Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 353: Về Nhà 1





Phù binh hạc giấy chưa hạ xuống mặt đất, một đợt tiếng xẹt xẹt vang lớn, mấy trăm lưỡi đao gió màu xanh bắn nhanh đến.
Vương Trường Bình vội vàng lấy ra một tấm khiên màu đen, vòng quanh hắn bay lộn không ngừng, bắt pháp quyết, trên người có thêm một vòng bảo hộ dày đặc ngưng đọng.
Một đợt tiếng trầm trầm vang lên, mấy chục lưỡi đao gió màu xanh đánh ở trên tấm khiên màu đen, bộ phận đao gió màu xanh đánh trên mặt đất, trên mặt đất có thêm lượng lớn khe rãnh, mấy chục lưỡi đao gió màu xanh trong đó lúc tới gần một cái cây to che trời, cái cây to sáng lên ánh sáng màu lam, hiện ra bóng người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Kim Diễm quốc là quốc gia ma đạo nắm giữ, sau khi chính ma khai chiến, Kim Diễm tông liền giới nghiêm, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nếu muốn lấy tốc độ nhanh nhất trở lại Ngụy quốc, một con đường ngắn nhất chính là xuyên qua Kim Diễm quốc.
Bọn họ vừa tiến vào Kim Diễm quốc, đã gặp được tu sĩ Kim Diễm quốc tuần tra, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bịa một cái cớ, đối phương không tin, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên liền động thủ giết bọn họ, không ngự không phi hành nữa, sửa mà đi đường bộ.
Trên đường có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, nhưng ngay tại vừa rồi, Vương Trường Sinh cảm ứng được, có người hướng về phía chỗ bọn họ, hắn và Uông Như Yên nấp ở phía dưới cái cây to nào đó, ai biết Vương Trường Bình cũng muốn chạy trốn trên mặt đất, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lúc này mới không thể không hiện thân.
Vương Trường Sinh vội vàng lấy ra Huyền Âm Sa, hóa thành một tấm khiên màu đen, che ở trước người.

Mấy chục lưỡi đao gió màu xanh đánh ở trên tấm khiên màu đen, một đợt thanh âm trầm trầm vang lên.
“Ồ, cửu ca, cửu tẩu, sao các ngươi ở đây.
”Vương Trường Bình hạ xuống mặt đất, nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, kinh ngạc nói.
“Chúng ta biết được chính ma đại chiến, lập tức về vội, trước không nói những thứ này nữa, chúng ta giúp đệ giải quyết những người này rồi nói sau.
”Vương Trường Sinh giải thích một câu đơn giản, lấy ra Băng Giao Kỳ, bắt pháp quyết, điên cuồng rót pháp lực vào trong đó.
Băng Giao Kỳ nhất thời tỏa sáng rực rỡ, một tiếng rồng gầm vang lên, Băng Giao Kỳ hóa thành một con giao long màu trắng hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt lao về phía ba tu sĩ Trúc Cơ.
Uông Như Yên một hơi triệu ra năm con rối thú phi hành bậc hai, phóng thích pháp thuật, công kích ba người.
Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, tấm khiên màu đen hóa thành một mảng lớn cát nhỏ màu đen, xoay vù vù, hóa thành mấy trăm thanh phi đao màu đen, rợp trời rợp đất đánh về phía tu sĩ Kim Diễm quốc.
Ba tu sĩ Kim Diễm quốc sắc mặt biến đổi hẳn, đều lấy ra pháp khí phòng ngự ngăn cản.
Tu vi cao nhất là một nho sinh trung niên, Trúc Cơ tầng năm, hắn vội vàng lấy ra một bức tranh cuộn tròn màu đỏ dài hơn một trượng, trên tranh là hai con phi ưng màu đỏ bay lượn ở trên bầu trời, hai tiếng chim hót thanh thúy vang lên, hai con chim ưng lớn hình thể cực lớn, toàn thân màu đỏ từ trong bức tranh cuộn tròn bay ra, đón về phía giao long màu trắng.
Giao long màu trắng và hai con chim ưng lớn màu đỏ hình thể thật lớn cào xé nhau, bằng vào hình thể khổng lồ, mơ hồ chiếm vài phần thượng phong, mấy trăm thanh phi đao màu đen chém ở trên vòng bảo hộ của ba người nho sinh trung niên, hào quang của vòng bảo hộ ảm đạm xuống.
Vương Trường Sinh cũng thả ra năm con rối thú bậc hai, mười con rối thú bậc hai, cộng thêm hai món pháp khí thượng phẩm công kích, ba người bọn nho sinh trung niên căn bản không phải đối thủ.
Nho sinh trung niên vội vàng lấy ra một tấm Hỏa Độn Phù bậc hai, nhưng hắn còn chưa kịp bóp nát lá bùa này, một đợt tiếng tỳ bà dồn dập vang lên, hắn cảm giác đầu bị người ta dùng vật nặng đánh, choáng váng, chờ hắn khôi phục tỉnh táo, mấy chục thanh phi đao màu đen đánh vỡ hộ thể linh tráo của hắn, xuyên thủng thân thể hắn.
Hai người khác cũng bị mấy chục thanh phi đao màu đen xuyên thủng thân thể, từ trên bầu trời rơi xuống.

Từ Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ra tay, đến diệt sát ba người, chỉ năm hơi thở, vợ chồng hai người phối hợp cực kỳ thuần thục.
Vương Trường Bình thầm giật mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thu hồi pháp khí cùng con rối thú, Uông Như Yên ngự khí bay về phía chỗ thi thể rơi xuống.
“Thập tứ đệ, sao ngươi lại ở chỗ này? Ma đạo còn chưa đánh tới Ngụy quốc chứ! Gia tộc không sao chứ!”Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Trường Bình, nghiêm nghị hỏi.
Vương Trường Bình cũng không giấu diếm, nói một lần chuyện hắn biết.
Hắn luôn ở lại tông môn, cũng không biết tình huống gia tộc, nhưng hắn biết, tông môn ma đạo tạm thời bị tông môn chính đạo ngăn chặn rồi.
“Cửu ca, bây giờ cục diện có chút kém, mười mấy quốc gia công phạt nhau, non nửa Đông Hoang hỗn loạn hết, nhắm chừng bên trên rất nhanh sẽ điều đình.
”Mười mấy quốc gia công phạt nhau, thượng tầng không có khả năng không can dự.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Mấy người này vừa chết, tu tiên giới Kim Diễm quốc khẳng định sẽ tăng thêm cường độ điều tra, chúng ta trở về nhanh một chút đi!”Lúc này, Uông Như Yên cũng bay về, trên tay cầm ba cái túi trữ vật.

Vương Trường Sinh thả ra Thanh Lân Mã, cưỡi chung một con ngựa với Uông Như Yên, bản thân Vương Trường Bình cưỡi một con Thanh Lân Mã, ba người biến mất ở trong dãy núi lớn mênh mông.
Hơn nửa năm sau, ba người bọn Vương Trường Sinh về tới Ngụy quốc, vị trí phường thị Thanh Nguyệt gần hơn Vương gia bảo, bọn họ về đến phường thị Thanh Nguyệt trước.
Vừa về tới phường thị Thanh Nguyệt, bọn họ liền nhận được một tin tức kinh người, Vương gia bảo bị tập kích, mười mấy tộc nhân bọn Vương Minh Trung chết trận, cũng may Vương Minh Trung kịp thời di chuyển lượng lớn tộc nhân đến hậu phương, tổn thất còn có thể tiếp nhận.
“Thất thúc thật ra muốn cả tộc rút lui, nhưng tu sĩ Trúc Cơ của Bách Linh môn nói, ma đạo còn chưa đánh tới, cả tộc Vương gia rút lui, ảnh hưởng không tốt, biết sớm như vậy, chúng ta nên cực lực khuyên bảo thất thúc rút lui.
”Vương Trường Phong mặt đầy tự trách.
“Đại ca, cái này không trách ngươi, đệ tử Bách Linh môn nói cũng không sai, ma đạo còn chưa đánh tới, cả tộc rút lui, quả thật nói không thông, chỉ không biết nhị thập nhất thúc làm sao vậy, hy vọng hắn có thể bình an trở về!”Vương Trường Sinh an ủi, Bách Linh môn chưa mộ binh, hắn tự nhiên sẽ không chủ động xin đi giết giặc ra tiền tuyến.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.