Thanh Quan

Chương 27: Đại sự Hà Tử trấn




Tần Mục gật gật đầu, cười nói:

- Đương nhiên, chúng ta cũng không thể đem rễ cây thô bán cho người ta, đây là chuyện mơ mộng hão huyền.

Nói xong hắn đứng lên, nói:

- Nếu không thừa cơ hội này chúng ta qua đó nhìn xem?

Hồ lão tứ cùng Vương Chí đều đồng ý, đứng lên muốn đi. Mấy người phụ nữ trong phòng nghe được động tĩnh cũng đi ra, kể cả Hà Tinh cũng không ngoại lệ.

- Đều muốn xem sao.

Tần Mục cười nói:

- Được, đều đi xem!

Nói xong vung tay dẫn đầu đi ra khỏi nhà Hồ lão tứ.

Lúc này Vương Chí đột nhiên có cỗ ảo giác Tần Mục mới là người chủ sự chân chính, trong lòng liền có ý tưởng.

Đoàn người đi về hướng nhà Tần Mục, vừa đi tới cửa liền nghe được một thanh âm trẻ tuổi nói:

- Tề thẩm, mọi người dùng bàn chải rửa sạch rễ cây phải chú ý, ngàn vạn lần đừng chà rụng những cọng rễ kia đó ah.

Một thanh âm phụ nữ lớn tiếng kêu lên:

- Tiểu Quân tử, vừa rồi còn dám hô to gọi nhỏ với lão nương, cậu cho cậu là ai nha? Chỉ cần trả tiền là được, cậu quản chúng tôi chà như thế nào sao?

Nghe xong lời này, dáng tươi cười của Tần Mục liền biến mất, đưa tay ngăn trở bước chân của mọi người, vảnh tai nghe câu kế tiếp.

Hôm nay Chu Ái Quân vừa đến nơi đây, chứng kiến rễ cây chồng chất trong sân liền hiểu được ý tưởng của Tần Mục. Hắn có mang theo khắc đao tổ truyền bên mình, không nói lời nào liền động thủ bắt đầu điêu khắc. Nhưng điêu khắc tổ truyền của hắn chú ý trang sức hoa văn thiên nhiên, đem đao công vận hành vào tự nhiên, xảo đoạt thiên công. Nhưng hắn chứng kiến không ít rễ cây bị phá hư, ảnh hưởng khí tức tự nhiên nên không nhịn được mở miệng đưa ra ý kiến.

Tề thẩm nghe người phụ nữ kia phản bác Chu Ái Quân, liền khuyên nhủ:

- Nói không thể nói như vậy, dù sao cũng không phí bao nhiêu công sức, chúng ta cẩn thận một chút nghe theo lời tiểu Quân tử là được.

Tần Mục thầm gật đầu, trong khoảng thời gian này Tề thẩm biến hóa không nhỏ, hơn nữa nhân mạch không sai, có lẽ qua một thời gian ngắn có thể cho nàng quản chuyện khác.

Thanh âm phụ nữ kia Tần Mục cũng biết, là một người nổi danh ống loa ngang hàng với Tề thẩm trong Tây Sơn thôn, là Triệu quả phụ chừng năm mươi tuổi, thô lỗ như một lưu manh.

- Nhé, đại loa, chừng nào bà dễ nói chuyện như vậy? Chúng ta làm việc Tần thôn trưởng trả thù lao, có quan hệ gì với tiểu tử này?

- Nói không thể nói như thế…

Tề thẩm biện giải.

- Nói không nói vậy thì nói thế nào? Tiểu tử này ah, chính là xen vào việc của người khác.

- Tiểu Quân tử là do Tần thôn trưởng mời về, hẳn là có điểm kỹ năng.

- Nhé, đại loa, chỉ mới chốc lát bà đã nói chuyện cho hắn? Xem gương mặt người ta non trẻ, có tâm tư sao?

Kẻ thô lỗ lưu manh nói chuyện quả nhiên thật cay nghiệt.

Tần Mục nghe đến đó đã không nhịn được nữa, không ngại Trương Thúy, Vương Chí cùng Bạch Nhược Hàm cười hắn, vừa nhấc chân “choang” một tiếng, trực tiếp đá văng cửa nhà.

Tần Mục xanh mặt đi vào trong sân, không để ý sắc mặt mọi người chỉ vào Chu Ái Quân nói:

- Anh, làm tốt chuyện của mình, mấy thứ này đều xuất từ tay anh, sau này chứng kiến người nào không hợp cách trực tiếp ném trở về, không cần nói gì khác!

Chu Ái Quân gật gật đầu, im lặng đi vào phòng. Bây giờ thân hắn mang tội nên tự nhiên không dám nói nhiều lời.

Triệu quả phụ bĩu môi, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.

Tần Mục không phản ứng tới bà ta, chỉ nhìn Tề thẩm nói:

- Tề thẩm, từ hôm nay trở đi tôi giao cho thím một nhiệm vụ, những rễ cây này phân theo đầu người, mỗi người an bài công việc xác định, chỉ cần bị Ái Quân ném về nói không hợp cách, không phát tiền lương!

Tám chín phụ nữ trong viện nhất thời chấn động khó tin nhìn Tần Mục.

Gương mặt Tần Mục không chút thay đổi, nhìn chằm chằm Tề thẩm hỏi:

- Tề thẩm, công tác này thím có thể đảm nhiệm hay không? Có dám đảm nhiệm hay không?

Tề thẩm khó xử, việc này kỳ thật là công việc đắc tội với người. Nhìn sắc mặt Tần Mục ngày càng âm trầm, trong đầu bà hiện linh quang, đột nhiên nhớ tới lời của chồng nói với mình đêm hôm đó, nguyên lai Tần Mục tính toán đề bạt chính mình.

Tề thẩm nghĩ tới đây, rốt cục gật đầu nói:

- Có thể làm!

Lúc này Tần Mục mới hòa hoãn sắc mặt, nhìn Hồ lão tứ gật đầu, lập tức đi vào phòng sau đó lấy ra một ngàn đưa cho Tề thẩm, nói:

- Số tiền này tôi đưa cho thím. Sau này mọi người làm việc thì người đó tự chịu trách nhiệm, làm nhiều ít hay làm việc nhàn hạ đều nhớ rõ ràng.

Tề thẩm run rẩy tiếp nhận một ngàn đồng. Tuy rằng rất mỏng nhưng Tề thẩm giống như tiếp lấy một tảng đá lớn nặng nề, cẩn thận nói:

- Thôn trưởng, tôi…tôi không biết chữ…

Tần Mục gật đầu nói:

- Tôi biết trong Tây Sơn thôn không có vài người biết chữ, thím chỉ cần dùng ký hiệu mà thím hiểu được nhớ kỹ là xong.

Vừa lúc đó, Triệu quả phụ cũng không nhẫn nhịn, lớn giọng kêu lên:

- Tần Mục, cậu đây là muốn làm mặt mũi cho tôi xem sao?

Tần Mục bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm Triệu quả phụ, lạnh lùng nghiêm khắc nói:

- Triệu thẩm, đừng nói Tần Mục này tước mặt mũi thím. Hôm nay tôi ở đây nói thẳng, chỉ cần là quan hệ tới việc làm giàu của Tây Sơn thôn, đừng nói là thím, cho dù là thiên vương lão tử có đến, cũng phải dựa theo quy củ của tôi mà làm!

Tần Mục nói những lời này thật sự có chút không giống cán bộ, thật giống như du côn lưu manh đùa giỡn. Triệu quả phụ ở trong thôn đanh đá quen rồi, người khác bởi vì bà là quả phụ nên không tính toán với bà. Hiện giờ nghe được ý tứ của Tần Mục, chính là vì giải quyết việc chung, nổi giận đùng đùng ngồi bệch xuống đất vỗ đùi khóc lên:

- Cậu là vương bát đản, mới vừa lên làm thôn trưởng thì khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta, tôi không muốn sống, tôi không muốn sống, tôi phải đi đâu mà nói rõ lý lẽ đây ah…

Bà vừa nằm vạ mọi người đều chợt ngây ngẩn, đồng loạt đưa mắt nhìn Tần Mục. Hồ lão tứ cũng nhìn hắn chằm chằm, muốn xem hắn làm sao giải quyết chuyện này.

Tần Mục vừa thấy cảnh tượng kia, đột nhiên liền vui vẻ. Hắn cười tuyên bố:

- Để Triệu thẩm phát tiết cũng tốt, mấy năm nay quả thật ủy khuất thím. Vừa rồi tôi còn có lời chưa tuyên bố, chờ sau khi bán được rễ cây, mỗi người từng phụ trách rửa sạch đều có được từ 50 tới 100 đồng tiền thưởng.

Năm mươi tới một trăm đồng tiền? Mỗi người có mặt nghe xong trong lòng đều chấn động. Hiện tại nhân viên làm công cơ sở mỗi tháng chỉ có ba bốn trăm đồng, nghe được số tiền Tần Mục nói, theo người trong núi xem ra là chuyện tuyệt đối vô cùng khó tin.

Triệu quả phụ ngừng khóc ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Tần Mục.

- Không tin?

Tần Mục cười nói:

- Tề thẩm, thím nhìn cho kỹ, mỗi khi Ái Quân làm xong một bộ rễ, thím đem tiền thưởng phát xuống. Đương nhiên nếu phát sớm chỉ có thể phát hai mươi đồng.

Mọi người không hiểu Tần Mục muốn làm gì, nghe nói chỉ cần là Chu Ái Quân gia công hoàn thành một bộ rễ thì thưởng hai mươi đồng tiền, tâm tư lập tức lung lay, trong đó có một phụ nữ nhìn vào trong phòng kêu lên:

- Ái Quân, hôm nay thím chưng bánh mì, đi tới nhà thím ăn ah!

Bà vừa lớn giọng kêu to lập tức khiến người khác nổi lên tâm tư, lập tức tiến tới trong phòng mời Chu Ái Quân, ngay cả Triệu quả phụ cũng không còn tâm tư đùa giỡn ăn vạ, đang ngồi dưới đất nghĩ cách làm sao lấy lòng Tề thẩm cùng Chu Ái Quân, chiếu cố cho mình. Chu Ái Quân dựa sau cửa, cảm giác khóe mắt ê ẩm, hắn hiểu được Tần Mục giúp hắn tìm về mặt mũi đâu.

Tề thẩm nhân cơ hội nói cho Tần Mục nghe chuyện mấy vị sư phụ chuyên chạm đá, nghe nói giá cả Tần Mục đưa ra, hai người đều nói qua mười lăm tháng Giêng sẽ đến. Tần Mục hài lòng gật đâu, lại dặn Tề thẩm vài câu nên chú ý khi quản trướng cho kỹ càng.

Vương Chí ở một bên cảm thán:

- Xem bộ dạng của Tần thôn trưởng, thật sự tính toán vung tay làm lớn một phen ah.

Trương Thúy cười nói:

- Anh xem khí độ của tiểu Tần, tôi nghĩ không ra hai năm, tôi thật ngại khi đến Tây Sơn thôn – nhất định sẽ kém hơn người ta thôi.

Mọi người đều nở nụ cười, Tần Mục mời tất cả vào nhà, mọi người vui tươi hớn hở đi vào, Tần Mục bắt đầu giảng giải thị trường chạm khắc gỗ khổng lồ ở nước ngoài.

Vào ngày mười bốn tháng Giêng nông lịch năm 1990, huyện Tây Bình đã xảy ra một đại sự.

Đồn công an Hà Tử trấn do đồn trưởng Lưu Đại Hữu, phó đồn trưởng Vương Chí dẫn dắt, hơn một tháng không nghỉ ngơi, ngay cả ăn tết cũng chiến đấu hăng hái trong cơ quan, rốt cục phá án cùng bắt giam sự kiện ăn trộm buôn bán văn vật trọng đại, bắt được chín tội phạm hiềm nghi, tìm được hơn hai mươi văn kiện văn vật, giá trị không thể phỏng chừng. Đây là văn kiện buôn bán văn vật quy mô nhất của huyện Tây Bình kể từ khi lập quốc tới nay.

Vì ban thưởng sự vất vả của lãnh đạo Hà Tử trấn cùng các đồng chí đồn công an, tỉnh ủy phát tới điện mừng, điều nhiệm đồn trưởng Lưu Đại Hữu đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục công an huyện Tây Bình, chủ quản hình trinh. Nhâm mệnh phó đồn trưởng đồn công an Hà Tử trấn Vương Chí làm đồn trưởng, phó đồn trưởng do lão công an nhân dân Chu Thông đảm nhiệm. Toàn bộ tội phạm hiềm nghi do bộ võ trang huyện áp giải lên tỉnh lị nhận thẩm vấn.

Bởi vì sự kiện này, dưới sự chủ trì của đảng ủy trấn tổ chức hội nghị họp mặt toàn thể các cán bộ thôn trấn, do bí thư đảng ủy trấn Lý Chiếu Hùng căn cứ chỉ thị do huyện ủy phê duyệt, đem vấn đề văn vật làm buổi nói chuyện trọng yếu, yêu cầu các thôn ủy tăng cường canh phòng nghiêm ngặt vấn đề hành động buôn bán văn vật của các con buôn, vì bảo vệ tốt văn vật trân quý trong dân gian cùng quốc gia.

Đồng thời bí thư đảng ủy Lý Chiếu Hùng, trưởng trấn kiêm phó bí thư La Vạn Hữu cấp cho lời khẳng định đối với việc Tây Sơn thôn có gan tiến tới con đường làm giàu, tán dương Tây Sơn thôn mở ra con đường thăm dò làm giàu cho Hà Tử trấn, cũng đưa ra đánh giá cao độ cho Tây Sơn thôn thành lập công ty chạm khắc gỗ gia công, đem hạng mục của Tây Sơn thôn liệt vào hạng mục thí điểm của Hà Tử trấn, giúp đỡ hạng mục, tài chính của trấn sẽ có ủng hộ nhất định.

Trong hội nghị, bí thư Lý Chiếu Hùng đối mặt toàn thể cán bộ hai mươi bảy thôn, phát ra khẩu hiệu “Trong vòng ba năm làm cho Hà Tử trấn ném bỏ danh hiệu thị trấn nghèo khó nhất, có gan cải cách, có gan cách tân”, trong khoảng thời gian ngắn khiến tinh thần Hà Tử trấn càng thêm phấn chấn mạnh mẽ.

Tần Mục thản nhiên chứng kiến hết thảy những chuyện này, chỉ riêng có được nhiệt tình còn chưa đủ, còn cần kinh nghiệm, những điều này chẳng khác gì làm cho cán bộ mò mẫm đá qua sông, chậm rãi tìm kiếm.

Lý Đại Đồng ngồi trên đài chủ tịch giống như chim cút không có đuôi, rúc vào trên ghế phờ phạc. Trải qua thẩm vấn, vấn đề của Lý Kim Bưu thật sự nghiêm trọng, không ngờ là dám đem văn vật bán cho người ngoài, xem như phạm tội lớn. Vì thế ban kỷ luật thanh tra huyện còn tìm Lý Đại Đồng nói chuyện, ý tứ nói xa nói gần, xem như vận mệnh chính trị của Lý Đại Đồng đã đi tới cuối, tuyển cử sau tết phỏng chừng hắn sẽ rơi khỏi vị trí này.

Tần Mục là thôn trưởng trẻ tuổi có gan cách tân, được thông tri lên đài nói chuyện. Hắn cũng không làm sẵn chuẩn bị, lên đài trực tiếp nói:

- Chúng ta đều nghèo đến sợ hãi! Hiện tại một ngày kiếm hai xu tiền, nếu có thể một ngày kiếm năm xu tiền thì xem như là phát tài. Bán đá cũng tốt, bán rễ cây cũng tốt, mặc kệ mèo đen mèo trắng, có thể bắt được chuột chính là mèo giỏi!

Nói xong lời này Tần Mục thoáng lặng đi một chút, hình như hiện tại “Luận mèo đen” thủ trưởng còn chưa đưa ra đối mặt với người đời đi?

Lý Chiếu Hùng nghe xong lời này liền gật đầu nói với người bên cạnh:

- Tiểu tử cứng đầu này còn có thể nói ra được lời như vậy? Mặc kệ mèo trắng mèo đen, có thể bắt được chuột chính là mèo giỏi, những lời này rất tốt, nhớ kỹ, ghi chép lại đưa lên trên huyện đi.

Kỳ thật cái gọi là công ty chạm khắc gỗ của Tần Mục mọi người cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào, hiện giờ Hà Tử trấn chỉ là triển khai một loại thái độ mà thôi, nếu đến cuối cùng nghe được tiếng sấm mà không thấy mưa, Tần Mục sẽ biến thành điển hình mặt trái.

Sau hội nghị, bí thư đảng ủy Lý Chiếu Hùng, trưởng trấn La Vạn Hữu cùng Tần Mục tiến hành xâm nhập nói chuyện, Tần Mục hội báo chi tiết về việc thành lập công ty chạm khắc gỗ. Hai vị đại lão của trấn đối với hạng mục này ôm thái độ lạc quan, hứa hẹn Tần Mục có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm bọn họ là được.

Đi ra khỏi đại viện ủy ban trấn, Tần Mục thở dốc một hơi. Bộ chạm khắc gỗ đầu tiên của Chu Ái Quân đã xuất lô, đó là một bộ chạm khắc thọ tinh đầy phúc hậu, rễ cây bị Chu Ái Quân thật xảo diệu làm thành chòm râu, biểu tình trên mặt thọ tinh giống y như đúc. Lúc ấy Tần Mục nhìn thấy ngay lập tức lấy ra ba trăm đồng thưởng cho Chu Ái Quân, khiến hắn không ngừng lo sợ tiếp lấy.

- Tiểu Tần!

Lưu Đại Hữu chạy tới, ha ha cười vỗ vai Tần Mục nói:

- Đi một chút đi, đi tới nhà tôi, hôm nay nếu cậu không uống gục xuống lão ca thật có lỗi với cậu.

Sau hắn còn có hai người, chính là Vương Chí cùng Chu Thông.

Tần Mục nhìn ba người hồng quang đầy mặt, liền cười nói:

- Được, nhưng phải nói trước, ba vị cũng không thể nương cao hứng thăng quan toàn bộ lấy tôi khai đao ah.

Lưu Đại Hữu cười nói:

- Tiểu tử, còn chưa mở đầu đã an bài xong đường lui, hôm nay không cần nói gì khác, bốn người ít nhất sáu bình!

Nói xong kéo Tần Mục đi về nhà.

- Tần Mục!

Đúng lúc này một tiếng gọi khẽ truyền đến. Mọi người nhìn lại, Bạch Nhược Hàm mặc một bộ áo khoác vải nỉ đỏ thẫm đang đứng ven đường kêu gọi Tần Mục.

Mấy hôm trước Bạch Nhược Hàm đã quay về thị trấn, ở trong Tây Sơn thôn hai ngày kiểm tra bệnh tình của Tần Mục đã chuyển biến tốt đẹp, liền quay về bệnh viện đi làm.

- Bác sĩ Bạch, sao cô lại tới đây?

Tần Mục cười a a đi qua hỏi.

- Sao vậy, không chào đón?

Bạch Nhược Hàm cười nói:

- Chỉ sợ sau này tôi sẽ thường xuyên ở lại Hà Tử trấn. Bác sĩ sở vệ sinh dưới bệnh viện không đủ, tôi xin điều tới nơi này.

Nói xong còn nhìn Tần Mục cười trêu chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.