Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 17: Nói nhiều nữa cũng chỉ là nước mắt




dịch: mafia777
Tiêu Vân nghe thấy thì kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, đôi mắt đẹp lóe ra hào quang phức tạp.
Hàn Nghệ bị nàng nhìn có chút khó chịu, dường như mình nợ nàng rất nhiều nên hét lên: "Cô làm gì mà nhìn ta dữ vậy? Đây là do cô nói, mọi người đều lớn cả rồi, nói lời phải giữ lời."
Qua một hồi lâu, Tiêu Vân mới nói: "Ngươi hi vọng ta đi như vậy sao?"
"Nếu ta nói là hi vọng thì cô có đánh ta không?" Hàn Nghệ nói rất thận trọng, dù sao cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu chẳng may có xung đột thì người chịu thiệt vẫn là kẻ yếu.
"Không biết."
Tiêu Vân thành thực lắc đầu.
Không biết? Vậy có nghĩa là có thể như vậy rồi! Hàn Nghệ vội lắc đầu nói: "Vậy thì ta cũng không biết!"
"Tại sao?"
Tiêu Vân nhìn thẳng vào Hàn Nghệ, nói với độ tò mò muôn phần: "Ta muốn biết ta có điểm nào không xứng với ngươi!"
"Đừng nói như vậy! Trò chơi lấy lui làm tiến ta sớm đã chán lắm rồi. Nếu như thật sự nói là không xứng thì người sáng suốt vừa nhìn là biết là ta không xứng với cô mới đúng!"
Tiêu Vân hơi do dự nói: "Ngươi tự ti sao?"
Thật ra nàng biết rất rõ hoàn cảnh của mình. Dựa vào dung nhan, vóc dáng thì nàng có thể vỗ ngực tự đắc, kể cả chỉ số thông minh của nàng không cao thì chắc chắn vẫn có người bằng lòng lấy nàng. Hơn nữa, nàng học hành đàng hoàng, lại biết cả võ công, có thể nói là văn võ song toàn. Tất nhiên, võ công này là thanh kiếm hai lưỡi, thêm không thêm phân, mỗi người một ý, nhưng bất luận thế nào thì nàng thật sự khó hiểu tại sao Hàn Nghệ lại cố tình một lòng muốn đuổi nàng đi. Thật ra lần đầu tiên Hàn Nghệ bảo nàng đi, nàng vẫn luôn thấy cảm động. Bởi vì lúc đó trong nhà thiếu nợ lớn, Hàn Nghệ bảo nàng ta đi, rõ ràng là không muốn nàng bị liên lụy. Những lời nàng nói hôm đó cũng chỉ là lời nói tức giận, nói rồi cũng quên luôn. Nhưng hôm nay, tiền cũng có rồi nhưng Hàn Nghệ vẫn muốn đuổi nàng đi. Điều này thật sự khiến người ta khó hiểu.
"Cô nói là tự ti thì cứ coi như tự ti đi!"
Hàn Nghệ không phản bác lại. Bởi vì hắn thật sự có chút tự ti nhưng không phải vì hắn cảm thấy mình không xứng với Tiêu Vân, không liên quan gì đến điều này. Mà vì môi trường sống lúc nhỏ ảnh hưởng đến, nó được hình thành từ khi hắn còn nhỏ, vì vậy hắn không phủ nhận.
Tiêu Vân nghe cảm thấy có chút đau lòng, nhau mày nói: "Nếu như ngươi không nói rõ thì ta sẽ không đi!"
Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, thở dài, hai tay gối đầu, hai mắt nhìn nóc nhà, một lát sau mới nói: "Ta không phải là người đàn ông có trách nhiệm, cô đi theo ta tuyệt đối không được sống những ngày tháng tốt đẹp đâu."
Tiêu Vân hơi sững sờ, nàng tuyệt đối không nghĩ đến việc Hàn Nghệ sẽ nói ra câu này. Trầm ngâm một lúc lâu, nàng mới nói: "Thật ra ta vẫn luôn nghĩ như vậy! Chỉ dựa vào một mình ngươi thì không thể gánh vác được, thậm chí đến bản thân ngươi cũng không chăm sóc tốt được. Nhưng hiện giờ ta không nghĩ vậy, ít nhất ngươi cũng biết vì gia đình mà ra ngoài làm việc, hơn nữa một ngày cũng kiếm được nhiều tiền. Điều đó chứng tỏ ngươi có khả năng gánh vác gia đình này."
"Điều ta nói không phải là điều đó!"
Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Nếu như chỉ nói đến tiền thì, ta có tay có chân, sang năm triều đình nhất định sẽ phát ruộng cho ta thì ta còn sợ đói sao? Điều mà ta nhắc đến chính là giữa hai ta. Ta không thể gánh vác trách nhiệm của một người chồng, ta cũng không định gánh vác một phần trách nhiệm nào cả. Vì vậy cô đi theo ta thì nhất định sẽ bị tổn thương, nói không chừng sẽ có một ngày ta đá văng cô một cước ra ngoài đó."
Hắn chưa bao giờ áp đặt kiểu tư tưởng chủ nghĩa không kết hôn lên đầu ai. Hắn ra bắc vào nam, cũng quen rất nhiều đứa trẻ trưởng thành mà mồ côi nhưng thông thường những người này đều khao khát có một gia đình. Họ sẽ thêm yêu thương vợ con mình và còn dùng tâm sức đi bảo vệ gia đình mình hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa, sở dĩ hắn đi sang con đường cực đoan như này là vì ban đầu chuyến đi của hắn quá nguy hiểm. Nếu như hắn thành thân, một khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, vậy thì sẽ tạo nên một thảm kịch gia đình khác. Đây chính là điều mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng sau này khi kiếm được ngày càng nhiều tiền, thật ra chỉ cần tiết kiệm một chút thì tiền hắn buôn bán được cũng đủ để hắn sống cả đời rồi. Hắn cũng muốn thu tay lại, nhưng cẩn thận suy tính một hồi thì hắn vẫn không nỡ bỏ cuộc sống ngợp trong vàng son kia. Hắn đã quen với cuộc sống không có gánh nặng trên người. Sau lần đó, hắn không có suy nghĩ gì đến việc thành gia lập nghiệp nữa.
Vì vậy nói đến cùng, vẫn là hắn không gánh vác nổi, thậm chí hắn còn không có dũng khí lập gia thất. Hắn biết đây là hành vi nhu nhược, hắn cũng không thích tìm lý do gì cho mình nhưng hắn thấy cứ đơn độc một mình là tốt, ít nhất cũng không hại đến ai. Trong hai cái hại thì chỉ có thể chọn cái hại ít hơn mà thôi.
Tiêu Vân nói: "Vì vậy ngươi muốn một cước là đá văng ta ra đúng không?"
"Thật ra ta cũng muốn đá nhưng ta đá không nổi". Hàn Nghệ tức giận nói: "Cô đừng có nói ta vô tình như vậy được không? Bây giờ là ta mời cô đi, chúng ta cũng chưa động phòng, cũng chưa làm tổn hại gì đến danh tiết của cô, càng không làm chuyện gì có lỗi với cô. Ta không hề nợ cô gì cả, hơn nữa ban đầu chúng ta đã nói kỹ rồi, một khi trả hết nợ thì cô sẽ rời đi."
Thật ra với tính cách của Hàn Nghệ thì chưa đến kỳ hạn cuối cùng phải trả tiền thì hắn tuyệt đối sẽ không trả hết tiền sớm như vậy đâu. Hắn vội trả hết như vậy chẳng qua cũng là hy vọng phủi sạch quan hệ với Tiêu Vân mà thôi.
Tiêu Vân thật sự không thể giải thích được vì sao: "Nếu đã như vậy thì sao ban đầu ngươi còn đồng ý lấy ta?"
Hàn Nghệ thật sự cũng không có cách nào giải thích được, nói: "Cái này rất đơn giản! Cô cứ xem như là ta bị sét đánh nên ngớ ngẩn đi!"
Tiêu Vân sửng sốt hồi lâu rồi đột nhiên khanh khách mỉm cười, hơn nữa tiếng cười ngày càng lớn hơn. Nàng cười lên rất xinh, như hoa tươi đang nở rộ nhưng trong tiếng cười mang theo chút chế giễu. Nàng cười một hồi lâu rồi mới thu lại, thở dài: "Báo ứng! Đúng thật là báo ứng!"
"Báo ứng?"
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Báo ứng gì chứ?"
Tiêu Vân lắc đầu: "Không có gì! Ta không đồng ý!"
"Cô không đồng ý cái gì?"
"Ta không đồng ý rời khỏi đây! Nếu ta đã được gả vào Hàn gia thì ta đã là người của Hàn gia rồi, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây."
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Cô đừng như vậy có được không? Cởi mở một chút đi! Mọi người có lúc hợp lúc tan, hà tất phải khiến mọi người không vui như vậy!"
Tiêu Vân hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi nghĩ đơn giản nhỉ! Ta đã được gả cho ngươi rồi, bất luận có động phòng hay không, một khi ta đi rồi thì danh tiết của ta đều bị tổn hại. Hơn nữa ta yếu ớt như này thì có thể đi đâu được?"
Hàn Nghệ oa một tiếng, nói: "Xin hỏi, cô đang sỉ nhục ta sao. Nếu như đúng thì xin chúc mừng cô, cô đã làm được rồi đấy." Nói xong, hắn hừ một tiếng, nói: "Cô là cô gái yếu ớt, vậy thì ta còn không phải là kiến sao. Cô có thấy cô gái yếu ớt nào mà đánh một người con trai cao bảy thước đến nỗi mà không dám về nhà không?" Nói đến đoạn sau, Hàn Nghệ tức giận vô cùng, thật sự là không chịu nổi.
Tiêu Vân nghe thấy liền đỏ mặt lên, hơi có vẻ chột dạ nói: "Ta cũng muốn làm một người vợ tử tế, là ngươi cố tình nhằm vào ta trước, nếu có trách thì chỉ có thể trách bản thân ngươi thôi!"
"Người vợ tử tế?"
Hàn Nghệ hừ nói: "Ta ăn được một bữa cơm cô nấu, kết quả là một buổi tối đi bảy lần nhà vệ sinh. Nếu thêm vài lần như này nữa thì cô nghĩ ta còn mạng nữa không? Còn lừa ta cái gì mà mùi vị không có gì khác thường, thế mà không biết ai hôm đó nôn thốc nôn tháo ở dưới gốc cây đâu. Đúng là buồn cười."
"Á.Ngươi nhìn thấy hết rồi à?"
Tiêu Vân mặt càng đỏ hơn.
"Nhờ phúc của cô mà trên đường đi vệ sinh không khéo mới nhìn thấy!" Hàn Nghệ trợn mắt nói.
Nhưng Tiêu Vân cũng vẫn cảm thấy tủi thân, nói: "Đúng! Ta không biết nấu cơm nhưng ít nhất ta cũng có lòng đi làm nó. Thậm chí hôm nay ta còn hỏi thím Trương cách làm nữa. Cứ coi như không ngon thì ngươi cũng không nên nói ta như vậy chứ."
"Ồ! Cô có lòng đi làm nên đã thành như vậy đó!" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thôi đi! Không nói nữa! Nói nhiều nữa cũng chỉ là nước mắt thôi!"
Tiêu Vân nhẫn nhịn nhiều lần, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận, thật sự là không thể nhịn được nữa. Cái miệng của Hàn Nghệ thật sự quá ti tiện, thật khiến người khác tức chết. Nàng vỗ mạnh bàn một cái, vang rền một tiếng, mắt phượng trợn lên, chỉ vào Hàn Nghệ phẫn nộ quát: "Hàn Nghệ! Ngươi nói đủ chưa! Ta đã hạ mình để nói chuyện với ngươi mà ngươi không biết điều lại còn dùng những lời lẽ độc ác như vậy. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con nhà nông, có gì giỏi giang đâu, dựa vào gì mà nói với ta như vậy! Hừ! Ta sẽ không ở lại nữa!"
Chậc chậc, cái gọi là chủ nghĩa bá quyền là đây mà! Ta vỗ bàn nhẹ mà cô ta lại giống như muốn giết người vậy! Cô ta vỗ bàn không ngờ lại tự nhiên và có lực đến thế! Haiz! Đúng là không có nhân quyền mà! Nhưng câu cuối cùng khá êm tai! Hàn Nghệ vội gật đầu nói: "Nói có lý! Nói có lý! Coi như cô đã tỉnh ngộ rồi đó! Chúc mừng! Chúc mừng! Lên đường bình an! Ta còn phải nghĩ cách làm cho cô ít lương khô mới được!"
Tiêu Vân sửng sốt, trong lòng lại căm tức, nhìn chằm chằm vào Hàn Nghệ. Thấy mặt hắn tràn đầy hy vọng và nụ cười vui mừng thì nỗi giận trong lòng lại tăng lên. "Ngươi muốn ta đi đúng không? Ta cứ không đi đấy! Nàng ngay lập tức mỉm cười, mặc dù là nụ cười đẹp, quyến rũ vô cùng nhưng Hàn Nghệ nhìn thấy lại thấy sợ, mồ hôi chảy ròng ròng."
Khóe miệng Tiêu Vân cười khiến Hàn Nghệ thấy ớn lạnh: "Ta đột nhiên nhớ đến việc trước khi thành thân đã hứa với Hàn bá bá một chuyện. Đó là phải chăm sóc ngươi thật tốt. Lúc đó ngươi cũng có ở đấy, hiện giờ Hàn bá bá không còn thì ta lại càng phải thực hiện tốt lời hứa đó! Dù sao Hàn bá bá cũng là ân nhân cứu mạng ta nên nếu như ta không chăm sóc ngươi thì ta khác nào kẻ vong ân phụ nghĩa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.