Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 15: Thoải mái là được




Dịch: mafia777
Sau khi hẹn cẩn thận thời gian cùng địa điểm với Vương Bảo, Hàn Nghệ liền chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Dã, bởi vì sắc trời cung không còn sớm nữa.
Nhưng khi bọn họ xuống lầu thì, lại nhìn thấy một ông lão khom lưng đi tập tễnh lên lầu hai.
Kỳ quái, trông ông lão này còn nghèo hơn mình một ít, lấy đâu ra tiền ăn cơm ở đây? Hàn Nghệ thoáng nhìn, thấy sắc mặt của ông lão kia hơi thấp thỏm bất an, trong lòng cũng đoán được thất thất bát bát. Bèn chờ đến khi ông ta đi ngang qua bên cạnh mình xong, đột nhiên thò tay ngăn cản Tiểu Dã, ra hiệu hắn đừng đi nhanh như vậy.
Quả nhiên, ông già kia vừa mới bước lên lầu, liền nghe thấy tiếng Vương Bảo reo lên: "Hồ lão nhi, cuối cùng lão cũng chịu đến rồi, thật là để bổn công tử chờ thật lâu nha."
Liền nghe thấy một thanh âm già nua vang lên: "Không biết Vương công tử gọi tiểu lão nhi tới đây, có chuyện gì dặn dò? Trong giọng nói hiển lộ ra sự sợ hãi cùng cung kính cực kỳ rõ ràng."
"Đương nhiên là để nhắc nhở lão trả tiền chứ sao."
"Trả tiền? Không phải nói là ba tháng sao, bây giờ mới qua ba ngày mà!"
"Ba tháng cái gì, trên giấy nợ ghi rõ ràng chính là ba ngày mà."
"Ba ngày? Rõ ràng lúc trước chúng ta đã đồng ý là ba tháng mà."
"Lỗ tai của lão chắc bị điếc rồi hả, chính miệng ta nói ba ngày rõ ràng, nếu không phải vậy làm gì có chuyện ta chỉ lấy lợi tức có hai mươi văn thôi."
"Lão làm sao có khả năng nghe lầm được, ruộng nhà lão bị hồng thuỷ phá huỷ, nếu như chỉ có ba ngày, tiểu lão nhi lấy đâu ra tiền trả."
Hàn Nghệ nghe được trong lòng thở dài, xem ra không chỉ mỗi nhà mình dính vào chuyện này rồi!
Chỉ nghe thấy Vương Bảo hừ lạnh: "Ta đây mặc kệ, bổn công tử nể tình đất ruộng của nhà lão bị hồng thủy phá huỷ, mới cho lão mượn một trăm văn tiền. Lão đừng có không biết thân biết phận. Hơn nữa lão đừng có quên, tháng sau lão còn phải giao ra số tiền gốc nữa, số tiền này ta ngươc lai cũng không cần lão trả gấp. Thế nhưng trong vòng hai ngày lão nhất định phải trả tiền lãi, nếu như lão dám không trả, ta đành bắt cháu gái của lão đến để gán nợ vậy."
"Vương công tử, tiểu lão nhi chỉ có mỗi một đứa cháu gái này mà thôi, ngài cũng không thể cướp nang đi như vậy được. Coi như tiểu lão nhi van cầu ngài, Vương công tử, ngài làm ơn thư thả cho tiểu lão nhi một ít ngày đi. Trong giọng nói của ông lão đã bắt đầu mang chút nghẹn ngào, khiến người nghe được không khỏi cảm thấy thương cảm."
Hàn Nghệ nghe được liền thầm mắng trong lòng, cái tên khốn kiếp này, mới một trăm văn tiền đã nghĩ bắt cô nương nhà người ta gán nợ, ngươi cung quá keo kiệt rồi.
"Thư thả mấy ngày là bao nhiêu ngày, nếu như ngươi ngươi đều giống như lão, vậy ta ăn cơm bằng cai gi. Ít nói nhảm đi, giờ này ngày mai ta sẽ tới nhà lão lấy tiền, nếu vẫn không có, liền bắt cháu gái của lão để gán nợ. Giờ thì cút, đừng quấy rầy bổn công tử ăn cơm."
"Vương công tử, ngài...ngài đây là lợi dụng tiểu lão nhi không biết chữ mà!"
"Giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu lão không phục có thể đi quan phủ cáo ta cũng không sao."
"Lão già đáng chết, cút nhanh lên một chút, không phải vậy thì bỏ xác lại nơi này luôn đi."
Cuối cùng Vương Bảo cũng không nhịn được mà đổi giọng hung hăng đe doạ rồi.
Vương gia nguyên bản chỉ là một nhả tiểu địa chủ, dưa vao cho vay nặng lãi để kiếm lợi. Tại vùng ngoại ô Dương Châu cũng có tiếng là đê tiện vô liêm sỉ, nếu ngươi chẳng may dính vào Vương gia một chút, vậy ngươi chắc chắn sẽ bị bọn họ hút sạch không còn một giọt máu. Danh tiếng này là do cha của Vương Bảo cũng tương đối thông minh, Vương gia rất ít làm ăn trực tiếp trong thành Dương Châu, dù sao trong thành là có không ít người có quyền thế, cung ít có người thèm vay tiền nhà gã, vì lẽ đó mục tiêu chính của Vương gia là vùng ngoại thành. Mai thôn cung ở trong đó. Bách tính vùng ngoại ô phàm là vừa nghe đến Vương gia, mỗi người đều là vừa hận vừa sợ. Có một quãng thời gian, bọn họ thà rằng chịu đói, cung quyết không chịu vay tiền của Vương gia.
Chuyện làm ăn gần nửa năm nay của Vương gia vô cùng khó khăn, cũng may có trận đại hồng thủy này, khiến cho đất ruộng của rất nhiều bách tính sống ở phụ cận Mai Hà đều bị ngập lụt. Bách tính không có cơm ăn, chỉ có thể cắn răng vay tiền Vương gia. Chuyện làm ăn của Vương gia mới dần dần tốt lên. Gần nhất Vương Bảo cho vay không ít tiền tại vùng này. Chẳng may gã lại coi trọng cô cháu gái của Hồ lão đầu, thế là liền lợi dụng chuyện Hồ lão đầu không biết chữ lại là người thành thật hàm hậu, động một ít tay chân lên giấy nợ, khiến cho thời hạn trả nợ rút ngắn mất ròng rã tám mươi ngày. Chuỵên này quả thật khiến người hận nghiến răng.
Bất quá cũng kỳ lạ là Hồ lão nhi này cũng quá hồ đồ rồi, với cái xú danh của Vương gia, làm sao có khả năng cho người mượn một trăm văn tiền, kỳ hạn tới ba tháng, mà lợi tức cũng chỉ có hai mươi văn tiền được, trong này khẳng định có trò lừa!
Vương Bảo cố ý làm như thế này, đơn giản là vì sau này nếu phải lên quan phủ, gã cung có thể tự bào chữa, ta thu lợi tức thấp như thế, làm sao có khả năng là ba tháng, khẳng định ông lão này nghe lầm.
Tuy rằng Hàn Đại Sơn cung là tương đối thành thật, thế nhưng không hề hồ đồ. Lúc trước quyết định đi vay tiền Vương gia, Hàn Đại Sơn đã suy đi nghĩ lại, cân nhắc đầy đủ, tất cả đều tính toán rõ ràng, mới nghĩ đến việc mời Từ lão làm công chứng viên cho mình. Từ lão là người biết chữ, vì lẽ đó Vương Bảo cực kỳ khó lợi dụng. Nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ông ta vậy mà lại bị sét đánh chết, lại còn gặp phải một hồi đại hồng thủy nữa chứ. May mà Hàn Nghệ này cũng không phải Hàn Nghệ kia. Nếu không thì, có khả năng kết cục của Hàn gia cũng tương tự như Hồ lão đầu rồi.
Hàn Nghệ âm thầm cau mày, chợt nghe thấy tiếng khóc của ông già kia càng lúc càng gần, lập tức phất phất tay với Tiểu Dã, hai người liền đi ra tửu lâu.
Ra tửu lâu, Hàn Nghệ cố ý thả chậm lại bước chân, dùng dư quang khoé mắt liếc nhìn phía sau, chỉ thấy Hồ lão đầu đang vừa khóc lớn vừa đi ra, dáng vẻ vô cùng thê lương.
Đợi đến khi Hồ lão đầu cách hắn tương đối gần thì, tay áo vung lên một cái, một chuỗi tiền đồng liền rơi ra.
Tiểu Dã kinh ngạc liếc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười lắc đầu một cái, đầu giương lên phía trước, cùng Tiểu Dã tăng nhanh bước chân.
Hồ lão đầu cung thực sự là người hàm hậu thành thật, ông lão tuy vừa vặn nhìn thấy trong tay áo của Hàn Nghệ rơi ra một chuỗi tiền đồng, nhưng vẫn vội vã tiến lên hô: "Hai vị tiểu ca, hai vị tiểu ca."
Nhưng ma Hàn Nghệ, Tiểu Dã vẫn giả vờ như không có nghe thấy, càng chạy càng nhanh.
Hồ lão đầu nhặt lên chuỗi tiền đồng, còn muốn đuổi theo, thế nhưng làm sao có thể đuổi được Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã. Rất nhanh liền bị bọn họ bỏ lại đằng sau.
Mắt thấy không đuổi kịp, Hồ lão đầu cúi đầu nhìn chuỗi tiền trong tay, tính ra chí ít cũng tới một trăm văn tiền, không khỏi suy nghĩ xuất thần. Quá nửa ngày, ông lão mới quyết tâm, cuộn chuỗi tiền vào trong lòng. Sau đó lau khô nước mắt trên mặt, hưng phấn đi về nhà.
Đợi cho bóng Hồ lão đầu biến mất ở giữa trời chiều thì, Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã mới từ mặt sau của một cây đại thụ đi ra.
Tiểu Dã đột nhiên lôi kéo ống tay áo của Hàn Nghệ, dùng một loại ánh mắt hỏi dò nhìn hắn.
"Ngươi là muốn hỏi ta tại sao phải trợ giúp ông lão này đúng không?"
Hàn Nghệ cười nói.
Tiểu Dã gật gật đầu.
Hàn Nghệ hời hợt cười nói: "Tiền bạc thôi, đều chỉ là việc nhỏ, chỉ cần tiêu sảng khoái là được, mặc kệ là dùng để ăn hay là để ném."
Tính cách này là môt măt. Còn có môt măt, chính là tại thời điểm hắn cực kỳ bất lực, cung từng vô cùng hi vọng có người có thể giúp hắn một chút như thế. Nhưng đáng tiếc không có gặp phải. Vì lẽ đó, hắn cực kỳ hiểu rõ tâm tình tuyệt vọng của Hồ lão đầu. Nếu như không ném đi một xâu tiền, trong lòng hắn sẽ không nhịn được mà hoảng hốt, nói không chắc lúc đi ngủ buổi tối vẫn còn ghi nhơ việc này. Như vậy liền khó chịu, tiền này coi như dùng để mua sảng khoái, hài lòng là được. Nếu ném xâu tiền này xong mà hắn đạt được sự sảng khoái cực kỳ thì, tốt nhất nên ném. Ngược lại hiện tại hắn vẫn có tiền trả nợ, một trăm văn tiền này đối với hắn mà nói, cũng chỉ là vấn đề có thể vào tiệm ăn mấy lần mà thôi.
Tiểu Dã gật gật đầu, đột nhiên dùng ngón tay út chỉ về phía tửu lâu.
Có ý gì? Hàn Nghệ nhìn về phía tửu lâu một chút, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: "Ngươi chỉ Vương Bảo đúng không?"
Tiểu Dã gật gật đầu, chỉ chỉ Hàn Nghệ, lại chỉ chỉ về phía tửu lâu
Hàn Nghệ suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi là muốn hỏi ta, vừa nãy tại sao phải ăn nói khép nép với Vương Bảo đúng không?"
Tiểu Dã dùng sức gật gật đầu.
Hàn Nghệ sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, cười nói: "Đó là bởi vì ta hiện tại còn không có năng lực để đối phó Vương Bảo, so với để gã lúc nào cũng phòng bị ta, còn không bằng để gã thả lỏng cảnh giác, đợi được cơ hội tới, ta liền có thể cho gã một đòn trí mạng."
Trong cái nghề này của bọn hắn, bắt đầu bất kỳ một âm mưu nào, việc đầu tiên là phải thu được tín nhiệm của mục tiêu.
Tiểu Dã trừng mắt nhìn, chợt vừa cười vừa gật đầu.
Đến khi trở lại cửa thôn, Tiểu Dã liền đem năm trăm văn tiền trên người giao cho Hàn Nghệ, cậu thật sự chỉ là giúp Hàn Nghệ chia sẻ trọng lượng. Hàn Nghệ đương nhiên không chịu như thế, thế nhưng Tiểu Dã ném tiền xong liền chạy, trong chớp mắt liền biến mất rồi.
Không có cách nào, Hàn Nghệ chỉ có thể nhặt tiền lên. Trong lòng lại nghĩ, tiền này cũng không thể mang về toàn bộ, con mụ trong nhà kia quá mạnh, một cước liền có thể đem ta đạp bay, căn bản là đánh không lại, tiền này mang về, vạn nhất bị nàng đoạt mất, làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, hắn nhìn chung quanh một chút, tìm một chỗ địa phương bí mật, đem tiền ẩn giấu đi, chỉ giữ lại trên người hai xâu tiền nhỏ cùng một nén bạc. Thế nhưng hắn cũng chưa có về nhà vội, mà bước đi hướng về phía Quan gia.
Đông đông đông!
"Ai thế!"
"Là ta, Tiểu Nghệ."
Két.. một tiếng, cửa mở ra, chỉ thấy Quan tam thúc cùng Quan tam thẩm đứng ở bên trong, dùng một loại ánh mắt phi thường thấp thỏm nhìn vào Hàn Nghệ trước cửa.
Hàn Nghệ biết, bọn họ là sợ chính mình đến hỏi vay tiền bọn họ. Từ khi Vương Bảo náo loạn một trận xong, người trong thôn nhìn thấy Hàn Nghệ, đều là tương đối khẩn trương. Đây cũng không phải nói tình người ấm lạnh gì, chỉ là bọn họ cũng làm gì có tiền cho vay, bọn họ cung có con cái phải nuôi chứ. Tuy là bởi vì khi Hàn Đại Sơn còn sống luôn sẵn sàng trợ giúp bọn họ, thế nên bọn họ cũng cực kỳ xoắn xuýt. Đối với điểm này, Hàn Nghệ trái lại cũng không có một chút nào oán hận bọn họ. Chuyện vay tiền như thế này, cho vay là ân tình, không cho vay được cũng là điều đương nhiên, không thể vì vậy mà đi oán hận người khác.
"Tam thúc, tam thẩm, ta thật có lỗi với hai người!"
Hàn Nghệ vừa thấy được vợ chồng bọn họ, đột nhiên gào lên một tiếng, trái lại dọa cho vợ chồng Quan tam thúc giật mình.
"Ai u, tiểu Nghệ, chuyện gì xảy ra thế?"
Hàn Nghệ không nói.
Quan tam thúc lo lắng hỏi: "Tiểu Nghệ, ngươi mau nói đi, xảy ra chuyện gì thế?"
Hàn Nghệ vội vàng lên tiếng: "Tam thúc, là như vậy, sáng nay ta nhàn rỗi tẻ nhạt, vừa vặn tình cờ gặp con Tiểu Hoàng của nhà thúc, liền nghĩ dẫn theo Tiểu Hoàng đi thôn sau chơi đùa, nhưng mà không ngờ tới... không ngờ tới..."
Lời này vừa nói ra, Quan tam thúc lập tức càng gấp: "Rốt cục là làm sao, Tiểu Nghệ, ngươi nói thẳng luôn đi!"
Hàn Nghệ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng ai mà ngờ được thôn sau có người đang săn thú, ta nhất thời không có để ý kỹ Tiểu Hoàng, kết quả nó liền bị những người kia bắn chết, tam thúc, tam thẩm, ta thật có lỗi với các ngươi!"
Nguyên lai là như vậy, thực sự là doạ chết ta rồi. Quan tam thúc nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy ông ta suýt nữa bị Tiểu Nghệ hù chết, cười ha hả nói: "Không có chuyện gì, chỉ là một con chó mà thôi, chuyện cũng không lớn."
Quan tam thẩm vẫn đứng sau lưng Quan tam thúc hận không thể một cước đạp Quan tam thúc bay ra ngoài cửa luôn đi, vội vàng chen miệng nói: "Tiểu Nghệ, thế Tiểu Hoàng bây giờ đang ở chỗ nào?"
Hàn Nghệ hất đầu, nghĩa bạc vân thiên nói: "Điều này tam thẩm cứ yên tâm, ta biêt ta có lỗi với Tiểu Hoàng, có lỗi với hai người, vì lẽ đó hậu sự của Tiểu Hoàng ta cũng không dám làm phiền tam thẩm bận tâm, chuyện này vốn là ta phải làm."
"Hậu sự?"
Quan tam thẩm ngẩn ngơ hỏi: "Đây nghĩa là sao?"
"Chính là mang đi chôn ạ."
"Chôn rồi!" Quan tam thẩm kinh hô một tiếng, nhất thời chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, tên tiểu tử này thực sự là bị sét đánh hỏng não rồi, đấy cũng là một đống thịt nha!
Nguyên lai bọn họ vốn dự định năm nay tết đến liền làm thịt Tiểu Hoàng, cải thiện sinh hoạt, nhìn xem có thể mang bán kiếm ít tiền tiêu tết hay không, vậy mà lại để cho người khác bắn chết. Kỳ thực điều này cũng không quan trọng lắm, sớm ăn muộn ăn cung bất quá chỉ là chênh lệch một chút như vậy. Thế nhưng ngươi không thể liền khối thịt cũng không cho ta a!
Ngươi nói xem chuyện này có đáng giận hay không?
Quan tam thúc cung phản ứng lại, ông ta trái lại cảm thấy không quá quan trọng, cũng chỉ là mất một bữa thịt mà thôi, vội vàng an ủi thê tử nói: "Chôn liền chôn đi, ngày khác chúng ta lại nuôi con khác là được rồi."
Quan tam thẩm cả người đều run lên, tình huống trong nhà Hàn Nghệ là như thế nào, bà ta rất rõ ràng, có đánh chết Hàn Nghệ, hắn cũng không lấy ra nổi tiền đền. Bữa thịt này nhất định là bị mất rồi. Lúc này liền tức giận đến mức cả khuôn mặt to mọng đều đỏ phừng phừng.
Tam thúc biết rõ, đây là nhịp điệu cọp cái muốn bạo phát rồi, trong lòng có chút sợ sệt, không dám lai noi thêm gì nữa.
Hàn Nghệ thấy cũng gần đủ rồi, lại chơi tiếp, Quan tam thúc có khả năng sẽ bị bạo hành gia đình. Trong hồi ức của hắn, Quan tam thúc có thể xem là một người tốt, hàm hậu thành thật. Chuyện dở chính là Quan tam thẩm lại tương đối mạnh mẽ, vì lẽ đó hắn mới nghĩ trêu đùa Quan tam thẩm thêm một chút, lúc này mới thôi nói: "Còn có..."
Quan tam thúc vội vàng hỏi:
"Còn có cái gì?"
Hàn Nghệ đột nhiên lấy ra một xâu tiền từ trong người: "Còn có một ít tiền vị công tử đi săn kia bồi thường ta, tổng cộng 60 văn tiền, hai vị đếm lại đi."
Đây thực sự là xoay chuyển tình thế a!
Quan tam thúc sửng sốt: "Hả? Còn có tiền bồi thường?"
Lời còn chưa dứt, một vệt bóng đen từ trong nhà liền lao ra. Trong lúc hoảng hốt, xâu tiền kia liền rơi vào trong tay Quan tam thẩm, một đôi mắt cá chết nhìn chòng chọc vào xâu tiền kia, xác nhận là sự thật xong, phi thường tự nhiên đem thả vào trong tay áo, trên mặt mây gió biến ảo, vui mừng đến mức miệng đều không đóng lại được: "Tiểu Nghệ, không phải tam thẩm nói ngươi, cha ngươi khi còn sống la huynh đệ tốt nhất của tam thúc ngươi, chỉ là một con chó mà thôi, chết thì chết. Lại đem ngươi sợ sệt thành hình dáng như vậy, lẽ nào tam thẩm có thể vì một con chó mà gây phiền phức cho ngươi sao, ngươi nghĩ tam thẩm là loại người này sao?"
Ngươi tìm ta phiền phức, ta ngươc lai thât ra không sợ, ta chỉ sợ ngươi tìm tam thúc phiền phức mà thôi. Hàn Nghệ thì thầm trong lòng một câu, nữ nhân này trơ mặt cũng thật là nhanh, ngoài miệng lại nói: "Tam thẩm đương nhiên không phải loại người này."
Quan tam thúc đều có chút nghe không vô rồi, ngươi cũng quá dối trá đi. Trên mặt lúc đỏ, lúc trắng, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Ai, bà nó, nhà Tiểu Nghệ..."
Có câu là biết chồng không ai bằng vợ, Quan tam thúc vừa mới nói ra vài chữ, Quan tam thẩm liền biết cái mông của chồng muốn cong về phía nào rồi. Lập tức lên giọng nói với Hàn Nghệ: "Tiểu Nghệ, ngươi còn chưa có ăn cơm phải không? Tam thẩm vừa vặn làm một ít đồ ăn, ngươi nếu không ngại liền vào ăn một chút." Lời tuy như vậy, thế nhưng thân thể mập mạp vẫn chặn ở trước cửa, không có chút ý tứ tránh ra nào.
Hàn Nghệ làm sao không biết bà ta là có ý gì. Bề ngoài là mời hắn vào nhà ăn cơm, trên thực tế là nhắc nhở hắn cả nhà ta là muốn ăn cơm rồi, ngươi nhanh đi về đi. Bất quá hắn cung không thèm để ý, ngược lại số tiền này hắn vốn định cho Quan tam thúc, dù sao con chó kia thực sự giúp hắn đại ân, vung vẩy lấy hai tay nói: "Không cần, không cần, ở nhà ta đã nấu cơm rồi, ta đi đây, tam thúc, tam thẩm có gì gặp lại sau."
Nói xong, hắn phi thường phối hợp Quan tam thẩm rời đi.
Mơ hồ còn nghe đến phía sau truyền đến tiếng đối thoại của tam thúc và tam thẩm.
"Bà làm sao có thể như vậy, nhà Tiểu Nghệ hiện tại thiêu nợ Vương gia không ít tiền, chúng ta là hàng xóm có thể giúp môt điêm la một điểm. Bà không giup đỡ thì thôi, lại còn thu tiền của hắn."
"Cái gì mà là tiền của hắn, đây rõ ràng chính là tiền bồi thường của Tiểu Hoàng mà. Lại nói, nhà hắn nợ Vương gia bao nhiêu tiền? chỗ này mới sau mươi văn tiền, nếu như hắn thật sự chỉ thiếu sau mươi văn tiền thôi, lão nương không nói hai lời nhất định đưa hết cho hắn."
Luận cãi nhau, ăn nói vụng về như Quan tam thúc làm sao có khả năng là đối thủ của Quan tam thẩm, một câu nói liền khiến ông ta á khẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.