Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 342: Ninh Thanh Y 2





Nhân cơ hội này, nữ tử váy xanh lấy ra năm tấm da thú màu đỏ dài khoảng một thước, bên trên vẽ một con mãng xà màu đỏ sống động như thật.
Vài tiếng trầm đục vang lên, năm tấm da thú màu đỏ vỡ tung ra, vô số phù văn màu đỏ bay ra, xoay vù vù, hóa thành một màn hào quang màu đỏ lớn hơn mười trượng, úp ngược Vương Trường Sinh ở bên trong.
“Trận phù!”Vương Trường Sinh khẽ nhíu đuôi lông mày, trận phù trên tay nữ tử váy xanh cũng quá nhiều rồi nhỉ!Hắn ném Băng Giao Kỳ về phía trước, pháp lực điên cuồng rót vào trong đó, quát nhẹ một tiếng: “Hóa giao.
”Băng Giao Kỳ bừng sáng, hóa thành một con giao long băng màu trắng hình thể thật lớn, giương nanh múa vuốt đánh về phía màn hào quang màu đỏ.
Trong hư không hiện ra lượng lớn ánh lửa, nhanh chóng hóa thành những con mãng xà lửa màu đỏ, số lượng có tới hơn trăm, đánh về phía Vương Trường Sinh cùng giao long băng màu trắng.
Vương Trường Sinh nâng tay, Bách Nhận Tán bắn ra, bay đến đỉnh đầu của hắn, xoay vù vù, phun ra một mảng hào quang màu lam, che kín toàn thân hắn.
Mãng xà lửa màu đỏ đụng vào trên Bách Nhận Tán, hóa thành một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, nhưng rất nhanh đã tán loạn không thấy nữa.
Giao long băng màu trắng lao vào trong đàn mãng xà lửa, đâm thẳng xuyên thủng, xé nát mười mấy con mãng xà lửa màu đỏ, mấy chục con mãng xà lửa màu đỏ đánh vào trên thân giao long băng màu trắng, hóa thành lửa hừng hực, bao phủ non nửa thân thể giao long băng màu trắng, nhưng rất nhanh, trên thân giao long băng màu trắng toát ra một mảng lớn khí lạnh màu trắng, ngọn lửa tán loạn.

Vương Trường Sinh vỗ túi trữ vật, năm quả cầu màu vàng to bằng trái dưa hấu từ trong đó bay ra, quả cầu màu vàng trải rộng linh văn, ở trong vài tiếng cơ quan vang lên, hóa thành năm con rối hình dạng hổ hình thể thật lớn, con rối thú bậc hai trung phẩm.
Năm con rối hình dạng hổ mở cằm dưới ra, trong miệng phân biệt có các đốm linh quang hiện lên.
Linh quang lóe lên, năm cột sáng thô to màu sắc khác nhau từ trong miệng con rối hình dạng hổ phun ra, lóe lên đánh ở trên màn hào quang màu đỏ, màn hào quang màu đỏ kịch liệt dao động vài cái, hào quang ảm đạm xuống.
Vương Trường Sinh nâng tay, Huyền Âm Sa bắn ra, xoay vù vù, hóa thành một nắm tay màu đen lớn mấy trượng, hung hăng nện ở trên màn hào quang màu đỏ.
Vương Trường Sinh trong đấu pháp trước đây cũng không bắt mắt, chủ yếu là dựa vào mấy con rối thú bậc hai hạ phẩm cùng pháp khí thượng phẩm thủ thắng, cộng thêm trận phù bậc hai thượng phẩm độ khó luyện chế khá cao, nữ tử váy xanh triệu ra là trận phù bậc hai trung phẩm Hỏa Mãng Diệt Linh trận phù, đây là trận phù công kích, không phải trận phù phòng ngự, lực phòng ngự cũng không cường.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, màn hào quang màu đỏ tan vỡ, năm cột sáng thô to màu sắc khác nhau lao thẳng đến nữ tử váy xanh.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử váy xanh biến sắc, vội vàng lấy ra một lá bùa năm màu linh khí bức người, vỗ lên trên người, linh quang lóe lên, năm màn hào quang thanh hồng kim lam hoàng trước sau hiện ra.
Phù triện phòng ngự bậc hai thượng phẩm Ngũ Linh Tráo, lực phòng ngự rất mạnh.
Năm cột sáng thô to đánh ở trên màn hào quang màu vàng bên ngoài cùng, màn hào quang màu vàng ảm đạm xuống.
“Rống!”Một con giao long băng màu trắng hình thể thật lớn lao tới, há mồm phun ra một cột sáng màu trắng thô to, hóa nữ tử váy xanh thành một bức tượng băng thật lớn, móng vuốt to lớn giơ lên cao, đập về phía tượng băng.
“Ầm!”Tầng băng vỡ vụn ra, ba màn hào quang theo đó vỡ nát, trên người nàng còn bao phủ hai màn hào quang xanh đỏ.
Nắm đấm khổng lồ màu đen hóa thành một mảng lớn cát nhỏ màu đen, xoay vù vù, hóa thành mấy trăm thanh phi kiếm màu đen, tranh nhau đánh về phía nữ tử váy xanh.
Một đợt tiếng vang trầm của nước mưa đánh vào lá chuối vang lên, màn hào quang màu đỏ tan vỡ, màn hào quang màu xanh ảm đạm đi.
Vài luồng ánh sáng màu lam mỏng manh không thấy bay vút đến, màn hào quang màu xanh vỡ ra, ba cây phi châm màu lam dừng lại, cách đầu nữ tử váy xanh chỉ khoảng một thước.
Từ khi trận pháp bị phá, đến phá huỷ phòng ngự của nữ tử váy xanh không đến ba hơi thở, nữ tử váy xanh cầm trên tay một lá bùa lập lòe ánh sáng màu vàng, còn chưa kịp vỗ lên trên người, nhìn thấy ba cây phi châm màu lam trước mắt, nàng bị dọa toát mồ hôi lạnh.

“Vương Dương thắng.
”Nữ tử váy xanh thu hồi lá bùa, chắp tay với Vương Trường Sinh, khách khí nói: “Vương đạo hữu đạo pháp cao thâm, tiểu muội Ninh Thanh Y bội phục, ngày khác có cơ hội, chúng ta lại luận bàn một phen.
”“Ninh tiên tử khách khí rồi, Vương mỗ chỉ là may mắn mà thôi.
”Vương Trường Sinh khiêm tốn nói, nếu Ninh Thanh Y lấy ra trận phù bậc hai thượng phẩm, hắn chưa chắc sẽ phá trận pháp nhanh như vậy.
“Ầm ầm ầm!”Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Vương Trường Sinh và Ninh Thanh Y nhìn về phía lôi đài chỗ Triệu Vân Lôi.
Hai tay Triệu Vân Lôi để sau lưng, vẻ mặt tự tin, một mảng lớn lôi quang màu bạc bao phủ bóng người đại hán râu quai nón.
Lôi quang màu bạc tan đi, trên người đại hán râu quai nón bao phủ một màn hào quang màu xanh ảm đạm, dưới chân phân tán một tấm khiên màu xanh bẻ gãy.
Một con hổ to lớn màu bạc hình thể thật lớn cùng một con báo màu xanh đang vật lộn đánh nhau, con báo màu xanh rõ ràng không phải đối thủ của con hổ to lớn màu bạc, bị đè ra đánh.
Hai tay Triệu Vân Lôi chà xát, lòng bàn tay hiện lên vô số lôi quang màu bạc.
“Khoan đã, ta nhận thua.

”Đại hán râu quai nón vội vàng nhận thua, đối phương có pháp khí bản mạng, tinh thông pháp thuật hệ lôi, hắn rõ ràng không phải đối thủ.
Triệu Vân Lôi nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, bắt pháp quyết, con hổ to lớn màu bạc hóa thành một cây trường đao màu bạc, rơi vào trong tay hắn.
Triệu Vân Lôi đi xuống lôi đài, một con em Triệu gia đi đến bên cạnh Triệu Vân Lôi, môi khẽ nhúc nhích vài lần.
Hắn có chút kinh ngạc, nhìn về phía Vương Trường Sinh, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Ở dưới mọi người nhìn chăm chú, Vương Trường Sinh và Triệu Vân Lôi đi lên cùng lôi đài.
Hai mắt Triệu Vân Lôi nheo lại, đề nghị: “Vương đạo hữu, chúng ta đổi một loại phương thức tỷ thí, ta không dùng pháp khí, ngươi tiếp được ta ba chiêu, có thể sử dụng pháp khí phòng ngự.
Ngươi nếu có thể tiếp được ta ba chiêu, coi như ta thua, trái lại ta thắng, như thế nào?”Vương Trường Sinh nếu gọi ra năm con rối thú bậc hai trung phẩm, thật sự đánh nhau, Triệu Vân Lôi chưa chắc là đối thủ.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.