Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 303: Tranh Luận 1





“Các ngươi mau thi triển màn cách âm cho bản thân, ta làm phép là công kích không phân biệt, màn cách âm ít nhiều có thể ngăn cản một ít thanh âm.”Uông Như Yên dặn dò người khác một tiếng, vỗ túi trữ vật, một cây Phượng Vĩ Cầm màu lam từ trong đó bay ra, hạ xuống trước người nàng, đây là một món pháp khí thượng phẩm.Sắc mặt của nàng trở nên dị thường nghiêm túc, ngón tay ngọc thon thon nhanh chóng xẹt qua dây đàn, một tiếng đàn thanh thúy nhất thời vang lên.Ngay từ đầu, mấy người bọn Vương Trường Tuyết còn chưa cảm thấy bất cứ điều gì không khoẻ, nhưng rất nhanh, tiếng đàn đã trở nên dồn dập, như có thiên quân vạn mã đang chém giết.Không qua bao lâu, tiếng đàn lại trở nên uyển chuyển, ý cảnh thay đổi hẳn.Trên trán mấy người bọn Vương Trường Tuyết chảy ra một tầng mồ hôi lấm tấm, ánh mắt trở nên dại ra, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm sợ hãi.Lúc này, phù bảo trước người nữ tử váy xanh tỏa sáng rực rỡ, nửa thanh phi đao màu xanh từ trong phù bảo bay ra, không cần bao lâu, nàng có thể kích hoạt phù bảo.Đúng lúc này, một tiếng đàn uyển chuyển truyền vào bên tai của nàng, tâm thần của nàng có chút hoảng hốt.Nàng chưa phản ứng lại đây là chuyện gì, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, chợt xuất hiện ở trong một tòa cung điện khí thế hùng vĩ, chính phía trước cung điện, có một đóa hoa sen màu vàng thật lớn, một mỹ phụ trung niên thân thể đầy đặn ngồi xếp bằng ở trên hoa sen màu vàng, mi tâm có hình ảnh một đóa hoa sen.Hai bên có mười mấy đệ tử Bách Hoa tông đứng.“Nghịch đồ, nhìn thấy vi sư, còn không quỳ xuống.”Mỹ phụ trung niên lạnh lùng nói, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sát khí lạnh lẽo, một luồng linh áp cường đại từ trên người nàng lao ra, lao thẳng đến nữ tử váy xanh.Nữ tử váy xanh cảm giác một ngọn núi lớn đè ở trên người, không tự chủ được quỳ xuống, mặt đầy hoảng sợ: “Sư phụ, đệ tử đã phạm chuyện gì?”“Tống Thanh Y, ngươi bỏ mặc tông quy giới luật, tư thông đệ tử Phong Hỏa tông Triệu Dục, sinh một con gái.
Ngươi thân là đại sư tỷ Bách Hoa tông, thế mà làm ra chuyện bôi nhọ môn phong, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, ngươi biết tội chưa?” Một bà lão tóc bạc lạnh lùng từ phòng bên đi ra, trong lòng ôm một bé gái áo xanh năm sáu tuổi.“Con với Triệu Lang là thật tâm yêu nhau, sư phụ, con chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Bách Hoa tông, người xem ở trên phần con lập không ít công lao cho bản tông, người tha cho Nguyệt Nhi, nó là vô tội.”Nữ tử váy xanh đau khổ cầu xin.Mỹ phụ trung niên cười lạnh một tiếng: “Vô tội? Bách Hoa Bí Điển trước khi tu luyện đại thành, phải là tấm thân xử nữ, vi sư trút xuống ở trên thân ngươi bao nhiêu tài nguyên tu tiên, mới cho ngươi tu luyện đến Trúc Cơ tầng bảy, ngươi thì ngược lại, trao thân cho một người nam nhân, ngươi chẳng lẽ quên điều vi sư nói với ngươi rồi sao? Nam nhân trên đời này, không một ai là thứ tốt.”“Sư phụ, con...!Không đúng, ta rõ ràng là đang đấu pháp, sao lại...!Ảo thuật.”Sắc mặt nữ tử váy xanh biến đổi hẳn, con ngươi co rụt lại.Nàng chỉ cảm trước mắt nhoáng lên, phát hiện mình ngồi xếp bằng ở trên mặt cỏ, một lá bùa màu xanh hào quang ảm đạm rơi ở trên mặt đất.Năm đồng bạn của nàngCùng lúc đó, vô số phi châm màu vàng bay vút đến, đánh ở trên màn hào quang màu xanh, màn hào quang màu xanh đối mặt một cái đã bị phá huỷ.“Không...”Nữ tử váy xanh mặt lộ vẻ tuyệt vọng, phi châm màu vàng rậm rạp xuyên thủng thân thể sáu người các nàng.

Các nàng ngã xuống, trên người máu chảy không dừng.Phi châm màu vàng rậm rạp chợt mơ hồ, hóa thành một tấm phù bảo màu vàng, bay trở về trong ống tay áo Vương Trường Sinh không thấy nữa.Trong màn hào quang màu vàng, sắc mặt Vương Trường Sinh hơi tái nhợt, Uông Như Yên mặt đầy vui sướng, thở phào một hơi.Bốn người bọn Vương Trường Tuyết cũng khôi phục bình thường, ánh mắt Diệp Đồng nhìn về phía Uông Như Yên tràn ngập sự sợ hãi.Sáu người bọn nữ tử váy xanh vừa chết, thân thể con xuyên sơn giáp màu vàng kia nhanh chóng bành trướng, phình to tới trình độ nhất định liền nổ tung, hóa thành một mảng lớn mưa máu đầy trời.
Uông Thư Nguyên bắt pháp quyết, màn hào quang màu vàng tán loạn biến mất, hóa thành năm lá bùa màu vàng, bay trở về trong ống tay áo hắn.Vương Trường Sinh bước nhanh đi về phía thi thể sáu nữ tử váy xanh.
Diệp Đồng hơi do dự, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.Kẻ địch là Vương Trường Sinh tiêu diệt, Vương Trường Sinh đúng lý nên cầm phần lớn.Vương Trường Sinh từ trên người nữ tử váy xanh lục soát ra một cái túi trữ vật màu xanh, nhét vào trong lòng.Túi trữ vật trên thân năm người khác, Vương Trường Sinh chia cho năm người bọn Diệp Đồng, mỗi người một cái.Triệu Long phát ra mấy quả cầu lửa màu đỏ, thiêu hủy thi thể.“Đi thôi! Chúng ta rời khỏi nơi này trước, vừa rồi tạo ra thanh âm quá lớn, nói không chừng sẽ đưa tới tu sĩ Đường quốc, chúng ta mau rút.”Vương Trường Sinh thả ra Lam Liên Chu, chở mọi người bay lên bầu trời, không qua bao lâu đã biến mất ở phía chân trời.Hơn nửa tháng sau, quận Thái Nguyên, dãy núi Thanh Nguyệt.Trong hang núi bí ẩn nào đó, sáu người bọn Diệp Đồng đang vây quanh một tấm bản đồ địa hình, nói cái gì.“Thường đi ở bờ sông, nào có không ướt giày, ta đề nghị, chúng ta vẫn là quay về Ngụy quốc rồi nói! Nếu đá phải tấm sắt, vậy thì phiền toái.”Vương Trường Sinh đề nghị.Uông Như Yên bây giờ không thể vận dụng một chút pháp lực nào, mang theo Uông Như Yên cùng nhau hành động, có chút bất tiện.

Để Uông Thư Nguyên hộ tống Uông Như Yên rời khỏi, Vương Trường Sinh không quá yên tâm.
Đương nhiên, bọn họ liên tiếp giết mười mấy tu sĩ Đường quốc, khẳng định dẫn tới năm tông phái Đường quốc chú ý, cũng được không ít lợi ích rồi, vẫn là nhanh chóng rời khỏi tương đối tốt hơn.Vương Trường Sinh và Uông Thư Nguyên đều cho Diệp Đồng cùng Triệu Long một khoản thù lao xa xỉ, đáp tạ hai người bọn họ.
Đương nhiên, Uông Thư Nguyên hứa hẹn, sau khi quay về Ngụy quốc, sẽ đưa đi cho Vương Trường Sinh ba trăm cân Huyền Âm Linh Thủy pha loãng.Chỉ một chiến dịch này, Uông Như Yên đã thân cận hơn không ít đối với Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh vì cứu nàng, nguyện ý lưu lại cản phía sau, thiếu chút nữa mất mạng, đủ để có thể thấy được Vương Trường Sinh tình ý sâu đối với nàng.“Tu sĩ Đường quốc cũng chỉ có vậy mà thôi, ta cảm thấy không cần thiết vội vã trở về.

Dựa theo kế hoạch của chúng ta, diệt Chu gia rồi nói, Vương đạo hữu có phù bảo, Uông đạo hữu có trận phù, tiêu diệt Chu gia dễ dàng.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.