Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 334: Dãy Núi Tử Nguyệt





“Trường Phong, ta dẫn một đám tộc nhân tham chiến, cháu ở lại phòng thủ trong tộc.
Mặt khác, giao hai viên Trúc Cơ Đan kia trong phòng kho cho Trường Hào cùng Trường Nguyệt, hy vọng bọn họ có thể Trúc Cơ thành công.
Mặt khác, chuyển dời người già phụ nữ trẻ em trong tộc đến phường thị Thanh Nguyệt, Sở quốc không biết có thể ngăn trở tu sĩ ma đạo tiến công hay không, nếu Ma đạo lấy được Sở quốc, Ninh Châu cùng Vương gia chúng ta liền nguy ở sớm tối.”Vương gia bây giờ khống chế ba linh mạch bậc hai, thuê một linh mạch bậc hai, Vương gia cũng muốn đạt được một linh mạch bậc hai ở hậu phương lớn, nhưng linh mạch là tài nguyên tu tiên rất quý giá, sẽ không dễ dàng bán ra, không có trận pháp bậc ba, căn bản không mang đi được, cho dù bán ra, giá ít nhất cũng cần mấy chục vạn linh thạch, Vương gia muốn mua cũng mua không nổi.Rơi vào đường cùng, Vương gia đành phải phái tộc nhân ở nơi khác nhau, để bảo tồn huyết mạch.Sau lưng Vương gia là Bách Linh môn, lại là quan hệ thông gia với Uông gia, chịu sự chú ý.Tộc nhân Vương gia nếu rút đi toàn bộ, khẳng định sẽ dẫn tới khủng hoảng, ít nhất ở trước khi tu sĩ ma đạo đánh tới Ngụy quốc, Vương gia không thể đưa cả tộc rút lui.

“Nhị thập nhất thúc, thúc lần này đi, chỉ dựa vào một mình cháu không thủ được Vương gia bảo, nếu không triệu hồi thất thúc đến đây đi! Đám người nhị tỷ ở Bách Linh môn, không thể thường trú Vương gia bảo.”“Cũng được, mặt khác, tộc nhân Hồng Diệp lĩnh, rút hết về phía phường thị Thanh Nguyệt.
Trường Sinh rời khỏi vài năm, liền bùng nổ chiến sự, nếu có hắn thì tốt rồi.”Vương Minh Giang thở dài nói, trong mắt tràn đầy u sầu.Một lần này đại chiến, còn không biết sẽ đánh tới khi nào.“Nhị thập nhất thúc, cửu đệ bọn họ chưa nói đi đâu sao? Cháu phái người đi tìm một chút đi!”“Trường Sinh nói là muốn đi tìm kiếm thiên địa linh thủy, thiên địa linh thủy là vật trời sinh đất dưỡng, nào có dễ đạt được như vậy, cháu phái người đi phường thị lớn nước láng giềng tìm một chút, hy vọng có thể tìm được Trường Sinh.
Lúc ta không có mặt, gia tộc còn nhọc cháu chiếu cố.
Đúng rồi, Trường Sinh trước khi rời khỏi, để lại cho ta một tấm phi châm phù bảo, cháu cầm phòng thân đi! Hy vọng không dùng tới.”Vương Minh Giang lấy ra một hộp gỗ màu xanh, trong mắt lộ ra một tia không nỡ, đưa cho Vương Trường Phong.Vương Trường Phong có chút động lòng, do dự một lát, hắn lắc lắc đầu, trịnh trọng nói: “Phù bảo! Nhị thập nhất thúc, cái này quá quý trọng rồi, thúc đến tiền tuyến tác chiến càng thêm nguy hiểm, thúc giữ lại phù bảo phòng thân đi! Có đại trận hộ tộc cùng con rối thú bậc hai, sẽ không có việc gì.”“Không được, cháu tiến vào Trúc Cơ tầng ba còn chưa bao lâu, thất đệ là Trúc Cơ tầng hai, chỉ dựa vào hai người các ngươi, ta không yên tâm ra tiền tuyến.

Cháu nhận lấy đi!”Thái độ Vương Minh Giang cực kỳ kiên quyết.
Hai năm trước, hắn cưới một vị nữ tu Luyện Khí của gia tộc tu tiên, sinh một đứa con trai cho hắn.Chỉ cần gia tộc còn, con hắn có thể thuận lợi lớn lên, gia tộc nếu là không giữ được, lấy tác phong làm việc của tu sĩ ma đạo, con hắn chưa chắc có thể thuận lợi lớn lên.Vương Trường Phong do dự một lát, nhận hộp gỗ màu xanh, quan tâm dặn dò: “Nhị thập nhất thúc, thúc cẩn thận một chút, ta chờ thúc trở về.”“Ta sẽ, khi ta không có mặt, gia tộc kính nhờ cháu cùng thất đệ.”Hai người bàn bạc xong, gọi tới Vương Trường Hào và Vương Trường Nguyệt, cho bọn họ mỗi người một viên Trúc Cơ Đan.“Trường Hào, Trường Nguyệt, ma đạo xâm nhập, tiền tuyến căng thẳng, phụng lệnh Bách Linh môn, ta cần dẫn tộc nhân tới tiền tuyến tác chiến.
Các cháu đã là Luyện Khí tầng chín, hy vọng các cháu ăn vào Trúc Cơ Đan, có thể thuận lợi tiến vào Trúc Cơ kỳ, nếu ta không về được, Trường Dương kính nhờ các cháu.”Vương Minh Giang nghiêm nghị nói, giọng điệu có chút trầm trọng.Vương Trường Nguyệt vội vàng an ủi: “Nhị thập nhất thúc, ngài nhất định sẽ an toàn trở về.”“Đúng vậy! Nhị thập nhất thúc, ngài đừng nói lung tung.”Nghe xong hai người an ủi, Vương Minh Giang vui mừng gật gật đầu.Hắn dặn dò mấy câu, dẫn một đám tộc nhân, theo đệ tử Bách Linh môn đi tiền tuyến.
Vương Trường Nguyệt và Vương Trường Hào quay về chỗ ở, dùng Trúc Cơ Đan, trùng kích Trúc Cơ kỳ.Phi Phượng cốc, sân sau Bách Binh đường.Trong phòng, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lấm tấm, hai mắt có thể nhìn thấy tơ máu.Một ngọn lửa màu lam lơ lửng ở trước mặt hắn, tản mát ra một luồng nhiệt độ cao kinh người.Hắn bắt pháp quyết, ngọn lửa màu lam bay trở về trong miệng của hắn không thấy nữa, một cây kiếm gỗ màu lam dài hai thước xuất hiện ở trước mặt hắn, thân kiếm rộng khoảng một tấc, trên chuôi kiếm có hình một ngọn lửa, kiếm gỗ màu lam tản mát ra một luồng linh khí dao động kinh người.“Rốt cuộc thành công rồi.”Vương Trường Sinh thở phào một hơi, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một chút vui mừng.Hắn tốn hơn nửa năm thời gian, trước sau hao phí bốn vạn linh thạch, luyện chế nhiều phi kiếm thuộc tính mộc, kết hợp tâm đắc luyện khí tổ tiên lưu lại, thành công luyện chế ra pháp khí bản mạng.“Kiếm này là dùng Hàn Diễm Trúc làm tài liệu chính luyện chế thành, gọi là Hàn Diễm Kiếm đi!”Vương Trường Sinh lẩm bẩm, bàn tay vẫy Hàn Diễm Kiếm một cái, Hàn Diễm Kiếm bay qua rơi xuống trên tay hắn.Vì tăng tính dẻo dai, Hàn Diễm Kiếm này trộn vào không ít tài liệu kim loại, không phải thuần tài liệu hệ mộc luyện chế thành, Vương Trường Sinh cũng có thể sử dụng.Nói tới, hắn có thể luyện chế ra pháp khí bản mạng, trừ tâm đắc luyện khí tổ tiên lưu lại, thần thức cường đại của hắn có trợ giúp rất lớn.

Đương nhiên, nếu không phải Uông Như Yên luyện chế không ít phù triện bậc hai bán ra, giúp hắn mua tài liệu luyện chế phi kiếm hệ mộc, hắn cũng không thể thành công luyện chế ra pháp khí bản mạng.Vương Trường Sinh thu hồi Hàn Diễm Kiếm, đi ra ngoài.Hắn vừa tới trước sân, liền thấy được Phan Thịnh.Phan Thịnh cách vài bữa lại tới Bách Binh đường, sợ Vương Trường Sinh ôm tài liệu chạy trốn.Nói thật, hắn lấy ra đoạn Hàn Diễm Trúc năm trăm năm kia, nếu đặt ở trên hội đấu giá bán đấu giá, giá giao dịch thành công tuyệt đối vượt qua ba vạn khối linh thạch.
Nếu không phải vợ chồng Vương Trường Sinh không phải nhân sĩ địa phương, đối với hắn lại có ân cứu mạng, Phan Thịnh là sẽ không lấy ra tài liệu bậc ba cho Vương Trường Sinh luyện tập.Nhìn thấy Vương Trường Sinh, sắc mặt Phan Thịnh căng thẳng, vội vàng mở miệng hỏi: “Vương đạo hữu, thế nào? Luyện chế ra chưa?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.