Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 50:




“Không thể nói như vậy, cái gì cũng có ưu điểm và nhược điểm. Môn phái tu tiên tài nguyên phong phú, còn có công pháp tu luyện tốt nhất. Cả đời ở Ninh Châu thì có tiền đồ gì? Cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ kỳ, chỉ có đứng ở nơi càng cao, mới có thể nhìn càng xa.”
Triệu Ngưng Hương dõng dạc nói, lời nói tràn ngập nhiệt huyết.
Vương Trường Sinh cùng Triệu Ngưng Hiên liếc nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương.
Bọn họ thật không ngờ, Triệu Ngưng Hiên thế mà có thể nói ra lời nói hùng hồn như vậy.
“Mỗi người theo đuổi không giống nhau! Ngưng Hương biểu muội, di nãi đồng ý cho ngươi bái nhập tu tiên môn phái sao?”
“Tổ mẫu còn không biết. Ta sẽ nói với người. Nếu ta có thể báp nhập môn phái tu tiên, đối với phát triển của Triệu gia vô cùng có lợi, người nhất định sẽ đồng ý. Các ngươi thật sự không suy nghĩ việc bái nhập môn phái tu tiên sao? Nếu chúng ta cùng nhau bái nhập môn phái tu tiên, có thể chăm sóc lẫn nhau, đối với gia tộc chúng ta cũng có lợi hơn.”
Triệu Ngưng Hương nhiệt tình khuyên.
Vương Trường Sinh có chút hơi tâm động, do dự một lát, rồi nói: “Ta trở về hỏi phụ thân, mẫu thân. Nếu đồng ý, ta sẽ đi thử một lần.”
Triệu Ngưng Hiên lắc lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi! Nghe nói tứ đại tông môn mỗi lần đại khai sơn môn, rất nhiều người chen chúc vỡ đầu đều muốn bái nhập tông môn tu tiên. Nghe nói mỗi lần đều có không ít tu sĩ chết ở trên lôi đài, ta vẫn là nên ở nhà đi. Tông môn tu tiên không phải muốn đến là có thể đến.”
Triệu Ngưng Hương trợn mắt liếc Triệu Ngưng Hiên một cái, tức giận nói: “Đại ca, ngươi thực không có chí khí. Trường Sinh biểu ca, ngươi trở về cùng biểu thúc nói chuyện một chút. Đến lúc đó chúng ta cùng đi bái sư. Chờ chúng ta trở thành đệ tử môn phái tu tiên, đại ca ngươi đừng có ngồi đó mà khóc!”
Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng, Triệu Ngưng Hiên cười khổ không thôi.
“Ái chà! Cá mắc câu, mắc câu.”
Triệu Ngưng Hương dúng sức kéo cần câu, một con cá lớn một đến hai thước từ trong hồ bay lên. Toàn thân cá trắng tuyết, mặt ngoài vảy trắng trải rộng, miệng cắn dây câu.
Triệu Ngưng Hương vẻ mặt vui sướng, buông cần câu, đem Bạch lân ngư thả vào thùng gỗ.
Một lúc sau, Vương Trường Sinh vui vẻ mang theo năm con Bạch lân ngư quay về chỗ ở.
Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Viễn nói một chút về chuyện bái nhập môn phái tu tiên.
Vương Minh Viễn trầm ngâm nửa ngày, trịnh trọng hỏi: “Sinh Nhi, con thật sự muốn bái nhập môn phái tu tiên?”
Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, rồi nói: “Con cũng không hẳn muốn, nhưng Ngưng Hương biểu muội nói không sai. Nếu có thể bái nhập môn phái tu tiên, đối với Vương gia chúng ta vô cùng có lợi.”
“Có lợi? Con có thể trở thành đệ tử nội môn rồi hẵng nói, nếu chỉ là đệ tử ngoại môn, có thể có được ích lợi gì? Theo cha biết, tứ đại tông môn, bất kì một môn phái nào, chỉ tính đệ tử ngoại môn thôi đã có nghìn vạn người. Người có thể từ đệ tử ngọai môn trở thành đệ tử nội môn, lại chỉ có mấy người. Nói dễ nghe là đệ từ ngoại môn. Nói khó nghe chính là người làm tạp vụ. Con không có bối cảnh, không có tư chất, sao có thể trở thành người ngoại lệ trong nghìn vạn người? Đương nhiên, cha không phải có ý nói con không bằng người khác, nhưng nếu con có thể trở thành Luyện khí sư, khẳng định có thể trở thành đối tượng bồi dưỡng của gia tộc. Việc gì phải vào môn phái làm chân sai vặt.”
Vương Minh Viễn thở dài một hơi, nói tiếp: “Đương nhiên, nếu con quyết tâm muốn bái nhập môn phái tu tiên, cha cũng sẽ không ngăn cản con. Chờ tứ đại tông môn mời dự Thăng tiên đại hội, con có thể đi thử một lần. Nếu con có thể bái nhập môn phái tu tiên, cha cũng sẽ thay con vui mừng.”
“Sinh Nhi, mẹ đã từng tham gia Thăng tiên đại hội, cạnh tranh mười phần kịch liệt, làm không tốt sẽ thiệt mạng. Mẹ nghĩ con không nên tham gia đại hội thăng tiên, nếu con có chuyện không hay xảy ra, mẹ sống như thế nào a! Còn nữa, con đừng quên, Cửu thúc công chết như thế nào. Hắn liều chết vì muốn bảo vệ điều gì? Không phải vì tương lai gia tộc sao? Con chẳng lẽ không muốn giúp Cửu thúc công hoàn thành nguyện vọng này sao? Mẹ nói nhiều như vậy, con còn muốn bái nhập môn phái tu tiên. Mẹ không ngăn cản con, mẹ sẽ đích thân đưa con đi Tiên Duyên thành.”
Nói đến đây, Liễu Thanh Nhi khóe mắt có chút đỏ.
Trong lòng nàng không hy vọng Vương Trường Sinh đi tham gia Thăng tiên đại hội, chính là vì lo lắng Vương Trường Sinh có chuyện gì không hay xảy ra. Nhưng nàng phải thừa nhận, môn phái tu tiên nhiều cơ hội, Vương Trường Sinh nếu thật sự muốn bái nhập môn phái tu tiên, nàng cũng sẽ không ngăn cản.
“Cha, mẹ, con sẽ nghe theo mọi người, thật ra con cũng không muốn xa mọi người, con vẫn nên ở lại gia tộc, học tập luyện khí thuật thật tốt!”
Vương Trường Sinh do dự một lát, nói.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong gia tộc, đối với gia tộc một lòng trung thành. Sau khi Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi khuyên bảo, hắn cũng không có hứng thú bái nhập môn phái tu tiên nữa.
Chỉ cần hắn trở thành trọng điểm bồi dưỡng Luyện khí sư của gia tộc, đãi ngộ so với đệ tử Ngoại môn môn phái tu tiên không kém hơn bao nhiêu.
Vương Minh Viễn vui mừng gật đầu, nói: “Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm. Con trở về nghỉ ngơi đi! Mang Bạch lân ngư cất cho tốt.”
“Vâng. Phụ thân.”
Vương Trường Sinh đi rồi, Vương Minh Viễn thở dài một hơi, rồi nói: “Không ngờ nha đầu Ngưng Hương này có dã tâm lớn như vậy. Không trách được vừa rồi dì không đáp ứng, xem ra việc hôn nhân này không thành được.”
“Ta muốn xem, tốt nhất là không thành được. Nha đầu kia dã tâm lớn như vậy, nếu thực sự gả cho Sinh Nhi, Sinh Nhi không thể trị nàng, có thể bị nàng ta ức hiếp.”
Liễu Thanh Nhi chẳng hề để ý nói, nàng như là nhớ tới cái gì, nói tiếp: “Hôm nay cũng nhắc cho ta nhớ, Sinh Nhi tuổi cũng không còn nhỏ, nên tìm cho hắn một mối hôn nhân. Sau khi thành thân, chắc hẳn hắn sẽ trưởng thành một ít. Không đến mức chỉ nghe Ngưng Hương nói mấy câu đã muốn bái nhập môn phái tu tiên. Sinh Nhi quá trung thực hiền lành, cô gái quá mạnh mẽ không thích hợp với hắn. Hôm khác ta muốn cùng nhị tẩu tán gẫu một chút, nhìn xem có tối tượng thích hợp nào không.”
“Việc này không vội, chờ sau Thăng tiên đại hội lại nói sau. Nếu hắn thật sự muốn bái nhập môn phái tu tiên, thì cho hắn đi thử một lần.”
Liễu Thanh Nhi gật đầu, đáp ứng.
Ngày thứ hai, sau bữa sáng, Vương Trường Sinh đi chơi cùng huynh muội Triệu Ngưng Hiên. Chỉ còn lại đám người Triệu Ngọc Tuệ.
“Diệu Tổ, chúng ta có thể giúp các ngươi việc này. Nhưng chúng ta không dám cam đoan Lưu gia nhất định dừng tay, chỉ có thể cố hết sức.”
Triệu Ngọc Tuệ trịnh trọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.