Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 9:





Diệp Minh Dương tự mình xách theo cái tráp sách nhỏ, lạch bạch đi tới Thanh Trúc hiên để thăm hỏi Tô Ngộ An, thỉnh thoảng còn quay đầu nói chuyện với muội muội ở sau lưng.
 
“Muội muội, Ngộ An ca ca thật sự không thể đi học với chúng ta sao?”
 
“Đương nhiên, đây không phải là huynh tự mình nói cho muội biết sao?”
 
“Nhưng mà tại sao? Tiên sinh trong nhà không tốt sao? Còn có phụ thân nữa mà.”
 
Diệp Minh Dương không nhận được sự an ủi từ muội muội thì càng mất mát hơn, cái bóng bị ánh nắng kéo dài tràn ngập hơi thở bi thương.
 
Diệp Cẩn Dư nhìn ca ca vẫn luôn dồi dào sức sống nhà mình, từ sau khi nghe được tin này thì hắn vẫn luôn mặt ủ mày chau, phiền muộn mấy ngày liền, thấy vậy nàng cũng cảm thấy đồng tình.
 
Đã qua ba ngày kể từ khi Ngộ An ca ca nôn ra máu té xỉu, ba ngày, người bị bệnh thì vẫn chưa tốt lên mà tiên sinh vỡ lòng của hai người và sư phụ nữ công của nàng đều đã đến trước thời hạn.
 
Cũng là ngày thứ hai sau khi Ngộ An ca ca phát bệnh nôn ra máu, Diệp Minh Dương vụng trộm chạy tới nói cho nàng biết, Ngộ An ca ca không cần lên lớp với bọn họ, hắn phải đến thư viện Tùng Lộc ở ngoại thành đọc sách!
 
Vốn dĩ Diệp Minh Dương cũng chỉ mất mát một chút, càng cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn, cũng hâm mộ Ngộ An ca ca có thể xuất phủ đi chơi mỗi ngày.
 
Cho tới hôm nay, các lão sư chính thức bắt đầu giảng bài cho bọn họ, sau khi ngày đầu tiên kết thúc, Diệp Minh Dương liền bị giao cho một đống bài tập.
 
Còn nhiều hơn cả bài tập mà phụ thân ruột siêu cấp nghiêm khắc của hắn ta giao cho.
 
Hơn nữa muội muội cùng đi học lớp vỡ lòng vì phải học cả nữ công, cho nên bài tập ít hơn hắn ta cả một nửa, Diệp Minh Dương càng bị đả kích hơn nữa.
 
“Chỉ có ta, chỉ có ta đáng thương như vậy, các ngươi đều bỏ rơi ta.”
 
Diệp Cẩn Dư chạy chậm hai bước, kéo lấy tay áo của ca ca mình rồi khẽ lắc, nàng mềm giọng an ủi hắn ta: “Ca ca, huynh đừng đau lòng, huynh nhìn Thôi sư phụ dạy muội thêu thùa cũng giao bài tập cho muội mà, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhé.”
 

Nghe vậy, Diệp Minh Dương dừng lại bước chân, hắn ta nhìn về phía hai người Thu Sương đi theo sau, vừa rồi hắn ta còn tưởng rằng cái giỏ này là lễ vật gì đó mà muội muội chuẩn bị cho Ngộ An ca ca.
 
So sánh tráp trên tay Thu Sương và tráp sách nhỏ trên tay mình, vẻ mặt như đưa đám của Diệp Minh Dương sau mấy giây liền biến mất, chốc lát sau lại biến thành phẫn nộ.
 
“Sao bọn họ có thể xấu xa như vậy chứ, giỏ của muội còn lớn hơn của huynh, có phải Thôi sư phụ kia cũng làm khó dễ muội không?.”
 
Diệp Minh Dương càng nghĩ càng tức giận, tiên sinh bắt nạt hắn ta thì thôi đi, dù sao thì phụ thân cũng nói hắn ta da dày thịt béo, chống đỡ được đả kích, không nghĩ tới lại có người bắt nạt muội muội dịu dàng của hắn ta.
 
Diệp Minh Dương lòng đầy căm phẫn xắn tay áo, hắn trừng mắt về phía Thu Sương, khuôn mặt nhỏ khi uy hiếp còn lộ ra chút khí thế: “Thu Sương, ngươi nói xem, có phải bà phù thủy kia bắt nạt muội muội của ta không?”
 
“Không có, không có, ca ca, huynh đừng dọa người ta, tính cách của Thôi sư phụ rất tốt.”
 
Thu Sương chỉ là một tiểu cô nương mới sáu tuổi, vẫn có chút e ngại với tiểu thiếu gia chưa gặp mặt được mấy lần này, nàng ta rụt cổ một cái, sau đó dùng sức lắc lắc đầu dưới sự ám chỉ của tiểu thư nhà mình: “Không có, Thôi sư phụ không có.”
 
Diệp Cẩn Dư hiểu được ca ca của nàng tuổi nhỏ đã bị tứ thư ngũ kinh đầu độc ra chứng suy nghĩ nhiều, nhưng nói tiếp nữa thì có khi chuyện này sẽ không kết thúc được mất.
 
“Chúng ta đến rồi, ca ca, không phải là huynh muốn thuyết phục Ngộ An ca ca đi học chung với chúng ta sao? Mau đi vào đi.”
 
Ánh mắt Diệp Minh Dương mang theo nét hoài nghi, nhưng muội muội vẫn luôn lôi kéo hắn ta đi về phía trước nên Diệp Minh Dương cũng không thể làm gì cả, đành hạ quyết tâm tìm thời gian đi điều tra, lúc này tâm tình Diệp Minh Dương mới tốt hơn một chút.
 
“Ôi , không được chạy, đợi một chút, sẽ té đó.”
 
“Thiếu gia, tiểu thư cũng tới thăm tiểu ca ca sao?”
 
Lúc ba người bọn họ đi đến cửa viện Thanh Trúc hiên thì đúng lúc đụng phải Mặc Thạch đang đưa Kim phủ y ra ngoài.
 
“Đúng vậy, Kim thúc thúc, Ngộ An ca ca khá hơn chút nào chưa?”
 
“Tốt hơn nhiều rồi, đúng lúc hắn đang nhàn rỗi, hai đứa mau đi vào đi, Ngộ An ca ca của mấy đứa nhìn thấy mấy đứa chắc chắn sẽ vui vẻ hơn.”
 
Ông quay người, lại nói với Mặc Thạch: “Mặc Thạch nhóc con đưa đến đây thôi, mau dẫn huynh muội người ta đi thăm thiếu gia của ngươi đi.”
 
Mặc Thạch gật đầu, dù sao thì mỗi lần thiếu gia chỉ nói là tiễn ra ngoài, chứ cũng không nói là tiễn đến đâu: “Vậy Kim tiên sinh đi thong thả, Minh Dương thiếu gia và Cẩn Dư tiểu thư vào trong cùng ta đi.”
 
Kim Hiển Tông cúi đầu, nhìn Diệp Minh Dương nghịch ngợm lanh lợi trong ấn tượng đang đứng tại chỗ, bộ dáng ngu ngơ thì lập tức vui vẻ cười thành tiếng: “Có phải là Minh Dương thiếu gia rất thích tráp thuốc của ta không? Có muốn hôm nào ta tặng cho ngươi một cái không, bảo đảm là lớn hơn cái trên tay ngươi.”
 
Diệp Minh Dương như mới tỉnh lại từ trong mộng, hắn ta giậm chân chạy về phía trước: “Ta không thích, ta không muốn.”
 
Kim Hiển Tông nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy trối chết, phe phẩy râu ria màu hoa râm, ông buồn cười mà lắc lắc đầu: “Tiểu hài tử à, đúng là thú vị.”
 
Lúc Diệp Cẩn Dư đi vào liền thấy Tô Ngộ An vẫn ngồi bên bàn uống trà, đối diện còn có một chén trà rỗng, hẳn là của Kim đại phu để lại, Mặc Phong lúc nào cũng mặc đồ đen kia hình như lại không ở đây.
 
Diệp Minh Dương từ phía sau xông tới, đặt tráp sách lên ghế, thân thể nhỏ bé nhào về phía hai chân Tô Ngộ An: “Ngộ An ca ca, huynh muốn làm bài tập cùng bọn đệ không?”
 
Tô Ngộ An đặt chén trà trong tay xuống, nhìn thân thể mập mạp trên chân do dự trong phút chốc, nhưng cuối cùng cũng không đẩy ra: “Đệ không biết làm? Muội muội cũng không biết sao?”
 
“Ca ca, trước đó huynh không phải nói như vậy.”
 
Diệp Cẩn Dư cầm tráp trong tay Thu Sương đặt lên ghế, trong khoảnh khắc Diệp Minh Dương mở miệng, nàng liền biết mình lại bị lừa rồi.
 
Người ta hoàn toàn không phải là lo lắng không có đồng bọn đi học cùng mà là muốn lười biếng, không làm bài tập.
 
“Ca ca làm như vậy, phụ thân biết được lại phạt huynh đấy.”
 
Diệp Minh Dương dẩu môi tụt xuống từ trên người người ta, hừ nói: “Nhưng mà bài tập thật sự là rất nhiều, làm không hết cũng bị phạt thôi.”
 
Tô Ngộ An xoa xoa đỉnh đầu của Diệp Cẩn Dư: “Cẩn nhi cũng có bài tập phải hoàn thành nhỉ, có thể ở chỗ ta làm xong rồi về, gặp bài không biết ta cũng có thể xem giúp hai đứa.”
 
Diệp Cẩn Dư chớp đôi mắt to, đáy mắt trong veo sáng sủa: “Ngộ An ca ca cũng biết thêu hoa sao?”
 
Động tác trên tay hơi ngừng lại, Tô Ngộ An cười cười, ra hiệu cho nàng nhìn Mặc Thạch đứng một bên: “Ta không biết, nhưng mà Mặc Thạch ca ca biết một chút nữ công, là sư phụ hắn dạy hắn.”
 
“Sư phụ? Là Mặc Phong thúc thúc mặc đồ đen như mực kia sao?”
 
“Đúng vậy.”
 
Nhìn Mặc Thạch chuyển mắt đi, sắc mặt cũng đỏ bừng lên thấy rõ, Diệp Cẩn Dư liền che miệng cười trộm.
 
Thật sự là không hề nghĩ tới. Một tiểu nam sinh như Mặc Thạch biết nữ công đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, không nghĩ tới vậy mà còn là do người thoạt nhìn vừa lợi hại vừa ngầu như Mặc Phong dạy cho.
 
Diệp Minh Dương nhìn người này rồi nhìn người kia, có chút không hiểu được bọn họ đang cười cái gì, kéo lên tráp sách của mình và muội muội đi về phía bàn đọc sách của hắn: “Ngộ An ca ca, muội muội, chúng ta làm bài tập thôi.”
 
“A, sao tráp của muội lớn hơn của ta mà lại nhẹ hơn?”
 
Diệp Cẩn Dư sợ ca ca xách không được nên vội vàng theo sau: “Ca ca, để tự muội cầm, bởi vì trong đó chỉ có mấy tờ giấy vẽ thôi.”
 
“Mặc Thạch, ngươi dẫn tiểu cô nương đi nghỉ ngơi đi, đến giờ ta lại tiễn bọn họ về.” Dặn dò xong câu này, Tô Ngộ An mới cất bước đuổi theo bước chân của hai huynh muội.
 
Nói là dạy, thật ra nhiệm vụ của Diệp Minh Dương hiện tại chủ yếu là chép lại chữ, ngược lại, bài tập mà Thôi sư phụ giao cho Diệp Cẩn Dư đúng là cần người hướng dẫn hơn.
 
Học nữ công không chỉ phải biết cầm kim, còn phải biết phối màu như thế nào, vẽ tranh và phác họa các loại.
 
Hiện tại bước đầu tiên mà Thôi sư phụ dạy nàng là phải học vẽ một vài hoa văn, hoa cỏ cơ bản trước.
 
Đứng trên chiếc ghế cùng bộ với bàn đọc sách, Diệp Cẩn Dư cầm bút lông tư nhân của mình nhìn ngọn cỏ non vừa vẽ, bất kể vẽ như thế nào thì nó cũng tròn vo, hàng lông mày tinh tế của nàng nhíu lại với nhau.
 
“Ngộ An ca ca, nó không đúng chỗ nào sao?”
 
“Ngọn cỏ này có hơi mập.”
 
Giọng nói đột ngột vang lên bên tai làm Diệp Cẩn Dư giật nảy mình.
 
Tô Ngộ An đưa tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé lắc lư của nàng, phòng ngừa nàng từ trên ghế ngã xuống: “Làm sao vậy?”
 
Diệp Cẩn Dư theo bản năng mà vuốt vuốt ngực, nàng còn chưa hoàn hồn: “Không có gì, chỉ là ta quên mất Ngộ An ca ca ở ngay bên cạnh.”
 
“Vậy xuống đây trước đi đã, chờ một lát lại vẽ tiếp.”
 
Thấy nàng gật đầu, Tô Ngộ An vòng một tay qua thân thể của tiểu cô nương, ôm nàng từ trên ghế xuống.
 
Lúc chạm phải thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của tiểu cô nương, Tô Ngộ An mới ý thức được mình không nên làm thế, hắn theo bản năng nhìn phản ứng của tiểu cô nương, thấy nàng không có gì khác lạ, có lẽ là còn đang đắm chìm trong việc luyện tập vẽ tranh đi, lúc này Tô Ngộ An mới lặng lẽ thở phào một hơi.
 
Mặc dù biết tiểu hài mới năm tuổi không biết gì cả, nhưng hắn vẫn thấy không yên tâm.
 
Trước kia lúc ở trong cung, mặc dù con cháu của phụ thân Tô Ngộ An không nhiều nhưng vẫn có mấy người là công chúa, bản thân hắn cũng vì đủ loại lý do mà từng ôm bọn họ mấy lần, hắn đối đãi với tiểu cô nương như muội muội của mình, lại quên mất người ta không phải là muội muội ruột thịt.
 
Diệp Cẩn Dư không biết chỉ một hành động đơn giản mà tiểu thiếu niên bên cạnh đã nghĩ nhiều như vậy, nếu như nói, ngay từ đầu bởi vì tuổi tâm lý mà nàng có chút khó chịu với sự ôm ấp của người khác, thì mấy năm nay, nàng đã có thể giống như một tiểu hài chân chính, có thể làm nũng với người ta mà không hề thấy áp lực, thậm chí đôi khi còn thích thú.
 
“Ngộ An ca ca, có phải là huynh vẽ tranh rất đẹp không?”
 
“Sao lại nghĩ như vậy?”
 
Diệp Cẩn Dư nắm lấy bức họa trong tay, lắc đầu: “Không biết, mặc dù ta không biết gì cả, chỉ là cảm thấy Ngộ An ca ca dường như cái gì cũng biết.”
 
Giống như tỷ tỷ kiếp trước của nàng, chỉ cần đứng ở đó thì đã đại biểu cho sự ưu tú rồi.
 
Thậm chí Ngộ An ca ca trước mặt càng bình tĩnh và mạnh mẽ hơn.
 

Trong quá trình trở nên mạnh mẽ của tỷ tỷ nàng, tỷ tỷ cũng bởi vì thỉnh thoảng không được như ý mà sẽ cảm thấy uể oải, thế nhưng Ngộ An ca ca lại phảng phất như mãi mãi kiên định, cho dù đối mặt với căn bệnh đáng sợ chẳng biết ứng đối, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc, không tự mình gạt mình.
 
Đừng nói cái gì mà bởi vì quen rồi.
 
Kiếp trước nàng bệnh gần hai mươi năm, mãi cho đến khoảnh khắc trước khi chết đi, sự khỏe mạnh chính là điều tiếc nuối mà nàng không nói ra được.
 
Huống chi người ta hình như còn học được rất nhiều thứ.
 
“Ngộ An ca ca, huynh có thể dạy ta vẽ tranh không? Ta chỉ đến lúc huynh có thời gian rảnh rỗi thôi, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của huynh đâu.”
 
Để bày tỏ thành ý bái sư của mình, Diệp Cẩn Dư leo lại lên ghế, mở to đôi mắt trong veo sáng rỡ, cố gắng nhìn thẳng vào hắn.
 
“Có được không?”
 
“Không được.” Diệp Minh Dương đào ngũ ở một bên nghe xong đối thoại của bọn họ đột nhiên lên tiếng.
 
Hắn ta ném bút đi rồi chạy vội tới bên cạnh hai người, chen vào vị trí ở giữa, tha thiết nói: “Muội muội, huynh cũng biết vẽ tranh, huynh dạy cho muội nha, huynh từng thấy tranh phụ thân vẽ rồi, huynh nhất định cũng có thể vẽ ra được.”
 
Nói xong, lúc này mới nhìn về phía tiểu ca ca mà mình vẫn luôn rất thích, vừa có chút địch ý, lại có chút xoắn xuýt: “Nếu không, Ngộ An ca ca dạy ta vẽ đi, sau đó ta lại dạy cho muội muội có thể không?”
 
Tô Ngộ An nhìn hai huynh muội, một người tội nghiệp, một người cẩn thận dè dặt thì cười khẽ một cái.
 
Hắn đặt trục cuốn lên mặt bàn, lại dùng khăn tay lau lau tay rồi mới nói: “Trong này có tranh mà ta vẽ trong khoảng thời gian này, còn có một vài bức ta đã vẽ từ khi còn ở nhà.”
 
Thấy bọn họ tò mò, Tô Ngộ An tiện tay rút ra một trục cuốn ra.
 
“Bức tranh hoa đào này là ta vẽ lúc vừa tới đây, hai đứa có thể lấy đi vẽ mô phỏng trước.”
 
“Thật là đẹp.”
 
“Thật là lợi hại.”
 
Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương đồng thời lên tiếng, càng nhìn càng ghé đầu tới gần, hận không thể úp sấp cả người lên trên tờ giấy vẽ không lớn này.
 
“Hai huynh muội thích như vậy, bức này ta liền tặng hai đứa.”
 
“Thật sao? Ca ca, huynh thật là tốt, muội muội, muội lấy treo trong viện của muội đi, chờ đến lúc huynh đi tìm muội là có thể nhìn thấy được.”
 
Vừa cao hứng, ngay cả hai chữ Ngộ An trong Ngộ An ca ca cũng được bỏ bớt đi, Diệp Minh Dương vừa nói, vừa nhanh chóng cuốn lại cuộn giấy vẽ trên tay.
 
Diệp Minh Dương cầm bức tranh nhét vào trong ngực muội muội, có loại đắc ý khi chiếm được lợi lớn.
 
“Ca ca, huynh đối với chúng ta thật là tốt, còn tốt hơn cả phụ thân ta, chờ ngày mai ta tặng huynh nước ngon mà muội muội cho ta, ngay cả phụ thân hỏi ta, ta còn không cho đâu.”
 
Diệp Cẩn Dư đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Ngộ An ca ca thì lộ ra nụ cười xấu hổ nhưng lại không thất lễ, cảm thấy bàn tay ôm bức tranh đã có chút yếu ớt.
 
Nhưng bức tranh này thật sự là quá đẹp, nàng có chút không nỡ từ chối, chỉ có thể tìm một cái gì đó khác để đền bù cho người ta, một món quà tặng cho một người ca ca.
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.