Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 52: Kinh hiện cương thi





Nhậm Thanh Phong cũng không dừng lại tại chỗ mà vừa suy tính vừa nhanh chóng ngự sử Phá Kim Toa bay ra khu rừng này. Sau đó, dừng tại một mảnh đất hoang ở phía đông ngoài bìa rừng ba trăm trượng. Nhậm Thanh Phong thu hồi Phá Kim Toa ở không trung, tiếp theo tìm một bụi cỏ dại cao cỡ nửa người, ngồi xuống tĩnh tọa.
Theo Nhậm Thanh Phong suy đoán, ngày hôm nay khí trời trong xanh, bây giờ bầu trời cũng không có đám mây nào. Vậy một lát nữa trời tối nhất định sẽ có trăng xuất hiện.
Chỉ cần có trăng, vậy chắc chắn yêu quái kia sẽ lại chạy đến sơn trấn nhỏ tìm bắt người hoặc thú đi một mình để ăn. Như vậy, yêu quái đó nhất định sẽ phải đi qua chỗ của Nhậm Thanh Phong. Đến lúc đó Nhậm Thanh Phong ở chỗ này chặn giết nó là được rồi.
Căn cứ phản ứng của cư dân trong sơn trấn nhỏ kết hợp với những tình huống của một ít cương thi mà Lâm Kiếm từng kể qua, hơn nữa chính mình quan sát tại nghĩa địa. Nhậm Thanh Phong có thể nắm chắc sáu phần mà kết luận, yêu quái mà cư dân trong sơn trấn nhỏ đã nói chính là cương thi trong truyền thuyết rồi.
Kỳ thật cương thi còn chia làm hồng cương thi, bạch cương thi, lục cương thi… thật nhiều chủng loại. Chủng loại bất đồng thì mức độ mạnh yếu cũng bất đồng. Nghe nói cương thi cao cấp thì ngay cả pháp bảo của tu sĩ cũng không thể thương tổn. Nhưng Nhậm Thanh Phong cũng không hiểu rõ chuyện này cho lắm, hắn chỉ biết là cương thi cấp thấp thì thường thích ăn máu thịt.

Nhậm Thanh Phong cũng suy đoán, rất có thể cương thi đó ngay cả thi thể người chết cũng đã không buông tha. Nếu không các thi thể của những người bị mất tích ở nghĩa địa ngoài trấn nhỏ cũng không biến mất sạch sẽ như vậy.
Nhậm Thanh Phong quan sát tình huống tại các vùng phụ cận nghĩa địa ngoài sơn trấn nhỏ thì phát hiện những nơi đó cũng không có những điều kiện cần thiết để hình thành cương thi. Tối đa cũng chỉ có thể coi là phong thủy thuận lợi, đại bộ phận thi thể sau khi chôn cất cũng không hư thối rửa nát dễ dàng. Chỉ là nếu nói các thi thể có bất đồng năm tuổi, lại còn không trọn vẹn, khuyết này thiếu nọ mà toàn bộ lại cũng biến thành cương thi thì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Mặc dù Nhậm Thanh Phong cho rằng rất có thể cương thi sẽ ẩn giấu ở trong khu rừng cây quỷ dị này. Nhưng bởi vì ngoài bìa rừng có tu sĩ nào đó đã bày ra trận pháp cấm chế, nên rất có thể trong đó có tu sĩ ma đạo tồn tại. Nhậm Thanh Phong dĩ nhiên sẽ không lỗ mãng trực tiếp đi tới tấn công phá hư cấm chế.
Lỡ như khi chính mình mới vừa hao phí một lượng lớn linh lực phá khai cấm chế, bên trong lại đột nhiên lao tới một đám cương thi có thực lực không rõ, cùng một tên tu sĩ ma đạo cũng không rõ tu vi. Vậy không phải là mình chết chắc rồi sao! Trừ khi là dùng hai tờ cao giai phù kia mới có cơ hội còn mạng sống.
Nhậm Thanh Phong còn nghe nói các loại yêu vật như cương thi, sau khi tu luyện tới một trình độ nhất định thì cũng có thể bày trận làm phép giống như tu sĩ cao giai. Nếu bản thân mình đụng phải loại này thì sợ rằng sẽ còn thảm hại hơn. Nói không chừng sẽ bị bắt sống ăn thịt.
Nhậm Thanh Phong mặc dù tương đối có gan anh hùng, nhưng cũng không có dũng cảm đến tình trạng muốn đi chịu chết không công!
Căn cứ vào những suy đoán đó, Nhậm Thanh Phong nhìn sắc trời ngày càng tối, vừa hưng phấn vừa lo lắng ngồi trong bụi cỏ hoang, bất động chờ đợi.
Sau một canh giờ, vầng trăng sáng rốt cục xuất hiện trên bầu trời. Địa phương mà ánh trăng chiếu đến, bóng tối mới vừa xuất hiện toàn bộ biến mất. Ngay cả một ít cỏ hoang bên người Nhậm Thanh Phong cũng đều được phủ lên một tầng sáng màu bạc lộng lẫy.
Đồng thời lúc đó, trừ ra tiếng hít thở như có như không cùng tiếng tim đập của Nhậm Thanh Phong, vài trăm trượng chung quanh cũng dị thường an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, ngay cả tiếng chim hót cũng không còn.
Trong hoàn cảnh như vậy, đối với Nhậm Thanh Phong mà nói, mặc dù dễ dàng bại lộ chính mình, nhưng cũng đã dễ dàng để hắn dùng mắt thường quan sát tình huống ở phương hướng rừng cây. Nếu như dùng thần thức dò xét, mặc dù sẽ nhanh và toàn diện hơn, nhưng lại rất có thể khiến ục tiêu bị quan sát cảnh giác. Như vậy sẽ tạo thành bất lợi cho kế hoạch tập kích của Nhậm Thanh Phong.
Khi Nhậm Thanh Phong đang lưu ý quan sát, đột nhiên một trận âm phong thổi qua ở rừng cây xa xa, âm thanh quái lạ giống như quỷ khóc cũng đồng thời truyền ra. Âm khí ở phương hướng rừng cây tựa hồ càng dày đặc lên. Sau khi trận âm phong thổi qua, các âm thanh “thình thịch” cũng đã từ chỗ sâu rừng cây truyền ra rõ ràng.
Theo thanh âm xuất hiện, Nhậm Thanh Phong ngồi trong bụi cỏ cũng đã càng khẩn trương hơn, đồng thời cũng có chút mong đợi. Giờ khắc này, hắn cảm giác được tựa hồ máu toàn thân lưu chuyển càng lúc càng nhanh. Khi các thanh âm "thình thịch" nặng nề ầm ĩ càng thêm đến gần, ngay cả mặt đất đều có chút chấn động lên.
"Xem ra lần này cương thi xuất hiện không ít, có thể thỏa mái đánh giết lớn một trận rồi. Không biết đám cương thi này có giống như yêu thú, tu luyện ra các loại giống như là Yêu Đan trong cơ thể hay không."
Nghe những thanh âm đầy áp lực kia, Nhậm Thanh Phong chẳng những không có một điểm e ngại mà ngược lại càng thêm hưng phấn. Nhưng cái hưng phấn này cũng không thể làm loạn tâm thần của Nhậm Thanh Phong.
Trong giờ khắc chờ đợi này, thời gian phảng phất trở nên dài dằng dặc. Rốt cục, ngoài bìa rừng xuất hiện mấy bóng người màu đen. Theo sự xuất hiện của chúng, âm thanh thình thịch truyền đến từ mặt đất cũng lớn dần, âm khí ở phương hướng rừng cây cũng càng thêm dày đặc.
Lấy nhãn lực hơn người của Nhậm Thanh Phong, cộng thêm đây là một đêm trăng sáng. Tự nhiên là nhìn thấy mấy cái ảnh đen này cực kỳ rõ ràng.
Đấyy là mấy con cương thi, biểu tình đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, răng nanh lộ ra. Xuyên qua vài mảnh vải rách nát trên người, còn có thể rõ ràng chứng kiến máu thịt xám đen cùng xương trắng hư thối rửa nát lộ ra. Đám cương thi đó chẳng những biểu tình đờ đẫn, thân thể cũng tựa hồ phi thường cứng nhắc. Cách di chuyển không phải là đi lại giống như người sống, mà là hai tay duỗi thẳng ra phía trước, hai chân đứng thẳng nhảy đi một cách cứng nhắc. Nhưng không ngờ lại có thể nhảy ra xa hơn một trượng. Khi rơi xuống mặt đất đồng thời cũng đã kèm theo một tiếng "Thình".
"Quả nhiên là cương thi! Đám cương thi đó đờ đẫn cứng nhắc như thế, cũng không biết làm sao có thể đả thương ăn thịt người. Nhưng xem hai cái răng nanh lộ ra kia cùng với thịt xương của thân thể tựa hồ cũng trở nên cứng hơn. Đám cương thi này xem ra cũng không thể coi thường rồi!"

"Nhiều như vậy không biết có thể giết hết hay không! Nếu là có nội đan cũng tốt! Nhưng xem đám cương thi sợ rằng cũng là toàn là cấp thấp... Khoan đã, khoan đã, hình như còn có bảy tám tên tu sĩ ở bên trong… Nhưng nhìn lại tựa hồ cũng trở thành cương thi hết rồi.
Phục sức kia… Là đệ tử Huyền Dương môn ta? Là ba gã đệ tử đời thứ ba bị mất tích? Chẳng lẽ bọn họ cũng trở thành rồi cương thi rồi? Đám cương thi đó đang làm cái gì vậy? Tu luyện sao? Là đang hấp thu tinh hoa trong ánh trăng! Chẳng lẽ toàn bộ bọn đó cũng thành tinh rồi? Chính mình có thể tiến hành tu luyện? Không thể như vậy được! Một đám cương thi như vậy đi ra ngoài, sẽ hại chết bao nhiêu dân chúng vô tội chứ!"
Trông thấy cương thi dần nhiều lên, sắc mặt Nhậm Thanh Phong không ngừng biến ảo suy nghĩ.
Cương thi trong rừng này cũng không phải như Nhậm Thanh Phong tưởng tượng là nhiều nhất chỉ có hơn mười con, mà là tầm hai trăm con! Hơn nữa, trong đám cương thi đó lại còn có tám gã mặc trang phục tu sĩ, trong đó lại còn có ba gã đệ tử đời thứ ba của Huyền Dương môn! Chỉ là từ biểu tình đờ đẫn, động tác cứng nhắc của bọn họ là rất dễ dàng đoán được những tu sĩ này cũng đều biến thành cương thi rồi! Một loại cương thi mới bất đồng lớn với các cương thi bình thường khác : Động tác càng nhanh nhẹn, thực lực càng cường đại hơn!
Trừ cái đó ra, Nhậm Thanh Phong còn kinh ngạc phát hiện, đám cương thi bình thường lại là do vài tên cương thi tu sĩ suất lĩnh, xếp thành đội ngũ. Cả tập thể đều cái ngẩng cái đầu lâu cứng nhắc lên, hướng tới ánh trăng mà hô hấp. Dường như là đang hấp thu tinh hoa trong ánh trăng để tu luyện tiến hoá!
-----o0o-----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.