Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 491: Cha Mẹ Đi Về Cõi Tiên 1





“Bánh bà nội, ăn bánh.”Bàn tay nhỏ của Vương Thu Hồng không ngừng vươn về phía thức ăn trên bàn đá, nói giọng kẹo sữa, nói chuyện còn không phải quá lưu loát.“Nhỏ như vậy đã muốn ăn, một điểm này giống cha cháu, cha cháu lúc còn nhỏ cũng là như thế, nhìn thấy đồ ăn là muốn vồ.”Uông Như Yên cười nói, cầm lấy một miếng linh cao nhỏ, cẩn thận đút cho Vương Thu Hồng.Vương Thanh Chí ngượng ngùng cười, giải thích: “Mẹ, ai lúc còn nhỏ không phải như thế, Thanh Dương lúc còn nhỏ cũng là như thế.”“Con cũng lập gia đình rồi, phải trưởng thành một chút.
San San cần dùng thêm chút thời gian ở trên tu luyện, chuyện Linh Ngư viện, có thể thả lỏng một ít, tu vi mới là căn bản.
Muốn tiến vào Trúc Cơ kỳ, vi phụ sẽ giúp con, con cũng cần cố gắng mới được.”Vương Trường Sinh lời nói thấm thía dạy bảo.

Tề San San gả cho Vương Thanh Chí, trở thành con dâu của mình, tự nhiên là người một nhà rồi.Con người đều có tư tâm, nếu gia tộc có dư Trúc Cơ Đan, hắn có thể cho Tề San San một viên, thứ nhất, Tề San San bây giờ là con dâu của Vương Trường Sinh, nàng chăn nuôi linh ngư cùng linh bạng sáng tạo lượng lớn lợi ích, có công ắt có thưởng; Thứ hai, tu sĩ Trúc Cơ trong tộc, nếu đều họ Vương, tu sĩ họ khác nhìn không thấy hy vọng, làm việc sẽ không quá cố gắng.Gia tộc muốn phát triển lớn mạnh, khẳng định cần hấp thu tu sĩ ngoại lai cùng các loại nhân tài, không có khả năng để tất cả mọi người đều sửa họ.Môn phái tu tiên tính bao dung rất mạnh, gia tộc tu tiên không có tính bao dung lớn như vậy, nhưng để mấy tộc nhân họ khác ưu tú Trúc Cơ, vẫn là có cái khí lượng này.Vương gia mấy năm nay hấp thu nhiều vị tán tu, tương đối xuất sắc là Tề San San, Lý Khải Văn và Lỗ Dương, bọn họ đều sáng tạo ích lợi cho Vương gia.
Lý Khải Văn cùng Lỗ Dương tuổi khá lớn, cho dù đạt được Trúc Cơ Đan, xác xuất Trúc Cơ thành công cũng không cao, Tề San San khác, nàng là con dâu Vương Trường Sinh, lại am hiểu chăn nuôi linh ngư linh bạng, nàng nên đạt được Trúc Cơ Đan.Tề San San nghe xong lời này, mừng rỡ như điên, gật đầu nói: “Con biết rồi, cha.
Đúng rồi, cha, Tề gia của con trước kia chăn nuôi một loại linh ngư gọi là Kiếm Ngư (cá kiếm), loại linh ngư này trời sanh hung tàn, khát máu thành tánh, tính công kích rất mạnh, thịt nó rất khó ăn, nhưng da Kiếm Ngư bậc một thượng phẩm có thể lấy để luyện chế linh khí phòng ngự, da Kiếm Ngư bậc hai có thể dùng để luyện chế pháp khí.
Loại linh ngư này chỉ có Sở quốc có, tiến cử loại linh ngư này, có thể tăng thêm lợi ích, nếu là lượng tiêu thụ Tử Lân Tức Ngư ít đi, sẽ ảnh hưởng thu nhập của chúng ta.

Trừ Kiếm Ngư, còn có Vân Tinh Giải (giải: con cua), vỏ Vân Tinh Giải có thể lấy để luyện chế linh khí phòng ngự, chất thịt nó ngon, giá trị vượt xa Tử Lân Tức Ngư.”Trứng không thể đặt ở trong cùng một giỏ, Tử Lân Tức Ngư ăn ngon nữa, cũng sẽ ăn đến ngấy.Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Việc này ta sẽ nói cho Trường Thái, về sau loại chuyện này, con nói với gia chủ là được, các con có thời gian, đi thăm ông bà nội các con nhiều hơn, tuổi thọ bọn họ không nhiều nữa, bầu bạn bọn họ nhiều hơn.”“Vâng, cha.”Vương Thanh Chí và Tề San San trăm miệng một lời đáp ứng.Đúng lúc này, một con rối phi ưng màu xanh từ trên trời hạ xuống, Vương Thanh Thiến đứng ở trên con rối thú phi ưng.Nàng bây giờ có thể luyện chế con rối thú bậc hai hạ phẩm, nếu không phải Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi tuổi thọ không nhiều, nàng đã đi phường thị Thanh Nguyệt trực.“Cha, mẹ, ông bà nội sắp không ổn rồi, cô cô bảo mọi người lập tức qua đó một chuyến.”Vương Thanh Thiến cuống lên nói, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh không dám chậm trễ, dẫn theo người một nhà, chạy tới chỗ ở của Vương Minh Viễn.Không qua bao lâu, người một nhà Vương Trường Sinh xuất hiện ở trong phòng của Vương Minh Viễn.Vương Minh Viễn tóc đã bạc hết, mặt đầy nếp nhăn, Liễu Thanh Nhi cũng tương tự.“Cha, ngài thế nào? Con đến rồi.”Trên mặt Vương Minh Viễn nặn ra một nụ cười, nói: “Để cho ta bế Thu Hồng một chút.”Vương Trường Sinh vội vàng đưa Vương Thu Hồng cho Vương Minh Viễn, Vương Minh Viễn nhìn chắt nội, trong mắt tràn đầy nét cưng chiều.Lão hôn khuôn mặt múp míp của Vương Thu Hồng một cái, đưa nó cho Liễu Thanh Nhi.“Trường Sinh, Như Yên, Trường Nguyệt, cha biết mình không được rồi, đây là chuyện trong dự kiến, gia tộc về sau liền giao cho các con, các con phải đoàn kết một lòng, chớ kiêu ngạo chớ nóng nảy, phát triển gia tộc cho tốt.
Thanh Chí đã thành thân, đã là người lớn rồi, làm việc phải cân nhắc rồi sau đó làm.
San San sinh con đẻ cái cho Vương gia chúng ta, cháu vất vả rồi, chuyện báo thù, cần bàn bạc kỹ hơn, không thể nôn nóng ở nhất thời.
Ta lo lắng nhất là Thanh Dương, đứa nhỏ này tư chất không tốt, các ngươi phải giúp đỡ nó nhiều hơn, cố gắng giúp nó Trúc Cơ.

Trường Sinh, Như Yên, Thanh Dương còn chưa được một tuổi, các con đã bế quan tu luyện, nó hơn mười tuổi mới nhìn thấy cha mẹ mình, các con phải tốt với nó một chút.
Đương nhiên, các con không thể dung túng nó, không dạy con là lỗi của cha.”Vương Minh Viễn chậm rãi nói, tiếng càng lúc càng nhỏ.“Cha, bọn con biết rồi, ngài bớt nói mấy câu, bớt nói mấy câu.”Vành mắt Vương Trường Sinh đỏ bừng, cầm lấy bàn tay Vương Minh Viễn.Trên mặt Vương Minh Viễn lộ vẻ hồi ức, đủ loại từng trải của đời này giống như đèn kéo quân ùn ùn hiện ra ở trong đầu.Sân nhà yên tĩnh nào đó, một thanh niên áo sam xanh đang nói cái gì với một nam tử trung niên khuôn mặt uy nghiêm.“Cái gì? Con muốn cưới một tán tu làm chính thê? Không được, vi phụ đã tìm cho con một hôn sự, đối phương xuất thân gia tộc tu tiên, con cưới nữ tử này, ngày sau dễ lên làm gia chủ.”Nam tử trung niên dùng một loại giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói.Thanh niên lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Con không, con chỉ thích Thanh Nhi, con cuộc đời ngoài nàng ra không lấy ai nữa.”“Hừ, hay cho một câu ngoài nàng ra không lấy ai nữa, vậy con cứ thành thật ở lại chỗ ở đi! Ta trái lại muốn xem, con có thể kiên trì mấy năm.”Nam tử trung niên phất tay áo rời đi.Gian phòng đại hỉ nào đó, hai tay Vương Minh Viễn cầm lấy hai tay Liễu Thanh Nhi, mặt đầy nhu tình nói: “Thanh Nhi, chúng ta rốt cuộc thành thân rồi.”“Còn gọi ta Thanh Nhi.”Liễu Thanh Nhi cúi đầu, thẹn thùng nói.Vương Minh Viễn mỉm cười, nói: “Nương tử, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.