Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 877: Kế Hoạch Không Theo Kịp Biến Hóa





Nơi này vốn có một tòa truyền tống trận loại nhỏ, có thể truyền tống đến đảo Hải Sâm, hắn ở phụ cận truyền tống trận phát hiện mười mấy bộ thi cốt, truyền tống trận đã bị hủy diệt, thi cốt chỉ còn lại có xương trắng.Đây là một lần mưu sát mưu tính đã lâu, một hồi mưu sát nhằm vào Vương gia.Vương gia đã đắc tội ai? Nhật Nguyệt Cung? Không có khả năng nhanh như vậy tra tới trên thân Vương gia nhỉ! Mấy chục hải vực, từng hải vực ít nhất có trên trăm tu sĩ Kết Đan, Nhật Nguyệt Cung hiệu suất làm việc cao như vậy?Nếu không phải Nhật Nguyệt Cung, sẽ là ai đây! Hoàng Long đảo? Hay là tán tu giết người đoạt bảo?Vương Trường Sinh không thể xác định hung phạm, không nghĩ nữa, bay lên bầu trời.Ba ngày sau, Vương Trường Sinh tới Mộc Long các, phát ra một lá bùa truyền âm cho Trần Nhất Long.Không qua bao lâu, Trần Nhất Long bay ra, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.“Vương đạo hữu, ngươi không sao chứ!”“Ta không có việc gì, Trần đạo hữu, tộc nhân của ta đi đâu rồi? Ngươi biết không! ? Ta mới rời khỏi vài năm, hang ổ thế mà bị người ta hốt rồi.” Vương Trường Sinh ánh mắt âm trầm, tràn ngập sát khí.Trần Nhất Long cười khổ một trận, nói: “Là Hoàng Long đảo hạ thủ, chúng ta cũng bị thế lực phụ thuộc Hoàng Long đảo tập kích, nhưng chúng ta đã đánh lui công kích của bọn họ.”“Chuyện rốt cuộc là thế nào? Hoàng Long đảo sao lại đối phó chúng ta Vương gia?”Trần Nhất Long lấy ngón tay chỉ chỉ đỉnh đầu, nói: “Lãnh Diễm môn cùng Hoàng Long đảo bùng nổ xung đột, đầu tiên là thế lực phụ thuộc Hoàng Long đảo bị diệt, sau đó thế lực phụ thuộc Lãnh Diễm môn cũng bị diệt, ảnh hưởng quá lớn, hai bên đều tiêu diệt vài cái thế lực phụ thuộc của đối phương, nhưng không qua bao lâu, Hoàng Long đảo cùng Lãnh Diễm môn đều tuyên bố là hiểu lầm, chỉ là một đám tà tu lọt vào truy nã.

Ta đánh giá, có thế lực muốn khơi mào Hoàng Long đảo cùng Lãnh Diễm môn tranh đấu, Lãnh Diễm môn cùng Hoàng Long đảo chưa đánh nhau to, nhưng chúng ta các thế lực phụ thuộc này thì xui xẻo, tộc nhân của ngươi thương vong rất nhiều, bây giờ đều ở phường thị Linh Miết.”“Lãnh Diễm môn đâu! Vương gia chúng ta là đã nộp tiền, không quản không hỏi?”Vương Trường Sinh mặt lạnh hỏi.“Quản như thế nào? Giúp ngươi giết lại? Mộc Long các chúng ta giống với ngươi, chỉ là nộp tiền thuê mà thôi, Lãnh Diễm môn hô chút khẩu hiệu còn được, không có lợi ích thực tế, Lãnh Diễm môn là sẽ không ra mặt giúp ngươi.
Ngươi nếu muốn trả thù Hoàng Long đảo, Lãnh Diễm môn trái lại sẽ ủng hộ, hôm nay ngươi giết người của Hoàng Long đảo, Hoàng Long đảo ngày mai liền giết người Vương gia các ngươi, ngươi nghĩ kỹ đi!”Trần Nhất Long thở dài một hơi.
Mấy năm nay, hắn tận mắt nhìn thấy mười mấy thế lực biến mất, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mộc Long các làm sao không phải tương tự.Mộc Long các cũng có thế lực phụ thuộc, Mộc Long các nếu nổi lên tranh chấp với thế lực khác, cũng là chỉ huy thế lực phụ thuộc phía dưới khai chiến, thế lực phụ thuộc khai chiến, không đủ lợi ích, Mộc Long các là sẽ không hỗ trợ, Mộc Long các là sẽ không tự mình xuống sân.

Đại ca tranh cãi, tiểu đệ đấu võ, đây là điều bình thường của tu tiên giới Nam Hải.“Nói cách khác, ta nếu là tiếp tục trở về đảo Hải Sâm, còn có thể lọt vào tập kích?”“Không nhất định, phải xem bên trên cùng những người đối địch đối với Lãnh Diễm môn, bọn họ không dám xuống tay với Lãnh Diễm môn, đành phải động thủ đối với thế lực phụ thuộc Lãnh Diễm môn.”Vương Trường Sinh trầm mặc hồi lâu, nói với Trần Nhất Long: “Đa tạ, Trần đạo hữu, ta còn có việc, đi trước một bước.”Nói xong lời này, Vương Trường Sinh hóa thành một luồng độn quang bay về phía xa....Phường thị Linh Miết, tòa nhà yên tĩnh nào đó.

Năm người Vương Trường Nguyệt, Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Linh cùng Vương Thanh Thuân ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, bọn họ chau mày.Diệp Lâm một nhà bốn người đều không sao, các tu sĩ Trúc Cơ bên ngoài không ngăn nổi hắn.Vương Trường Sinh còn chưa có tin tức, không biết có phải đã xảy ra chuyện hay không.Bởi vì lo lắng Hoàng Long đảo động thủ với bọn họ, bọn họ cũng không dám rời khỏi phường thị Linh Miết, trước mắt chủ yếu là dựa vào Vương Thanh Kỳ, Vương Thanh Thiến, Vương Thu Diễm cùng Vương Thu Hâm kiếm linh thạch.Tiếp tục như vậy không phải cách, Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, không đi săn giết yêu thú, cả ngày ở lại phường thị, dựa vào bốn người bọn Vương Thanh Kỳ, không thể chống đỡ nổi mấy chục người tiêu dùng.Vương Thanh Kỳ dẫn theo mấy chục người từ Đông Hoang tới đây, những người này đều phải ăn uống, bọn họ phần lớn đều không giỏi nghề nào, có thể săn giết yêu thú, nhưng bây giờ không thể ra ngoài.“Cô cô, ngài bối phận lớn nhất, ngài cho cái chủ ý đi! Tiếp tục như vậy cũng không phải một cái biện pháp.”Vương Thanh Sơn nhíu mày nói, thương thế của hắn đã khỏi rồi.“Chờ một chút nữa đi! Ca ca có thể có việc trì hoãn, ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ trở về.”Trong lòng Vương Trường Nguyệt cũng không tự tin lắm, Vương Trường Sinh thật không dễ gì mới thuê được hai hòn đảo, nhanh như vậy đã quay về Đông Hoang, thật sự nói không thông.Một trận tiếng ốc biển kêu trầm thấp chợt vang lên, Vương Thanh Thiến từ trong lòng lấy ra một con ốc biển màu lam, đánh vào một đạo pháp quyết, giọng Vương Thu Hồng ngạc nhiên lẫn vui mừng chợt vang lên: “Cô cô, tổ phụ đã trở lại, ở ngay bên ngoài.”Nghe xong lời này, năm người bọn Vương Trường Nguyệt lộ ra vẻ mặt vui mừng.Vương Thanh Thiến bước nhanh đi về phía cửa sân, mở cửa sân ra nhìn, Vương Trường Sinh cùng Vương Thu Hồng đứng ở cửa.“Cha, người cuối cùng đã trở lại.”Đôi mắt Vương Thanh Thiến đỏ lên, nước mắt không chịu cố gắng chảy xuống.“Chuyện Triệu Chính, ta nghe nói rồi, thù này sẽ báo, quân tử báo thù mười năm không muộn.”Vương Trường Sinh lau khô nước mắt trên mặt Vương Thanh Thiến, an ủi.“Ca, ca rốt cuộc đã trở lại.”“Cửu thúc.”Mấy người bọn Vương Trường Nguyệt lần lượt chào hỏi Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh gật gật đầu, xem như đáp lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.