Thanh Quan

Chương 35: Công khai thôn vụ




Chủ tịch huyện thăng chức, thư ký như ông khẳng định cũng được thơm lây. Cho dù là công trình này thất bại, cũng là do những nhân viên thao tác thực tế như chúng tôi không đúng, không liên quan gì tới Chủ tịch huyện cả.

Quách Tự Tại nghe xong, hai mắt sáng lên, cẩn thận suy nghĩ về ý tứ sâu xa của Tần Mục, sau đó nở nụ cười.

Vừa cười, Quách Tự Tại vỗ vỗ bả vai Tần Mục, khen:

- Tiểu Tần, đồng chí này rất được, được lắm nha. Như vậy đi, chờ anh hết bệnh rồi, đến trụ sở huyện tìm tôi, tôi với anh nói chuyện nhiều hơn.

Tần Mục cũng cười, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.

Ngoài dự kiến của Tần Mục, hắn ở trong bệnh viện bảy ngày, tới khi xuất viện cũng không nhìn thấy người nào có quan hệ với Bạch Quang Lượng, ngay cả Bạch Nhược Hàm vốn đi làm trong bệnh viện cũng không gặp lại.

Tần Mục đi đến trụ sở huyện, lại cho biết rằng Chủ tịch huyện cùng Thư ký Quách đã đi xuống nông thôn rồi, thời gian quay lại còn chưa biết rõ cụ thể ra sao, điều này làm cho Tần Mục giật mình.

Có lẽ bản thân hắn đã quá sốt ruột, Tần Mục ngồi trên xe quay về trấnHà Tử, âm thầm nghĩ.

Hắn không dừng lại ở trấn Hà Tử, trực tiếp ngồi xe ba bánh trở lại thôn Tây Sơn, mỗi lần bò lên ngọn núi kia hắn đều thề nếu không mở được một con đường đi thông qua ngọn núi này, hắn liền chết già ở thôn Tây Sơn,

Vừa mới vào thôn, Tần Mục liền nhìn thấy Triệu quả phụ lắm miệng đang lải nhải gì đó với mấy cô gái trong thôn. Mấy cô gái thấy Tần Mục đi tới, liền kéo kéo cánh tay Triệu quả phụ, im bặt không dám lên tiếng.

Tần Mục cười đi tới, nhiệt tình hô:

- Thế nào, các vị không bận à?

Người khác không nói gì, Triệu quả phụ lại âm dương quái khí nói:

- Bận hay không còn phải xem trưởng thôn nhà anh cả, trả thù lao thì bận, không trả thù lao thì có muốn bận cũng không được nha.

Tần Mục nghe xong, mày liền nhíu lại, nói:

- Sao, ai lại đắc tội với thím Triệu rồi, tức tối thế cơ đấy?

Triệu quả phụ hừ một tiếng, vươn tay quạt quạt mấy cái trước mũi, ánh mắt đảo khắp nơi, miệng than thở:

- Còn có ai dám đắc tội tôi chứ, cả đám như khỉ đột, người khác làm việc không trả tiền thì đập chết chúng nó.

Tần Mục nghe câu này đúng là không tự nhiên, nhưng mà hắn vừa mới trở lại thôn, lhông biết đã xảy ra chuyện gì, liền cười nhạt, xoay người đi về nhà.

Triệu quả phụ ở đằng sau nói vọng lại, chỉ cây dâu mắng cây hòe:

- Những số tiền kia của người trong thôn nha, cũng thành ra vật hi sinh cho người nào đó mua chuộc lòng một đứa con gái mà thôi.

Tần Mục bỗng nhiên xoay người, nhìn thẳng vào Triệu quả phụ, cứ như thế nhìn chằm chằm.

Triệu quả phụ bị Tần Mục nhìn mà chợt sợ hãi, bĩu môi, nói một tiếng xong uốn éo đi về hướng khác.

Tần Mục liền nổi cơn giận, vốn bởi vì chuyện không thể tiếp xúc với chủ tịch huyện Bạch theo ý muốn của hắn đã làm hắn không vui, vừa trở lại thôn lại bị Triệu quả phụ âm dương quái khí nói cho mơ mơ hồ hồ. Tần Mục một cước đá văng cửa nhà mình, nhìn mấy cô gái đang làm việc bên trong, sắc mặt trầm xuống nói:

- Tề thẩm, dì nói xem, rốt cuộc là thế nào?

Tề thẩm mơ hồ, nhưng nhìn thấy Tần Mục âm trầm nhìn đám đàn bà con gái trong thôn đang đứng quanh, lập tức biết Tần Mục đã nghe được tin đồn gì, liền do dự nói:

- Trưởng thôn, ở chỗ này nói không tiện lắm.

- Nói, có gì mà không tiện? Các vị đều nhìn thấy tôi lớn lên, còn phải che giấu gì? Có gì ám muội chứ? Nói!

Tần Mục ngồi xuống giường gạch, nhìn chằm chằm vào Tề thẩm.

Tề thẩm do dự một chút, nói:

- Hôm kia, Triệu muội tử mang một cái rễ cây cho Chu sư phó, nhưng Chu sư phó lại nói rế cây kia vốn có thể dùng để làm gì gì đó, cái gì mà nam nữ thân chủy… Triệu muội muội lại cố ý bố trí… bố trí làm cho cái rễ cây đó bị hỏng rồi

-Bố cục.

Tần Mục lạnh lùng nói.

- Đúng, bố cục, ta nghĩ nếu Chu sư phó đều nói là không thể dùng nữa, đương nhiên ta không đưa tiền. Nhưng Triệu muội tử nói, chúng ta là cố ý không trả tiền, về sau muốn mang cái rễ cây kia bán đi được một đống tiền lớn. Còn nói… còn nói…

Tề thẩm nói tới đây, do dự không dám nói tiếp, mấy cô gái trong viện cũng dừng tay lại, cúi đầu, lặng lẽ nhìn qua Tần Mục.

- Sợ cái gì, nói! Tôi mặc dù là trưởng thôn, nhưng trưởng thôn phải làm việc cho thôn, có gì mà tôi không thể biết?

Tần Mục nghiêm mặt:

- Đừng để tôi phải trực tiếp đi hỏi Chu sư phó.

Chu sư phó chính là Chu Ái Quân, Tần Mục vô cùng rõ ràng.

- Ả nói, ả nói trưởng thôn lấy toàn bộ chi phí chung của thôn bỏ vào túi mình, sau đó còn nói…

Tề thẩm hoàn toàn không còn bộ dạng đanh đá nữa, nói gì cũng không dám nói rõ ràng.

Lúc này, Chu Ái Quân đẩy mạnh cửa ra, lớn tiếng nói:

- Nói trưởng thôn dùng tiền chung của người trong thôn cho nha đầu Hà Tinh, ả còn nhìn thấy cậu và Hà Tinh…

Nói tới đây mặt đỏ bừng, không nói thêm được nữa.

Tần Mục cười khổ một tiếng, thì ra chính là việc này. Công phu nói luyên thuyên của đám đàn bà con gái trong thôn làm cho cán bộ cơ sở phải đau đầu, đây cũng là lần đầu tiên Tần Mục gặp phải chuyện thế. Nhưng tuy rằng trước kia hắn chưa từng gặp phải, cũng nghe noi khá nhiều, cảm thấy không cần so đo, vỗ vỗ tay nói:

- Có cái gì quá đáng sao? Các người chuyên tâm làm chuyện của mình, tiền á, nằm trong túi của mình mới có ý nghĩa, người khác có gì giận cái gì, oán cái gì, cho nàng nói thoải mái đi! Tôi đây đường đường chính chính, cho dù quỷ có tới, cũng có câu tục ngữ là nói phải củ cải cũng nghe cơ mà.

Câu này làm cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, Tần Mục lại quay sang hỏi tiến độ của mấy ngày hôm nay. Có hai lão sư phó trợ giúp, tiến độ của Chu Ái Quân rõ rằng tăng nhanh hơn nhiều, đã làm xong phần đục thô rồi.

Về phần bên phía Tề thẩm, trừ bỏ Triệu quả phụ trộm gian cùng mánh lới ra thì mấy người còn lại đều lấy được tiền, nhiều tám mươi, ít thì bốn mươi. Nhưng nhìn nụ cười tươi của mấy nàng này, Tần Mục hiểu được các nàng cũng thấy thế là đủ. Lại còn Tề thẩm, bởi vì bản thân mình chưởng quản tiền tài, không hề động đến một xu, liền đợi Tần Mục trở về lên tiếng.

Tần Mục nhìn Tề thẩm liền cười, hỏi mọi người:

- Mọi người nói, Tề thẩm nên nhận bao nhiêu tiền?

Đám phụ nữ nhăn nhó không lên tiếng, Tần Mục liền cười:

- Tề thẩm chưởng quản tài vụ vô cùng tốt, tôi quyết định thưởng cho Tề thẩm một trăm đồng!

- Oa!

Toàn bộ mọi người đều hốt hoảng trước sự hào phóng của Tần Mục, một trăm đồng! Đám con mình đi ra ngoài làm công một năm cũng chỉ có nhiều nhất là trăm đồng. Tần Mục này vừa ra tay lại chính là một trăm đồng?

Người sống trên núi vô cùng giản dị, chỉ cần cho bọn họ chút lợi ích thực tế, bọn họ sẽ cảm kích anh. Đây chính là bản chất thuần phác nhất của người nông thôn. Tần Mục làm quan, không cần thượng đạt thiên thính, nhưng tối thiểu không làm bản thân thấy áy náy lương tâm, phải suy nghĩ thực tế cho hướng đi của người dân.

Đám phụ nữ kéo lấy Tề thẩm chúc mừng, Tề thẩm nhăn nhó xoay người từ hông túm ra tờ một trăm đồng hiếm thấy. Tờ tiền này giá trị thật lớn, vui sướng bọc lại trong áo bông của mình.

Tần Mục gật gật đầu, đám người kia cũng đã bắt đầu vào guồng rồi, đào tạo cho bọn họ sau này làm việc hạch tâm như mở rộng kinh doanh sau này. Hắn hoàn toàn không sợ việc chạm khắc gỗ không có thị trường, phải biết rằng nếu một tác phẩm chạm khắc gỗ làm tốt, tuyệt đối hoàn toàn có thể thỏa mãn được cả giá trị kinh tế lẫn nghệ thuật.

Tần Mục nhìn mấy người đang đứng đó hưng phấn nói chuyện, ngoắc Chu Ái Quân, liền xoay người trở về phòng, lấy bút lông, lại lấy ra giấy hồng viết trong dịp lễ mừng năm mới, tự nghĩ chốc lát, sau đó dùng bút lông viết vào mấy ô vuông trên giấy.

Hắn đang viết, Hà Tinh đẩy cửa vào, thấy Tần Mục, Hà Tinh vui vẻ kêu lên:

- Anh Tần!

Từ sau khi trải qua chuyện bắt cóc, cô không còn gọi là trưởng thôn Tần nữa, đổi thành gọi “anh Tần”.

Tần Mục ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hà Tinh, chuyện lần đó giống như không để lại di chứng quá lớn, liền cũng không nhắc lại mấy câu nói huyên thuyên của Triệu quả phụ, chỉ cười nói:

- Vừa hay, anh đang lo không có người hỗ trợ đây, em tới vừa hay.

Ha Tinh nhìn lại, thấy tờ giấy hồng thật to Tần Mục đang viết:

- Công khai thôn vụ.

Lại quay sang kỳ quái hỏi:

- Tần đại ca, anh đang làm cái gì đây?

Tần Mục chỉ vào bốn chữ này giải thích:

- Dân chúng có quyền dân chủ, chúng ta công khai toàn bộ thôn vụ cùng tài chính, để cho mọi người trong thôn đều biết, biết số tiền của bọn họ được chi vào việc nào, tiêu dùng vào những thứ có giá trị không.

Hà Tinh ngẩn ngơ, nói:

- Anh Tần, cách làm này của anh giống như những gì mà cơ chế quản lý của nước ngoài mà trường em giảng dạy đấy.

Tần Mục gật đầu:

- Quản lý xí nghiệp, hay quản lý thôn trang, tuy danh nghĩa khác nhau nhưng nguyên tắc lại giống nhau. Chỉ cần làm cho mọi người cùng biết, cùng hiểu được, thế thì sẽ không xuất hiện kiểu đoán đếm như thế nữa.

Nói xong, Tần Mục thâm trầm liếc nhìn Hà Tinh một cái.

Mặt Hà Tinh thoáng đỏ lên, cắn cắn môi, lộ ra hàm răng ngọc trắng muốt, đôi mắt ẩn sương mù, dường như ấm ức vô hạn, lại như vui sướng vô hạn.

Tần Mục thấy Hà Tinh bày ra bộ dạng thiếu nữ thế này, tim đập loạn, cầm lấy bút lông, chuẩn bị tiếp tục viết, lại nghe thấy Hà Tinh nhỏ giọng hỏi:

- Anh Tần, ngày đó, tối hôm đó, anh nói có phải là thật sự hay không?

- Tối hôm nào cơ?

Tần Mục đang cố gắng tập trung, tiện miệng hỏi.

Hà Tinh xì một tiếng, bật cười, gằn giọng:

- Anh Tần, thì ra bộ dạng thành thật kia của anh là giả vờ, hóa ra anh cũng lão làng gớm.

Tần Mục nghe cô nói thế, lại càng thêm mơ hồ, hỏi:

- Sao anh lại hỏng thế, em nói xem.

Hà Tinh dậm chân, oán giận quay ngoắt một cái, hai tai cũng đỏ bừng, cô dậm chân nhỏ giọng nói:

- Biết rồi còn giả vờ hồ đồ.

Nói xong quay người rời khỏi phòng Tần Mục.

Tần Mục bị cô làm cho đầu óc mờ mịt, cười gượng lắc đầu, hoàn thành nốt cái bảng “thôn vụ công khai” kia.

Chờ hắn viết xong, lại để cho con trai Tề thẩm bôi hồ sau đó đưa Chu Ái Quân đến thẳng cửa thôn dán lên cột đá.

Hồ lão tứ nghe nói Tần Mục trở lại, liền ngồi không yên, rời nhà đi tới chỗ Tần Mục. Trong lúc vô tình lại phát hiện có hai người ở cửa thôn lén lút, tay đang ôm tảng đá liền vội chạy tới, vừa chạy vừa hô:

- Đang làm gì đấy, hai người đang làm gì!

Tần Mục cười ha ha, nhìn lại Hồ lão tứ.

Nhìn tờ giấy đỏ ghi chi chít rõ ràng những con số tài chính cùng thôn vụ, còn có con số tính toán hàng tháng, trong hai mắt Hồ lão tứ đã ươn ướt.

- Ngày mai, ngày mai ta lên trấn nói, ta già rồi, trọng trách bí thư chi bộ của thôn sẽ giao cho cậu làm!

Vị bí thư chi bộ đã già dùng sức vỗ vỗ bả vai Tần Mục nói.

Sáng ngày thứ hai, không đợi Hồ lão tứ lôi kéo Tần Mục lên trấn trên, phó Chủ tịch Kim Tiểu Lượng trấn Hà Tử chưởng quản công nghiệp vội vàng chạy xuống thôn, bảo cho đám Tần Mục, Hồ Lão Tứ chuẩn bị cẩn thận.

Chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng thị sát các huyện, hôm nay sẽ tới trấn Hà Tử. Hơn nữa Thư ký Quách Tự Tại của Chủ tịch huyện Bạch còn chỉ đích danh là muốn đi thôn Tây Sơn. Đám lãnh đạo trấn Hà Tử nghe thấy thông báo như thế cũng mặt co mày cáu, đi chỗ nào lại không đi, cố ý lại muốn đi thôn Tây Sơn. Tình hình lụi bại của thôn Tây Sơn kia rành rành trước mắt đám lãnh đạo, bọn họ rõ ràng chỉ nhắm mắt mở mắt nhìn rồi chờ đợi mà thôi.

Trưởng trấn La Vạn Hữu cố ý nói dò trong điện thoại rằng thôn Tây Sơn vô cùng hẻo lãnh, hơn nữa còn phải băng qua một ngọn núi lớn, sẽ làm chậm trễ thời gian quý báu của lãnh đạo, đề nghị chuyển sang chọn thôn Độ Kiều gần trụ sở trấn nhất để thị sát. Nơi đó tuy rằng không giàu có gì lắm, nhưng ít nhất trong thôn cũng có một xưởng gia công nho nhỏ, coi như có chút dấu hiệu sản xuất.

Ai ngờ thư ký Quách luôn tỏ vẻ hiền lành, lại không hề có cửa thương lượng, còn nói lời thấm thía rằng:

- Lão La à, trấn Hà Tử của các anh xuất hiện người tài rồi, chuẩn bị mang những đồ gõ điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật lên những thành phố lớn, khí phách của Tần trưởng thôn của các anh đúng là không nhỏ nha, nhân tài như thế không để cho chúng tôi gặp gỡ, còn phải trốn đi sao? Đừng nói thêm gì nữa, trưa nay dùng cơm ở thôn Tây Sơn.

La Vạn Hữu vừa nghe xong, lập tức hội báo cho Bí thư Lý Chiếu Hùng, mấy người cùng hợp lại một chỗ thương lượng, rồi sai Kim Tiểu Lượng đi trước một bước, dặn dò Hồ Lão Tứ cùng Tần Mục dàn xếp hết dân chúng, không để tin đồn gì không nên nói lọt vào lỗ tai lãnh đạo trong huyện.

Kim Tiểu Lượng dặn dò hai người Tần Mục xong, lại vội vội vàng vàng quay trở lại, làm chủ quản mảng công nghiệp, lão nhất định phải ở trên trấn, báo cáo công tác sản xuất với Chủ tịch huyện,

Thấy Kim Tiểu Lượng hấp tấp rời đi, Hồ Lão Tứ liền hỏi Tần Mục, nên sắp xếp những người nào để đứng lên nói chuyện chứ? Nhìn xung quanh, Tần Mục gật đầu nói:

- Chú, cháu không thích làm bộ, mặc kệ ai nhìn thì nhìn, ai nói thì nói. Nói cháu tốt, sau này cháu liền theo điều đó mà phát huy, nếu nói cháu không tốt, thì cháu lại càng phải tiếp túc rút kinh nghiệm. Cho dù là không cho cháu ngồi chức trưởng thôn này nữa, không phải cháu vẫn có thể tìm việc làm cho các vị hương thân phụ lão? Chú nói, thế thì còn cần để ý nữa không?

Hồ Lão Tứ nghe Tần Mục nói thế, vỗ đùi mà cười nói:

- Không thể tưởng được tôi sống cả đời lại để cho Tần Mục cậu dạy bảo. Được, cứ làm như thế đi, chúng ta không thèm giả dạng gì nữa. Đúng rồi, cơm trưa sắp xếp ra sao?

Tần Mục trợn trắng mắt nói:

- Chúng ta ăn cái gì bọn họ ăn cái đó, cho dù bọn họ ăn sơn trân hải vị, cũng chẳng nói đỡ điều gì tốt cho chú đâu.

Hồ Lão Tứ nghe xong, lập tức cười vui vẻ, nói:

- Trưa nay ở nhà tôi, cây nhà lá vườn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.