Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 11: Thịt chó hầm




Dịch: mafia777
Mỗi ngành nghề đều có đặc tính của riêng nó, ngành lừa đảo này cũng vậy.
Căn cứ vào một cuộc điều tra ngầm, trong mười tên lừa đảo, có chín tên bắt đầu từ việc tranh thủ sự thông cảm, hay nói cách khác, tranh thủ sự thông cảm là mánh khóe cơ bản để lừa người.
Hàn Nghệ cũng giống như thế, chỉ qua là lần đầu tiên hắn đi lừa gạt thì có phần trùng hợp, nhớ năm đó hắn mới mười tuổi ra ngoài, hắn một ngày không có cơm ăn, thật sự là quá đói, vì thế trộm một cái bánh bao trong cửa hàng để ăn thì bị con chó nhà đó nuôi phát hiện, đuổi theo hắn suốt cả một con phố, nhưng khi hắn vượt qua đường, nó cũng chạy theo, sau đó bị một cái xe cán chết.
Lúc ấy hắn quay đầu lại, nhìn con chó ngã trên mặt đất kia, bỗng nhiên nhanh trí, xông lên trước ôm con chó khóc rống lên, kết quả là hắn còn chưa nói gì, đã được người lái xe kia đưa cho năm trăm đồng. Bắt đầu từ khi đó, hắn dần dần hiểu ra một điều, muốn sống sót, không thể chỉ trông chờ vào ăn xin, trộm cắp, những thứ này đều tốn sức mà vô bổ, nhất định phải động não, hắn trộm một cái bánh bao, kết quả bị chó đuổi theo cả một con đường, nhưng hắn cứ khóc như vậy, lại lấy được năm trăm đồng.
Từ đó về sau, hắn đã đi trên con đường này.
Đương nhiên, bởi vì hắn từ nhỏ đã không đọc sách, không ai dạy dỗ hắn, hắn không biết cái gì là tốt, cái gì là xấu, lúc ấy ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là phải tiếp tục sống, mặc dù không phải là điều hắn muốn, nhưng là kết quả tất nhiên, cũng có thể nói là kết quả tất nhiên của xã hội hiện thực, là sự ác nghiệt và vô tình đã tạo ra hắn.
Chẳng qua hắn vạn lần không ngờ, vụ mua bán đầu tiên khi đến triều Đường lại dùng đến chiêu này.
Điều này cũng có lẽ là ý trời.
Tuy nhiên nói gì thì nói, đây cũng do không còn cách nào, bởi vì chiêu dùng ở hiện đại này của hắn ở đây rất khó để thực hiện, hơn nữa đây dù sao cũng là xã hội phong kiến, thế lực của người giàu quá hùng mạnh, giao thông lại không thuận lợi, không giống với hiện đại, làm xong một vụ mua bán, ngồi máy bay, mọi sự thuận lợi.
Sau khi những người đó đi được một lúc, Hàn Nghệ vẫn ở chỗ này nghẹn ngào, hắn thật sự đang khóc, nước mắt này cũng không phải là thuốc nhỏ mắt, thu hồi cảm xúc phát tiết dù sao vẫn có một quá trình chuyển tiếp, hơn nữa điều này cũng sợ đối phương quay lại phục thù.
Qua hơn phân nửa tiếng vang, Hàn Nghệ lúc này mới bình phục lại, lau nước mắt, ném Tiểu Hoàng chết không nhắm mắt sang một bên, thở nhẹ một hơi, vội vàng cầm tiền trên mặt đất lên: "Ta đi, tiền này quả thật rất nặng! Nhìn xem có bao nhiêu."
Hàn Nghệ đang cầm một đống tiền bắt đầu đếm, bởi vì hai xâu tiền cũng xấp xỉ nhau, nên chỉ cần đếm một xâu là đủ rồi.
"Cái — cái này có năm trăm đồng? Ặc… hai xâu chính là một quan?"
Sau khi đếm xong, Hàn Nghệ mỉm cười, nhưng không phải là nụ cười vui vẻ, mà là nụ cười tự giễu, một nụ cười đã lâu không thấy.
Đối với một người nghèo mà nói, một xâu tiền cũng đủ cho họ bán vợ đợ con, thậm chí còn ép bọn họ đến đường chết, nhưng đối với người giàu mà nói, một xâu tiền có thể tùy tiện quăng ra, thật sự một cái hắt xì hơi cũng có thể cứu sống mạng của một người, sự chênh lệch giàu nghèo này thật sự rất rõ ràng, điểm này không khó để nhận ra, thế giới này hiện thực đến cỡ nào.
"Thùng thùng!"
Lúc này Hàn Nghệ không cảm thấy vui vẻ vì mình kiếm được nhiều tiền, hắn vẫn lo lắng cho tương lai của mình, chợt nghe thấy phía trên bên trái có tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tiểu Dã đang ngồi trên một chạc cây đại thụ cười dài nhìn hắn, hắn vội vàng ngoắc tay nói: "Tiểu Dã, mau xuống đây đi."
Tiểu Dã nhanh chóng nhảy xuống.
Tên tiểu gia hỏa này chẳng lẽ là vượn người Thái Sơn ở Trung Quốc? Hàn Nghệ mỗi lần thấy cậu ta nhảy tới nhảy lui như vậy đều đổ môi lạnh thay cậu ta.
Trong chớp mắt, Tiểu Dã đã nhảy tới bên cạnh Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ thấy cậu ta vẫn luôn cười, thoáng sửng sốt, chợt hiểu ra một điều, nói: "Có phải ngươi vẫn luôn trên đó không?"
Tiểu Dã hơi xấu hổ gật đầu.
Thật sự là thất bại, không thể tưởng tượng được mánh khóe bịp bợm của ta lại bị một con chó và một đứa trẻ con xem thấu, xem ra đầu năm nay làm việc còn phải chú ý bốn phía xung quanh, mẹ kiếp, cao thủ ẩn núp nhiều lắm, Hàn Nghệ cũng hơi ngượng ngùng, bỗng nhiên nhìn vào con chó chết bên cạnh, cất tiền vào trong ngực, cười nói: "Đi, chúng ta ăn thịt chó."
Tiểu Dã bỗng nhiên chỉ vào mũi tên trên người con chó.
Hàn Nghệ nhìn, kéo mũi tên dài ra, thấy đuôi mũi tên có khắc ba chữ nhỏ.
"Dương Phi Tuyết?"
Hàn Nghệ quan sát, thở dài: "Nàng là một cô gái lương thiện, nhưng không có cách nào, ta nếu không làm như vậy thì sẽ chết đói, tuy rằng dựa vào cố gắng của mình mà có được, nhưng nàng coi như cũng cứu một mạng người."
Nói xong, hắn thuận tay quăng mũi tên ra.
"Bốp!"
Tiểu Dã xông về phía trước, nhặt lại mũi tên đó, mỉm cười với Hàn Nghệ.
"Ngươi muốn?"
Tiểu Dã dùng sức gật đầu, nhìn mũi tên sắc bén, trong mắt tràn đầy hưng phấn sáng ngời.
Hàn Nghệ nói: "Vậy ngươi cầm đi, nhưng ngươi cũng đừng dùng nó đả thương người khác, chuyện này vô cùng nguy hiểm đấy."
Tiểu Dã gật đầu.
Hàn Nghệ vung tay lên, nói: "Đi thôi, đi ăn thịt chó."
Tiểu Dã vô cùng tự giác khiêng con chó kia lên.
Hai người chuẩn bị ra khỏi rừng cây, Hàn Nghệ bỗng nhiên kêu lên:
"Đợi đã."
Tiểu Dã kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gãi đầu nói: "Con chó này dù sao cũng không phải của chúng ta, nếu để cho Quan Tam Thúc nhìn thấy, vậy thì không tốt cho lắm, chúng ta đừng quay trở lại Mai thôn nữa, trước tiên tìm một chỗ giải quyết con chó này rồi nói sau."
Hai người đi qua Mai thôn, đi về phía tây bắc.
Đi được một lát, Hàn Nghệ nhìn thấy một con sông lớn phía xa xa, con sông này chính là sông Mai Hà phá hủy toàn hộ đất vườn nhà hắn, đây cũng là một nhánh chảy của sông Đại Vận, xem như là khá rộng, nơi rộng nhất cũng năm sáu mươi mét.
Chợt nghe thấy tiếng động ầm ỹ phía dưới.
Hàn Nghệ theo tiếng động nhìn lại, thấy trong cái đình nhỏ phía bờ nam con sông có không ít người đang đứng, hình như là người qua đường, đa số đều mặc trang phục rất rực rỡ, vừa thấy cũng biết là kẻ có tiền.
Kỳ quái! Bọn họ đứng ở đấy làm gì?
Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, đột nhiên trong mắt sáng ngời: "Chẳng lẽ...Ha ha, ra ngoài lăn lộn cuối cùng vẫn có, ngươi lấy hết lương thực nhà ta, ta sẽ lấy một ít tiền lãi ở đây.
Bỗng nhiên hắn nói với Tiểu Dã: "Tiểu Dã, Tiểu Dã, chúng ta sẽ không ăn thịt chó này, kiếm tiền trước quan trọng hơn, kiếm tiền xong ta dẫn ngươi đi ăn bữa ngon trong tiệm."
Tiểu Dã kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười nói: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết." Hắn ngẩng đầu nhìn mắt sắc trời, vội vàng nói: "Mau đi thôi, không còn bao nhiêu thời gian nữa."
Nói xong kéo Tiểu Dã đi đến một bên.
Đầu tiên Hàn Nghệ tìm một gia đình, tiêu mất hai văn tiền đã mượn một ít công cụ và gia vị, sau đó xử lý con chó quê kia.


Một canh giờ sau.
Giờ chính ngọ đến.
Người trong đình càng lúc càng nhiều.
"Thuyền sao còn chưa tới vậy?"
"Đúng vậy, ta đã đợi một canh giờ rồi."
"Bây giờ là giờ ăn cơm trưa, nói không chừng thuyền phu đi ăn cơm rồi, chúng ta cũng ăn lương khô trước đi, tạm thời chắc chắn sẽ không qua được sông đâu."

Khi tiếng oán giận trong đình ngày một cao hơn, thì một mùi hương từ phương bắc bay tới.
"Cái gì vậy, thơm quá à?"
"Mùi này không giống với mùi thịt dê."
"Ta biết rồi, đây là mùi thịt chó."
"Hình như là từ bên kia bay tới."
"Đi đi, đi xem xem."
Bảy tám người đi theo hướng mùi hương, thấy dưới cây đại thụ bên sông có hai thiếu niên đang ngồi, hai người vây quanh một đống lửa, trên đống lửa bắc một nồi đất lớn, mùi hương đúng là từ nồi đất bay ra.
Rất mê người!
Bảy tám người này không kìm lòng nổi đi đến chỗ đó.
Đến gần nồi đất nhìn, thấy bên trong nước sôi sùng sục, có bong bóng nổ lên, mơ hồ có thể nhìn thấy thịt chó tươi ngon dập dềnh lên theo bọt nước, còn kèm theo từng miếng củ cải trắng, trắng đỏ giao nhau, quả thật là rất mê người!
Cứ nhìn như vậy, rồi lại nhìn lương khô trong tay mình, chợt cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Một lão già mặc áo gấm, chòm râu dê trắng đen nuốt một hớp nước miếng, biết mà còn hỏi:
"Ai, hai vị tiểu ca, các ngươi đang nấu gì vậy?"
Một người lớn tuổi hơn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đơn thuần nói: "Thịt chó hầm ạ!"
Hai người kia đương nhiên là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.