Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 20: Linh mạch hỗn loạn





Những tia nắng vàng rực rỡ sáng sớm dần xua tan đi sương mù bao phủ núi Huyền Dương. Dưới ảnh hưởng của mặt trời, con người ta thường có cảm giác hiền hòa, tĩnh lặng.
Ở một nơi xa phía cuối chân trời, lúc này xuất hiện một đạo ánh sáng vàng. Đạo ánh sáng đó không ai khác chính là Lâm Kiếm. Sau một hồi phi hành, hắn mới hạ xuống trước Nhã Ý tiểu cư của Nhậm Thanh Phong.
Nhìn thấy phiến đá chắn trước cửa thạch ốc, Lâm Kiếm giơ tay phất một cái. Ngay lập tức, trận pháp Hóa Tam Tinh bị hóa giải một cách dễ dàng rồi biến mất.
Sau một hồi không thấy có phản ứng gì, Lâm Kiếm lộ vẻ nghi hoặc tự nói: "Hay là hắn đi vắng, hay đang tu luyện? Ồ? Không ngờ linh khí ở nơi này lại sung túc như vậy? Không những không bị phân tán mà còn tụ tập lại, dường như có thể so với chỗ ở của đệ tử đời thứ hai. Lần trước đến đây, sao mình cũng không có phát hiện ra điều này nhỉ."
Vừa rồi khi Lâm Kiếm đánh tan tiểu trận thì đã dùng một tấm Truyền Âm Phù. Tại tu chân giới, các tu sĩ thường dùng thứ đó để chào hỏi hoặc là để lại lời nhắn.
Truyền Âm Phù này được các tu sĩ chế tạo, mà quá trình chế tạo cũng rất đơn giản và tốn rất ít linh lực. Căn bản chỉ là làm cho âm thanh ngưng tụ thành một sợi dây nhỏ, rồi phong ấn lên một mảnh giấy chuyên dụng là đã tạo được Truyền Âm Phù.
Loại giấy được dùng để chế tạo Truyền Âm Phù có thể dễ dàng để tìm mua tại phường thị. Vì vật liệu chế tạo cũng như quá trình chế tạo cũng khá đơn giản nên chỉ cần một khối linh thạch hạ phẩm là có thể mua được.
Trong lúc, Lâm Kiếm còn đang ngạc nhiên lẫn nghi hoặc thì ngửi được một mùi thơm thoang thoảng. Hắn ngẩng đầu nhìn ra xung quanh thì thấy có một đám khói đang bốc lên ở ngọn núi phía sau thạch ốc.

Lâm Kiếm sửng sốt, rồi cả kinh kêu lên: "Nguy rồi, nhất định là thời tiết khô nóng nên trên núi xảy ra hỏa hoạn. Phải nhanh chóng dập tắt thôi."
Vừa nói xong, hắn liền nhanh chóng chạy tới chỗ đám khói.
Khoảng cách khá gần nên với tốc độ của Lâm Kiếm trong chốc lát là đến nơi. Khi đến gần nơi phát ra đám khói, Lâm Kiếm thấy một đống lửa. Hắn cũng không để ý tình hình xung quanh. Dường như do gấp gáp nên Lấm Kiếm có phần lỗ mãng, không nói không rằng, dùng Hỗn Thiên Xích trực tiếp thi triển “Thủy Long thuật”.
"Uỳnh", bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Đống lửa liền bị dập tắt trong chốc lát. Ngay lúc đó, bỗng có một âm thanh sang sảng vang lên:
"Ngừng lại mau. Tuy rằng hôm nay thời tiết có nóng bức, nhưng cũng không nên tưới nước vào người ta."
Lúc này, Lâm Kiếm mới nhìn kỹ. Hóa ra, người vừa nói chính là Nhậm Thanh Phong.
Hiện tại, Nhậm Thanh Phong đang ngồi bên cạnh đống lửa, miệng cười nhẹ. Vừa rồi chính là hắn chặn Thủy Long thuật, nên mới khiến nước bắn tung tóe lên như thế.
"Ha ha, Tiểu Kiếm, mười mấy ngày không gặp, không ngờ huynh biến thành một kẻ hung ác đến vậy! Vừa gặp mà liền sử dụng Thủy Long thuật tấn công ta rồi. Nếu ta không cẩn thận thì ngay cả Thiên Giáng Bào cũng bị ướt sũng." Nhậm Thanh Phong nói.
Lâm Kiếm nhìn lại. Trên đống lửa đang nướng một con chim trĩ vàng ươm, tỏa một mùi thơm nức mũi. Thần sắc hắn trở nên lúng túng, vội vàng giải thích:
"Ai kêu ngươi rảnh rỗi, không có việc gì ra sau núi nhóm lửa, tông môn có quy định không cho đệ tử trong núi tự ý nhóm lửa."
Nhậm Thanh Phong cũng không thèm để ý nói:
"Quy định của tông môn thì mặc kệ quy định của tông môn, dù chúng ta có không tuân theo thì cũng có sao, với lại có chết ai đâu mà sợ, mau mau ngồi xuống nếm thử tay nghề của ta."
Nhậm Thanh Phong vừa nói vừa đem con chim trĩ hạ xuống, chia ra làm đôi. Sau đó lại lấy ra hai vò rượu, mỗi người một vò. Nhậm Thanh Phong cũng không thèm để ý tới Lâm Kiếm, ngay lập tức uống một ngụm rượu vào, cảm thán thốt lên:
"A ha! Ngon quá."
Lâm Kiếm cắn một miếng, nói:
"Không ngờ tay nghề của huynh khá đến vậy. Dường như trên thịt cũng có chút gia vị thì phải, lại còn có hai vò rượu lớn ở đây nữa? Những thứ này đều do huynh mang từ dưới chân núi lên hay sao?"
Nhậm Thanh Phong lại uống một ngụm rượu, sau đó trả lời:
"Tay nghề của ta tuy không cao, nhưng khẳng định hơn hẳn huynh. Còn đồ gia vị cùng hai vò rượu này ta mua từ nhà bếp ở Ngọc Thanh sơn. Mà mấy hôm nay nhàn rỗi vô sự, nên mới vào sau núi xem xét. Không nghĩ tới trong núi này không có đệ tử nào khác. Ngươi xem, ở đây có một mảng đất trống, bên kia cũng có một tiểu hồ. Bên cạnh hồ còn có một căn nhà nhỏ. Không phải quá tuyệt sao?"
Nhậm Thanh Phong nói tiếp.
Vừa nói, Nhậm Thanh Phong vừa hướng tay chỉ về phía xa. Quả nhiên bên kia, cách chỗ hai người đang ngồi khoảng ba mươi trượng có một tiểu hồ, mà bên cạnh tiểu hồ, có một gian tiểu thạch ốc khác.
Lúc này, Lâm Kiếm mới nhìn xung quanh mà đánh giá. Ở nơi này đúng là có một bãi đất trống khá rộng. Có thể dùng để luận đàm. Mặt khác cũng đúng như lời Nhậm Thanh Phong nói, một nơi như thế này mà không có đệ tử đời thứ hai sinh sống thì quả thật có chút gì đó kỳ quái.
Lâm Kiếm nghi ngờ nói:
"Không phải như vậy chứ, nơi này cách ngọn chủ phong của tông môn không bao xa, quanh cảnh xung quanh cũng rất được, sao lại không có ai ở chứ?"
Nói xong, Lâm Kiếm liền vận khởi Thiên Nhãn thuật, tìm kiếm xung quanh.
Chỉ thấy trong mắt Lâm Kiếm lúc này cũng có tia rung động. Một lát sau thoải mái nói:
"Ừ, khó trách ngọn núi này không có người ở. Tuy linh khí ở trên núi không phải là yếu, nhưng mà lại phân tán khắp nơi, không hề tụ lại, chỉ có thể dùng chữ "Loạn" để hình dung. Đích thực là linh mạch hỗn loạn."
Nhậm Thanh Phong nghi ngờ nói: "Như thế nào là linh mạch hỗn loạn."
Lâm Kiếm giải thích một cách tỷ mỉ: "Núi non trên đại lục Thiên Thai dài liên miên, bất tận. Trong đó có một số ngọn núi có linh mạch. Bất quá thất phái sở hữu rất nhiều những ngọn núi như thế, thậm chí những linh mạch cực kỳ lớn nữa. Mà đại khái, linh mạch cũng có thể chia ra làm hai loại: loại thứ nhất tụ mà không tán, có lợi cho các tu sĩ trong quá trình tu luyện. Còn loại thứ hai chính là tán mà không tụ cho nên các tu sĩ nếu có ở đó tu luyện thì tốc độ rất chậm chạm. Ngọn núi chúng ta đang đứng ở đây có một tiểu linh mạch, chính là thuộc loại thứ hai, linh mạch hỗn loạn."
Nhậm Thanh Phong đang lo nghĩ, lại đột nhiên lộ vẻ vui mừng:
"Ta nhớ ra rồi, chính là quyển sách trước kia của Hoàng lão có đề cập đến. Linh mạch hỗn loạn theo như truyền thuyết thường được dùng để gieo trồng linh dược."
Lâm Kiếm cười nói:

"Gieo trồng linh dược, trừ phi ngươi có thể ở chỗ này mấy trăm năm. Mới có hiệu quả. Hơn nữa còn phải biết cách dùng trận pháp khống chế nhiệt độ, hơi nước, bảo vệ linh dược tránh mưa to gió lớn, như vậy mới có thể trồng được. Mặc dù trận pháp có thể bỏ ra vài năm để học hỏi, nhưng việc chăm sóc linh dược, không phải người như chúng ta có thể làm được. Đến lúc đó tổn hao không biết bao nhiêu linh lực, cũng chỉ có thể làm ra vài ba gốc cây sinh trưởng hơn trăm năm như nhân sâm. Cho nên cũng không nên vọng tưởng."
Nhậm Thanh Phong cũng hơi thất vọng nói:
"Chỉ là nếu tại đây mà gieo trồng linh dược thì hiệu quả chắc hẳn sẽ tốt hơn những nơi khác mà linh mạch ở đây cũng quá nhỏ. Bất quá, nói như vậy, Bách Thảo viên của Huyền Dương môn chúng ta hẳn là một tán loạn linh mạch cỡ lớn?"
Lâm Kiếm nói:
"Đúng vậy, nhưng ngươi cũng không nên thất vọng. Nếu linh mạch nơi này tụ lại, thì tiểu sơn này đã không tới phiên hai huynh đệ chúng ta sở hữu. Nói đi thì cũng nói lại, thạch cốc phía trước cũng do ngọn núi lớn bên ngoài kéo dài đến. Nơi đó linh khí cũng tương đối tập trung. So với nơi tu luyện của đệ tử bình thường tốt hơn rất nhiều, coi như là đủ giúp ngươi tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ, hẳn việc này không khó. Mặt khác, bên cạnh tiểu hồ này cỏ dại cũng khá tươi tốt, cũng có một ít linh khí, sau này nếu ngươi nuôi linh thú thì có thể thả nó ở đây."
Nhậm Thanh Phong nói:
"Ha ha, như vậy mà nói, nơi này đích thị là rất tốt. Bất quá Linh Thú là do thuần hóa Yêu thú mà thành, mà phần lớn Yêu thú có tính tình dữ dằn, hơn nữa ở Thiên Thai đại lục số lượng cũng không nhiều. Nào có dễ dàng để ta sở hữu một con? Nếu mà dùng linh thạch để đi mua, tính khả thi cũng rất nhỏ. Cho nên hiện tại ta cũng không có tham vọng nuôi linh thú. Nhưng nếu tiểu thạch ốc này có thể giúp ta tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ thì ta cũng sẽ ở lại đây vài năm. Dù sao thì nơi đây cũng là một địa phương đặc biệt. Mặt khác, nếu như không có việc gì làm thì có thể ra sau núi bắt dã thú nướng, uống rượu ngon. Cuộc sống tu luyện sẽ bớt nhàm chán. Ừ, hay chúng ta đặt tên cho ngọn núi này là Tửu Nhục sơn, huynh thấy sao?"
Lâm Kiếm giọng điệu có vẻ đay nghiến, nói:
"Ngươi không xem lại xuất thân của ngươi xem, tại sao lại có thể nghĩ ra cái tên bình thường thô thiển như vậy được! Để ta xem nào, hay lấy tên là Lang Yên sơn, hoặc là Thiêu Khảo sơn."
Vừa nói, hai người không nhìn được cùng cười lớn. Tiếng cười vang khắp ngọn núi, kinh động đến dã thú xung quanh.
-----o0o-----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.