Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận

Chương 1:




Tác giả: Julie.
Edit: Aminta.
Đường Thiện mơ thấy ác mộng.
Anh hít một hơi sâu, bỗng nhiên ngồi dậy ở trên giường. Trong không khí có mùi vị ẩm mốc, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi trong trẻo, cảm giác của anh dần dần trở nên rõ ràng...
Thì ra đây mới là hiện thực.
Anh nhìn xung quanh mình, giống như là đã qua mấy kiếp, khung cảnh trong phòng lạ lẫm khiến anh cũng không nhận ra, nhưng vẫn lờ mờ ý thức được nơi này chính là phòng của anh. Đây là một cảm giác mâu thuẫn khó nói nên lời.
Kim đồng hồ vừa đến số không, đồng hồ chim cúc cu treo ở phía đối diện vang lên, kêu tám tiếng liên tiếp, thời gian là tám giờ đúng. Anh biết đồng hồ sinh lý của mình luôn luôn khiến anh thức dậy vào đúng tám giờ, thời gian anh thức dậy thì đúng rồi, nhưng anh không có một chút ấn tượng nào đối với đồng hồ chim cúc cu, tất cả mọi thứ vừa bình thường vừa bất thường như thế.
Anh dời mắt sang chỗ khác, tiếp tục dò xét. Trong phòng trang trí rất đơn giản, trừ cái giường dưới người anh ra thì chỉ có mỗi cái bàn đọc sách và ghế.
Rèm cửa sổ bên giường được kéo chặt lại, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, trong phòng có vẻ u ám và ẩm thấp, trên bệ cửa sổ có chậu cây xương rồng bà. Trên bàn sách cũng có một quyển sách, nó đang được mở ra, giữa sách có đặt một cái thẻ kẹp sách mạ vàng dài mảnh, dường như là đã đọc được một nửa quyển sách.
Anh xuống giường đi đến bên bàn đọc sách, cầm sách lên và đọc lướt một phen, tên sách không có ấn tượng gì, nội dung cũng không rõ lắm. Anh thật sự đọc quyển sách này sao? Liên tục lật ra mấy cái đoạn, vẫn không có chút ấn tượng nào, cuối cùng anh lật về tờ thứ nhất, đọc kỹ chương đầu tiên.
Tôi cảm nhận được thời gian nghiêng ngả, dưới ánh mặt trời rực rỡ là cơn mưa vô hình, ngọn gió êm ả cùng tôi và nàng đứng bất động.
Đó là một quyển tiểu thuyết tình yêu đượm mùi nghệ thuật, đọc xong một đoạn, anh cảm thấy đầu hơi đau.
Lòng anh nghĩ: Nếu anh không bị ma ám thì cũng rối loạn thần kinh nên mới chọn quyển sách này để đọc. Trọng điểm là anh cảm thấy quá lạ lẫm đối với quyển sách này, trước giờ anh chưa hề đọc loại sách này, nhưng cố tình nó lại xuất hiện trên bàn sách trong phòng của anh.
Những cảm giác lạ lẫm đột ngột không chân thật này sắp khiến anh điên rồi. Anh cần ra ngoài để hít thở không khí.
Đi đến trước cánh cửa duy nhất trong phòng, anh nắm tay cầm cửa hình tròn làm từ kim loại cực kỳ lạnh lẽo.
Đẩy cửa ra, hành lang u ám, ánh sáng không chiếu vào được, phần cuối hành lang là nơi duy nhất có ánh sáng. Anh đi về phía có ánh sáng, dần dần nghe được tiếng người ta nói chuyện.
Anh lắng nghe, dường như là có hai người đang nói chuyện.
Rời khỏi hành lang u ám, đi xuống cầu thang bằng gỗ, anh phát hiện cách trang trí trong nhà toát ra bầu không khí của một gia đình nhỏ, phần lớn đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ, chỗ góc tường có đặt bừa vài ba búp bê sứ thần lùn cao cỡ nửa người để trang trí, chúng tựa vào nhau cười vui vẻ.
Anh quan sát một chút, cuối cùng tìm được chủ nhân của giọng nói ở trong nhà bếp.
Nhà bếp được thiết kế mở, tới gần một chút là có thể nhìn thấy người bên trong, một thiếu niên tóc đỏ ngồi ở một bên bàn ăn, đĩa trên bàn ăn đã trống rỗng, chỉ còn ly nước trái cây đã được uống một nửa, thiếu niên đang nói chuyện với người khác ở chỗ anh không nhìn tới được.
"Xin hỏi...?" Đường Thiện lên tiếng rồi mới đi vào, cuối cùng nhìn thấy một người khác. Đối phương đưa lưng lại với anh, anh chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh mềm mại.
Bóng lưng thoạt nhìn giống như là một cô gái xinh đẹp cao gầy tóc dài, nhưng cố tình anh lại nghe được tiếng hai người đàn ông nói chuyện.
"Cuối cùng anh cũng tỉnh! Suýt chút nữa tôi đã bảo Nguyên Vũ đưa bữa sáng của anh cho tôi ăn rồi!" Thiếu niên tóc đỏ nhìn thấy anh thì kích động kêu lê, vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối.
Hình như bọn họ rất thân quen, nhưng anh không có một chút ấn tượng nào.
"Jack, yên tĩnh chút đi, Đường Thiện vừa tỉnh lại, đừng ồn."
"Anh nói giọng của tôi ồn à, giọng của tôi siêu êm tai có được không." Jack muốn phản bác nhưng không dám cư xử thô lỗ như lúc nãy mà nhỏ giọng lầm bầm.
Người đàn ông được gọi là Nguyên Vũ đặt đĩa đồ ăn lên bàn, mỉm cười với Đường Thiện, kéo ghế ra, ngoắc tay bảo anh ngồi.
Đường Thiện hơi lơ đễnh trong nháy mắt, chỉ trách người đàn ông tóc dài này thật sự quá đẹp, một vẻ đẹp trung tính, nếu không nghe giọng, anh thật sự sẽ coi người này là một cô gái xinh đẹp.
"Em muốn uống nước trái cây hay là sữa bò?" Nguyên Vũ vừa hỏi, vừa đi mở tủ lạnh.
"...Tôi muốn uống cà phê."
"Cà phê hại cơ thể, uống sữa tươi được không?" Nói xong thì anh ta lấy sữa bò ra, giúp anh rót một ly.
Đường Thiện bị từ chối cũng không có cảm giác bài xích gì, anh ngồi lên cái ghế mà đối phương đã kéo ra, vị trí đối diện Jack. Anh quan sát Jack, bắt đầu lục lọi tìm tòi trong đầu mình.
Bất kể là Nguyên Vũ xinh đẹp hay là Jack tóc đỏ, anh thật sự không nhận ra ai cả.
"Anh dùng ánh mắt nóng bỏng như thế để nhìn tôi, cẩn thận có người sẽ ghen đó!" Jack phát hiện ánh mắt của anh, cậu ta la lớn tiếng, mang theo ý móc mỉa.
Ghen? Ghen cái gì? Người nào ghen? Tại sao phải ghen?
Trong đầu Đường Thiện hiện lên mấy dấu chấm hỏi, cuối cùng quyết định nói tình hình của mình ra để bàn bạc với bọn họ. "Thật sự xin lỗi, tôi nghĩ mãi không ra, tôi có biết hai người à? Tôi ở chỗ này sao? Tôi hoàn toàn không nhớ rõ." Nói xong, anh nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của Jack và Nguyên Vũ, anh không khỏi ngượng ngùng.
"Sao lại tới nữa rồi!" Người phản ứng đầu tiên chính là Jack. Cậu ta chỉ vào Đường Thiện, quay đầu la lên với Nguyên Vũ.
Nghe cách nói của cậu ta, hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên Đường Thiện mất trí nhớ.
Nguyên Vũ cười khổ một tiếng, đặt sữa bò đặt vào trong tay Đường Thiện, kéo ra cái ghế bên cạnh anh và ngồi xuống. Cách anh rất gần, thậm chí còn đưa tay vuốt tóc của anh: "Quên rồi cũng không sao, em không cần phải sợ."
Động tác này quá tự nhiên, quá thân mật. Đường Thiện lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, giống như người này làm vậy là chuyện đương nhiên.
Không biết tại sao, anh rất yên tâm về người này, không cảm thấy anh ta sẽ gây nguy hiểm gì cho anh. Rõ ràng không quen biết gì người này, nhưng anh lại tin anh ta vô điều kiện.
"Chờ em dùng bữa sáng xong, anh sẽ mang em đi dạo xung quanh, không chừng em sẽ nhớ lại gì đó." Nguyên Vũ cười nói.
Bao dung, không để ý tới việc anh mất trí nhớ, còn tri kỷ muốn dẫn anh ra ngoài... Giúp anh làm điểm tâm, lại khoan dung như thế, đúng là một người tốt.
Đường Thiện cảm kích nói: "Cảm ơn anh. Anh đúng là người tốt."
Jack vốn đang uống nước trái cây nghe thấy câu này, cậu ta phun ra hết tất cả nước trái cây trong miệng, còn ho mấy tiếng.
"Cậu làm gì đó?" Nguyên Vũ nói, cầm khăn lau ném cho Jack, để cậu ta tự lau sạch bàn.
"Thì cũng tại..." Jack rất vô tội muốn giải thích, nhưng lại bị cắt ngang.
"Coi chừng cái miệng của cậu." Nguyên Vũ lạnh lùng nói.
Jack im lặng, không còn dám thốt một tiếng nào.
Đường Thiện nhìn qua nhìn lại hai người đang nổi sóng ngầm, đương nhiên anh không nhìn ra điểm mấu chốt gì trong đó, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên người Jack, bởi vì vẻ mặt của cậu ta phong phú phức tạp nhất, cậu ta không cam tâm lại có hơi tức giận mà trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn lau bàn.
"Mau ăn đi, lát nữa anh dẫn em ra ngoài." Nguyên Vũ nhắc nhở anh mau dùng bữa, giọng điệu dịu dàng, lại có một chút cảm giác ép buộc.
Là ảo giác sao? Tại sao anh cứ cảm thấy Nguyên Vũ đang né tránh một số chuyện gì đó.
Đường Thiện nhìn về phía Nguyên Vũ, quan sát đối phương kỹ càng, ánh mắt của anh bất lịch sự vô cùng, nhưng lại không bị chối từ. Trong mắt Nguyên Vũ mang theo sự cổ vũ và đáp lại, hình như rất hưởng thụ cảm giác được anh nhìn chằm chằm, khiến anh cũng thấy ngại.
Anh không nhìn nữa, cúi đầu ăn điểm tâm. Không thể phủ nhận, quả thật anh có hơi rung động với ngoại hình hấp dẫn của Nguyên Vũ. Nhưng đối phương là nam, anh cũng là nam, như thế thì thật bất thường.
Anh đọc mấy câu mình là người bình thường ở trong lòng, ăn bữa sáng, lại uống một ngụm sữa bò lớn, nhanh chóng giải quyết đồ ăn trước mắt.
Jack hừ hừ, dáng vẻ như xem kịch vui.
Đường Thiện cảm thấy kỳ quái, anh đặt dao nĩa xuống, chính thức mở miệng hỏi thăm: "Tôi có thể hỏi một câu không?"
"Em nói đi." Nguyên Vũ ôn hòa cổ vũ anh nói tiếp.
"Xin hỏi hai người có quan hệ gì với tôi?" Bạn bè ư? Nhưng mà cảm giác không giống lắm. Anh đang rất nghi ngờ.
"Nói trước, tôi không có quan hệ gì với anh cả, tôi chỉ là kẻ rảnh rỗi tới đây ăn chực thôi." Jack lập tức phủi sạch hết quan hệ.
"Vậy à." Đường Thiện vốn cho rằng quan hệ giữa anh và Jack là bạn cùng phòng. Anh lại hỏi: "Anh Nguyên là chủ cho thuê nhà à? Tôi là khách trọ nơi này sao?" Anh ngủ trong phòng của nơi này, cho nên anh suy đoán mình là khách trọ. Mà Nguyên Vũ còn đặc biệt chuẩn bị bữa sáng, chắc có lẽ anh ta là chủ thuê nhà.
"Nói như thế cũng được, tạm thời cứ như vậy trước đi."
Đưa cho người ta cái đáp án không rõ ràng như thế, chẳng phải sẽ càng khiến người ta hoang mang hơn sao? Hơn nữa, rốt cuộc tạm thời cứ như vậy trước đi là có ý gì, nếu không phải thì cứ nói là không phải chứ! Đường Thiện cảm thấy mình bị đùa giỡn.
"Mặt khác, anh họ Lý, tên Nguyên Vũ, em có thể gọi anh là Nguyên Vũ." Lý Nguyên Vũ sửa chữa xưng hô sai của Đường Thiện, lại quay đầu nói với Jack: "Còn cậu, phải gọi tôi là ngài Lý." Còn đây là tiện thể sửa lại.
"Này! Dù nói thế nào thì tôi biết anh sớm hơn anh ta mà, sao anh ta có thể gọi anh là Nguyên Vũ, tôi lại phải gọi anh là ngài Lý!" Jack căm giận cảm thấy không công bằng, cậu ta trừng mắt nhìn Đường Thiện vô tội.
Dường như Đường Thiện có thể nhìn thấy ngọn lửa không cam lòng trong mắt của cậu ta.
"Bởi vì Đường Thiện là Đường Thiện, mà cậu không phải Đường Thiện." Lý Nguyên Vũ trả lời.
Lại là một câu đó giống như mấy câu nói líu lưỡi. Đường Thiện nghe không hiểu rõ lắm, còn Jack hình như là nghe hiểu, cậu ta yên tĩnh lại, không hỏi tới nữa. Rõ ràng anh là người có liên quan, nhưng cứ mãi đứng ngoài cuộc, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi ăn no rồi, cám ơn đã chiêu đãi, đồ ăn rất ngon. Xin hỏi đĩa dọn chung một lượt luôn sao?" Đường Thiện nói sang chuyện khác, anh định dọn luôn đĩa của Jack.
"Để Jack dọn đi. Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài đi dạo, thành phố của chúng ta không lớn cũng không nhỏ, muốn đi dạo hết cả thành phố chắc phải đi cả một ngày."
"Cả ngày à!" Đường Thiện không nhịn được mà kêu thành tiếng.
"Bởi vì không có phương tiện giao thông, nơi này cũng không có trạm xăng dầu, anh chỉ có thể chạy xe đạp hoặc đi bộ thôi." Jack vừa nói vừa dọn ly đĩa.
Lý Nguyên Vũ hỏi Đường Thiện: "Em không ngại đi bộ chứ?"
"Không có."
"Vậy chúng ta đi thôi." Lý Nguyên Vũ đứng dậy, nắm tay của anh, cùng nhau rời khỏi bàn ăn.
Bởi vì động tác của anh ta quá tự nhiên, dù lúc đầu Đường Thiện cảm thấy không ổn, nhưng không rút tay về được, cuối cùng anh chỉ có thể mặc cho đối phương nắm.
Lý Nguyên Vũ cầm áo khoác cho hai người, chất liệu chống nước, kiểu dáng và màu sắc khá cổ điển, rất hợp với dáng người cao gầy của Lý Nguyên Vũ.
Đường Thiện với chiều cao khiêm tốn như thần lùn bắt đầu lo lắng nếu mình mặc vào thì có giống trẻ con lén mặc đồ người lớn hay không. Nhưng sự thật chứng minh đây chỉ là nỗi lo dư thừa của anh. Chiếc áo khoác Lý Nguyên Vũ đưa cho anh có kích thước nhỏ hơn, hoàn toàn phù hợp với chiều cao của anh, như được may bằng số đo cơ thể.
Sau đó, không hề bất ngờ gì, anh tìm được tên mình được thêu trong ống tay áo. Cái áo khoác vừa người này vốn thuộc về anh.
Bây giờ dường như anh đã hiểu được tình hình, anh không còn sợ hãi bàng hoàng như trước đó nữa, anh đi theo Lý Nguyên Vũ ra khỏi nhà trọ. Khoảng sân ngoài nhà được chăm sóc rất tốt, bãi cỏ ngay ngắn sạch sẽ, trong đó có một vùng trồng rau xanh có thể ăn, hoàn hảo và xinh đẹp, có thể thấy được cái tâm của người chủ.
"Rau xà lách ăn lúc nãy là chính tay anh trồng à?" Đường Thiện thuận miệng hỏi, trong lòng không khỏi kính nể Lý Nguyên Vũ. Nói đến việc làm vườn, anh cũng có phần tâm đắc, chỗ ở của anh trước kia... Thật kỳ lạ, chỗ ở trước kia của anh ra sao? Sao đột nhiên anh không nhớ được?
"Khoảng sân này là do chúng ta sửa sang lại chung, nhưng vườn rau là do em khăng khăng đòi, bình thường cũng do em chịu trách nhiệm vun trồng, anh không giúp gì được." Lý Nguyên Vũ đáp lại, dường như giọng điệu hơi cô đơn.
Nói cách khác, người có tay nghề làm vườn mà anh khâm phục lại chính là anh. A, hài hước thật.
"Xin lỗi, tôi không có ấn tượng." Đường Thiện xin lỗi, lại hỏi: "Tôi ở đây rất lâu rồi sao?"
"Đúng là em đã ở một khoảng thời gian, nhưng thời gian chính xác thì anh cũng không nhớ rõ." Lý Nguyên Vũ áy náy cười một tiếng, khéo léo né tránh câu hỏi của anh.
Đường Thiện không tiện hỏi tới, anh dời mắt, bắt đầu quan sát các tòa nhà gần đó. Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy mình giống như đã vượt thời không, đi đến thời kỳ nối tiếp giữa thế kỷ 19 và 20, lối kiến trúc lộn xộn, những căn nhà thôn quê nhỏ bé lại sánh vai song song cùng những ngôi nhà cao tầng, gạch đá và tường xi-măng xuất hiện xen kẽ nhau, anh chưa từng thấy cảnh tượng như thế này bao giờ.
Trên đường không có người đi đường, yên lặng giống như là một thành phố trống rỗng, chỉ có anh và Lý Nguyên Vũ đi trên con đường lót gạch đá màu xám. Mưa bụi lất phất, phong cảnh ở xa hơn chỉ còn là một vùng trắng xóa.
Bầu không khí quái dị gì đây! Không ai thích bầu không khí sởn gai ốc này cả, chí ít Đường Thiện cực kỳ không thích.
"Cẩn thận dưới chân."
Lý Nguyên Vũ mở miệng nhắc nhở, nhưng Đường Thiện đã bị gạch làm vấp chân một chút, suýt chút nữa đã ngã sấp mặt, may mà anh bị kéo một cái và ngã nhào vào người Lý Nguyên Vũ.
Lý Nguyên Vũ cười khẽ một tiếng, Đường Thiện dán chặt vào lồng ngực của anh ta, anh có thể cảm nhận được lồng ngực chấn động khi Lý Nguyên Vũ cười khẽ, anh xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ.
"Cảm ơn." Đường Thiện nói tiếng cảm ơn, đứng vững lại, rời khỏi vòng tay của Lý Nguyên Vũ.
Trong nháy mắt Đường Thiện lui lại, anh nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối của Lý Nguyên Vũ. Mà tay của anh ta vẫn đặt bên hông anh, cũng không định rút về, đỡ anh đi một đoạn đường ngắn.
Cứ cảm giác mình được đối xử như phụ nữ.
"Anh Lý, tôi nghĩ tôi có thể tự đi được." Đường Thiện không quen hành động như vậy, anh bước nhanh một chút, muốn thoát khỏi cái tay bên hông.
Ý đồ của anh rất rõ ràng, Lý Nguyên Vũ phát hiện ra ngay, anh ta lập tức giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, nói xin lỗi anh: "Xin lỗi, thói quen cũ lại tái phát. Em đừng chú ý quá, đây chỉ là hành động theo bản năng của anh."
"Cho nên bất kể là nam hay nữ, anh cũng làm như thế sao?" Sau khi thốt ra câu hỏi, Đường Thiện cũng cảm thấy mình phản ứng quá nhanh, thậm chí anh còn không hiểu tại sao mình lại tra hỏi bằng giọng điệu tức giận.
"Dĩ nhiên không phải." Lý Nguyên Vũ phản bác: "Anh chỉ làm thế với người anh thích."
Đường Thiện nghe xong, anh kinh ngạc dừng bước lại, nhìn về phía Lý Nguyên Vũ, sắc mặt đối phương khá phức tạp, mang theo cảm xúc oán trách nhìn anh.
"Anh Lý, người anh thích mà anh nói có phải là chỉ thích giữa bạn bè không?" Đường Thiện dự định hỏi rõ ràng. Thật ra rong lòng anh đã vừa chối bỏ vừa sợ hãi, nhưng anh không nhịn được sự tò mò về chân tướng. Tuy anh không biết những cảm xúc quái lạ này tới từ đâu.
"Em đừng gọi anh là anh Lý, anh nghe khó chịu." Lý Nguyên Vũ cười khổ, không trả lời câu hỏi của anh mà lại sửa cách xưng hô của anh.
Nhiều lần bị sửa cách xưng hô, Đường Thiện không kiên nhẫn mà nghĩ: Chẳng lẽ đây là vấn đề rất nghiêm trọng sao? Anh cứ thích gọi anh ta là anh Lý bộ không được à? Anh không cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ có thể gọi thẳng tên nhau.
Chờ chút! Chẳng lẽ...
"Anh Lý, rốt cuộc anh và tôi có quan hệ gì, xin anh hãy nói thật cho tôi biết."
"Nguyên Vũ. Xin em gọi anh như vậy." Lý Nguyên Vũ kiên trì, nhưng lại dè dặt với câu hỏi của anh.
Đường Thiện nhìn anh ta chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nhượng bộ: "Được rồi, Nguyên Vũ, xin anh hãy trả lời vấn đề của tôi."
"Chẳng phải em đã biết đáp án rồi sao?" Lý Nguyên Vũ không trả lời trực tiếp, nhưng lại công nhận đáp án mà Đường Thiện muốn nói ra trong lòng.
"Không thể nào! Tôi không tin! Tôi không phải đồng tính!" Đường Thiện cực kỳ phẫn nộ mà kiên quyết phủ nhận, anh lùi về sau, cảm xúc như đổ vỡ.
"Đương nhiên em không phải đồng tính, chỉ là em thích anh mà thôi." Lý Nguyên Vũ đưa tay muốn kéo Đường Thiện đang sắp đi lệch khỏi lối đi bộ, nhưgn lại bị đẩy mạnh ra.
"Đừng đụng tôi! Đồ lừa gạt! Có phải anh thấy tôi mất trí nhớ cho nên mới đùa cợt tôi như vậy hay không? Tôi nói cho anh biết, trò đùa này không buồn cười tí nào! Sao tôi có thể thích đàn ông được? Rõ ràng tôi thích phụ nữ mà, tôi thích yêu đương với phụ nữ..."
Đường Thiện càng lùi càng xa, người anh gần như đi ra giữa đường. Đột nhiên, một chiếc xe ngựa xuất hiện từ trong sương mù dày đặc, người lái xe rống to và tiếng ngựa hí vang lên, lướt sát qua bên cạnh Đường Thiện bằng một tốc độ cực nhanh.
Chỉ suýt chút nữa thôi là anh đã bị xe ngựa cán, anh sợ ngây người! Hơn nữa... Sao cái nơi quái quỷ này lại có xe ngựa xuất hiện?
Đột nhiên, anh bị người đàn ông xông tới kéo về lối đi bộ, anh vừa kinh ngạc vừa nhìn người kia một cách mờ mịt, chỉ thấy khuôn mặt Lý Nguyên Vũ tràn đầy sự phẫn nộ.
"Quên ngay!"
Quên cái gì? Đường Thiện không phản ứng kịp trong chốc lát, sự khó hiểu tràn đầy khuôn mặt.
"Anh muốn Em quên ngay chuyện yêu đương với phụ nữ! Tốt nhất là quên sạch cho anh!" Khuôn mặt Lý Nguyên Vũ trở nên vặn vẹo dữ tợn bởi vì đố kị, giọng điệu ra lệnh ngang ngược mà hung hăng.
Anh sợ Lý Nguyên Vũ như thế này nhất. "Buông tôi ra..." Đường Thiện bắt đầu giãy giụa, nhưng sức anh không lại người kia.
Kỳ quái, rõ ràng Lý Nguyên Vũ trông mảnh mai yếu ớt, nhưng sao lại có sức lớn như vậy? Đường Thiện bị ép buộc nằm trên mặt đất, mặt dán lên gạch đá đọng nước, đất cát ẩm ướt dính hết lên người anh.
"Em thề sẽ không bao giờ nhắc tới nữa, anh mới bỏ qua cho em."
Lý Nguyên Vũ đè trên lưng Đường Thiện, khiến anh gần như không thể thở, nghe thấy Đường Thiện phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn nhưng anh ta vẫn không chịu buông tay.
Anh ta thật sự tức giận!
"Mau thề!"
"Hức hức..."
"Đường Thiện, em đừng ép anh!"
"Hức... Tôi... Thề..." Đường Thiện bị đè đau đến mức chảy nước mắt, cuối cùng anh hết cách, đành phải cầu xin tha thứ.
Lúc này Lý Nguyên Vũ mới bỏ qua và thả anh ra, lại dịu dàng đỡ anh dậy, ôm Đường Thiện vẫn chưa hết sợ, vỗ lưng của anh, giúp anh hít thở.
Sắc mặt Đường Thiện thả lỏng, trong nháy mắt nước mắt anh rơi xuống. Thật ra anh cũng không muốn khóc, nhưng anh không khống chế được bản thân. Thật đáng sợ, thật là đáng sợ...
"Ngoan, đừng sợ, không sao rồi." Lý Nguyên Vũ an ủi anh, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con.
Đường Thiện không nói lên nổi một câu, mặc cho anh ta vỗ lưng ôm eo.
"Em muốn tiếp tục đi dạo không? Chúng ta còn chưa đi được một phần ba nữa." Lý Nguyên Vũ hỏi ý kiến của anh.
Nhưng Đường Thiện đã sợ hãi trong lòng, anh thật sự không muốn ở chung với người này. "Tôi muốn quay về."
Lý Nguyên Vũ cũng không nói gì, chỉ cẩn thận đỡ Đường Thiện, thân mật dẫn anh đi từng bước về. Chờ đến khi Đường Thiện dần dần lấy lại sức lực, muốn tự đi thì đã bỏ lỡ cơ hội từ chối.
Khi hai người về nhà, Jack đang chuẩn bị rời đi, ba người gặp nhau tại cửa.
"Trời ạ, anh bị ngã sấp mặt hay là bị xe ngựa cán vậy? Anh nhìn thảm quá!" Jack nhìn thấy tình trạng bi thảm của Đường Thiện, cậu ta không khỏi la lên.
"Cậu sắp đi rồi à?" Sắc mặt Đường Thiện trắng bệch, dùng ánh mắt phát ra tín hiệu cầu cứu với Jack: Xin cậu đừng đi, đừng bỏ lại tôi một mình với anh ta.
Jack nhìn Đường Thiện, rồi lại nhìn Lý Nguyên Vũ, sau khi ánh mắt cậu ta dò xét qua lại giữa hai người, cậu ta nói: "Vợ chồng hai người cãi nhau thì đừng có dây vào tôi, tôi phải đi trước đây!" Nói xong, cậu ta cũng bỏ đi như chạy trốn.
Như thế, bây giờ cũng chỉ còn lại Lý Nguyên Vũ và Đường Thiện.
Lý Nguyên Vũ cẩn thận đưa anh tới phòng khách, cởϊ áσ khoác đặt sang một bên, sau đó dùng tư thế nhún nhường ngồi quỳ chân trước mặt Đường Thiện, hai tay anh ta đặt trên đầu gối của anh, âm thầm áp chế hành động của anh một cách hèn hạ.
"Đường Thiện, đừng sợ anh. Anh không muốn làm tổn thương em nhất, anh yêu em, em phải tin tưởng anh."
"Nhưng vừa rồi anh đã làm tôi đau."
"Đó là chuyện ngoài ý muốn... Em không nên nhắc đến chuyện yêu đương với người khác trước mặt anh, bất kể là nam hay nữ cũng không được. Anh rất xin lỗi về chuyện vừa rồi, đều tại lòng dạ anh hẹp hòi." Lý Nguyên Vũ xin lỗi vô cùng chân thành.
Nhưng đối với Đường Thiện mà nói, có chân thành bao nhiêu cũng vô dụng.
"Phòng tắm ở đâu? Tôi muốn tắm." Anh nói sang chuyện khác, không muốn tiếp tục bàn chuyện này nữa. Trong đầu của anh không có ấn tượng yêu nhau với Lý Nguyên Vũ, cho nên anh ta có thể hiện tình cảm sâu đậm như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Anh không phải là đồng tính, anh không có cảm giác với Lý Nguyên Vũ, sau này cũng sẽ không có cảm giác! Đường Thiện liên tục nhắc nhở bản thân.
Anh cảm thấy giờ này khắc này mình rất thanh tỉnh, nhưng lại quên mất rằng trong lần đầu tiên anh gặp đối phương thì đã thật sự rung động trong lòng.
"Anh dẫn em đi." Lý Nguyên Vũ rất sảng khoái mà buông anh ra, kéo tay của anh, dẫn anh đến phòng tắm.
Phòng tắm ở trên lầu hai, đi lên cầu thang, qua căn phòng của anh là đến phòng tắm.
Lý Nguyên Vũ cùng đi vào phòng tắm với anh.
Đường Thiện nhìn anh ta chằm chằm, nhưng Lý Nguyên Vũ không nhìn vào mắt của anh, anh ta giới thiệu đồ dùng trong phòng tắm: "Dầu gội đầu, sữa tắm, xà phòng, rửa mặt thì dùng xà phòng, khăn mặt trong ngăn tủ."
Nhưng khi giới thiệu xong, anh ta lại không đi.
Đường Thiện lui đến một góc phòng tắm, nhìn chằm chằm vào đối phương đầy cảnh giác. Cửa phòng tắm ở sau lưng Lý Nguyên Vũ, bây giờ anh mọc cánh cũng khó thoát.
Mẹ kiếp! Sao anh lại ngu đến mức đề nghị tắm rửa vậy? Lúc này Đường Thiện mới ý thức được sự nguy hiểm.
"Không thể tắm chung hả? Anh cũng ướt hết rồi." Lý Nguyên Vũ sử dụng chiêu đáng thương, cầu xin một cách tội nghiệp.
"Không!" Đường Thiện không cần nghĩ ngợi, lập tức từ chối.
Lý Nguyên Vũ mang vẻ mặt tổn thương, thở một hơi thật dài: "Anh hiểu, anh đi ra ngoài."
Không ngờ đối phương phối hợp như thế. Đường Thiện nhìn anh ta mở cửa, trước khi bước ra khỏi phòng tắm còn quay đầu nhìn anh thêm một cái... vừa buồn bã, vừa tiếc nuối.
"Anh đi chuẩn bị quần áo cho em thay." Nói xong, người đàn ông thật sự rời đi, đóng chặt cửa.
Đường Thiện cảm thấy mình giống như dđã làm chuyện xấu khó tha thứ nào đó, anh cảm thấy mình rất có tội. Nhưng anh đã quên người mất rồi, sao Lý Nguyên Vũ có thể chờ mong anh sẽ đối xử với anh như tình nhân, khỏi phải nói đến chuyện hai người có cùng giới tính.
Không thể phủ nhận Lý Nguyên Vũ là một người đàn ông đẹp xuất sắc, nhưng mà đồng tính... Là đồng tính đấy! Đối với anh, tình yêu đồng tính quả thật là một lĩnh vực mới hoàn toàn!
Một mình Đường Thiện ở trong phòng tắm phiền muộn rất lâu, anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình một lần nữa rồi mới cởϊ qυầи áo ẩm ướt nặng nề trên người. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy nửa người trên trần trụi của mình trong kính, anh ngây ngẩn cả người.
Trên cơ thể của anh phủ kín dấu vết tím xanh đỏ thẫm, phải làʍ t̠ìиɦ kịch liệt cỡ nào mới có thể để lại nhiều dấu hôn như thế. Có vài dấu hôn gần như sắp biến mất, chúng có màu vàng nhạt.
Đây không phải chiến tích chỉ trong một, hai ngày, e rằng đây là thành quả của một khoảng thời gian tìиɧ ɖu͙© phóng túng.
Đường Thiện không dám tin mà cởϊ qυầи xuống, kiểm tra những dấu hôn khoa trương dày đặc trên cơ thể, thậm chí ở vị trí khó nói cũng có. Cơ thể này phải được người ta bỏ công vuốt ve gặm cắn mới tạo ra nhiều dấu hôn như thế.
Đây là cơ thể được người ta cực kỳ yêu thương.
Đường Thiện dùng hai tay ôm chặt bả vai, đến gập cả lưng, không có cách nào đứng thẳng.
Cơ thể của anh giống như không phải là của mình nữa...
Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Nguyên Vũ nói với anh từ bên ngoài phòng tắm: "Đường Thiện, anh đem quần áo của em tới rồi, em muốn lấy vào, hay là anh giúp em đặt trong giỏ xách bên ngoài?"
"Đặt... Đặt ở bên ngoài!" Đường Thiện kêu lên, giọng hoảng sợ.
Sao anh có thể gặp mặt Lý Nguyên Vũ bằng cơ thể này? Cả người anh tràn đầy chứng cứ yêu nhau khiến người ta không thể nào phủ nhận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.