Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 605: Lá Rụng Về Cội





Bọn họ chân trước vừa rời khỏi, một luồng hào quang màu xanh từ nơi xa bay tới, chính là Vương Trường Thái.
Vương Trường Thái mặt đầy kinh hoảng, bước nhanh xông lên núi.Nửa khắc đồng hồ sau, một con Hỏa Vũ Ưng từ trong Thanh Liên sơn trang bay ra, Vương Thanh Khải, Vương Thanh Kỳ cùng Vương Trường Thái ngồi ở trên lưng Hỏa Vũ Ưng, sắc mặt ba người dị thường khó coi.Thanh Liên phường thị, khách sạn nào đó.Vương Minh Giang nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy khí đen.

Mặc Thải Vân đứng ở bên đầu giường, trên mặt tràn đầy nước mắt.Ba người bọn Vương Trường Tín đứng ở một bên, trên khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy mờ mịt.“Ô!”Vương Minh Giang nặng nề mở mí mắt.
Mặc Thải Vân lau khô nước mắt trên mặt, quan tâm hỏi: “Phu quân, chàng thế nào rồi?”“Chúng ta về tới Thanh Liên sơn chưa?”Vương Minh Giang giọng điệu uể oải.
Hắn cố gắng gượng một hơi, chính là vì quay về Thanh Liên sơn, để chứng minh thân phận con cái.“Về rồi, về rồi, phu quân, nói cho chàng một tin tức tốt, Vương gia của chàng đã xuất hiện một vị tu sĩ Kết Đan, là cháu chàng Vương Trường Sinh, hắn đã Kết Đan, hắn khẳng định có cách cứu chàng.”Trên mặt Mặc Thải Vân nặn ra một nụ cười, an ủi.“Trường sinh Kết Đan rồi?” Ánh mắt Vương Minh Giang sáng ngời, vui mừng gật gật đầu: “Kết Đan tốt, Kết Đan tốt.”Một đợt tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, ba người bọn Vương Thanh Khải bước nhanh đi đến.“Nhị thập nhất thúc công! Thanh Kỳ, mau khám cho nhị thập nhất thúc công.”Vương Thanh Khải nhìn thấy Vương Minh Giang, nhất thời mắt đỏ lên.Vương Thanh Kỳ bước nhanh đi lên phía trước, hắn đang muốn xem xét thương thế cho Vương Minh Giang, Vương Minh Giang nắm lấy tay phải Vương Thanh Kỳ, dùng một loại thanh âm uể oải nói: “Thanh Kỳ, ta trúng độc hỗn hợp, kéo dài quá lâu, ta không cứu được nữa.
Ta chống đỡ đến bây giờ, chính là muốn nói cho các cháu, Thải Vân là thê tử của ta, các cháu đối đãi nàng ấy cho tốt, bọn Trường Tín là con nối dõi của ta, các cháu bồi dưỡng bọn nó thật tốt vào.”Vương Thanh Kỳ muốn nói cái gì, bị Vương Minh Giang ngăn cản: “Ta biết tình huống của mình, ta sắp không được rồi, cháu để ta nói cho hết lời.”Hắn từ trong lòng lấy ra một cái túi trữ vật màu vàng, đưa cho Vương Thanh Kỳ, nói tiếp: “Thứ trong này, giao cho Trường Sinh, nó hẳn là có thể dùng tới.

Ta một lần này không giết người đoạt bảo, là ta dùng mạng đổi lấy, Trường Tín, các con về sau phải đoàn kết một lòng, tuân thủ tộc quy, nghe lời cửu ca cùng mẫu thân của các con, biết chưa?”“Phu quân, chàng đừng nói nữa.” Trong đôi mắt đẹp của Mặc Thải Vân có nước mắt đảo quanh.
Nàng nhìn về phía Vương Thanh Khải, hỏi: “Tu sĩ Kết Đan trong tộc các ngươi đâu! Hắn sao chưa tới?”Vương Thanh Khải mặt lộ vẻ khó xử, giải thích: “Cửu thúc đang bế quan tu luyện, không có chuyện đặc biệt quan trọng, không thể quấy nhiễu cửu thúc tu luyện.”Hắn nhận được báo cáo, lập tức dẫn theo Vương Thanh Kỳ chạy đến, hắn không ngờ thương thế của Vương Minh Giang nặng như vậy.“Bây giờ là lúc nào rồi, phu quân cũng sắp chết rồi, hắn còn không tới?”Mặc Thải Vân lớn tiếng rít gào, mặt đầy nước mắt.“Thải Vân, đừng nói nữa, cho dù Trường Sinh đến đây, ta cũng không cứu được, ta biết tình huống thân thể của mình, nàng đừng trách Thanh Khải, ta...”Vương Minh Giang còn chưa nói xong, kịch liệt ho khan, phun ra một ngụm lớn máu đen.Khuôn mặt Mặc Thải Vân biến sắc hẳn, gục ở trước giường: “Phu quân, phu quân, chàng làm sao vậy...”Sắc mặt Vương Minh Giang đỏ bừng, hắn nắm chặt lấy cánh tay Vương Thanh Kỳ, đứt quãng nói: “Ta muốn về nhà, Thanh Kỳ, ta có thể chôn ở mộ viên của gia tộc không?”Vương Thanh Kỳ mắt đỏ hoe, gật gật đầu, nước mắt không chịu khống chế tràn ra.“Nhị thập thất thúc công, ngài không có việc gì, cháu lập tức đi thông báo cửu thúc.”Vương Thanh Khải lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài.Vương Minh Giang nghe xong lời này, trên mặt lộ ra sự vui mừng, tắt thở.“Gia chủ, không cần đi nữa, nhị thập thất thúc đã mất rồi.”Vương Trường Thái gọi lại Vương Thanh Khải, trên mặt đầy đau thương nói.Vương Minh Giang vừa chết, Mặc Thải Vân khóc chết đi sống lại, Vương Trường Tín cùng Vương Trường Hân cũng khóc lên, Vương Trường Thanh được bế trên tay Vương Trường Tín cũng khóc lên theo.Vương Thanh Khải phái Vương Trường Thái trở về thông báo tộc nhân khác, Vương Minh Giang đã chết, hắn cũng chưa thông báo Vương Trường Sinh.Mấy năm nay, lục tục có tộc nhân qua đời, Vương Thanh Khải đều chưa thông báo Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh là trụ cột của gia tộc, trừ phi sự tình liên quan gia tộc sinh tử tồn vong, nếu không Vương Thanh Khải sẽ không quấy rầy Vương Trường Sinh tu luyện.Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Thanh Chí, Vương Thanh Vân, Vương Trường Hoán, Vương Thanh Viễn lục tục tới phòng Vương Minh Giang.Biết được Vương Minh Giang qua đời, bọn họ đều dị thường đau thương, tộc nhân bối phận chữ Minh không nhiều nữa.“Được rồi, thúc bà, ngài đừng quá bi thương, chúng ta sẽ an táng nhị thập thất thúc công thật tốt.
Chúng ta sẽ đối xử tử tế ngài cùng đám người Trường Tín thúc.”Trên mặt Vương Thanh Vân hiện ra một nụ cười, an ủi.Mặc Thải Vân lau nước mắt, mặt đầy phiền muộn.Vương Minh Giang chết rồi, chỉ còn lại mẹ góa con côi các nàng.

Nói thật, nàng không muốn ở lại Vương gia, nhưng dẫn theo ba đứa con, nàng thật sự không tiện, để con ở lại Vương gia, nàng lại không làm được.
Nàng theo Vương Minh Giang trở lại Ngụy quốc, thật ra đã tính ở lại Vương gia, tiếc nuối là, Vương Minh Giang không thể sống sót.“Đúng vậy! Thúc bà, ngài yên tâm, nhị thập thất thúc công tuy đã không còn nữa, còn có chúng cháu, chúng cháu đều là người nhà của ngài cùng Trường Tín.”Vương Thanh Khải lên tiếng phụ họa, giọng điệu thành khẩn.Vương Minh Hành gật gật đầu, nói: “Tẩu tử, tẩu cùng Trường Tín an tâm ở lại Thanh Liên sơn trang, Minh Giang ca tuy không còn nữa, còn có chúng ta! Về sau, chúng ta chính là người nhà của mấy người.”Vương Minh Hành là con nhỏ nhất của Vương Diệu Long, huynh đệ của Vương Minh Nhân.“Phu quân lúc còn sống luôn muốn về nhà, hắn muốn đưa bọn Trường Tín về nhà, nhận tổ quy tông, đây là nguyện vọng của hắn, ta tự nhiên sẽ không làm trái.”Mặc Thải Vân thở dài một hơi, chậm rãi nói.Bây giờ ba đứa con là vướng bận lớn nhất của nàng, cũng là trụ cột tinh thần của nàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.