Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 58: Tú hoa châm




"Ha ha ha."
Trong thể nội của Sở thiên, tiếng nổ vang trong xương cốt càng ngày càng to, thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều cảm thấy không thích hợp, sau đó người có nhãn lực tốt phột chút liền phát hiện ra hắn đang muốn đột phá.
Nguyên bản là hắn đang đột phá trong chiến đấu. Không ít người cảm khái vô hạn, kết quả của trận tranh tài này thực sự vẫn chưa chắn chắn được.
Tại đây vô số người sợ hãi thán phục Sở Thiên còn có người hi vọng hắn đột phá thành công, gia tăng độ hấp dẫn, mà bọn họ sẽ được thấy chiến đấu ở một cấp độ cao hơn.
Cũng có người lo lắng Sở Nghị sẽ lựa chọn ra tay lúc này, một khi đánh lén thành công, hắn sẽ chắc chắn dành được chiến thắng.
Sở Nghị cũng không làm như vậy, ngược lại khoanh tay chờ đợi, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú đối thủ, trong mắt lộ rõ vẻ vui sướng khi gặp kình địch.
Thể nội của Sở Thiên khí tức không ngừng tăng cao, đến thời điểm nào đó, phảng phất như đánh vỡ một tầng bình chướng vô hình, nguyên lực thưo đó tăng vọt, tu vi đột phá Luyện Thể tầng sáu.
"Răng rắc răng rắc."
Sau kiếng kêu trầm đục sàn đấu nứt ra dưới chân Sở Thiên run lẩy bẩy.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, đám người đều biết hắn đột phá thành công, không ít người lộ vẻ vui mừng, giống như có trò hay để xem, trận chung kết này chất lượng thật tốt.
Thể nội của Sở thiên nguyên lực được tăng cường, lượng dự trữ cơ hồ mở rộng gấp đôi. Nhục thể càng thêm cường mãnh, mỗi một khối cơ bắp đều cứng cáp hơn, trong chiến đấu nháy mắt bộc phát ra lực lượng, chắc chắn là tăng lên trên diện rộng.
Đó cũng không phải là chủ yếu. Gân cốt sau mỗi lần tiến giai, là được lợi lớn nhất.
Đến một bước nào đó, Sở Thiên có thể tu luyện cho xương cốt cứng cáp, độ cứng đủ để so sánh với vũ khí bình thường, chỉ có vũ khí cao cấp, mới có thể tạo thành uy hiếp.
Thánh Vũ đại lục địa vô cùng rộng lớn, các loại tài nguyên trân quý vô số. Cũng không thiếu tài nguyên rèn luyện vũ khí, lại càng không thiếu thợ rèn lành nghề. Bởi vậy, số lượng và chất lượng vũ khí đem lại cho võ giả vô cùng phong phú.
Sở Thiên liền biết, trang bị chia làm phàm binh, Linh binh, tiên binh ba cấp bậc lớn, phàm binh chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cùng tinh phẩm.
Về phần Linh binh, dù là hạ đẳng nhất, toàn bộ Thiên La quốc đều tính cực kì hi hữu, chỉ có một số tông phái cao tầng, hoặc thế gia kiệt xuất tử đệ mới có tư cách có được, đều là bảo bối không bao giờ sử dụng tuỳ tiện.
Mà tiên binh, Sở Thiên chỉ đọc qua một số điển tịch, tuyệt thế võ giả cầm trong tay tiên binh, phi thiên độn địa không ai địch nổi, cố nhiên làm cho người hướng tới, nghĩ tới còn xa hắn mới đạt được.
Tiên binh hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn, ngay cả nghĩ đều không dám nghĩ tới.
Lần này tiến giai, xương cốt đều đạt được cường hóa, trở nên kiên cố hơn thực, sự ngưng tụ càng thêm chặt chẽ. Tuỷ cốt mày sắc càng đậm hơn trước, bên trong gân hiện ra tơ máu, nhìn qua tràn ngập dẻo dai.
Chỉ có đem gân cốt tu luyện tới cảnh giới cao thâm, mới có thể có đến một bước này. Trực tiếp có ích cho trận chiến, Sở Thiên thân thể tính dẻo dai tăng nhiều, cùng thời khắc giao thủ với người khác, động tác cân đối linh hoạt, thế công thu phóng tự nhiên.
Đủ loại chỗ tốt, sao kể hết được.
...
Sở Thiên ổn định tu vi, thở ra một hơi, từ từ mở mắt, cảm kích ánh mắt nhìn về phía đối thủ, cười nói: "Đợi lâu. Đa tạ."
"Lúc trước ta là quá lo lắng, chúng ta tiếp tục?"
Sở nghị trong mắt dấy lên chiến ý, chiến thắng đối thủ lúc này, càng lợi cho việc ma luyện bản thân.
Nghe vậy Sở Thiên gật đầu tán thành.
Sở Thiên nhìn xuống đám người bên trong mắt tinh quang lấp lóe, nâng lên tinh thần, bộc phát nguyên lực, cường độ so sánh lúc trước tăng lên rất nhiều, khí tức trầm xuống, mi tâm Huyết Yêu đồng mở ra, linh năng ẩn núp vận sức chờ phát động, đồng lực cùng tinh thần lực song trọng bao trùm, toàn diện khống chế thế cục.
Thấy thế Sở Nghị vận khí lực, nguyên lực bộc phát, không khí khẽ chấn động, quát lên một tiếng lớn, kim mang lan tràn quanh thân, cả người hóa thành ám trầm kim nhân, tứ chi hiện ra đạo đạo đường vân, kim sắc chiến thể toàn diện mở ra.
Bên trong cánh cửa võ học, kim văn là biểu tượng của lực lượng. Từ đầu đến giờ, đường vân đã lan khắp tay chân, chẳng những hai tay uy lực tăng cường, chân cũng được cường hóa, tốc độ nhanh chóng tănglên kinh người.
Hai người đạp lên mặt đất, bước nhanh, từ hai bên đài lao đến trung tâm, cấp tốc tới gần đối thủ.
Tới gần Sở Thiên đấm ra một quyền, nắm đấm bị nồng đậm nguyên lực bao khỏa, ánh sáng ngân quang bao bọc cánh tay phải, đốt ngón tay còn hiện ra các điểm sáng đỏ.
Đối thủ của hắn, cánh tay Sở Nghị chấn động, trên đó kim văn quang mang đại thịnh, lần lượt biến mất, tận hóa thành năng lượng tuôn vào lòng bàn tay, mười ngón nắm thành quyền, hai quyền phát ra ánh sáng chói mắt như hai mặt trời nhỏ, cùng đối phương hung hăng chạm vào nhau.
"Oanh."
Thế công đụng vào nhau trong nháy mắt, cánh tay Sở Thiên lắc một cái, ám kình hung mãnh phát động, như biển cả dậy sóng, tầng tầng ngang nhiên đánh tới, như muốn quét sạch mọi thứ trước mặt. Vừa đánh vừa lĩnh ngộ ra tam trọng Tu Du kình.
Nhưng trước mặt kim quang lấp lánh, tựa như hàng rào khó mà phá hủy, mặc cho sóng gió ngàn vạn, ta vẫn lù lù bất động.
Sóng lay Nhạc Dương thành, sóng diệt, còn thành thì không? Kết quả không trọng yếu, vô luận như thế nào, song phương va chạm đều chấn động lòng người, kinh thiên động địa oanh liệt hoàn Mỹ.
Xung kích lan tràn ra, giữa trời hóa thành khí lãng, hai người lui lại mấy bước, tóc mai theo gió cuồng vũ, trong mắt chiến ý càng đậm hơn, không có ngôn ngữ, ngưng thần vận lực, vung tay huy quyền, tiếp tục chiến đấu.
"Rầm rầm rầm."
Tất cả người xem nhìn chăm chú, hai vị tuyển thủ đụng số quyền, quyền quyền chạm nhau, kình bạo vô cùng.
Chỉ nhìn từ xa, đều đủ để cảm thụ lực lượng trong đó. Không ít thiếu nữ bị những quyền kình như dã thú chấn nhiếp, tay che miệng hoa dung thất sắc, nhưng phương tâm chỗ sâu nhất đối với việc này có chút khen hay. Vô luận là võ giả có thực lực, luôn luôn có người sùng bái. Mỹ nữ yêu anh hùng, từ xưa đều như thế.
Chính diện va chạm qua đi, hai người đều thối lui mấy bước, hai đạo ánh mắt kịch liệt nhìn nhau, trong đó, ngưng trọng cùng thưởng thức cùng tồn tại.
Tiếng vỗ tay cùng lớn tiếng khen hay nổi lên bốn phía, vang vọng khắp nới, kéo dài không thôi. Đến một bước này, hai vị tuyển thủ mỗi một cử động, đều dẫn tới chú ý của khán giả.
Trong lúc đó, một vài người để ý đến lúc hai người lui lại, cân nhắc tốc độ cùng số bước chân hai người lui về sau, trải qua suy tư chu đáo chặt chẽ, cuối cùng ra kết luận, Sở Thiên mặc dù đột phá, những vẫn còn rơi vào hạ phong
Một điểm này, chính Sở Thiên cũng biết, nhưng trong lòng không khẩn trương, ngược lại vô cùng hưng phấn. Thực không nghĩ tới, vẻn vẹn đột phá một tầng, vậy mà mạnh lên nhiều như thế.
Nếu trước đó, cùng Sở Nghị đối chiêu, kết quả sẽ không phải là vấn đề ai lui lại nhiều hơn, mà là đối phương êm đẹp đứng đấy, mình bị bay ra bên ngoài, rơi xuống dưới đài thua trận tranh tài.
Hai người nghỉ ngơi một chút, khí tức bình ổn, liền lao về phía đối phương, lại kịch chiến.
Càng về sau, Sở Thiên thân hình càng mơ hồ, chợt đến chợt đi, hóa thân thành một đạo gió xoáy không hề bị trói buộc, trong gió xoáy khi thì chớp động ngân ban, khi thì nhô ra trảo ảnh tối tăm, chuẩn xác vô cùng đánh về nơi yếu hại của đối phương.
Mà Sở Nghị cao gần hai mét thân thể kim quang sáng chói, tựa như thân thể làm từ sắt thép, tứ chi chi ngưng tụ sức mạnh kim văn thỉnh thoảng lại hiển hiện, khi thì hai tay xoay chuyển, vận chuyển quyền kình hoá giải hai trảo của đối phương.
Chân đạp huyền diệu bộ pháp, thân thể cao lớn dường như nhỏ bé lại, bên trong gió xoáy không hề hoảng loạn, xu thế tránh tự nhiên.
Bóng đêm dần dần sâu, ánh trăng như nước, lặng yên đổ xuống. Trong sự yên tĩnh, khán giả ngưng thần nín hơi, diễn võ đài to như vậy không hề có một tia tạp âm, chỉ có tứ chi va chạm cùng âm thanh gào thét.
Gió xoáy càng ngày càng chậm, dần dần lộ ra thân hình Sở Thiên. Hắc kim lợi trảo đã biến mất, hiển nhiên tiêu hao quá lớn, không thể duy trì. Huyết Yêu đồng vẫn quỷ dị như trước, nhưng đã gần khé lại, tựa như lúc nào cũng khả năng biến mất.
Kim nhân đối diện quang mang cũng ảm đạm rất nhiều, hiện ra diện mục Sở nghị, trong mắt của hắn thần sắc mỏi mệt, trên trán mồ hôi lâm ly. Xem ra, loại người thân kinh bách chiến như hắn, cũng không nhẹ nhõm hơn chút nào.
"Nên phân định thắng thua rồi."
Trong đầu hai vị tuyển thủ, không hẹn mà cùng lướt qua một cái ý niệm, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi hai thân hình mỏi mệt, hai người diện mục kiên nghị, biểu lộ quả quyết.
Vật lộn lâu như vậy, hai người càng lộ vẻ mỏi mệt, một cái chớp mắt, đều tung ra song chưởng đánh về phía đối phương, chưởng thế không hoa mỹ cũng không nhanh chóng, như Ngu Công dời núi chậm rãi đẩy về trước, một một đường tiến tới.
Cuối cùng, hai người bốn chưởng chạm nhau, thân thể không nhúc nhích tí nào, dáng như hùng vĩ sơn nhạc, làm lòng người sinh kính ngưỡng.
Đám người nhìn không chớp mắt, hai cỗ khí lực tranh đấu rất lâu, ý muốn nhất mộtn chiêu đánh bại đối thủ, lại lâm vào trì hoãn khổ chiến, một phen thuần túy tiêu hao về sau, vô số người trong chờ mong, cuối cùng cũng phân ra được thắng bại. Sở Thiên khí lực không tốt, gần như khô kiệt, mà đối phương y nguyên có chút còn sót lại.
Sở Nghị mặt lộ ý cười, mặc dù đối thủ tương đối khó chơi, nhưng lại phạm vào là sai lầm trí mạng. Nhục thân tầng sáu lại muốn đối chiêu với nhục thân tầng bảy, không biết tự lượng sức mình tất thua không thể nghi ngờ. Nhìn thấy tình hình này, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng thắng bại đã phân.
Chỉ có Sở Thiên lại chưa lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Trên trán Huyết Yêu đồng bởi vì mỏi mệt thu hẹp, nhưng như cũ ngoan cường mà mở ra, trong đó quang mang thăm dò bốn phía, sau khi nhìn qua rất nhiều vật, rốt cục dừng lại trên người một lão phụ quan chiến.
Kia là, một chiếc tú hoa châm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.