêu hùng, hơn nữa tu vi tăng tiến vô cùng nhanh. Chỉ qua một khoảng thời gian nữa, chỉ sợ là dưới truyền kỳ không một ai chống lại được hắn. Nếu như ba năm nữa qua đi, hắn cứ tiếp tục phát triển, chỉ sợ có một ngày hắn có thể sánh vai với Thái tử. Tạm thời chúng ta không có cách nào chống lại hắn, cho nên tìm cách bảo vệ tính mạng mình là quan trọng hơn cả." Giang Phàm không nghĩ ra cách gì, nhưng mà sau khi hắn suy nghĩ một chút, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không có cái tên súc sinh Tống Hải Sơn, thì chúng ta chưa chắc đã thê thảm như bây giờ. Hắn đáng chết, Vân Hải Lam cũng đáng chết!"
Những người này đã đem oán khí chuyển lên người của Tống Hải Sơn và Vân Hải Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.