Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 27: Thay đổi tính cách





Trong đêm mưa trắng trời, ở gian ngoài của Nhã Ý Tiểu Cư, hai người Nhậm Thanh Phong và Lâm Kiến ngồi bên cạnh bàn đá tâm sự cùng nhau.
Bốn mươi hai khối linh thạch trung phẩm, bảy mươi tám khối linh thạch hạ phẩm, ba bình Tụ Linh đan, một khối ngọc bài Nhị đại đệ tử thân phận, một cái ống ngọc màu đỏ, hai tờ Phong Nhận Phù cấp năm, một tờ Độn Thổ phù cấp sáu, một kiện pháp khí cao cấp – Phá Kim Toa. Đây là toàn bộ chiến lợi phẩm thu hoạch được của hai người Nhậm Thanh Phong.
“Linh thạch thật là nhiều! Tên Mã Dằng này chết cũng chưa hết tội. Một Nhị đại đệ tử trúc cơ hậu kỳ, cho dù là đệ tử trưởng lão cũng không có tài sản nhiều như vậy.” Nhậm Thanh Phong nhận xét vô cùng tự tin. Sau khi hắn biết được nguyên nhân ẩn chứa trong đó, càng cảm thấy mình đã vì dân trừ hại.
“Ba bình Tụ Linh đan này giá trị càng xa xỉ. Một viên có thể đổi được trên mười bốn viên linh thạch trung phẩm. Huống chi ba bình là ba mươi viên.” Lâm Kiếm cũng nói phụ họa. Sau khi trao đổi cùng Nhậm Thanh Phong một lát, hắn đã không còn cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.
“Tụ Linh đan này trân quý như vậy sao?” Nhậm Thanh Phong nghi ngờ hỏi. Mặc dù trước đó đã cùng Lâm Kiếm trò chuyện một hồi lâu, nhưng Tụ Linh đan thần kỳ như thế nào hắn vẫn chưa hề biết.
“Trong Huyền Dương môn, có thể nói Tụ Linh đan này là đan dược hảo hạng nhất mà Nhị đại đệ tử chúng ta được sử dụng. Một năm Nhị đại đệ tử bình thường chỉ được phát hai viên. Loại đan dược này không những chứa một lượng lớn linh khí tinh thuần mà còn có một tác dụng rất quan trọng, đó là, trong vòng hai canh giờ sau khi dùng, tốc độ hấp thu luyện hóa linh khí của tu sĩ được tăng lên gấp đôi.”
Tuy chỉ nói theo kiểu học thuộc lòng nhưng Lâm Kiếm vẫn có một chút đắc ý.

Nhậm Thanh Phong cũng không để ý tới chuyện đó. Nhậm Thanh Phong biết Lâm Kiến chính là dạng người luôn cảm thấy tự hào về hiểu biết của bản thân mình. Mỗi lần gặp được cơ hội như thế này, hắn sẽ rất vui mà thể hiện một chút.
Đối với loại biểu hiện này của Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong cũng rất chào đón. Bởi vì Nhậm Thanh Phong vốn không phải người Tu Chân giới nên hiểu biết thật sự quá ít. Mà Lâm Kiến từ nhỏ lớn lên tại Huyền Dương môn, chưa tính đến việc Lâm Kiếm đọc được rất nhiều thư tịch từ Bình Kính, chỉ cần ở cùng với sư phụ hắn - Lâm trưởng lão, mưa dầm thấm đất, cũng có thể biết rất nhiều sự tình Tu Chân giới.
Một huynh đệ vô cùng nhiệt tình, không ngại phiền hà, lại thích giảng giải tận tình như vậy, đúng là người Nhậm Thanh Phong cần nhất bây giờ.
“Có thể tăng cao tốc độ hấp thu linh khí trời đất của tu sĩ? Chẳng nhẽ trong các tài liệu luyện chế Tụ Linh đan có Tụ Linh thảo, cái loại linh thảo mà theo đồn đãi có thể tụ tập linh khí trời đất sao?”
Nhậm Thanh Phong kinh hãi hỏi. Đối với loại linh thảo thần kỳ như Tụ Linh thảo, hắn cũng có biết một chút.
Chút hiểu biết này hắn có được từ bản bút ký của đại sư tại Bạch Vân Tự. Nhưng lúc Bạch Vân hòa thượng đưa cho Nhậm Thanh Phong xem quyển sách này, hắn chỉ xem như để giải trí, không nghĩ là thật. Cũng không hề tưởng tượng được trên đời lại có loại cỏ kỳ lạ như vậy.
“Cũng phải thôi. Trước kia, ta cũng không tin có người tu chân thực sự tồn tại, bây giờ thì đã là một gã trúc cơ rồi” Nhậm Thanh Phong thầm tự giễu mình.
“Cái gì mà Tụ Linh thảo trong lời đồn chứ? Toàn bộ Tu chân giới Thiên Thai địa lục đều biết rõ. Mà cũng khó trách, A Phong ngươi đến từ Lưu Tinh đại lục, mới tiến đến Thiên Thai không lâu. Không biết cũng rất bình thường. Nhưng như ngươi nói, hình như trước đây đã nghe nói qua! Vậy cũng là phi thường hiếm có rồi.
Tụ Linh thảo này đã có nguồn gốc vạn năm tại Thiên Thai đại lục. Hiện giờ, Thất đại môn phái và các môn phái lớn khác đều có trồng. Nhưng hoàn cảnh Huyền Dương tông chúng ta là phù hợp nhất để linh thảo này sinh trưởng. Dù vậy, hằng năm cũng chỉ thu hoạch được chừng ba mươi cây có thể luyện đan dược mà thôi. Lục đại môn phái thì càng ít. Chuyện này, ta cũng chỉ là nghe sư phụ nói lại. Thế nên Tam đại đệ tử mới nhập môn càng không thể biết được.”
Tại Thiên Thai đại lục, mặc dù tán tu cao giai đều biết Thất đại môn phái có trồng loại linh thảo này, nhưng không biết được cụ thể hằng năm mỗi đại môn phái thu hoạch được bao nhiêu linh thảo và bao nhiêu Tụ Linh đan được luyện chế. Cho dù giữa các đại môn phái, cũng không thể biết rõ, huống chi là Tam đại đệ tử bình thường.” Lâm Kiên kiên nhẫn giải thích.
Mặc dù người huynh đệ này hiểu biết ít nhưng vừa khéo lại thỏa mãn được ham muốn thể hiện của Lâm Kiếm.
Đôi khi chính Lâm Kiếm cũng hoài nghi, lẽ nào mình tiến cử Nhậm Thanh Phong tiến vào Huyền Dương Môn phần lớn chính là vì nguyên nhân đó?
Nhậm Thanh Phong vẫn chưa hiểu rõ, liền hỏi: “Chuyện số lượng đan dược được luyện chế là việc cơ mật của môn phái thì ta có thể hiểu, nhưng về số lượng linh thảo thì sao? Còn nữa, Tụ Linh đan không có hiệu quả đối với tu sĩ cao giai sao?”
Hiển nhiên, Nhậm Thanh Phong đang dần dần nắm được vấn đề rồi.
“Tụ Linh thảo sở dĩ có tên như vậy là vì nó có thể hấp thu linh khí trong đất trời, nhưng mà cũng không phải không co giới hạn. Linh thảo phát triển đến một trăm năm sẽ thành thục, không hấp thụ linh khí trời đất nữa. Khi đó dược tính của nó tốt nhất. Còn vì sao không hiệu quả với tu sĩ cao giai thì ta cũng không rõ lắm, có thể tác dụng của Tụ Linh đan đối với trình độ hấp thụ linh khí của họ không rõ rệt!”
Lâm Kiếm không hề nghĩ ngợi thuận miệng trả lời. Thực ra, hắn đã đoán trước được Nhậm Thanh Phong sẽ hỏi như vậy.
“Hả, thì ra là như vậy!”Nhậm Thanh Phong chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng gật đầu đáp. Thực ra hắn cũng biết, loại chuyện này chỉ có tự mình trải qua mới hiểu thấu được. Mà chắc là chính Lâm Kiếm cũng không hiểu rõ lắm. Hơn nữa, hắn cũng không muốn tìm hiểu tận tình loại việc như vậy. Dù sao nó cũng quan hệ không nhiều lắm đến cuộc sống của mình.
Lúc này, Lâm Kiến cảm giác có chút mất hứng, liền nhìn ba tấm linh phù rồi nói tiếp:
“Chỉ ba bình Tụ Linh đan cũng đã hiếm có rồi. Không ngờ, Mã Đằng còn có ba tấm linh phù loại này. Nhất là tấm Độn Thổ phù cấp sáu này. Hiệu quả của tấm phù này tương đương với độn thổ thuật do Linh Tịch trung kỳ luyện thổ thuộc tính công pháp toàn lực thi triển. Một lá phù này có thể chạy xa ít nhất hai trăm dặm.
Còn hai tấm Phong Nhận phù cấp năm này tại các phường thị bình thường cũng chỉ có thể ngộ không thể cầu. Mà cho dù có thì cũng vô cùng đắt đỏ. Nhưng không biết làm sao, Mã Đằng đến lúc chết vẫn không sử dụng.”
Nói xong, Lâm Kiếm cũng cảm thấy chút nghi hoặc. Nhưng sau đó, hắn cũng đoán ra được nguyên nhân.
“Nhất định là do Mã Đằng không nỡ sử dụng, về sau thì không có cơ hội sử dụng rồi. Hơn nữa còn phải tập trung điều khiển Phá Kim Toa để ngăn cản A Phong tấn công.” Lâm Kiếm cứ đều đều nói ra.
Nhậm Thanh Phong nghe vậy, cười nói: “Cũng may Mã Đằng không nỡ sử dụng hai tấm Phong Nhận Phù, nếu không thì cho dù ta trúc cơ thành công cũng sẽ bị hắn giết rồi. Còn tấm Độn Thổ phù, hắn cũng đã cầm trong tay, vậy mà lại vẫn không dám dùng.”
Bây giờ ngẫm lại, thấy vận khí của chúng ta thật không tệ nha! Nếu Mã Đằng không khinh địch, hoặc tàn nhẫn hơn, hoặc nếu hắn phóng khoáng một chút, thì có lẽ, bây giờ hắn là người kiểm kê rồi. Nhưng nếu gặp tình như vậy, chúng ta sẽ không có lựa chọn rồi. Mà Mã Đằng có được linh phù tốt, lại còn rất nhiều linh thạch, chắc chắn không chỉ do làm xằng bậy mà đoạt được…Hẳn là cũng nhờ vị Phí sư thúc kia rất yêu thích tên Mã Đằng này.”
Nói xong lời cuối cùng, Nhậm Thanh Phong cũng có chút nghĩ lại mà sợ. Có thể nói, chiến thắng trận này chủ yếu là nhờ vận khí mình tốt. Nhậm Thanh Phong cũng càng hiểu rõ, tại Tu Chân giới không thể chỉ trông chờ vào may mắn mãi được, ai có thể đảm bảo lần sau họ còn có thể may mắn như thế. Quan trọng nhất phải là đề cao thực lực của mình, khi tu vi đã cao rồi thì không lo thiếu hụt linh thạch.

Càng nhớ lại việc thắng hiểm vừa rồi, trong lòng Nhậm Thanh Phong càng quyết tâm trở nên cường đại. Bởi vì Nhậm Thanh Phong cũng đã dần dần ý thức được, Tu Chân giới không như chốn giang hồ. Cho dù là ở trên giang hồ, Nhậm Thanh Phong cũng đã phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm sinh tử mới có được thực lực siêu quần.
Về sau, cứ như vậy, không buồn không lo, không có uy hiếp, cuộc sống chỉ truy cầu hưởng thụ, sinh hoạt chán chường như vậy kéo dài quá lâu, dần dần giết chết tính cẩn thận tinh tế cùng hùng tâm tráng chí của Nhậm Thanh Phong.
Nghĩ như vậy, Nhậm Thanh Phong lại thoáng nhìn Lâm Kiếm ở một bên đang thao thao nói về nguồn gốc sâu xa giữa Phí trưởng lão và Mã Đằng, trong lòng lại tự nhủ:
“Mặc dù Lâm Kiếm có rất nhiều khuyết điểm nhưng là bằng hữu duy nhất của ta tại Tu Chân giới, giờ có thể xem là người anh em vào sinh ra tử. Tiểu Kiếm đến đây cũng chỉ vì mục đích tốt, dù hắn đã vô tình dẫn Mã Đằng tới. Nếu sau đó không phải chính hắn đã liều mạng ngăn cản Mã Đằng thì chắc ta đã sớm đầu thai chuyển thế rồi. Càng không thể còn ở đây mà trò chuyện vui vẻ với hắn.
Bây giờ, trong Tu Chân giới cao thủ như mây này, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, đừng nói là bảo vệ bạn bè. Nếu sau này còn sống uể oải như lúc trước thì thực uổng là nam nhi.”
Cùng với những suy nghĩ như vậy, tính cách của Nhậm Thanh Phong cũng dần thay đổi. Cũng có thể nói là đang từ từ thức tỉnh.
Không ai biết, tại đêm nay, Nhậm Thanh Phong đã có những thay đổi nho nhỏ. Nhưng sau này lại dẫn đến sự thay đổi vận mệnh của rất nhiều tu sĩ, thậm chí còn thay đổi cả vận mệnh Tu Chân giới.
Bên ngoài phòng, mưa to vẫn không ngừng rơi. Đột nhiên một tia chớp lóe lên. Trong phút chốc, bầu trời sáng rực lên, trắng như tuyết, sau đó lại khôi phục bình thường. Mưa càng ngày càng nặng hạt.
-----o0o-----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.