Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 209: Linh Binh Các





Nhìn thấy phản ứng của Vương Trường Sinh, trong mắt Uông Thư Thao chợt lóe lên sự ngạc nhiên, cười nói: “Đúng vậy, nàng vừa mới điều đến thành Thương Lan, phụ trách quản lý một gian cửa hàng pháp khí, chuyện hợp tác, ngươi bàn với nàng ấy, nàng có thể toàn quyền làm chủ.
”Vương Trường Sinh mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Được, vậy ta đi bái phỏng Uông tiên tử, phiền Uông đạo hữu dẫn đường.
”“Không có vấn đề, Vương đạo hữu mời theo ta.
”Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh và Uông Thư Thao xuất hiện ở cửa một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng, trên bảng hiệu màu xanh có khắc ba chữ to màu vàng “Linh Binh các”.
Lầu ba, Uông Như Yên đang nói gì với một nho sinh áo trắng nhã nhặn.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Thư Thao, hai người lập tức dừng nói chuyện với nhau.
“Uông tiên tử, có làm ăn đến rồi, tại hạ không quấy rầy thêm, đêm nay giờ Dậu, gặp ở Bách Hương lâu.
”Nho sinh áo trắng đứng dậy cáo từ.

“Tiểu muội nhất định đến đúng giờ, Tống đạo hữu đi thong thả.
”Nho sinh áo trắng đi rồi, Vương Trường Sinh tiến lên hai bước, mỉm cười với Uông Như Yên, “Uông tiên tử, đã lâu không gặp, không ngờ ở thành Thương Lan cũng có thể gặp được ngươi.
”“Như Yên, Vương đạo hữu cũng tính mở một cửa hàng luyện khí, nhưng hắn không thuê được cửa hàng nhỏ, hắn muốn hợp tác với cháu, cháu tự xem mà làm đi! Ta còn có việc, các ngươi tán gẫu.
”“Đợi chút, Uông đạo hữu, về sau ngươi không cần đến Thanh Liên sơn tiếp thu con rối thú bậc hai nữa, ta mang con rối bậc hai luyện chế xong cho Uông tiên tử, như thế nào?”Uông gia cung cấp tài liệu, Vương gia luyện chế con rối thú bậc hai, hàng năm cung cấp bốn năm con rối thú bậc hai, trước đây đều là Uông Thư Thao đến Thanh Liên sơn lấy, Vương Trường Sinh tính tiết kiệm nhân lực, trực tiếp giao cho Uông Như Yên, mượn cái này liên hệ thêm với Uông Như Yên.
“Cũng được, Như Yên, cháu với Vương đạo hữu thong thả nói chuyện, ta đi trước.
”“Bát thúc đi thong thả.
”Tiễn bước Uông Thư Thao, Uông Như Yên pha cho Vương Trường Sinh một ấm linh trà, cũng lấy ra hai đĩa bánh ngọt màu xanh lục.
Nàng cầm ấm trà, rót cho Vương Trường Sinh một chén, cười nói: “Vương đạo hữu, đây là linh trà Lam Nguyệt Mao Tiêm đặc sản của Uông gia chúng ta, chẳng những có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc, thường uống trà này, đối với tu luyện có lợi ích nhất định, đây là bánh mơ ta tự tay làm.
”Vương Trường Sinh cảm ơn một câu, uống một ngụm, hương vị ngọt lành, vào bụng liền dâng lên một cảm giác mát, khuếch tán ra lục phủ ngũ tạng.
Hắn cầm lấy một miếng bánh mơ, đưa vào miệng.
Bánh mơ chua chua, một miếng bánh mơ, một ngụm trà, chua ngọt luân phiên.
“Không tồi, Uông tiên tử tâm linh khéo tay, tại hạ vẫn là lần đầu tiên được ăn bánh ngọt ngon như vậy.
”Nghe được Vương Trường Sinh khen ngợi, Uông Như Yên mỉm cười, nói: “Vương đạo hữu đã thích, vậy ăn thêm hai miếng.
”Vương Trường Sinh cũng không khách khí, hai ba miếng đã ăn hết toàn bộ bánh mơ, vẻ mặt ta rất thích.
“Vương đạo hữu, bát thúc vừa rồi nói ngươi muốn hợp tác với ta, kiểu hợp tác như thế nào?”“Ta vừa rồi nhìn một lần, pháp khí trong cửa hàng các ngươi cũng không nhiều, như vậy đi! Uông tiên tử, ngươi cung cấp tài liệu cùng bản vẽ luyện khí, ta giúp ngươi luyện chế pháp khí, ta trước mắt có thể luyện chế pháp khí trung hạ phẩm, ngươi cảm thấy như thế nào?”Vương Trường Sinh tính mượn dùng lực lượng Uông gia, để Uông gia cung cấp tài liệu, hắn đến luyện khí, tăng thêm kinh nghiệm luyện khí, đề cao trình độ luyện khí, lấy tiêu chuẩn luyện khí của hắn trước mắt, đi cửa hàng khác đáp ứng làm luyện khí sư bậc hai hoàn toàn không có vấn đề.

“Luyện chế pháp khí? Vương đạo hữu, ngươi bao lâu có thể luyện chế ra một món pháp khí hạ phẩm?”Uông Như Yên có chút động lòng, Uông gia là gia tộc tu tiên đứng đầu tu tiên giới Đại Tống, ít nhiều đã ngửi được một tia hương vị chiến tranh, cũng bắt đầu tìm cách bố trí, Uông Như Yên là phụng mệnh Uông Hoa Sơn, đến thành Thương Lan mở cửa hàng, thứ nhất tránh đầu sóng ngọn gió, giữ cho vì gia tộc một dòng máu tươi mới, thứ hai rèn luyện Uông Như Yên.
Từ hồ Lam Nguyệt Tống quốc đến thành Thương Lan Sở quốc, đường xá xa xôi, Uông gia làm ăn trải rộng nhiều quốc gia, vận chuyển pháp khí đường dài đến thành Thương Lan cực kỳ bất tiện, chính là vì nguyên nhân này, Uông gia thuê cửa hàng này hơn nửa năm, đến nay mới khai trương.
Uông Như Yên vốn là muốn trả lương cao mời một vị luyện khí sư bậc hai, không ngờ Vương Trường Sinh tìm tới cửa, muốn hợp tác với nàng, đúng ý nàng.
Nếu có Vương Trường Sinh hỗ trợ, Uông gia có thể tiết kiệm phí tổn nhân lực, Uông Như Yên cũng có thể đứng vững gót chân ở thành Thương Lan.
“Nhanh nhất cũng cần bốn tháng, nếu chậm phải năm tháng.
”Vương Trường Sinh chưa nói quá căng, cố ý khuếch đại thời gian luyện khí.
Uông Như Yên nhíu mày ngài, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Cũng được, trừ đi tài liệu luyện khí tiêu phí, lợi nhuận chúng ta chia tám hai, ta tám ngươi hai, chúng ta cần cung cấp tài liệu cùng bản vẽ luyện khí, còn có nhân công cùng tiền thuê cửa hàng, chia tám hai đã rất nhiều rồi.
”“Quá ít, chia năm năm còn tạm được.
”Vương Trường Sinh cò kè mặc cả, hắn muốn theo đuổi Uông Như Yên, nhưng đề cập đến ích lợi của mình, hắn sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng bàn bạc xong lợi nhuận chia sáu bốn, Uông Như Yên sáu phần, Vương Trường Sinh bốn phần, trừ pháp khí, Vương Trường Sinh hàng năm nộp thêm hai con rối thú hạ phẩm bậc hai.
“Uông tiên tử, gặp nhau tức là có duyên, Vương mỗ làm chủ, mời ngươi ăn một bữa cơm rau dưa, chỉ hai người chúng ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”Rèn sắt khi còn nóng, Vương Trường Sinh mời Uông Như Yên dùng bữa.

Uông Như Yên nghĩ nghĩ, nói: “Tối mai đi! Ta tối mai có rảnh.
”“Vậy cứ quyết định như thế, tối mai giờ Dậu, Vương mỗ ở Bách Hương lâu xin đợi đại giá Uông tiên tử, tại hạ tới hậu viện làm quen tình huống trước một lần.
”Phòng luyện khí ở hậu viện Linh Binh các, có hai vị luyện khí sư thượng phẩm bậc một.
Uông Như Yên dẫn theo Vương Trường Sinh tới hậu viện.
Mấy người trẻ tuổi cường tráng đang gõ đập bên cạnh lò lửa, tiếng kim loại va chạm “keng keng” không dứt bên tai.
Một lão giả mặc đạo bào màu đỏ, sắc mặt hồng nhuận, lôi thôi lếch thếch, để chòm râu thật dài, trên người rải rác một ít củ lạc, nhìn qua có chút lôi thôi.
Một chân lão giẫm trên băng ghế gỗ, một tay cầm cái hồ lô màu đỏ, thỉnh thoảng uống một ngụm, trên bàn bày hai đĩa đồ ăn.
Uông Như Yên nhíu mày, nói: “Thập bát thúc! Ban ngày ban mặt ngài không làm việc, sao lại uống rồi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.