Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 406: Vân Tiêu Phù Pháp





Quảng Lăng quận vốn có ba gia tộc tu tiên, phân biệt là Hồng Diệp lĩnh Lâm gia, Ngũ Hoa sơn Chu gia cùng Bạch Vân lĩnh Diệp gia.
Lúc ba tông phái đám Dược Vương cốc rút khỏi, Diệp gia cũng chưa rút lui theo, nhưng về sau bùng nổ vài lần đại chiến, Diệp gia tổn thất thê thảm nặng nề, thực lực thua xa trước đây, trong tộc chỉ còn lại có một vị tu sĩ Trúc Cơ, trừ Diệp gia, quận Quảng Lăng còn có một gia tộc họ Trần, là gia tộc tu tiên do đệ tử Bách Linh môn sáng tạo.
Vương Trường Quang nhíu mày, hỏi: “Diệp gia? Chúng ta và Diệp gia không có gì lui tới mà! Cô ta có nói việc gì không? Chỉ một mình cô ta sao?”“Chưa nói, cô ấy chỉ là nói có chuyện quan trọng muốn bái phỏng tu sĩ Trúc Cơ trong tộc chúng ta, trừ cô ấy còn có mấy tu sĩ Luyện Khí.
”Vương Trường Quang trầm ngâm một lát, phân phó: “Ngươi ổn định cô ấy trước, ta đi báo cáo với thập bát đệ, xem xem thập bát đệ nói như thế nào.
”Nói xong lời này, hắn bước nhanh đi ra phía ngoài.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, hắn tới một sân vườn u tĩnh, trong sân có một tòa lầu các màu xanh cao hai tầng.
Hắn lấy ra một lá bùa truyền âm, thấp giọng nói vài câu, ném vào trong lầu các màu xanh, không bao lâu sau, Vương Trường Hào đẩy cửa phòng đi ra.
“Thập ngũ ca, đang yên đang lành, Diệp gia sao lại đến bái phỏng? Diệp gia trước kia từng bái phỏng chúng ta không?”Vương Trường Quang lắc đầu, nói: “Không có, chúng ta và Diệp gia luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông, cũng không có nhân tình lui tới gì, Diệp Triển Lăng đột nhiên tới bái phỏng, thực sự cổ quái.
Thập bát đệ, đệ gặp hay là không gặp?”Vương Trường Hào nghĩ chút, gật đầu nói: “Người tới tức là khách, vẫn là gặp cô ấy một lần đi! Chỉ để một mình cô ấy tiến vào, người khác giữ lại bên ngoài, dẫn cô ấy tới sảnh đón khách.

”Linh cốc sắp chín, Vương Trường Hào lo lắng Diệp Triển Lăng có tâm tư lệch lạc, không thể không phòng bị thêm.
“Được, ta lập tức đi làm.
”Không bao lâu sau, Vương Trường Hào liền ở sảnh đón khách gặp Diệp Triển Lăng.
Diệp Triển Lăng là một thiếu phụ váy đỏ ngoài ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn, có tu vi Trúc Cơ tầng một.
“Thiếp thân Diệp Triển Lăng bái kiến Vương đạo hữu, đạo hữu xưng hô như thế nào?”Diệp Triển Lăng cười mỉm nói, giọng điệu thành khẩn.
“Tại hạ Vương Trường Hào, không biết Diệp phu nhân hôm nay đến chơi, có gì chỉ giáo?”Vương Trường Hào khách khí hỏi.
Diệp Triển Lăng hơi do dự, cười khổ mà nói: “Nói đến không sợ Vương đạo hữu cê cười, chuyện là như vậy, nơi Diệp gia chúng ta trú đóng xuất hiện một con Băng Phong Mãng bậc hai hạ phẩm, yêu vật này giết hại không ít người phàm, thiếp thân tổ chức tộc nhân bao vây tiễu trừ, đáng tiếc yêu mãng đó quá lợi hại, Diệp gia chúng ta thương vong nhiều người, cũng không phải đối thủ của súc sinh kia, thiếp thân muốn mời Vương đạo hữu hỗ trợ, giúp Diệp gia chúng ta tiêu diệt yêu vật này, Diệp gia chúng ta vô cùng cảm kích.
” Nếu không phải cùng đường, nàng cũng sẽ không hướng Vương gia xin giúp đỡ.
Ninh Châu tài nguyên yêu thú ít, yêu thú bậc hai cực kỳ hiếm thấy, sào huyệt Băng Phong Mãng bậc hai kia ngay gần Bạch Vân lĩnh, không tiêu diệt yêu vật này, cao thấp Diệp gia ngủ cũng không yên, sợ ngày nào đó yêu mãng đánh vào Diệp gia.
“Băng Phong Mãng bậc hai hạ phẩm? Xin lỗi, Diệp phu nhân, việc này chúng ta không thể giúp, ngươi tìm người khác đi!”Vương Trường Hào nhíu mày, trực tiếp từ chối.
Vương gia và Diệp gia không có giao tình gì, không có bất cứ lợi ích gì, Vương gia không có khả năng giúp Diệp gia.
Diệp Triển Lăng nhíu chặt mày ngài, thành khẩn nói: “Vương đạo hữu, còn xin hỗ trợ, sau khi xong việc, tài liệu yêu thú bậc hai đều thuộc về Vương gia các ngươi, ngoài ra, Diệp gia chúng ta đồng ý bỏ ra năm trăm khối linh thạch, làm thù lao, nếu là Vương đạo hữu nguyện ý hỗ trợ, ngày sau có chỗ nào dùng đến Diệp gia chúng ta, Diệp gia chúng ta tuyệt đối sẽ không chối từ.
”Nếu để mặc Băng Phong Mãng kia, một khi nó trưởng thành lên, chỉ sợ cũng là một hồi tai ương ngập đầu, Diệp gia không thể thừa nhận.
Vương Trường Hào nghe vậy, cẩn thận tính toán lợi ích được mất bên trong.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, mở miệng nói: “Như vậy đi! Diệp phu nhân, ngươi đi về trước, phái người coi chừng Băng Phong Mãng bậc hai kia, ta phái người thông báo trong tộc, loại chuyện này, ta cần xin chỉ thị trong tộc.

”Thứ nhất, hắn không tín nhiệm Diệp Triển Lăng, hắn cũng sẽ không lẻ loi một mình liên thủ với Diệp Triển Lăng tiêu diệt yêu thú; Thứ hai, hắn lúc Luyện Khí kỳ từng săn giết yêu thú, nhưng sau đó triệu hồi trong tộc, an tâm tu luyện, nhiều năm chưa từng động thủ, thật sự đánh nhau sẽ chịu thiệt, hắn cần xin chỉ thị gia tộc, nếu giúp Diệp gia, trong tộc khẳng định cần phái người đến.
Diệp Triển Lăng còn muốn nói chút gì, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trên mặt Vương Trường Hào, đành phải cười đáp ứng.
Tiễn bước Diệp Triển Lăng, Vương Trường Hào lập tức gọi Vương Trường Quang tới, bảo hắn phái người quay về gia tộc báo tin.
Rất nhanh, hai tộc nhân Vương gia cưỡi Thanh Lân Mã, chạy thẳng về Vương gia bảo.
Uông Như Yên thu được thư của Vương Trường Hào, lập tức triệu tập tu sĩ Trúc Cơ trong tộc bàn bạc.
“Một con yêu thú bậc hai hạ phẩm mà thôi, ta cảm thấy có thể hỗ trợ, nhưng năm trăm khối linh thạch quá ít, đòi thêm một ít thù lao mới được, năm trăm khối linh thạch đã muốn thuê tu sĩ Trúc Cơ Vương gia chúng ta, không khỏi quá coi thường Vương gia chúng ta rồi.
”Vương Thanh Sơn nói ra ý kiến của mình.
“Tài liệu trên thân yêu thú bậc hai có thể bán được không ít linh thạch, có thể giúp chuyện này, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin Diệp Triển Lăng, chúng ta cần phái thêm vài người đi.
Mặt khác, cần cầm theo mấy con rối thú bậc hai, bảo đảm không có gì sơ suất.
”Vương Trường Nguyệt đề nghị.
“Như vậy đi! Ta cùng Thanh Sơn đi một chuyến, Trường Nguyệt và Thanh Kỳ lưu thủ gia tộc, mang theo mấy con rối thú bậc hai trung phẩm, hẳn là không có vấn đề.

”Vương Trường Nguyệt và Vương Thanh Kỳ đều không có ý kiến, đáp ứng.
“Các ngươi để ý gia tộc, đúng rồi, trông coi kỹ hai ông cháu Tề Vân Dân, đừng để bọn họ chạy trốn, đặc biệt Tề San San, linh ngư gia tộc chăn nuôi dựa hết vào cô ta nuôi.
”“Tẩu cứ yên tâm đi! Tẩu tử, muội và Thanh Kỳ sẽ trông coi gia tộc, các ngươi đi sớm về sớm.
”Bàn bạc xong, Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn rời khỏi Vương gia bảo.
Bạch Vân lĩnh, Diệp gia.
Sân nhà u tĩnh nào đó, Diệp Triển Lăng ngồi ở trong đình đá, cau mày.
Trôi qua non nửa tháng, Vương gia còn chưa có bất cứ câu trả lời, không biết vì sao, Diệp Triển Lăng có chút tâm thần không yên.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.