Thánh Thiên Hệ Thống

Chương 9: Đứa trẻ tai họa




Trải qua cuộc chiến, toàn bộ sảnh của Trần Gia chỉ còn lại tàn tích, thân thể của gia chủ Trần Gia Trần Minh Tuấn và tên trưởng lão Hắc Ma Tông Lê Minh Hòa cũng cùng nhau tan xác.
- Lão gia!!!
Giọng một người đàn bà kêu lên, bà ta chính là vợ của Trần Minh Tuấn, Hồ Xuân Thương. Vừa nãy bà ta đang lo dẫn các phu nhân của các vị khách quý đi thăm thú bên ngoài sân, chỉ khi nghe bên này động tĩnh quá lớn mới vội vàng trở lại.
- Mẹ… Ba đứa con của Trần Minh Tuấn đồng loạt kêu lên.
“Bốp, bốp”
- Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này. Vừa đánh ba đứa con bà vừa khóc.
- Bây giờ không phải lúc than khóc, mau triệu tập tất cả gia thần trở lại, chỉnh đốn lại Trần Gia. Hồ Xuân Thương nói.
Quả là một người phụ nữ mạnh mẽ, vừa vài giây trước bà ta còn đang đau lòng trước cái chết của chồng mình, nhưng bây giờ lại ngay lập tức trấn tĩnh. Bà ta biết rằng cái chết của chồng bà sẽ ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc.
- “Phải nhanh chóng củng cố thể lực của Long nhi, nếu không các trưởng lão khác sẽ phát sinh tà tâm” Hồ Xuân Thương thầm nghĩ.
Mọi người hôm nay đến dự lễ mừng thọ không ngờ lại trở thành tang lễ. Tâm trạng tất cả mọi người có phần đều hơi trùng xuống. Bên cạnh đó, Trần gia rất nhanh chóng cho người thu thập tàn cuộc, không hổ danh là một trong tứ đại gia tộc, khả năng chịu đựng những sự kiện lớn không phải ai cũng có thể so sánh được.
- Hôm nay từ chuyện vui thành chuyện buồn, bà già ta đây xin cáo lỗi với các vị. Trần gia chúng tôi có chút chuyện không may, cũng không tiện mọi người nán lại lâu, xin cho chúng tôi được tiễn mọi người. Hồ Xuân Thương đại diện gia tộc trước mặt mọi người giải tán.
Rất nhiều người biết điều cũng lập tức rời đi, khi đến thì náo nhiệt khi ra về thì im ắng. Dù vậy cũng không một người nào trách cứ về cách hành xử của Trần Gia. Thế nhưng gia chủ đã mất, mọi người biết rằng Trần Gia hạo kiếp đã tới.
Đỗ Minh lúc này cũng như từ bên ngoài thành thấy dị tượng liền chạy bộ về, khi chạy về thấy dòng người từ trong phủ đi ngược ra vô cùng nghi hoặc. Trở về trong phủ đã thấy mọi thứ tan hoang, xác chết của các hạ nhân la liệt.
Thấy tình cảnh có chút không ổn, hắn lập tức chạy tới đại sảnh. Hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông nội hắn, dì Thẩm của hắn là đầu bếp trong phủ cũng phải đến đại sảnh để làm việc.
Đến nơi, hắn thấy vô số xác nằm la liệt, càng thấy vậy hắn càng sợ hãi. Suốt sáu năm qua, dì Thẩm là người thân duy nhất của hắn, lo cho hắn từng cái ăn cái mặc, càng nghĩ tới hắn càng sợ. Bây giờ quả thực Đỗ Minh không khác gì một đứa trẻ đang lạc mẹ.
Đỗ Minh sau một hồi tìm kiếm, hắn đã nhìn thấy một thứ mà hắn lo sợ nhất từ khi quay lại phủ. Xác một người đàn bà đang nằm dưới đất, huyết nhục vẫn còn đang chảy chứng tỏ vừa chết không lâu.
- Dì Thẩm, dì Thẩm…. Đỗ Minh ôm lấy xác người đàn bà khóc.
Tiếng kêu khóc của hắn lập tức thu hút những người của Trần Gia đang thu dọn tàn cục trong sảnh.
- Đứa trẻ đó là ai? Hồ Xuân Thương nhíu mày hỏi một người hạ nhân.
- Dạ thưa lão phu nhân, đó là Thiên Quân thiếu chủ. Người hạ nhân đáp.
Đối với những người chủ chốt của Trần Gia, Đỗ Minh có vẻ vô cùng xa lạ và không có chút nổi bật nhưng với hạ nhân của Trần Gia thì hắn vô cùng nổi tiếng. Một thiếu chủ thông minh và ngoan ngoãn lại thường xuyên giúp đỡ bọn họ.
- Thiên Quân thiếu chủ? Ta từng nghe lão gia nhắc tên đứa trẻ này, đứa bé đó là con Trần Dương sao? Người mau gọi hai vợ chồng Trần Dương tới gặp ta.
- Dạ vâng lão phu nhân.
Nghe mẹ mình cho gọi, hai vợ chồng Trần Dương nhanh chóng đến gặp.
- Dạ mẹ cho gọi hai chúng con? Trần Dương kính cẩn nói.
- Người cho ta biết, tại sao lại để con trai người ở cùng với hạ nhân?
Nghe được mẹ mình hỏi đến đứa trẻ này, Trần Dương chợt biến sắc.
- “Không phải thằng nhóc gây ra tai họa gì chứ”
Trần Dương đang vô cùng bối rối, từ xưa tới nay hắn là người vô cùng sợ vợ. Chuyện hắn không dám quan tâm đến đứa con riêng này cũng là xuất phát từ tâm lý sợ vợ của hắn. Hôm nay đột nhiên bị mẹ hỏi đến chuyện này, trong lòng vô cùng khẩn trương chưa biết giải thích thế nào.
- Dạ thưa mẹ, thực sự có chuyện khó nói. Nguyễn Hoàn Nga lên tiếng thay cho phu quân mình.
- Chuyện khó nói là chuyện gì?
- Chắc mẹ cũng biết anh trai con được người đời xưng tụng là Quỷ Cốc Thần. Khi đứa trẻ này được đưa về, con đã nhờ anh con bói qua vận mệnh. Anh trai con đã tính qua hai chữ: Tai họa.
- Tai họa, còn có chuyện này sao? Lão phú nhân nhíu máy.
- Đúng vậy thưa mẹ, ngay khi nhận được tin này, trong lòng con như sét đánh ngang tai, nhưng vì là cốt nhục của anh Dương nên con không thể nào vứt bỏ. Đành đem nó cho hạ nhân nuôi dưỡng, xem như tránh đi được một phần tai họa. Không ngờ số mệnh nó quả đen đủi, liền khiến ngay cả dì Thẩm là vú nuôi nó cũng chết không toàn thây.
Nguyễn Hoàn Nga vừa giải thích, nước mắt vừa chảy ra, tâm trạng trông có vẻ như vô cùng thê lương. Nhìn thấy nét mặt của con dâu mình như vậy, tinh thần của Hồ Xuân Thương càng thêm âm trầm.
Những đả kích hôm nay đã ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tình của bà, cộng thêm việc anh trai của đứa con dâu này quả thực nổi danh là một cao thủ tướng số có thể sánh ngang với Thần Toán Tử. Hai thứ kết hợp lại khiến bà ta cảm thấy có chút tin tưởng những lời mà Nguyễn Hoàn Nga đang nói.
- Nếu là tai họa sao còn giữ lại, Trần Gia chúng ta không phải thiếu con, thiếu cháu. Hôm nay cha của con tức ông nội của nó chết, ta không thấy nó quan tâm, mà ôm lấy một xác chết hạ nhân khóc lóc thế là thế nào, mau lập tức giết đứa trẻ đó cho ta. Lão phu nhân giận dữ hạ lệnh.
Trần Dương nghe được những lời này, khuôn mặt tái mét. Dù cho hắn với đứa trẻ này không mấy tình thân nhưng làm sao lại có thể nhìn đứa con ruột của mình nói chết là chết.
- Xin mẹ bớt giận, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Trần Dương lên tiếng cầu xin.
- Hừ, chỉ vì sự yếu mềm của hai con, mà khiến cho lão gia gặp khiếp nạn, hai con cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu đã là tai họa thì phải lập tức diệt trừ, có những chuyện tuyệt không được mềm lòng.
- Xin mẹ tha cho nó một con đường sống, dù sao nó cũng vẫn là một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện. Trần Dương cố gắng năn nỉ mẹ.
Nguyễn Hoàn Nga dẫu trong lòng có hiểm độc, nhưng nghe thấy mẹ chồng của mình không ngờ hạ lệnh giết chết thằng bé cũng có chút giật mình. Bà ta chỉ không muốn đứa con rơi này có cuộc sống tốt đẹp, cũng như ảnh hưởng tới tiền đồ các đứa con mình mà thôi.
- Thưa mẹ, đứa trẻ đó tuy vận mệnh không tốt, nhưng nếu chúng ta lợi dụng tốt biết đâu lại giúp ích cho gia tộc.
- Tai họa thì giúp ích được gì chứ?
- Một tháng sau, Nguyễn Gia của con sẽ tuyển một ngàn nhân công để đến Lý Gia học tập phương pháp rèn vũ khí như một phần giao dịch giữa hai nhà. Nếu có thể chúng ta sẽ để cho thằng bé theo đám nhân công đó đến Lý Gia. Như vậy tại họa sẽ từ Trần Gia chúng ta chuyển qua Lý Gia. Không biết mẹ thấy đề xuất này của con thế nào?
- Làm nhân công sao? Trần Dương ánh mắt kinh ngạc nhìn vợ của mình, nhưng cũng không dám phản bác, dù sao đi làm nhân công vẫn tốt hơn là chết.
- Được, nếu vậy cứ theo ý con mà làm. Nhưng bây giờ ta chỉ cần thấy hắn một ngày thì đã thấy chướng mắt. Lão phu nhân nói xong, rồi bỏ đi.
- Phu nhân, chuyện anh trai của em nói là giả phải không? Trần Dương khi thấy mẹ mình đi khỏi liền chất vấn vợ.
- Không sai, nhưng chẳng phải anh không thấy, thằng bé đó thật sự khắc chết bà đầu bếp đó sao? Nguyễn Hoàn Nga cười lạnh nói.
- Cho dù như vậy không nhất thiết phải đặt chuyện như vậy, suýt chút nữa hại chết thằng bé.
- Bây giờ thì nó có chết không, hôm nay lại dở trò tình cha con trước mặt tôi sao? Thương nó thì giữ lấy mà nuôi, bốn mẹ con tôi sẽ về nhà. Nguyễn Hoàn Nga tức tối nói.
- Kìa, phu nhân, anh cũng không có ý đó, chỉ là nghĩ đến nó vẫn là một đứa con nít nên anh có chút thương cảm.
- Hừ, thách anh cũng không dám. Nói xong, Nguyễn Hoàn Nga cũng phất tay áo bỏ đi.
Lúc này, Đỗ Minh vẫn đang ôm xác của dì Thẩm khóc lóc. Những năm tháng qua, dì Thẩm yêu thương hắn không khác gì đứa con ruột, chính tình cảm của dì khiến hắn biết ở Đại Lục xa lạ này hắn còn có tình thân.
Thế mà bây giờ, bản thân hắn phải chịu đả kích nhìn thấy người thân duy nhất của mình trên đời chết đi. Trong lòng vô cùng đau xót, bản thân hắn đau đớn tột cùng.
Những hạ nhân khác trông thấy hắn khóc thương như vật, cũng đều cảm động tới an ủi, không một ai có thể khuyên nhủ được hắn.
Bản thân Đỗ Minh muốn chính tay chôn cất dì Thẩm, bản thân hắn trách mình chưa kịp báo hiếu gì cho dì. Sáu năm qua, hắn có thể chuyên tâm luyện võ tất cả cũng nhờ dì Thẩm này lo cho hắn cái ăn cái mặc không phải nghĩ ngợi gì.
Sau khi chôn cất dì Thẩm xong xuôi, hắn đã đứng bên mộ suốt nửa ngày trời không nói một lời, trong lòng hắn đã ghi nhớ cái tên Hắc Ma Tông.
- Thưa dì, sẽ có một ngày con tìm đến Hắc Ma Tông trả thù cho dì. Đỗ Minh trước mộ thề.
Hắn trong lúc chôn cất đã biết được một chút thông tin, hôm nay là mừng thọ của ông nội hắn, không ngờ lại bị một tên trưởng lão Hắc Ma Tông tới gây rối, hai người quyết chiến khiến cho những người vô tội xung quanh bị ảnh hưởng, những người không có võ công không kịp thoát khỏi vùng ảnh hưởng nên đã chết không toàn thây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.