Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 81: Chuẩn bị đấu giá




Thành tây cửa hàng san sát, chen chúc chật chội, chính là trung tâm thương nghiệp. Có tư cách mở tiệm ở đây, dù là hàng vỉa hè, cũng đều phải có một chút bối cảnh. Dần dà, mang đến một sự cân bằng, ổn định mang đến phồn vinh. Bởi vậy, nên khu vực này phố lớn ngõ nhỏ dòng người cuồn cuộn.
Trời xuân ấm áp, khí hậu dễ chịu, Sở Thiên dạo bước trên đường nhỏ, so với bình thường nơi đây càng thêm chen chúc. Nhận lấy một lượng lớn Nguyên thạch, Sở Thiên ra lệnh cho Tiểu Nguyệt ra ngoài tìm hiểu tin tức, đi tìm tin tức về những thứ sẽ được đấu giá gần đây.
Chờ đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đã tới ngày đấu giá hội, đem huyền lân cho Tiểu Nguyệt trông giữ, không nhanh không chậm đi tới đấu giá hội.
Ven đường có thể nhìn thấy mấy bác gái cùng hàng rau cò kè mặc cả, khách nhân say khướt từ trong quán rượu lảo đảo đi ra, khuê tú tiểu thư thì lựa chọn trang sức. Nhưng Sở Thiên lại tập trung sự chú ý vào những kiện vũ khí trên các cửa hàng, tiểu thương xung quanh gào to không dứt.
"Tấn Thiết kiếm, do tinh thiết rèn lên, chém giết mãnh thú như chém bùn, lợi khí tốt nhất để chiến địch."
"Thanh Cương y, mặc vào áo này, sẽ nhận được sự bảo hộ mạnh mẽ."
"Xích huyết hoàn, sau khi phục dụng khí lực bạo tăng, nghiền ép đối thủ cùng giai, lấy le với các muội tử."
...
Những lời giới thiệu này, hấp dẫn không ít ánh mắt, có một ít người trẻ tuổi dừng chân lại xem xích huyết hoàn, tâm tính thiếu niên, huyết khí cương dương, ái không muốn dẫm những đối thủ đưới chân, lấy được một nụ cười của giai nhân?
Loại vũ khí như dược hoàn, Sở Thiên hơi nhìn một chút liền không lưu lại, ngược lại hắn chọn lấy mấy thứ tạp vật. Tốt xấu gì cũng là gia tộc đệ tử, mấy món hàng vỉa hè này không lọt vào mắt xanh của hắn
Người mặc trâng phục của gia tộc, ngẫu nhiên lại khiến người qua đường kiêng kỵ, đi ngang qua đám thiếu nữ đều nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ, đi tắt liên tiếp qua mấy ngõ nhỏ, đến một con đường rộng rãi lọt vào tầm mắt chình là nơi tổ chức đấu giá.
Trong tầm là một lầu các rộng rãi, số tầng chỉ có ba, mỗi tầng đều rất rộng, thực tế mỗi tầng cũng không thấp, chiếm diện tích cực lớn, có thể so với tông môn cỡ nhỏ, đem lại cho người ta cảm giác thật hùng vĩ. Toàn bộ lầu các được xây bằng những tảng đá lớn, có phần làm cho người ta cảm thấy cảm giác mênh mông.
Ngửa đầu lên nhìn, "Ngân Phủ Phách Mại" chiêu bài cực kì bắt mắt, cũng không phải là bút mực viết, thuần túy lấy vật sắc bén khắc hoạ mà thành, chữ viết xâm nhập gạch đá cứng rắn, cũng không mất đi vẻ uyển chuyển, lại có loại sát phạt chi khí ẩn ẩn truyền đến, nhìn đến khiến trong lòng run lên.
Trong lối vào người đến người đi, trong đó không thiếu người có tu vi tinh thâm, lại không có ai dám kì kèo gây sự mà thành thật đưa phí cho bảo vệ bên ngoài.
Võ giả kiệt ngạo bất tuần, sở dĩ mọi người tuân thủ quy củ như thế đều có nguyên nhân cả. Nơi đây thành lập đấu giá hội, sẽ có những kẻ tự tin vào tuvi của mình mà cướp đoạt trực tiếp những đồ đấu giá. Còn có những võ giả Hóa Cương cảnh, xưa nay hoành hành đã quen, công nhiên khiêu chiến quy tắc nơi đây.
Kết quả bọn hắn bị một nhóm cường giả Hóa Cương cảnh truy sát chí tử. Thi thể bị treo ở lối vào rã ba ngày, dùng cái này để răn đe. Một đời cường giả bị huỷ trong một phút bốc đồng.
Từ nay về sau, ai bước chân tới nơi đây, mọi người kiểu gì cũng sẽ sinh lòng kính sợ, không hẹn mà cùng tuân thiết luật của đấu giá hội, tức là"Người trả giá cao thì được". Mạnh như tam đại gia tộc, cũng không mò ra ngọn nguồn tình huống nên đều kiêng kị ba phần.
May mà đấu giá hội chỉ quan tâm tới giao dịch, chưa hề làm ra sự tình khác, nên nhiều năm qua sống yên bình cùng tam đại gia tộc.
Đứng ở cửa hơi chút trầm ngâm, Sở Thiên lấy ra mũ rộng vành mang đầu vừa mua được vành nón trước rủ xuống hắc sa che khuất tướng mạo, lại lấy ra áo bào đen che khuất toàn thân. Hóa trang như thế này, coi như Sở Vân đây, cũng không nhận ra hắn.
Đi tới cửa hắn bị hộ vệ ngăn lại, tiếng nói trầm thấp không cần suy nghĩ vang lên "Mời nộp phí vào cửa, một khối Nguyên thạch."
Vô luận là cách ăn mặc nào đi nữa, không hề quan tâm, chỉ cần giao nạp phí tổn, liền là quý khách, nếu cự tuyệt giao nạp, liền đuổi đi, Ngân phủ phách mại chỉ nhận tiền.
Trong lòng cũng không tiếc nuối, Sở Thiên lấy ra một khối nguyên thạch đưa cho người này. Một khối Nguyên thạch, tương đương với mười kim tệ, có thể nuôi một gia đình nửa năm.
"Mời đến." hộ vệ không đổi sắc mặt, bàn tay hướng vào trong, có chút khom người, mời hắn đi vào. Hiển nhiên đã trải qua huấn luyện, vô luận là cử chỉ hay dọng nói đều không thể bắt bẻ.
Sở Thiên khẽ gật đầu, ép vành nón, theo dòng người chậm rãi đi vào. Đến khu chờ đợi thì số ghế đã đầy người hơn phân nửa, dòng người không ngừng tiến vào, nhanh chân tìm chỗ ngồi xuống. Uống xong trà nữ hầu mang đến, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, tĩnh mịch bị môt tiếng ồn đánh vỡ, dòng người ở lối vào tự động tách ra, trong đó một đám người trẻ tuổi chậm rãi đi tới, có nam có nữ, khí chất phi phàm, ánh mắt liếc nhìn bốn phía, mang theo một chút khinh thường. Vạt áo trước có thêu một đường vân, đây là tộc huy Tống gia.
Người cầm đầu tướng mạo tuấn mỹ, khí độ cao quý, gương mặt non nớt cao ngạo lạnh nhạt, quanh thân hình như có hàn khí quanh quẩn, nguyên lực ba động mạnh mẽ vô cùng, tu vi có vẻ đã đạt đến Uẩn Khí cảnh. Đem chiếc quạt trên tay chậm rãi lắc lư, hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
Thế hệ trẻ tuổi Liệt Nham thành trong ba người kiệt xuất nhất, thì Tống Ngọc nhỏ tuổi nhất, vẻn vẹn mười lăm có thừa. Khải linh vẻn vẹn một năm, liền trổ hết tài năng. Nhờ thiên phú, phóng nhãn ra thế hệ trẻ hiện nay thì không có một ai so sánh được, chắc chỉ có Thiên tài mười mấy năm trước là Sở Vân có thể so sánh.
Nhưng, đây là hiện tại không phải quá khứ, cũng không so sánh khập khiễng như vậy, xuất hiện người này khiến mọi người bàn luận say sưa, Ngọc công tử tương lai có thể đi bao xa. Có thể nói người này đạt được kỳ vọng rất cao, thiên phú như thế, tương lai nhất định có thể thành tựu một phen đại sự, để cho những thành trì phụ cận biết được Liệt Nham thành cũng không phải thiếu thiên tài.
Trừ cái đó ra, thiếu nữ bên người Tống Ngọc cũng gây lên sự chú ý không nhẹ. Lông mày như liễu, cằm nhọn xinh đẹp khuôn mặt trái xoan, ánh mắt biểu lộ hơi có vẻ cay nghiệt, càng làm cho nam nhân điên cuồng, nhưng cũng không có ai dám có ý nghĩ gì với nàng.
Bởi vì nàng là thân tỷ tỷ của Ngọc công tử Tống Thanh Thanh. Nếu như có chút làm càn, chắc chắn bị oanh sát thành bã. Mỹ nhân cũng rất đáng giá nhưng mạng nhỏ giá cao hơn a.
Thấy một số người tiến đến, đấu giá hội an bài quản sự tự mình tiếp đãi. Chính là cường long không ép địa đầu xà, cũng nên cho thê lực lâu năm chút mặt mũi. Mà cũng nhờ tam đại gia tộc tài lực hùng hậu, tới có nhiều sinh ý vãng lai. Bởi vậy, đệ tử trong tộc đều tuân thủ quy củ, đấu giá hội sẽ phá lệ ưu đãi.
Quản sự trên chạy đến, sau mmột trận hàn huyên, rất khách khí mời Tống gia đệ tử dẫn vào phòng nhỏ chờ đợi, trong đó phục vụ càng thêm chu đáo. Đưa mắt đám người mới vào, Sở Thiên thu hồi ánh mắt thầm nghĩ, hết lần này tới lần khác lại không đến, đến lúc mình đến cũng đến theo, không nhẽ đem mình làm mục tiêu rồi.
Sau một lúc lâu, ngờ cổng lại vang lên một trận động tĩnh. Theo ánh mắt mọi người nhìn lại, Sở Thiên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy một người đi đầu, tướng mạo anh tuấn, tiếu dung ấm áp, bên hông nghiêng treo bảo kiếm, không Sở Phi Dương thì là ai? Đằng sau là những người tuỳ tùng đi theo trên người mang tộc huy của Sở Gia.
Sở Thiên mặc áo bào đen, Sở Phi Dương tự biện không nhận ra, hướng tới mọi người chắp tay, sau đó dẫn đám người, theo quản sự đi vào một phòng khác.
"Không thể nào." Sở Thiên vẻ mặt cầu xin tự lẩm bẩm, một dự cảm xấu chậm rãi từ trong lòng dâng lên.
"Ai da, trước là Tống Ngọc, sau là Sở Phi Dương, hai vị không hẹn mà cùng xuất hiện, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Phụ cận một người biểu thị không hiểu, Sở Thiên bận bịu vểnh tai nghe hắn nói chuyện.
"Ha ha, lão huynh hẳn là không biết rõ tình hình? Lần này bên trong đấu giá hội, sẽ có nửa lá Linh Liên bán ra." Bạn hắn nhỏ giọng thầm thì, vốn không muốn người khác nghe trộm, không biết rằng Sở Thiên thính giác cực nhạy bén, nghe rất là rõ ràng.
"Trách không được ngay cả Tống, Lưu hai nhà đều phái người đến đây, hi vọng đem vật này bỏ vào trong túi."
"Đó là đương nhiên, ai không muốn nhiều thêm một vị đệ tử tấn cấp Uẩn Khí cảnh đâu."
"Tam đại gia tộc xuất thủ tranh đoạt, chậc chậc, đợi chút nữa sẽ có trò hay để nhìn."
"Ta là dám đánh cược, Lưu Phong sẽ xuất hiện. Chuyện tốt thế này sẽ không thiếu mặt hắn."
...
Nghe được điều này, Sở Thiên toàn thân lạnh lẽo, vốn cho rằng việc này tính là cơ mật, không ngờ lại gây ra xôn xao dư luận. Cũng đúng, Tiểu Nguyệt có thể thám tính được, lấy thủ đoạn của tam đại gia tộc, há lại sẽ không biết. Hơn phân nửa là do đấu giá hội cố ý tiết lộ, dẫn đám người đến, sau đó vật phẩm đấu giá sẽ được bán với giá cao hơn.
Rất nhanh, đám người Lưu gia đã chạy đến, cầm đầu một thiếu niên thân hình cao lớn, khí thế ép người, từ trong miệng người khác Sở Thiên biết được, người này chính là Lưu Phong, thanh danh có thể nói như sấm bên tai.
Lần đầu nhìn thấy hắn, Sở Thiên lại cảm giác chán nản, sắc mặt càng lộ vẻ đau khổ, lần này chỉ sợ sẽ tay không mà quay về.
Về sau, dòng người không ngừng tiến vào, đều ngồi xuống khu chờ đợi, người có danh tiếng thì sẽ có phòng riêng. Theo thời nhân số càng ngày càng nhiều.
Chờ đợi khu ghế sắp bị chiếm hết tiếng chuông bắt đầu vang lên. Đại môn phòng bán đấu giá bị đẩy ra, mấy vị hộ vệ từ đó xuất hiện, phân ra hai bên, khí tức trầm ngưng, tay đè bội đao, quả nhiên uy phong lẫm liệt.
Dựa theo lệ cũ khi tiếng chuông vang lên, đại biểu đấu giá hội sắp bắt đầu. Bọn hộ vệ duy trì trật tự, phân ra kiểm tra khu khách quý, sau đó mới kiểm tra khu người bình thường.
Chỉ một thoáng, mặt đất khẽ chấn động, đám người chen chúc nhau đi vào, Sở thiên cũng tiến vào trong đại sảnh. Khi mọi người tiến vào toàn bộ thì hội đấu giá cũng bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.