Thanh Long Đồ Đằng

Chương 29: Lăng tiêu huyết




Võ Hậu đứng bật dậy, dưới tình thế cấp bách kêu cả tên lẫn họ: “Tạ Vân!”
Nàng lại hướng Đan Siêu quát: “Nhanh ngăn y lại!”
Đan Siêu đứng dậy lại chần chờ, không biết mình là nên đi lên kéo Tạ Vân ra, hay đơn giản là bước tới hợp sức đem Đào đại tiên kia bóp chết.
“Đào đại tiên” gương mặt tím lại, trong cổ họng phát ra tiếng xương cốt bị đè ép giòn vang quỷ dị, lại đột nhiên giãy dụa lộ ra ý cười, trên ngũ quan co rút nhìn có chút vặn vẹo đáng sợ: “Tạ Thống lĩnh… Không cần hoảng hốt… giết ta diệt khẩu, bởi vì…”
Võ Hậu bước nhanh tiến lên, rốt cục nói ra thực tình: “Tạ Vân, dừng tay! Người đem hắn tiến cử cho Thánh Thượng chính là Ám Môn Doãn Khai Dương!”
Đây là lần thứ ba Đan Siêu nghe thấy tên Ám Môn chưởng môn, chẳng biết tại sao đáy lòng lại chợt dâng lên một cảm giác hơi hơi khác thường.
Bản thân hắn cũng không biết cảm giác kia từ đâu mà đến. Nếu muốn nói, hẳn giống như trực giác lợi hại nào đó của dã thú.
Tạ Vân lại bất vi sở động, lạnh lùng nói: “Cho dù Doãn Khai Dương tự mình đến đây, ta cũng dám tru sát hắn đương trường, người này có đáng là gì?” Ngay sau đó trên tay “cắc!” một tiếng!
Tiếng kia rõ ràng là âm thanh xương cổ bị bẻ gẫy, Võ Hậu gương mặt thoáng chốc liền trắng bệch.
Đầu Minh Sùng Nghiễm ngoẹo sang một bên ngã xuống đất, phát ra một tiếng uỵch.
Nhưng mà ngay sau đó, gương mặt hoàn toàn không có sinh khí kia, ngũ quan lại động đậy, đột nhiên nở ra một nụ cười quỷ dị. Sau đó tay chân co rúm, da thịt xơ cứng, thân thể cấp tốc tấc tấc rút lại; dưới cặp mắt chằm chằm quan sát của ba người Tạ Vân, Đan Siêu cùng Võ Hậu, biến thành một cái khôi lỗi (*) bằng gỗ đào to không quá bàn tay!
[(*) khôi lỗi: con rối]
“Ha ha ha …” ngoài đại điện truyền đến tiếng cười dài, theo gió đêm phút chốc bay xa.
Tạ Vân cau mày, đứng dậy nhìn ra bóng đêm thâm trầm ngoài điện, chỉ nghe thanh âm kia cười nói: “May mắn có cái thế thân… Ta biết là ngày hội ngộ Thanh Long tránh không được phải thụ thương da thịt. Tạ Thống lĩnh, tại hạ không phải là địch nhân của ngươi, hà tất vội vã lạt thủ tồi hoa (*)? Tái kiến …”
[(*):vụng tay gẫy hoa]
Thanh âm kia phiêu lãng mơ hồ, rõ ràng rất xa, trong Thanh lương điện lại cố tình nghe được rõ rành rành.
Ngay sau đó gió to thổi tới, tiếng cười đi xa, rốt cuộc nghe không rõ nữa.
Lạt thủ tồi…hoa…
Trong Thanh lương điện một mảnh yên lặng. Đan Siêu cùng Võ Hậu sắc mặt đều cổ quái, Tạ Vân lông mày cũng không khỏi hơi hơi nhíu lại, một lúc lâu sau mới phất tay áo hừ lạnh một tiếng: “Yêu quái!”
……..
“Ngày hôm qua ngươi bảo ta đi Thanh lương điện làm gì? Cái gì là ‘Ẩn Thiên thanh’?”
Qua hôm sau, Đan Siêu rốt cục bắt được cơ hội hỏi Tạ Vân.
Đêm hôm khuya khoắt ở trong cung cấm dùng binh khí ẩu đả, loại chuyện này đương nhiên không cách nào che giấu được. Hôm sau Võ Hậu không có sai lời, quả nhiên bẩm báo Thánh Thượng, rồi sau đó truyền Vũ Văn Hổ cùng Đan Siêu lên Bồng Lai điện, muốn để hai người đương đường vấn tội.
Đan Siêu lúc này chính là trước khi vào diện thánh, đứng ở ngoài Bồng Lai điện gặp gỡ Tạ Vân, bắt lấy y nhanh chóng hỏi.
Tạ Vân híp mắt cao thấp đánh giá Đan Siêu một cái. Ngày hôm qua Đan Siêu tựa hồ thực cấp bách, muốn giữ chặt y một mình nói mấy câu. Nhưng Võ Hậu lúc gần đi, ra lệnh cho Đan Siêu trở về nghỉ ngơi, không cho tiếp tục quấy rầy Tạ Thống lĩnh, bởi vậy thẳng đến lúc này mới có cơ hội thấy mặt y.
Người trẻ tuổi chính là dồi dào tinh lực khí huyết, hơn nửa đêm không ngủ cũng hồn nhiên vô sự, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm mệt mỏi.
“Chỉ là thứ loạn thất bát tao.” Tạ Vân liếc mắt nhìn cọc gỗ cách đó không xa dùng để xử phạt cung nhân, bình bình đạm đạm nói: “Không có gì, chỉ là thấy Thái tử nguyện ý thân cận ngươi, đặc biệt mà dặn dò ngươi một câu. An nguy thân thể của Thái tử điện hạ ảnh hưởng đến nền tảng quốc gia, đại nội cấm vệ cần phải hộ vệ chu toàn, đừng để cho gian nhân có bất luận cơ hội gì quấy phá…”
Đan Siêu nhìn vẻ mặt của y, biết trong lòng y nghĩ hẳn là từng chữ từng chữ đều hoàn toàn trái ngược.
“… Còn có, Thánh Thượng cùng Hoàng hậu truyền ngươi ngự tiền vấn tội, cần phải trả lời thoả đáng.” Tạ Vân khóe mắt thoáng nhìn đến thái giám thông truyền đang dẫn Vũ Văn Hổ đi tới, ngữ khí hơi hơi ngưng trệ, nói: “Vừa không cần khuyếch đại sự thật, cũng không cần uý kỵ sợ hãi. Quan trọng nhất là, Bắc Nha cấm vệ là do Thái Tông hoàng đế ngự chỉ thành lập, từ xưa đến nay, công huân chồng chất. Hãy nhớ hôm nay không được làm giảm uy danh hiển hách của Bắc Nha ta.”
Vũ Văn Hổ: “…”
Tạ Vân không một gợn sóng sợ hãi, nhìn cũng không thèm nhìn Kiêu kỵ Đại tướng quân lấy một cái, xoay người mà đi.
Đan Siêu trong lòng lo lắng lại có chút dở khóc dở cười, lúc này cung nhân đi ra tuyên triệu Kiêu kỵ Đại tướng quân cùng đại nội Đan thị vệ tiến điện diện thánh. Hắn liền chỉnh chỉnh tay áo, xiết chặt đai lưng, theo truyền chỉ thái giám sải bước lên thềm ngọc.
Thánh Thượng hôm nay tâm tình kỳ thật không tồi – Thái Tông hoàng đế cả đời muốn Phong Thiện không thành, nhưng hắn lại làm được. Bởi vậy từ lúc Đông tuần tới nay tâm tình đều cao hứng. Buổi sáng này hắn đang ngồi ở nội điện Bồng Lai cùng vài tên sủng thần trò chuyện, Hoàng hậu đột nhiên đến bẩm báo, nói Kiêu kỵ binh cùng Bắc Nha cấm quân, hai đạo oan gia này nửa đêm lại xảy ra ẩu đả. Thánh Thượng hoàn toàn không lấy làm lạ, chỉ hỏi: “Ai thắng?”
Hoàng hậu nói: “Bắc Nha.”
Thánh Thượng hỏi: “Tạ Thống lĩnh không đem Vũ Văn tướng quân giày vò quá chứ?”
Hoàng Hậu tựa hồ hơi khó mở miệng, thở dài mới nói: “Ra tay không phải Tạ Thống lĩnh… Chỉ là một cấm vệ bình thường trong Bắc Nha.”
Thánh Thượng nhất thời thật hiếu kỳ, sau đó sinh nghi: “Vũ Văn Hổ tuy rằng không tinh tu quyền thuật, nhưng cũng được xưng là nhất đại cao thủ. Vì sao ngay cả tên cấm vệ bình thường cũng có thể đánh thắng Kiêu kỵ Đại tướng quân của trẫm, bên trong có trá gì chăng?”
Hoàng hậu lộ ra một tia cười khó thấy, ôn nhu nói: “Thánh Thượng nếu là nghi ngờ, tuyên triệu hai người hắn vào hỏi liền biết.”
Thánh Thượng nửa tin nửa ngờ, vì thế khi Đan Siêu tiến vào trong điện, liền lưu tâm hướng hắn nhìn qua cẩn thận.
Ánh mắt đầu tiên chỉ cảm thấy tên cấm vệ trẻ tuổi này khá cao, hình thể vô cùng tốt, lưng rộng eo thon chân dài, chế phục bó sát người càng làm lộ rõ thân hình rắn chắc cương mãnh. Sau đó lại nhìn kỹ một lần, phát hiện người này diện mạo cũng thực anh tuấn, mày kiếm mắt sáng hình dáng thâm thúy, là một kẻ vừa cường vừa soái điển hình.
Hoàng đế ban đầu đối với Đan Siêu có chút hoài nghi cùng bất mãn, nhưng trước mắt ý tưởng đầu tiên lại là: nếu Thái Bình mà lớn hơn vài tuổi, khi lựa chọn hôn phu người này hoàn toàn có thể được tuyển.
Thái Bình là tiểu nữ nhi của Hoàng đế, hiện giờ mới vừa tròn hai tuổi. Nói con gái bảo bối cũng còn là nhẹ, chân chính phải là “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”. Hoàng đế nghĩ đến đó trong lòng đối với người này liền dịu đi vài phần, lại cao thấp nhìn hắn một lúc lâu, mở miệng hỏi: “Đan Siêu đúng không?”
Đan Siêu cúi đầu nói: “Chính thần.”
“Trẫm nghe nói ngươi đêm qua một mình cùng Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ động thủ, không biết rằng trong hành cung tự động đao binh, là tử tội a?”
Đan Siêu không chút do dự nói: “Thần không biết.”
Hoàng đế: “…”
Hoàng đế biểu tình có chút ngưng trọng, Võ Hậu lựa cơ hội mà đằng hắng một tiếng:
“Thánh Thượng có điều không biết, người này chính là đệ tử Từ Ân tự lần trước hiến dược chữa khỏi bệnh cho Thái tử. Ta thấy hắn một mảnh trung tâm, võ công cao cường, lại cùng Thái tử hợp ý, liền tự chủ trương cho hắn lấy thân phận cấm quân thống lĩnh phó thủ đi theo, cũng là có ý cho hắn cùng Thái tử bầu bạn.”
Tạ Vân ngồi ở phía dưới Võ Hậu, trên mặt hơi xẹt qua một tia dị sắc, không khỏi hướng về phía trước liếc đi.
Lời này của Hoàng hậu nói được phi thường thể diện, hơn nữa rõ ràng là bộ dáng như đang che chở cho Đan Siêu.
… Bởi vì Đan Siêu đã lớn, mà hiện giờ lại còn đến kinh thành ngay trước mắt nàng, giết cũng không nỡ giết, phóng cũng không cách nào phóng, liền uyển chuyển thu dụng cho mình?
Hay đơn thuần sau chuyện đêm qua, chứng kiến thân thủ Đan Siêu phát hiện hắn có giá trị lợi dụng cao, cho nên thái độ liền cải biến?
“Cái gì?” Hoàng đế có chút ngoài ý muốn: “Chính là hắn hiệp trợ Tạ Thống lĩnh tìm được Tuyết liên hoa sao?”
Hoàng hậu cười nói: “Phải. Người này vào cung thời gian còn ít, cho nên mới không thông cung quy, chắc là nhất thời xúc động phẫn nộ mới không để ý cùng Vũ Văn đại tướng quân động thủ đi.”
Hoàng đế lại nhìn Đan Siêu, đột nhiên cảm thấy người này lại thuận mắt rất nhiều, thậm chí ngay cái câu cứng rắn “Thần không biết” kia cũng trở thành đơn thuần ngay thẳng. Vì thế khi mở miệng khẩu khí lại dịu đi một chút: “Mặc dù nhất thời xúc động phẫn nộ, cũng nên biết Kiêu kỵ Đại tướng quân là quan Nhị phẩm trẫm sách phong, ngươi chỉ là một cấm vệ, vô huân vô tước, như thế nào cũng không nên phạm thượng, lại còn động khởi đao binh!”
Hoàng đế dừng một chút, nhìn xem hai người quỳ phía dưới. Vũ Văn Hổ có nề nếp mặt không đổi sắc, Đan Siêu lại phong thần tuấn lãng bình tĩnh ổn trọng, nội tâm cân bằng không khỏi lại nghiêng lệch một chút: “Trẫm xem như vậy đi, niệm tình ngươi là vi phạm lần đầu, vả lại người không biết không có tội; Hôm nay ngay tại trước mặt trẫm hướng Vũ Văn đại tướng quân hảo hảo bồi lỗi – oan gia nên giải không nên kết, Kiêu kỵ binh cùng Bắc Nha đều là bảo kiếm đắc lực trên tay trẫm, việc này cứ như vậy bỏ qua đi.”
Vũ Văn Hổ thở ra một hơi không để người phát hiện – Hắn biết kết quả sẽ là như thế.
Tạ Vân hôm nay không ở đây thì thôi, y đã có mặt, Hoàng hậu nhất định muốn làm chỗ dựa cho Bắc Nha cấm quân. Thánh Thượng liền lấy phương thức giơ cao đánh khẽ để xử trí, quả thực không ngoài dự đoán chút nào.
Nhưng kỳ thực hắn không để bụng.
Hắn không để tâm mà chờ Đan Siêu mở miệng xin lỗi. Mọi người cũng đều đang chờ Đan Siêu mở miệng nhận tội; cả một sảnh đường trong Bồng Lai điện triệt để an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ liên tiếp.
“… Thần biết tội,” Đan Siêu giữa một đám người trông mòn con mắt chờ đợi rốt cục mở miệng, nói: “…Nhưng thần không thể bồi lỗi.”
“Phịch” một tiếng vang, chính là một nội thần kinh ngạc nghiêng người quá độ mà ngã, hắn cuống quít đứng dậy liên tục thỉnh tội.
Hoàng đế ánh mắt cũng không liếc tên nội thần kia một cái, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Đan Siêu, hỏi: “Vì sao không thể bồi lỗi?”
Đan Siêu nói: “Bởi vì Vũ Văn đại tướng quân động thủ với Tạ Thống lĩnh trước. Thần vô huân vô tước, theo luật đương nhiên không thể mạo phạm đến Nhị phẩm Đại tướng quân; Nhưng mắt thấy thượng ty bị nguy hiểm đến tánh mạng, nếu bởi vì e ngại vi phạm luật lệ liền khoanh tay đứng nhìn, lại phải bị tội gì?”
Hoàng đế ngẩn ra.
Đan Siêu thanh âm lại càng ổn định vững vàng: “Bắc Nha cấm vệ thiết luật đầu tiên chính là lòng trung thành chính nghĩa. Nếu thực hiện trung nghĩa liền phạm vào tử tội, như vậy thần tình nguyện lấy thân chịu chết, không muốn mất đi trung thành, thỉnh Thánh thượng giáng tội!” Nói xong xúc động bái xuống.
… Quả thực quá soái, quả thực quá xuất sắc!
Mọi người đương trường ồ lên. Hoàng đế hơi hơi động dung, chỉ cảm thấy người này mỗi một từ nói ra đều chỉnh chỉnh đánh vào tận tâm can mình!
“Ngươi…” Hoàng đế muốn nói điều gì, lại thốt không nên lời. Ám Môn phản bội vô thường cùng triều đình phe phái phức tạp nháy mắt hiện lên trong đầu, cùng nam tử trẻ tuổi trước mắt này hoàn toàn đối lập với nhau. Hoàng đế khoát tay vỗ vào án thượng, suýt nữa thốt ra một câu: “Hảo cấm vệ!”
Nhưng mà hắn cũng biết Vũ Văn Hổ ngay ở dưới kia, ba chữ chưa đến bên miệng liền đè nén nuốt trở vào, chuyển đề hỏi: “Ngươi… lời ngươi nói, chính là tình thực?”
Đan Siêu nói: “Là sự thực.”
“Vậy Vũ Văn tướng quân, vì sao phải động thủ với Tạ Thống lĩnh?”
“…Bẩm báo Thánh thượng,” Vũ Văn Hổ chỉ cảm thấy một trận tinh ngọt thẳng hướng yết hầu, lần này rốt cục vì Đan Siêu vô liêm sỉ kia đoạt lời nói trước: “Đan cấm vệ vẫn chưa nhìn đến tình hình toàn bộ quá trình. Là Tạ Thống lĩnh đối thần động thủ trước!”
Hay nha, sự tình lại vòng trở lại Tạ Thống lĩnh cùng Vũ Văn tướng quân, hai kẻ đối thủ một mất một còn a!
Hoàng đế hít sâu vào một hơi, dằn xuống cảm xúc, chuyển hướng Tạ Vân ngồi phía dưới Hoàng hậu: “Tạ Thống lĩnh, chuyện này ngươi nói thế nào?”
Tạ Vân không gợn sóng, không sợ hãi; thậm chí một chút biểu tình dư thừa đều không có, đứng dậy hướng Hoàng đế ấp chắp tay: “Hồi Thánh Thượng, Vũ Văn tướng quân nói đúng sự thực.”
Hoàng đế nhíu mày hỏi: “Đan Siêu kia không biết luật pháp, cũng có thể tha thứ được. Ngươi là cấm quân Thống lĩnh, vì sao biết rõ lại còn cố phạm, ở trong hành cung tự động đao binh?”
Lời mới vừa ra Hoàng đế đột nhiên hối hận, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt Tạ Vân xuất hiện một ánh mắt phi thường kỳ quái… Vẻ mặt đó khiến hắn đột nhiên sinh ra một dự cảm vừa quen thuộc lại vừa đáng quan ngại, tựa như tương tự nhiều năm trước kia đã từng phát sinh cảnh tượng quá mức phi thường.
Quả nhiên ngay sau đó Tạ Vân đã mở miệng, một từ vấp váp cũng đều không có:
“Bởi vì Vũ Văn tướng quân nửa đêm lẻn vào Thanh lương điện, một mình nhìn trộm thần.”
“Thần mới vừa tắm rửa đi ra, đột nhiên chấn kinh, mới hấp tấp động thủ, thỉnh Thánh thượng giáng tội!”
Thánh Thượng: “…”
Trên điện Bồng Lai mới vừa rồi mọi người còn ồ lên, hiện tại quả thực là muốn tập thể kinh hãi.
Trong lòng Hoàng đế chỉ có một ý tưởng gào thét: Vì cái gì Tạ Thống lĩnh đối phó Vũ Văn Hổ thủy chung trước sau cũng chỉ có một chiêu này? Vì cái gì một chiêu này, lại cố tình hết lần này đến lần khác, đều có thể đem Vũ Văn Hổ lọt hố?!
Nếu không biết Vũ Văn Hổ trong phủ có mỹ cơ kiều thiếp, vả lại Tạ Vân nhìn thế nào cũng không có điểm gì giống với những cái đào kép luyến đồng bất nam bất nữ, Hoàng đế giờ phút này liền thật muốn hoài nghi Đại tướng quân đối với cấm quân Thống lĩnh… có cái tâm tư gì khó mở miệng.
Nhưng cho dù Hoàng đế nguyện ý tin tưởng Vũ Văn Hổ trong sạch, cũng thực khó cứu vãn tình huống, bởi vì chính bản thân Vũ Văn Hổ căn bản không có cách nào cãi lại, lời Tạ Vân mỗi một chữ đều là sự thật… cho dù là một sự thật phi thường quái dị. Hắn ngoại trừ cắn chặt hàm răng, lồng ngực phập phồng thở gấp, thì ngay cả miệng cũng không cách nào mở ra.
Hắn sợ hắn há miệng liền nhịn không được phun ra ngụm lăng tiêu huyết (*) chặn ngay yết hầu từ tối hôm qua đến giờ.
[(*) máu uất do tức giận]
Hoàng đế chần chờ hỏi: “Vũ Văn ái khanh… có cái gì muốn nói?”
Vũ Văn Hổ xanh mặt, lắc lắc đầu.
Hoàng đế trong lòng thập phần khó xử. Để tay lên ngực tự hỏi, hiện nay liên lụy ba người này, hắn tối thưởng thức cũng hiểu được kẻ hoàn toàn vô tội chính là Đan Siêu, tiếp theo là Vũ Văn Hổ không đứng về phe Hoàng hậu cũng không thuộc phe phái của Đông Cung, cuối cùng mới là Tạ Vân, kẻ thường xuyên làm hắn cảm thấy thập phần tà tính, có chút không hảo, không khống chế được.
Nhưng nguyên bản một lời xin lỗi có thể thuận nước đẩy thuyền giải quyết sự tình đã loạn thành một đống, tựa hồ quở trách ai cũng đều không đúng, mà tiếp tục vấn tội lại phi thường xấu hổ.
Hoàng đế khụ một tiếng, nói: “Kiêu kỵ binh là trọng binh trấn thủ kinh sư; Bắc Nha cấm quân là hộ vệ hoàng cung thiết vệ; hai người các ngươi ở trong mắt trẫm đều là bậc hiền tài lương đống. Nếu lại suốt ngày bởi vì một chút việc nhỏ mà cãi nhau ầm ĩ, khiến cho thủ hạ nhìn vào lại thành cái bộ dáng gì? Trẫm xem việc này không bằng… không bằng…”
Tính tình đương kim Thánh Thượng, kỳ thật là cục bột bên trong bọc lưỡi dao, trên mũi dao lại dính cục bột, gặp phải vấn đề lại khó hạ quyết đoán. Cũng chính bởi vì vậy, Võ Hậu bộc lộ tài năng với hắn mà nói mới phá lệ trọng yếu. Làm nam nhân hắn yêu thích Hạ Lan thị, một cô nương hoạt bát mềm mại, nơi nơi chốn chốn ỷ lại hắn. Nhưng làm Hoàng đế, trong tâm lý hắn ỷ lại Võ Hậu, một nữ nhân chủ động cường thế có thể đối mặt với sấm rền gió cuốn.
Hoàng đế “không bằng” nửa ngày cũng không xuất được chủ ý gì, liền theo bản năng liếc về hướng Võ Hậu, hỏi: “Hoàng hậu xem như thế nào?”
Võ Hậu quả quyết nói: “Kiêu Kỵ binh cùng Bắc Nha cấm quân xung đột, sự tình liên quan đến an nguy của kinh sư trọng địa, tuyệt đối không thể coi như không có gì.”
Hoàng hậu một câu liền định Càn Khôn, Hoàng đế tâm liền an một chút: “Vậy ngươi nói nên xử trí như thế nào?”
Võ Hậu xoa xoa tay Hoàng đế, chuyển hướng nhìn xuống dưới, lạnh lùng nói: “Đan Siêu.”
“Có thần!”
“Cho dù xem ngươi là vì muốn cứu Tạ Thống lĩnh mới bị bức bách ra tay, nhưng hẳn phải lấy việc can gián làm đầu, không nên đối Vũ Văn tướng quân hạ tử thủ như vậy. Vì sao thời điểm Bổn cung đuổi tới, ngươi đã đem Vũ Văn tướng quân ấn trên nóc nhà, ngay cả binh khí cũng tước bỏ?”
Không chỉ Vũ Văn Hổ, ngay cả những người ngoài biểu tình đều hơi hơi kích động – Hoàng đế lúc đầu chỉ biết là tên cấm vệ này đánh thắng Kiêu kỵ Đại tướng quân, lại không nghĩ thắng đến mức triệt để xuất sắc như vậy, lúc này không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Chỉ nghe Đan Siêu nói: “Thần biết tội, không nên hạ nặng tay.”
Võ Hậu ngữ khí biến đến thập phần nghiêm khắc: “Vậy vì sao biết rõ còn cố phạm?!”
Đan Siêu trả lời: “Bởi vì thần có năng lực phạm.”
Nếu như nói vừa rồi câu kia của Tạ Vân “Thần mới vừa tắm rửa đi ra” chỉ làm đám người xung quanh kinh hãi, thì hiện tại Đan Siêu một câu “Thần có năng lực phạm”, quả thực khiến không khí trong điện đều ngưng trọng.
Giờ khắc này tâm tư mọi người đều là không hẹn mà gặp, trong lòng đồng thời hiện ra hai chữ…
…Kiêu ngạo!
Võ Hậu khóe miệng giật giật, tựa hồ hiện lên một tia cười thoáng qua, nhưng giây lát lại trầm gương mặt xuống, “phanh” một tiếng vỗ án thật mạnh: “Cấm vệ lớn mật! Như thế nào lại dám nói như vậy?!”
Hoàng đế cuống quít nói: “Hắn tuổi trẻ khí thịnh, không thể tránh được ngôn từ không thích hợp, Hoàng hậu chớ có truy cứu…”
“Tuổi trẻ khí thịnh, há có thể đốp chát trước ngự tiền sao?”
Võ Hậu không cần nghĩ ngợi đem Hoàng đế đuổi trở về, lập tức hít sâu vài cái, mới vất vả ổn định lại cảm xúc, lạnh lùng mà chuyển hướng Đan Siêu: “Thôi được, nếu Thánh thượng vì ngươi cầu tình, Bổn cung cũng không tiện phạt ngươi tội hồ ngôn loạn ngữ – nhưng ngươi đã kiêu ngạo tự tin như thế, Bổn cung ngược lại phải thử thách bản lĩnh đích thực của ngươi một chút, để xem ngươi có đảm đương được phần kiêu ngạo này chăng.”
Tạ Vân đương chống cằm nhìn chăm chú dưới đường, đột nhiên chỉ thấy ánh mắt Đan Siêu liếc đến, thật sâu mà nhìn y một cái.
… Nam tử trẻ tuổi nguyên thần cực thịnh, ánh mắt kia quả thực sáng đến chói mắt, lộ ra tính áp đảo khí phách cùng kiên định.
Tạ Vân đột nhiên ngẩn ra, trong đầu không khỏi thoáng nhớ tới một lần từng ở trong ngự hoa viên nhìn thấy một con khổng tước đực đang xòe đuôi, nhưng chính y cũng không biết tại sao lại sinh ra liên tưởng vớ vẩn như vậy, liền chỉ nghe Đan Siêu nói rằng: “Thỉnh Hoàng hậu khảo thí.”
“Ngươi tối hôm qua chiến thắng Vũ Văn đại tướng quân, chính là do chiếm lợi thế vũ khí, không thể xem là thắng.” Võ Hậu nâng lên gương mặt xinh đẹp uy nghiêm, chậm rãi nói: “Hôm nay có mặt Thánh thượng, Bổn cung lệnh cho hai người các ngươi luận võ thêm một lần nữa – Nếu là ngươi thắng, chuyện tối hôm xem như bỏ qua, cũng không truy cứu trách tội việc Tạ Thống lĩnh các ngươi động thủ trước; Nhưng nếu ngươi thua, nhất định phải hướng Vũ Văn đại tướng quân bồi tội, từ nay về sau cấm quân không được mạo phạm Kiêu kỵ binh nữa. Như thế nào?”
Đan Siêu khóe miệng cong lên, cất cao giọng nói: “Biện pháp này rất tốt, thần nguyện tiếp chỉ.”
Vũ Văn Hổ cũng không chịu yếu thế, khẳng định: “Thần cũng nguyện ý tiếp chiến!”
Võ Hậu cùng Hoàng đế liếc nhau, gật gật đầu; vừa muốn mở miệng hạ chỉ, lại đột nhiên nghe ngoài Bồng Lai điện truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó một thanh âm nam tử phi thường dễ nghe lại hơi lỗ mãng vang lên: “Nương nương xin chờ một chút, biện pháp này hơi không ổn. Thần có một chủ ý tốt hơn!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Tạ Vân nhắm mắt, chống tay đỡ lấy trán.
Đan Siêu hồ nghi mà nhíu mày, chỉ thấy một công tử văn nhã, mặc hoa phục màu tím nhạt, thắt lưng dắt ngọc bội, đang bước qua ngạch cửa tiến vào nội điện.
[Lời mỗ: tội anh Vũ Văn quá chừng!!! Đường đường Đại tướng quân nhị phẩm lại chỉ là pháo hôi làm nền a!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.