Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 248: Nhị Tỷ Trở Về





Vương Trường Sinh nhướng mày: “Cái gì? Có tặc nhân tập kích phường thị, còn nửa đường cướp giết viện binh? Làm rõ lai lịch tặc nhân chưa?”“Hỏi rõ rồi, nhị thập nhất đệ trước kia săn giết yêu thú, vì tranh đoạt con mồi, từng chém giết em trai ruột của người này, trải qua đồng lõa của hắn khai ra, người này kiếm được chân sát chi khí, Trúc Cơ thành công, muốn thừa dịp lần này hai nước Ngụy Tống giao chiến, tìm Vương gia chúng ta gây chuyện, cũng may nhị thập nhất đệ Trúc Cơ thành công.
Đúng rồi, Trường Sinh, nói cho cháu một tin tức cực tốt, Trường Tuyết đã trở lại.”“Nhị tỷ đã trở lại? Tỷ ấy không sao chứ!”Vương Minh Chiến cười khổ một tiếng, nói: “Trường Tuyết không sao, nhưng Vương gia chúng ta có phiền toái rồi, đợi lát nữa cháu sẽ biết.”“Lục thúc, thúc đi cho cha cháu bọn họ biết, chuẩn bị họp ở từ đường, sự việc liên quan Vương gia chúng ta sinh tử tồn vong, gọi cả tộc lão tới.”Non nửa khắc sau, Vương Trường Sinh ở từ đường gặp được Vương Trường Tuyết, Vương Trường Tuyết đã là Luyện Khí tầng chín, trừ Vương Trường Tuyết, còn có ba tu sĩ Trúc Cơ của Bách Linh môn.Vương Trường Tuyết nói một lần chân tướng sự việc, thì ra, Bách Linh môn biết được Vương Trường Tuyết xuất thân Tống quốc Thanh Liên sơn, liền thu nàng làm đệ tử, mục đích là hy vọng mượn dùng lực lượng Vương gia, thu phục gia tộc tu tiên khác.Vương gia là gia tộc tu tiên lâu đời của Ninh Châu, lịch sử lâu năm, Vương gia thông gia với nhiều gia tộc tu tiên, nếu là Vương gia chịu đầu nhập vòng tay Bách Linh môn, cũng có thể lôi kéo gia tộc tu tiên khác.

Quan trọng nhất là, Vương gia và bốn tông môn lớn không có trực tiếp lui tới, không phải kẻ được lợi.“Tại hạ Tô Thừa, Vương đạo hữu, Tống quốc chắc chắn thua, chỉ cần Vương gia các ngươi đồng ý đầu nhập vào Bách Linh môn chúng ta, góp sức cho Bách Linh môn chúng ta, Bách Linh môn chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Vương gia các ngươi.”Một nam tử cao gầy nhã nhặn giọng điệu tràn ngập tự tin.Vương Trường Sinh nhíu chặt lông mày, chiến sự còn chưa kết thúc, lúc này đầu nhập vào, nhỡ đâu đặt nhầm cửa, vậy sẽ phiền toái.“Tô đạo hữu, nếu ta nói không thì sao!”Vương Trường Sinh nhíu mày nói, mặt đầy sự đề phòng.“Vương đạo hữu có thể từ chối, chúng ta sẽ không bắt buộc các ngươi, nhưng cơ hội trôi qua rồi thì không tới nữa, Tống quốc con thuyền nát này có cái gì tốt? Theo chúng ta biết, bốn tông môn lớn và Vương gia các ngươi căn bản không có quan hệ, Lâm gia nhà chồng của con gái tu sĩ Kết Đan Tử Tiêu môn có thù oán riêng với Vương gia các ngươi, Vương gia các ngươi nếu là không chịu đáp ứng, Tống quốc chiến bại, các ngươi cũng không có tư cách tiếp tục ở lại Tống quốc.
Ngươi cần phải nghĩ kỹ, hơn trăm người tu tiên đến nơi nào an thân? Chém giết cùng gia tộc tu tiên khác, các ngươi người ngoài chẳng lẽ có thể đánh thắng được tu sĩ bản thổ?Lựa chọn sáng suốt nhất, chính là đầu nhập vào Bách Linh môn chúng ta, Vương sư điệt chính là ví dụ tốt nhất, ngươi có thể hỏi Vương sư điệt một lần, chúng ta chưa từng bạc đãi nàng.”Vương Trường Tuyết muốn nói chút gì, nhưng nhìn thấy ba người bọn Tô Thừa, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.“Tô sư huynh, để Vương đạo hữu cân nhắc kỹ một phen, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!”Một nữ tử váy lam thức thời đề nghị.“Chúng ta đi về nghỉ ngơi trước, Vương sư điệt, ngươi khuyên Vương đạo hữu một chút đi!”Ba người bọn Tô Thừa rời khỏi.Không qua bao lâu, đám người Vương Diệu Tổ lục tục tới từ đường, Vương Minh Giang cũng đến.Vương Trường Sinh nói đơn giản một lần chiến sự tiền tuyến, biết được Vương Diệu Tông chết trận, tộc nhân ở đây đều cảm thấy cực kỳ đau buồn phẫn nộ.Vương Trường Sinh phóng thích một tấm màn cách âm, che kín mọi người, nói với Vương Trường Tuyết: “Nhị tỷ, bây giờ không có người ngoài, tỷ có lời gì thì nói đi!”“Ngụy quốc và Thục Quốc liên thủ, Tống quốc chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ, tông môn không phải muốn chúng ta bây giờ đã đầu nhập vào, mà là hy vọng, sau khi Tống quốc chiến bại, chúng ta có thể khuyên bảo gia tộc tu tiên khác lưu lại.
Tông môn lo lắng Tống quốc chiến bại, gia tộc tu tiên khác sẽ chạy khỏi Tống quốc, thứ bọn họ cần không chỉ có địa bàn, còn có nhân khẩu, dân cư mới là tài nguyên quan trọng nhất.

Tông môn hứa hẹn, nếu là gia tộc đáp ứng việc này, sau khi xong việc, sẽ ban cho ta một viên Trúc Cơ Đan, quận Trường Bình cắt làm địa bàn của Vương gia chúng ta, Bách Linh môn có thể giúp chúng ta thâu tóm hai nhà Trần Hoàng, nếu là chúng ta không đáp ứng, bọn họ cũng sẽ nâng đỡ gia tộc tu tiên khác.
Ngụy quốc sau khi giành được Tống quốc, diện tích tăng vọt, dựa vào lực lượng của bọn họ, không thể trông coi nhiều địa bàn như vậy, đây là cơ hội của Vương gia chúng ta.”Vương Trường Tuyết chậm rãi nói, nàng chuyển giọng, nói tiếp: “Nếu là chúng ta từ chối, chỉ sợ cách diệt tộc cũng không xa.”“Nếu từ chối, Bách Linh môn liền tiêu diệt Vương gia chúng ta?”Sắc mặt Vương Trường Sinh nhất thời lạnh đi, loại cảm giác bị người ta uy hiếp thật khó chịu.“Không cần Bách Linh môn động thủ, Tống quốc nếu là chiến bại, Bách Linh môn chỉ cần một câu, gia tộc tu tiên khác rất thích ý cống hiến sức lực, đại ca cũng bị tông môn giữ lại rồi, từ chối Bách Linh môn căn bản không có lợi.
Cửu đệ, nhị thập nhất thúc, ta thấy chúng ta vẫn là đáp ứng đi!”Nếu là đáp ứng yêu cầu của Bách Linh môn, Vương Trường Tuyết có thể đạt được một viên Trúc Cơ Đan, sau đó còn có thể đạt được đất một quận.

Nếu từ chối, diệt tộc chỉ là vấn đề thời gian, Vương gia căn bản không có lựa chọn.Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Minh Giang: “Nhị thập nhất thúc, ý kiến các ngươi thế nào!”“Ta đồng ý, bốn tông phái bọn Dược Vương cốc căn bản không cho chúng ta lợi ích gì, chúng ta cần gì phải bán mạng thay Tống quốc? Đương nhiên, chúng ta bây giờ kiên quyết không thể tỏ thái độ, nếu như bị bốn tông phái Tống quốc biết được việc này, vậy thì phiền toái, chờ bốn tông phái Tống quốc chiến bại, chúng ta lại tỏ thái độ cũng không muộn, đám người Tô đạo hữu cũng là ý tứ này, bọn họ cũng không ép chúng ta tỏ thái độ luôn.”“Xuất phát từ bảo hiểm, ta cảm thấy để một ít tộc nhân rời Thanh Liên sơn, tìm một chỗ tránh đầu sóng ngọn gió đi! Nhỡ đâu chúng ta cược lầm cửa, cũng không đến mức diệt tộc.”Vương Diệu Tổ do dự một lát, đề nghị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.