Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 176: Diệt Yêu





“Chính là ở bên trong.
Lục thúc, cẩn thận một chút.”Vương Minh Chiến sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng dặn dò: “Nếu ta phát ra Kỳ cảnh phù, ngươi không được có một chút do dự, lập tức mang theo tộc nhân rời khỏi.
Nếu là quỷ vật có thực lực mạnh, ngươi liền một mình chạy trốn, đừng có suy nghĩ vớ vẩn.”Vương Trường Sinh hơi nhất thời do dự, gật đầu đáp ứng.Vương Minh Chiến thả ra một con Viên hầu khôi lỗi, khống chế cho Viên hầu khôi lỗi đi phía trước, hắn đi phía sau.Vương Trường Sinh vẻ mặt đề phòng, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.Không bao lâu, trong sơn động truyền đến thanh âm một trận nổ, nhưng vẫn chưa có Kỳ cảnh phù bay ra.Vương Trường Sinh trong lòng chùng xuống, chau mày nhưng không quá lâu hắn liền giãn mày ra.Thần thức hắn cảm ứng được, Vương Minh Chiến vọt ra.Không ngoài dự đoán của Vương Trường Sinh.
Vương Minh Chiến vọt ra, trên mặt lộ ra thần sắc e ngại, trên tay cầm chặt Kỳ cảnh phù.“Bên trong không phát hiện Quỷ vương, nhưng phát hiện một con Âm thú, ngoại hình rất giống với linh tằm.

Ngoài ra không có quỷ vật gì khác, một con quỷ vật cấp thấp cũng không có.”Vương Minh Chiến chi tiết nói.Nhìn Vương Minh Chiến lao ra khỏi sơn động, Uông Như Yên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trước mắt, những gì Vương Trường Sinh phân tích là đúng.Nàng bước nhanh tới, hỏi một chút ngoại hình Âm thú.Uông Như Yên nghe xong Vương Minh Chiến miêu tả, trong mắt đẹp lướt ra vài phần vui mừng nói: “Vương đạo hữu, đây là Âm quỷ tàm, yêu này có thể nói là yêu thú, cũng có thể nói là Âm thú.
Nó lấy quỷ vật làm thức ăn, tàm ti được phun ra là tài liệu luyện khí thượng đẳng.
Địa phương có âm quỷ tàm tuyệt đối không có quỷ vật.
Có thể khẳng định nơi này không có Quỷ vương.”Vương Trường Sinh gật gật đầu nói: “Nếu chỉ là một âm thú, không đủ gây sợ hãi, tiêu diệt yêu này, tài liệu chia đều, như thế nào?”"Không thành vấn đề."Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên thương nghị một chút biện pháp để đối phó với Âm quả tàm, sau khi hai bên đồng ý với kế hoạch, liền tổ chức tộc nhân lục tục vào sơn động.Nhị giai Cự mãng khôi lỗi thú đi phía trước, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên theo sát sau đó, mười tu sĩ Luyện khí kỳ đi theo phía sau.Sơn động âm u ẩm ướt, tràn ngập lượng lớn âm khí nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến tầm mắt của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Sơn động có chút uốn lượn, xuyên qua một cái khúc cua, một cái hang đá thiên nhiên lớn hơn trăm trượng xuất hiện trước mặt họ.
Một con Viên hầu khôi lỗi ngã trên đất, hang đá trụi lủi, cái gì cũng không có.Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, Cự mãng khôi lỗi há mồm phun ra một cỗ hỏa diễm màu đỏ trên tường đá."Oành đùng!"Một tiếng nổ.Ngay sau đó, một đạo tơ tằm mỏng màu xám trắng từ bên trong bay ra, đánh ở lên người Cự mãng khôi lỗi, truyền ra một trậm thanh âm trầm nặng.Uông Như Yên tay ngọc vừa lật, một mặt tiểu kính hồng quang lập lòe xuất hiện trên tay, chiếu vào nơi hang đá hẻo lánh.Hồng quang chợt lóe lên, một đạo hỏa trụ màu đỏ thô to bắn ra, đánh ở góc hang động.Một tiếng nổ, hỏa diễm cuồn cuộn, nhưng lại rất nhanh tan biến mất.Một con Cự tàm màu đen hình thể mập mạp xuất hiện trong mắt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Hắc sắc cự tàm co lại thành một đoàn, dài một truợng, trên đầu có hai xúc tua màu đen, dưới thân là một loạt chân ngắn.Trên người Vương Trường Sinh có năm con nhị giai Khôi lỗi thú, trước khi xuất phát lại mang thêm hai con nhi giai Khôi lỗi thú.
Nhưng lúc trước gặp Quỷ tướng đã bỏ lại hai, nay chỉ còn lại năm con.Tay áo hắn run lên, hai viên Viên châu bắn ra, hóa thành Ô nha khôi lỗi cũng Thanh điêu khôi lỗi.Ô nha khôi lỗi há mồm phun ra hơn mười đạo hỏa nhận màu đỏ.

Thanh điêu khôi lỗi phun ra hơn mười đạo kiếm quang màu xanh, đồng thời công kích về phía Hắc sắc cự tàm.Một tiếng kêu quái dị.Hắc sắc cự tàm bên ngoài thân sáng lên một quầng trắng mờ, một tầng đá thạch màu xám thật dày xuất hiện ở bên ngoài thân.
Nó đem thân thể nó co lại một đoàn, giống như một cái cầu thịt lớn vậy.Một trận nổ đùng vang lên, hỏa nhận màu đỏ đánh vào mặt trên của thạch tầng màu xám.
Hỏa diễm cuồn cuộn, kiếm quang màu xanh nhập vào bên trong hỏa diễm, truyền ra một trận thanh âm trầm đục.Một tiếng xé gió mỏng manh vang lên, mấy đạo tơ tằm mỏng xám trắng từ bên trong hỏa diễm bay ra.
Đánh về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Gương màu đỏ trong tay Uông Như Yên xẹt qua một chút hồng quang, bắn ra một luồng hỏa trụ thô to, nghênh đón.
Cùng lúc đó, khối ngọc bội màu xanh trước ngực nàng hào quang đại phát, một lớp màn màu xanh dày đặc đột nhiên hiện lên, bảo vệ toàn thân nàng ở bên trong.Vương Trường Sinh lấy ra một cây ngọc thước màu trắng, vung lên phía trước, bạch quang chợt lóe lên.

Lớp màn màu trắng dày đặc đột nhiên xuất hiện, đem hắn bỏ vào bên trong.Đám người Vương Minh Chiến đều cấp cho mình vòng bảo hộ, tránh chuyện ngoài ý muốn.Tơ tằm cùng hỏa trụ màu đỏ chạm vào nhau, bộc phát ra từng mảng hỏa diễm màu đỏ lớn, một cổ khí lưu cường đại quét ra.Cự mãng khôi lỗi rất nhanh đi tới Hắc sắc cự tàm, tốc độc của nó cực nhanh.
Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi cũng đánh về hướng Hắc sắc cự tàm.Ngay vào lúc này, Hắc sắc cự tàm há mồm phun ra một mảng sáng màu đen mờ, che kín Cự mãng khôi lỗi.
Một viên quang đoàn màu xanh lục từ trong óc Cự mãng khôi lỗi bay ra, chợt lóe lên lướt qua nhập vào Hắc sắc cự tàm.Uông Như Yên nhướng mày, vội vàng nhắc nhở nói: “Hấp hồn chi quang, Vương đạo hữu, đừng cho Khôi lỗi thú tới gần Âm quỷ tàm, chúng nó trời sinh khắc chế quỷ vật, đối với tinh hồn mười phần mẫn cảm.”Không cần Uông Như Yên nhắc nhở, Vương Trường Sinh đã muốn khống chế Ô nha khôi lỗi cũng Thanh sắc cự điêu tránh đi, đổi thành phóng thích pháp thuật công kích Âm quỷ tàm.Âm quỷ tàm phòng ngự mười phần cường đại, pháp thuật trung cấp cũng không thể mảy may làm nó bị thương.Hỏa diễm cuồn cuộn, thanh âm nổ đùng không ngừng, đám người Vương Minh Chiến lấy ra linh khí công kích quỷ tàm, lại càng không có tác dụng gì.Uông Như Yên đại dày nhíu chặt, lật tay lấy ra một tấm phù triện linh quang lập lòe, nhìn Vương Trường Sinh nói: “Vương đạo hữu, trên tay ta có một tấm nhị giai thượng phẩm linh phù đóng băng Tam xích phù, có thể đem nó đông cứng lại, trên tay ngươi có pháp khí nào nặng không?”“Có một kiện Lam vân côn, ngàn cân cự thạch cũng không thể đánh nát.”Vương Trường Sinh lấy ra Lam vân côn, sau khi rót vào lượng lớn pháp lực, Lam vân côn nhất thời hào quang đại phóng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.